Trở về truyện

Chuyện Với Bà Chủ Trọ - Chương 15: Tình Cảm Của Anh Dương Và Chị Tâm

Chuyện Với Bà Chủ Trọ

15 Chương 15: Tình cảm của anh Dương và chị Tâm

Duy ôm chặt người đàn bà dâm đãng vừa mới trải qua một cuộc thác loạn với hai người đàn ông kia vào lòng. Tinh dịch từ những đợt phóng liên hồi của hai chàng trai đấy đã khô lại trên cơ thể người phụ nữ kia, nó nhớp nháp và giờ thì đã dính vào cùng với da thịt cậu. Duy cảm nhận được tới từng hơi thở sặc mùi tinh trùng của chị Tâm, cả nhịp tim đang đập một cách nhẹ nhàng bên trong lồng ngực của chị.

Trong khi đó, anh Dương sau khi xong việc, lặng lẽ nằm xuống ngay bên cạnh, châm lấy một điếu thuốc rồi nhả làn khói lên trần.

Chị Tâm chẳng biết đã thiếp đi trong vòng tay của Duy từ bao giờ. Cả người chị ta cuộn tròn lại, trong chiếc chăn mà cậu ta đã đắp. Khuôn mặt đỏ ửng lên, có nét cười mỉm vì thỏa mãn.

- Chú thấy thế nào? - anh Dương hỏi.

- Phê lắm anh ạ! Thật tuyệt vời!

- Sau này mọi chuyện phải nhờ chú rồi!

- Anh không… Sao lại thế?

- Sắp tới anh phải về quê rồi, rời xa nơi đây, rời xa Tâm.


- Bao giờ?

- Có lẽ là một cho tới hai tháng nữa, sẽ sớm thôi.

- Chị ấy biết chưa?

- Ngoài chú ra, chưa ai biết về việc này. Nhưng mà sớm muộn gì anh cũng sẽ phải nói cho cô ấy biết.

- Sao anh lại phải đi, mà anh đi đâu?

- Anh đơn giản là về quê thôi chứ cũng chẳng đi đâu. Vốn dĩ anh đã định về từ lâu rồi, nhưng mà còn Tâm nữa, anh không đành lòng mà lại đi theo cô ấy một thời gian. Anh không tin tưởng vào bất cứ thằng đàn ông nào khác, cho đến khi gặp chú, anh biết chú sạch sẽ và cũng sẽ không lợi dụng Tâm. Nên là từ khi biết chú, anh đã có thể tin tưởng giao Tâm cho chú chăm sóc. Anh biết là sẽ tới một ngày chú cũng phải có người mới, có một cô gái nào đó để yêu và cưới chứ chẳng thể chăm sóc Tâm được mãi. Nhưng mà từ giờ cho tới ngày đó hoặc cho tới khi Tâm trở về với chồng cô ấy, hãy hứa với anh rằng chú sẽ chăm sóc Tâm thật tốt.

- Em hứa với anh!

- Tốt, vậy thì Tâm giao lại cho chú.


***

Buổi sáng lại tới, ánh nắng từ buổi bình minh xuyên qua cánh cửa sổ căn phòng nhỏ. Chỉ còn Duy và chị Tâm còn đang nằm ôm nhau và cùng miên man trong những miền kí ức dâm đãng. Anh Dương đã rời khỏi từ lâu, để lại một chút tiền trên bàn để trả tiền phòng.

Chị Tâm là người dậy trước. Nhận thấy trong căn phòng này chỉ có mỗi mình cùng chàng trai trẻ hàng xóm kia, chị Tâm có phần nào cảm thấy lạc lõng. Chưa bao giờ anh Dương để chị lại như vậy cả.

- Chị yêu tỉnh rồi à? - Duy hỏi, hai bàn tay cậu ôm chặt người chị hàng xóm hơn.

- Anh Dương đâu?

- Em chẳng biết nữa, nếu mà không có trong phòng tắm thì chắc anh ấy đi khi mà chị em mình vẫn còn đang ngủ rồi.

Chị Tâm chẳng hỏi thêm điều gì nữa, nhắm mắt lại cho cơn ngái ngủ tan hết.


- Chị còn đau không? - Duy hỏi.

- Còn một chút! Hôm qua ông Dương chơi chị một phát đau điếng!

- Vậy chị để em chữa lành cho!

Duy buông người chị Tâm ra. Cậu chui vào trong chăn, tìm đến hạ bộ của chị Tâm. Duy thấy được tinh trùng của mình và anh Dương đã khô lại từ bao giờ, nó chảy ướt cả ga giường bên dưới. Cậu mò xuống vạch lồn chị Tâm ra, rồi kê lên cao chút cho lỗ đít ở bên dưới lộ ra. Duy dùng lưỡi của mình liếm vào bên trong đấy. Nơi đây mặn mòi mùi vị tinh trùng từ âm đạo bên trên chảy xuống.

Chị Tâm bất ngờ vì cảm giác mới lạ này, vừa trong cơn ngái ngủ còn chưa tàn.

Sau một hồi làm chị Tâm phấn khích, cơn dâm trong người Duy lại nổi lên. Duy chồm lên hôn lấy môi chị Tâm, trong khi đó hai bàn tay cậu xoa nắn cặp vú. Nhưng chẳng thể ngờ được, khi Duy vừa mới hôn chị Tâm chưa lâu, chị ta lại đẩy người cậu ra.
- Chị chỉ đồng ý cho chú some với chị và anh Dương thôi, còn nếu chú muốn một mình chị thì phải làm theo thỏa thuận trước đấy đã.

Duy nhớ lại thỏa thuận của mình cùng chị Tâm, cậu hứa rằng sẽ làm cho chị Hiền sung sướng, khi đó thì chị Tâm mới cho cậu đụ.

Mặc dù cho cuộc thác loạn đên qua có sung sướng, nhưng Duy vẫn chưa thấy đủ. Bản thân cậu muốn độc chiếm chị Tâm cho riêng mình. Những gì mà ba người làm đêm qua vẫn chưa làm cho Duy cảm thấy được thỏa mãn.

Chị Tâm để mặc cậu đang hoang mang ở trên giường. Chị cuốn lấy chiếc khăn xung quanh cơ thể rồi đi vào nhà tắm và chốt cửa lại. Chẳng còn chuyện gì có thể xảy ra sau đó với thái độ lạnh lùng của chị Tâm cả. Duy biết, tất cả là bởi vì anh Dương đã lặng lẽ bỏ đi trước.
Duy giờ chỉ còn biết đợi chị Tâm tắm xong, sau đó đến lượt cậu. Cả hai chị em đi xuống trả phòng rồi hai người kiếm gì đó ăn sáng. Duy thấy chị Tâm đã bình thường trở lại phần nào, nhưng chẳng thể giấu được trong đôi mắt chị ta một người đàn ông khác.

Trở về phòng trọ sau những giây phút hoan lạc. Duy nằm vật xuống giường. Lần này cậu chẳng thể ngủ được nữa. Lần này cậu đã không dốc hết sức lực của mình ra giống như lần trước với cô Hà, điều ấy là quá có hại cho sức khỏe.

Duy nằm xuống, nhìn thẳng lên trần nhà. Cậu suy nghĩ về chuyện tình cảm của hai người hàng xóm.


***

Thời gian dần dần trôi qua, lại một tuần nữa. Tuần này thì anh Dương đã không còn bận như trước nữa mà đến với chị Tâm nhiều hơn. Có lẽ rằng trong một đêm nọ anh Dương đã nói chuyện mình sẽ về quê cho chị ta biết. Bởi rằng một sáng nọ sau khi anh Tâm vừa rời đi, khi mà chị Tâm đang ngồi giặt đồ bên ngoài cửa. Duy thấy được hai con mắt đỏ ngầu như vừa mới khóc của chị ta. Cậu chậm rãi bước gần tới an ủi.
- Chị buồn vì anh Dương à?

- Đâu có đâu? - chị Tâm nở một nụ cười giả tạo.

- Mắt chị đỏ ngầu và sưng húp lên rồi kìa! Chị vừa khóc xong à?

- Tại chị xem được một bộ phim cảm động thôi!

- Em biết anh Dương sắp phải đi rồi, chị có tình cảm với anh ấy đúng không?

- …

- Em biết chuyện giữa hai người, anh Dương và chị. Cả hai người đều đã có gia đình rồi, hai người cũng rất yêu thương vợ chồng của mình, có đúng không? Nhưng mà trong trái tim chị anh Dương vẫn là một cái gì đó vừa vượt quá tình bạn, lại chẳng phải là tình yêu. Có phải vì do trách nghiệm với gia đình dưới quê đã ngăn cản đi tình cảm đó phát triển…

-…

- Em biết chị đang cảm thấy như vậy về mối quan hệ của hai người. Rằng duyên phận thật là oan trái. Nếu như chị chưa có gia đình ở quê, và anh Dương cũng chưa hề lấy vợ. Có lẽ rằng hai người đã có một chuyện tình thật đẹp… Em biết được điều ấy, bời vì chính anh Dương đã nói với em như vậy, về cảm xúc của anh ấy đối với chị và em tin tưởng một điều rằng, chị cũng có những cảm xúc giống hệt anh ấy, có đúng không?
Chị Tâm chẳng hề nói gì cả, bởi nước mắt từ hàng mi kiều diễm của chị ta đã lăn dài trên đôi má đỏ ửng từ lúc nào. Duy khoác tay lên vai chị Tâm, đẩy sát lại mình. Chị Tâm lúc này chẳng còn quan tâm tới ai nhìn mình hay không nữa mà rúc vào ngực chàng trai hàng xóm mà khóc. Thật may mắn rằng dãy trọ lúc này chỉ còn có một mình hai người, tất cả đều đã đi làm từ sớm.

Chị Tâm khóc rống lên một hồi, tất cảm cảm xúc của chị ta tuôn trào ra ngoài khiến cho ngay cả đến bản thân Duy cũng bị cảm động trước tình cảnh trớ trêu của hai người. Có lẽ chẳng phải thứ tình cảm này là trên tình bạn mà dưới tình yêu nữa, đó chỉ là sự phủ nhận của hai người về một tình yêu chẳng có tương lai mà thôi.

Tâm trạng của chị Tâm đã dần tốt lên khi mà cảm xúc đã được giải tỏa ra bên ngoài.
- Cảm ơn em, Duy à! Chị…

- Chị không cần phải nói gì cả. Anh Tâm đã bảo em rằng khi anh ấy đi khỏi thì em sẽ chăm sóc chị thay cho anh ấy, cho đến khi mà chị chẳng còn ở bên cạnh em nữa. Vậy nên là, chị cứ tin tưởng vào em.

- Được rồi! - chị Tâm ôm lấy Duy chặt hơn - Chị ổn rồi, em cũng nên về thay đồ mà còn đi làm đi chứ, chị làm ướt hết đồ em rồi. Về thay ra xong mang ra đây chị giặt lại cho.

- Thôi không cần đâu, chị cũng sắp vào ca rồi còn gì! Chị mới là người phải đi chuẩn bị đi, vào rửa mặt gì đó, còn đống đồ ở đây còn vài cái để em giặt nốt xong phơi cho chị.

- Thôi đi ông tướng, người ta thấy ông giặt rồi treo đồ tôi lên thì chả khác nào thông báo cho cả dãy trọ này biết chuyện của tôi với ông à?
- Thì cả dãy trọ này đều biết em thân với chị mà, hơn nữa chị lại có một người đàn ông hay đến chơi rồi, ai còn nghĩ tới em nữa. Chắc họ nghĩ chị coi em là đứa em trai thôi.

- Thôi rồi, đi về nhanh đi mà còn làm. Tối nay sang chị ăn cơm.

- Ok chị yêu! - Duy quay đi nhìn ngó xung quanh, khi thấy rằng không có ai, cậu đặt lên môi chị Tâm một nụ hôn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.