Trở về truyện

Con Đường Đế Vương - Cháp 11: Cơn Mưa Giông

Con Đường Đế Vương

14 Cháp 11: Cơn mưa giông

Cháp 11: Cơn mưa giông

“Tiên đi mất tiêu rồi….uuuu” – Vẻ mặt buồn rười rượi của Ngọc, nàng luyến tiếc nhìn về phía xa của dãy phòng, nơi đã khuất bóng Tiên…

Cạch…

Căn phòng đóng lại, cả hai bước vào trong…căn phòng… Im lặng đến dần… Không ai biết bản thân làm gì… Đến giờ khuất mặt của Tiên thì mới biết nó khó sử đến mức nào… 1 nam 1 nữ chung một căn phòng sang trọng nhất nước Việt này…

Phá bỏ sự yên tĩnh.. Hắn với lấy cái remote trên nóc tủ… bật tivi màn hình led to đùng… âm thanh dần trở lại.. Phá đi sự yên tĩnh…

Xin chào quý khán giả.. Chương trình thời sự sẽ có những tin nóng sau….

Bíp… (đáng lý ra bấm cái remote không ra tiếng)

Anh đi đi… Tôi không cần anh nữa… Tờ li hôn tôi đã kí còn anh kí hay không thì mặc anh… *hình ảnh hiện ra.. Một cô gái đứng quay lưng về người đàn ông… Quăn một tờ giấy thẳng vào mặt ông đó… Cái được coi là tờ li.. hôn*


E… EmEm.. *người đàn ông run run cầm tờ giấy… Nước mắt dần trào ra… ông cố kiềm bình tĩnh đứng dậy*

Lý do vì sao chứ anh đã làm gì SAI? *ông gào thét, ông lấy cô gái bắt cô đó quay mặt lại*

Ông… ông buông tôi ra… Lý do hả? Đơn giản tôi không yêu anh nữa… Tôi có người khác rồi hơn nữa tôi còn có con với anh ấy…. *cô gái vùng vẫy thoát khỏi cánh tay ấy… Nàng nói một cách hờ hững.. Hơn nữa còn tự hào về điều ngu dại đó…*

Tôi nói anh nghe.. Người ta hơn anh… Giàu có hơn anh… người ta yêu tôi… mặc dù hơi già và có vài bà vợ nhưng không sao… Còn anh? Anh được gì chứ? Nghèo… Ngu dốt… Cái gì 1 túp lều tranh hai quả tim vàng… cái ý nghĩ đó ha… Thất bại… *cô nàng ra sức khinh bỉ hắn ta…, sỉ nhục hắn… *

Tại sao chứ? Khi xưa em đâu rồi? Không? Mày… Mày không phải cô ấy… Trả lại người yêu tao…. TAO GIẾT…..

Bíp…

Nobita…. tại sao cậu lại hậu đậu thế hở?

….


Âm thanh khác lại xuất hiện… Hắn. Hắn nhìn đôi mắt hờ hững vào chiếc màn hình tivi… Hắn nhớ lại…. Không biết nhưng hắn cảm thấy xót xa…. Đôi mắt long lanh… màng hơi nước ngấn đầy trong mắt.. Hàng mi như là một cái đê nhỏ bé, yếu ớt có thể vỡ đi bất cứ lúc nào… Hình ảnh đó làm cho hắn nhớ lại điều gì đó.. Xa vời.. Vô nghĩa.. Nhưng lại làm hắn khóc…

Ngọc vẫn ở đấy.. Chứng kiến tất cả.. Mọi thứ kể cả hành động khóc kì lạ kia.. Nàng muốn hỏi nhưng sợ gì đó nên vẫn im lặng.. Bước đến gần hắn… Ngồi cạnh… Và vẫn im lặng…

Bíp….

Hơ.. Hơ.. Hơ. Uhh… Isoi de.. Tsuyoku…

(nhanh lên… Mạnh nữa lên…*gu gồ nên có thể không đúng nghĩa*)

“Ák…aaáa..”- tiếng thét thất thanh ấy vang lên.. Khắp cả căn phòng… Tất nhiên của Ngọc… Nhưng chuyện gì xãy ra?..

Khi màn hình vừa chuyển… một hình ảnh khác lại hiện lên… Một cô gái… Một chàng trai… Một căn phòng… Trai trên gái dưới.. Không một mảnh vải… Cô gái ấy nhắm mắt hưởng thụ cảm giác kì lạ… Miệng liên tục gào thét nói gì đó… Rên rỉ theo từng nhịp hoà với cái hành động kì lạ của chàng trai… hông lắc liên tục… Đối với hắn cái việc làm hai đứa kia làm gì thì hắn đéo biết… cũng đúng đối với một thằng nhà nghèo, không điện thoại, không mạng, và cũng không có tiền mà ra quán nét, cũng không có bạn để cho thằng đó dụ dỗ hắn… Nhưng bản thân hắn cũng chỉ là một loài “động vật”.. Bản năng sinh tồn và duy trì nòi giống.. hắn cũng có.. Cái thứ nhỏ nhắn xinh xắn bao ngày tự dưng nổi dậy trong quần…thành một thứ mà bao người tác giả viết sex vẫn tả cho cái thằng nhân vật chính của nó… độn lên.. Như một mái lều tranh đơn sơ mộc mạc.. Hắn nghèo chỉ mỗi cái quần sọt chọt vô cái quần dài chứ làm gì có quần chịp mà mặc… Hắn không biết cái cảm giác đó là gì nhưng hiện tại hân rất đau… Muốn gãy cả c..u ..


“Ák… AÁÁk.. Đồ biến thái mau..mau tắt đi…” – Ngọc là con gái “nhà lành”, khi gặp mấy cái này sao không ngại chứ… Đặc biệt khi có người khác giới… Nàng quay mặt đi, nhắm lại..mặt đỏ cả lên.. Thúc hắn mau tắt đi cái đài đang chiếu vlxx full HD đéo che ấy…

“Huh?” – với một thằng ngu như hắn thì biết giống mẹ gì.. Nhưng Ngọc đã kêu tắt thì tắt thôi.. Mặc dù hắn không biết đó là gì.. Tò mò về chúng… lúc đó tự dưng hắn nhớ lại điều gì đó mà liên quan đến hắn lắm…nhưng mơ hồ…

Hưư… AA… Uhm……

Bíp….

Âm thanh tắt đi… Ngọc cảm thấy xấu hổ vô cùng..mặt như trái gấc chín mọng.. Nàng hí mắt nhìn lại hắn, xem hắn có làm hành động gì không… Và rồi…

“Ák….” – nàng lại nhìn thấy cái gì đó cộm cộm dưới cái quần… Nàng lại nhớ lời của Tiên: ‘1 nam 1 nữ trong căn phòng.. Chồng sợ vợ gặp nguy hiểm lắm’.

Hắn không biết chuyện gì hết… Vừa bị Ngọc hối tắt tivi… Giờ thì nàng lại la thất thanh sau khi nhìn mình..

Chưa đầy 5 phút sau. 1 thằng ngáo đá đang ngồi một cục ngoài cửa nơi mà bao người qua lại… Thằng đó thét lên như chất chứa nỗi niềm oan ức : “Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra với mình vậy….” – Hắn, ngồi trước cửa phòng … hàng người bước qua lại.. Nhìn hắn như sinh vật lạ… vài người còn tưởng hắn là một thằng “đập đá”.. Vội chạy về phòng mà đóng cửa lại…

Vì sau từ ghế êm mà văng ra trước cửa? Lí do gù hắn cũng éo biết.. Hắn chỉ biết sau cú hét thất thanh ấy thì nàng tống cổ hắn ra ngoài đây… lời cuối cùng nàng nói với hắn là

BIẾN THÁI…

Giờ hắn bây giờ cũng biết phải làm sao khi một mình nơi này… xa lạ với hắn quá… Thà là cùng những người nghèo sống ở khu ổ chuột như hắn, hắn cũng bớt đi sự khó chịu trong người nhưng ở đây là nơi sang trọng, cho những người quí tộc, giàu có, địa vị nhất nhì trong xã hội… mọi người nhìn hắn sao kì quái lắm, cứ như một người đi ngang bãi rác thì bắt đầu than vãn, phun ra những từ còn thúi hơn cả rác vậy… Và giống với hiện tại thì họ là những con người và họ xem hắn chính là 1 bãi rác cần tránh xa… Hắn nhìn lên cánh cửa… đóng chặt… nhìn lại bản thân… 1 cục… Hiện tại hắn cũng không biết làm gì hơn…

Trong căn phòng… một cô gái đang nằm trên chiếc giường mềm mại, được đắp bằng cái mền bông ấm áp… không biết vì chuyện gì mà hai má đỏ hồng hồng… nàng nhắm mắt…lâu lâu hai hàng lông mài nhâu lại.. Có vẻ nàng lại nhớ đến cái gì đó.. Không biết nữa… Ngoài trời thì mưa tầm tả…gió thổi làm tung bay cả căn màn ngoài cửa sổ… Nàng mở mắt ra… Nhìn lên trần nhà…miệng thì cười gì đó…mặc dù trên trần nhà đéo có gì cả… được một lúc nàng tự dưng bật cười là lúc mặc nàng đỏ nhất… Nàng kéo cái mền lên cái khỏi đầu đậy lại nhằm che giấu đi sự xấu hổ của mình… Nàng nhắm mắt chuẩn bị ngủ… đi…


Hết.. C.. h. … á. .. p…

NHƯNG… nó đâu phải vậy là hết… Ngọc tung mền xuống.. Đồng thời cũng mở mắt ra… Mắt nàng nhìn tùm lum hướng trên trần nhà… Nàng suy nghĩ cái gì đó đến nổi nàng chu cái mỏ lên từ lúc nào không hay… Cái nàng suy nghĩ chắc có lẽ vì ai cũng biết… “Không”…

Rồi như quyết định gì đó nàng gật đầu… Mỉm cười đứng dậy hướng về cánh cửa.. mở ra… người đầu tiên nàng muốn thấy cũng đang ở trước mặt nàng… Hắn cũng hơi bất ngờ khi Ngọc mở cánh cửa ra.. Cứ ngỡ đâu nàng sẽ cho vào nhà nhưng khi vừa mới bước 1 chân vào thì bị nàng đưa tay ra ngăn lại…. Hắn không vì chuyện gì.. Không hiểu… Nhưng hắn không nói…

Như hiểu được suy nghĩ của Không..nàng mỉm cười cũng kịch câm, ra hiệu cho hắn đợi 1 chút.. Xong rồi nàng chạy vào nhà… Lục lội tìm thứ gì đó.. Và rồi nàng chạy ra.. Mỉm cười với hắn… Tay phải đưa lên 1 cuồn dây thừng, to như cánh tay của hắn… Như hiểu được vấn đề… “Muốn vào thì chịu trói”… Còn không thì ngoài chịu lạnh… thật ra ở trong hay ở ngoài hắn đều ở được cả… Nhưng hắn lại không chịu được cách nhìn của bọn xã hội “văn minh” thế này… Nhưng dù gì cũng là “nam nhi” hắn đâu thể nào chịu nhục đi vào được chứ… Chần chừ… Bỗng…

“Cậu kia, cậu làm gì ở đây.. Vừa mới ngáo đá phải không?” – giọng của một anh thanh niên mặc áo bảo vệ tới cùng với 2 người khác… Mõi người đều cầm trên tay một cây côn vừa to vừa dài tới… Lúc nãy vì trong hắn có vẻ sơ xác một người nào đó tưởng hắn vừa đập đá xong nên gọi bảo vệ lôi hắn đi…

“Hả?” – hắn ngơ ngác trước câu hỏi của anh bảo vệ… ‘ngáo đá là gì chứ?’.. Hắn không biết phải làm gì cả… hắn như khúc cây bám rể sâu dưới đất không nhúc nhíc gì hết..

“huh…uhm…” – cái cử động của hắn càng làm cho 3 anh thanh niên kia nghi ngờ thêm… Dự định bắt nhanh cho gọn lác tính sau.. Họ nhìn nhau rồi gật đầu bước lại hắn nhanh hơn.. Gần tới chuẩn bị tóm hắn thì cũng mai.. Ngọc nhanh tay ra cản…

“Ấy… 3 anh làm gì thế?” – nàng ra đứng trước mặc hắn, hỏi 3 anh kia.. Làm 3 người kia cũng chần chờ không biết phải làm sau… Cứ sợ rằng tên ngáo đá đó bắt cô gái này làm con tin lại phiền..

“Cô làm gì vậy? Mau tránh ra..”

“Mà chuyện gì cái đã?” – Ngọc vẫn không tránh, vẫn đứng đó mà hỏi lại…

“Thật ra lúc nãy có người nói chúng tôi có người…..” – 1 ông trong đó nói nhưng đến hai từ “ngáo đá” hắn không giám nói to, chỉ nhép miệng cố gắn cho rõ khẩu hình miệng cho Ngọc tự suy đoán mà ra…

“A…các anh hiểu nhầm rồi… Cậu ta không có mà ngáo đá… Chỉ là hồi nãy tôi có cãi lộn với cậu ta nên đuổi ra ngoài thôi.. Àk anh ấy là bạn trai của tôi..” – Ngọc mỉm cười, giải thích cho 3 anh bảo vệ kia hiểu rõ… Hơn nữa nàng còn nắm tay ôm eo hắn để chứng minh hắn đéo bị ngáo…

“Vậy àk… Vậy thì tốt.. Thế mà chúng tôi cứ tưởng… Àk thôi đi.. Mà nội quy ở đây là không được ngủ bên ngoài phòng, như thế 1 là đưa vào phòng còn không là đuổi đi… Tôi thấy anh ta hơi àk.. Hơi bần 1 chút nên hiểu nhầm.. Thôi hai người trở về phòng đi.. Chúng tôi còn phải làm việc của mình… Anh em.. Đi thôi” – anh ta cũng hiểu rõ được tình hình nên cũng không còn gì phải ở đây thêm nữa.. 3 người quay lưng rời đi…

Bóng người khuất dần… Ngọc nhìn hắn lại mỉm cười quay vào trong… Để hắn một mình hắn đứng đấy.. Giờ ở ngoài hay vào trong…

“Sao còn không vào? Không đứng đấy đợi ai àk?” – Ngọc đã vào phòng một hồi lâu không thấy hắn liền gọi…

Hắn nghe vậy cũng hơi đơ nhưng cũng nhanh bước vào…

Cạch…

Tiếng cửa phòng đóng lại… Hắn bước vào thì thấy Ngọc đêm mền gối ra… àk thêm cộng dây thừng hồi nãy nữa chứ…

“Gì thế?” – hắn vẫn chưa hiểu việc làm của Ngọc

“Thì đem đồ cho Không ngủ chứ gì… lại đây” – Ngọc đáp tỉnh bơ.. Khi quăn mền gối xuống sô pha xong Ngọc gọi hắn lấy tay ngoắc lại…

“Gì nữa?”

“Trói Không chứ làm gì.. Cái này là Tiên dặn trước khi về còn phải chụp hình nửa là xong mau lên ik…”

“Thiệt hả?” – hắn hỏi lại lần nữa

Vẫn câu trả lời ấy : “Uk…”

Thế rồi hắn cũng đành chịu… ngồi đấy cho Ngọc trói xong xuôi.. Nàng còn bắt chụp hình cho Tiên… hắn cũng đành chịu… xong hết hắn liền lăn ra chiếc ghế mà ngủ…

30 phút sau…

“Này sao lại ngủ ở đây?” – giọng ấy chính là Ngọc, hồi nãy nàng đợi hắn ngủ xong thì đi tắm cho khoẻ người chứ từ sáng giờ nàng chạy tới chạy.. cả mình lem luốc.. Sau khi tắm xong thì thấy hắn nằm một cục trên nền nhà…

“Hey.. Hey..” – hắn vẫn chưa tỉnh, nàng liền cầm lấy tay hắn mà lắc như con điên.

“Gì hả?” – đang ngủ hắn mơ màng tỉnh dậy..

“Sao lại ngủ ở đây?” – Ngọc lại hỏi câu hỏi ấy..

“Ngủ trên ghế không quen…” – Hắn ngáp một cái nói rồi ngủ tiếp…

“Này…dậy ik” – Ngọc vẫn không ngừng lại cho hắn..

“Chi vậy?” – Hắn khó chịu cố gượng dậy đôi mắt mở như nhắm nhìn vào người con gái

“Lên ghế mà ngủ, ít nhất cũng tốt hơn ở đây” – Ngọc giải thích

“Không… Ngủ ở đấy tôi ngủ không được” – hắn lại ngáp dài…

“Tại sao?” – Ngọc không hiểu

“Giường êm nệm ấy tui ngủ không quên.. Từ nhỏ tôi ngủ trên nền đất quen rồi”

“…” – im lặng… Ngọc cảm giác trong những lời ấy có chút căm tức nhưng có vẻ còn có chút than thở…

“Thôi ngủ đi.. Trời mưa.. Cũng lạnh rồi..” – Thấy cái không gian dần đè nặng… chỉ có tuếng mưa ngoài trời.. Hắn lên tiếng nhằm xoá đi nó..

“Àk.. Uk.. Vậy Không cũng ngủ ik” – Ngọc không biết phải làm gì hơn, nàng nói rồi bước đi hướng về chiếc giường của mình…

Rào… Rào…ào…..

Tiếng nói con người dần im lặng nhường chỗ cho tiếng mưa nặng hạt.. bao trùm cả thành phố rực sáng ánh đèn…

Trong căn phòng… Hai con người… Cả hai… Àk không chủ có một người không ngủ…

Người đó là Không?…

Không.. Không phải…

Là… Ngọc… nàng không biết vì sao đêm nay nàng không buồn ngủ.. Có vẻ vì lạ giường.. Có vẻ vì những sự việc hôm nay nó diễn ra liên tục.. xung quanh nàng… hay có vẻ.. Lí do ấy chỉ liên quan đến 1 người.. Là Không…

Còn hắn… Nhiều người cho rằng hắn vô tâm.. Hắn ngu vì không biết tính tình của người con gái… Nhưng có chăng hắn sai? Cuộc đời của hắn gắn liền với sự nhục nhã khi làm người không bằng làm thú.. Hắn đã quen với việc đó.. Hắn sống trong đấy dần dần cuộc đời bắt hắn phải sống vô tâm, nhưng không phải không còn tình người mà là hắn không biết cái tính của người…

Thời gian trôi đi…

Tiếng mưa vẫn áp đảo… Có khi lại còn nặng hạt hơn trước… Cơn mưa như không dứt có vẻ nó muốn nhấn chìm toàn… thành phố… rồi

GẦM… chchát….gầm….

“Ák…” – tiếng hét vang lên…khắp cả căn phòng nó như át cả tiếng mưa..

“Chuyện gì thế? ” – hắn nghe thấy tiếng hét giật mình tỉnh giấc.. Như mớ ngủ mắt hắn vẫn nhắm nghiền… Rồi tự nhiên mắt mở một màu xanh.. Nhạt như một ngôi sao băng bay xuyên qua mắt hắn… rồi mất đi… 1 đường gân máu nổi liên trên đầu hắn.. Rồi mất đi… không còn hiện tượng gì cả.. Hắn ngượng dậy.. mặc dù cơ thể đang bị trói.. Nhưng.. Chỉ trong tích tắt hắn nhìn sang phía kế bên…

“Ák…..” – tiếng hét này không còn là của ai khác nữa mà là chính hắn… Sau khi nhìn thấy một thứ gì đó 1 đống nằm kế bên hắn… Thậm chí còn nhúc nhích..trong bóng đêm hắn mơ hồ nhìn ra đôi mắt long lanh nhìn hắn.. Một cảm giác lạnh, sởn hết da gà từ chân đến sau gáy… Đến nổi cả cọng tóc nó muốn dựng lên luôn…

“Cái quái gì vậy” – hắn hơi hoảng, bị trói kiểu này mà lại gặp đống này sao mà chạy.. Hắn hét lớn

Trong cái 1 đống đấy cũng bật lên giọng nói: “Là.. Là Ngọc đây..”

“Huh?”

“Là Ngọc nè”

“Ngọc? Trong giường không ngủ,ra đây làm gì?” – Hắn cũng bình tĩnh lại, im lặng chút rồi hắn hỏi nàng..

“Thì…thì..” – Ngọc nghe hắn hỏi vậy..cũng ấp úng..

“Sao?”

“Thì Ngọc… àk thì Ngọc ngủ trên giường không được xuống đây ngủ.. Àk vậy đó” – Ngọc nhăn nhó suy nghĩ ra cái gì đó, khi có rồi thì mặt sáng trưng…

“Tiểu thư ngủ trong chăn êm nệm ấm từ nhỏ vậy mà ngủ trên đó không được..” – hắn nghe xong có chút khinh bỉ.. Nói tiếp: “Muốn tìm lý do cũng phải hợp lý chút chứ”

“Lý do gì chứ? Ngọc không muốn ngủ trên đó thì kệ Ngọc.. Ngọc thích ngủ đây thì Không làm gì được Ngọc? Loèeeee” – Ngọc thế nào cũng cố cãi cho lại mới chịu.. Nói rồi nàng nằm xuống quay mặt đi mà ngủ…

“…” – hắn tự dưng bật cười, lắc đầu nhẹ rồi cũng nằm xuống bắt đầu ngủ đi…

Và…

Gầmmmm….

Cơn sét lại đánh xuống.. Sáng chói cả vùng trời.. Chiếu thẳng vào mắt.. Âm thanh của cơn sấm đến sau… Như tiếng trống khai cuộc của cuộc chiến hai bên… Lan rộng.. Và cơn thét ấy lại vang lên

“Ák…” – lan rộng… Như một viên đạn bắn thẳng vào đầu hắn.. Xuyên qua mọi dây thần kinh truyền đến đại não… Tai hắn như trở thành một ngọn đèn cà na…. Đứt bóng..

“Cái q.. uái…. “ – Hắn bật dậy nhìn sang phía phát ra âm thanh trói tai ấy… Hắn định gầm lên giận dữ.. Nhưng hắn lại thấy một cô gái run gẫy… Trùm mền kín mít.. Nàng sợ..sợ vấn đề gì đó.. Âm thanh của cơn sấm ư? Tại sao nàng lại sợ? Điều đó không ai biết trừ Ngọc… tự dưng hắn muốn nhẹ nhàng với Ngọc, muốn chăm sóc nàng.. Không muốm nàng phải bị cảm giác này thêm 1 lần nào nữa…

“Ngọc.. Ngọc bị làm sao thế?”

“Huh?…Ngọc… NGỌC SỢ LẮM KHÔNG ƠI HUHUHU…” – cô nàng đắp mền đến chả thấy gì cả… Hắn kéo cái mền ra.. Nhìn thấy đôi mắt nhắm tịt, làn môi luôn tươi cười ngày nào lại run rẫy… Nghe hắn hỏi.. Nàng hơi giật mình nhưng lại thay bằng cách ôm chằm lấy hắn.. Nàng nấc từng cái nghẹn ngào.. Như muốn vỡ oà ra.. Thật ra nàng từng bị gì? Mà sao Ngọc lại khổ sở như thế này?….

“Ơ… thôi thôi đừng khóc nữa không còn gì nữa rồi…” – hắn cũng không biết phải làm gì khi bị ôm như thế… Ngọc ôm hắn cứng ngắt… Hai cái đồi mềm mại cứ ép sát vào hai tay đang bị trói ấy.. Cả cơ thể như muốn đề lên hắn đến nỗi hắn cảm nhận nhịp tim của nàng.. Gấp gáp… Và cả nhiệt độ của nàng.. Ấm áp… Hương từ làn tóc mới gội của nàng.. Dịu dàng… hơi thở của nàng… Từng nhịp… Vô thức cái thằng bé nhỏ của hắn lại một lần nữa mà người ta nói là “chào cờ”.. Áp vào cái bụng của nàng… Tự dưng trong cơ thể hắn thấy phê….

Hết cháp 11.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.