8 Chương 8 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế
Thử luyện khí để nâng mấy Tinh Không Chỉ trước, vì không phải Thần Võ Ấn Ký nên hiện tại dùng lửa thì hơi khó khăn, nhưng là với Huyết Mạch Nguyên Tố Sáng Thế Thần thì vô cùng đơn giản, thế là tạo ra ngọn lửa từ linh khí vô cùng dể dàng.
Ngọn lửa bình thường hiện ra nhưng Trương Nhược Trần không thích nên chuyển đỗi ngọn lửa sang màu vàng kim, nhìn nhìn giống lửa chả Kim Ô nhỉ, đợi tới Ngư Long Cảnh nhất định phải tìm huyết mạch của Kim Ô vậy.
Rốt cuộc xong, thế là bắt đầu luyện Không Gian chỉ, sau vài phút rốt cuộc đã xong 4 chiếc Không Gian chỉ bên trong rộng năm mét thì có âm thanh hệ thống vang lên.
"Ting, chúc mừng ký chủ đạt được danh hiệu Thần Cấp Luyện Khí."
Danh Hiệu Luyện Khí: cho phép ký chủ luyện khí các loại trang bị, kiếm ,thương, đao,......... Cấp độ tùy ý ký chủ, giới hạn không quá Thần Cấp, sức mạnh của vũ khí tùy theo cách ký chủ luyện khí, tỷ lệ thành công là tuyệt đối.
Thế là có thể luyện chế bao nhiêu tùy thích rồi, đan dược cũng đã chuẩn bị sẵn vì có kiến thức của thần Y nên rất dễ dàng, sau vài phút luyện đan, đan dược đầu tiên là huyết đan cấp 1 dành cho Hoàng cực cảnh sơ kỳ, trung kỳ.
"Ting, chúc mừng ký chủ đạt được danh hiệu Thần Cấp Luyện Đan."
Danh Hiệu Luyện Đan: cho phép ký chủ luyện ra bất kỳ các loại đan dược, bất kể đan dược nào tỷ lệ thành công là tuyệt đối, không thể vượt qua Thần cấp, hiệu quả của từng loại đan sẽ theo ý của ký chủ.
Mọi thứ bắt đầu dể hơn rồi, ta cười haha, tán gái sẽ dể dàng hơn rất nhiều đây, giờ vũ khí xịn có, đan dược có, tán gái không được chắc về quê làm ruộng đi là vừa, nghĩ nghĩ xem giờ nên làm gì đây.
Thế luyện Dưỡng Nhan Đan trước đi, nữ nhân luôn luôn thích mình luôn được trẻ đẹp mà, luyện thêm nhiều nhiều mới được, thêm hồi phục đan nữa nhỉ, biết đâu lúc cần dùng thì sao.
"Cơ mà nguyên liệu! Thế chọn cái đơn giản nhất đi."
Mở ra cửa hàng tìm thảo dược, linh dược, đập vào mắt là vô số các loại linh thảo khác nhau, nhiều dường như là mấy triệu loài, có cả các loạt hạt giống nữa.
Vàng hiện tại còn 59928.
Thảo dược bình thường thì mỗi loại cũng không có mắc lắm, khoảng 10 vàng 1kg luôn, còn hạt giống thì 1 vàng 100 hạt, loại cao hơn thảo dược thì 100 năm, 1000 năm....... Trương Nhược Trần nhìn thấy thánh dược mười vạn năm có giá là 1000 vàng, thế tức là 1000 năm có 100 vàng một cây mà thôi, giá thảo dược được một nguyên hội là 129600 năm là 1296 vàng, chép chép miệng hiện tại chưa phải lúc dùng tới cái này.
Dưỡng Nhan Đan cần khoảng năm loại, thế là 50 vàng mua được 5kg năm loại thảo dược đấy, còn lại hồi phục đan lại tốn thêm 50 vàng mua.
Vàng hiên tại còn 59828.
Vũ khí thì lúc này chưa cần thiết nên không mua nguyên liệu làm gì, hiện tại đang chán đây, tới đây cũng lâu mà chưa đánh với người nào cũng hơi ngứa tay.
Thế là chợt nhớ ra Hoàng Cực Cảnh thì có Hoàng bảng, có cao thủ để luyện tay, trao đổi chiêu thức, ở đây có Hoàng Cấp Vũ Đấu Cung sao lại không tham gia nhỉ, sáng hôm sau Trương Nhược Trần hưng phấn xuất cung đi tới đó để đánh nhau, à nhầm để thi đấu.
Gần tới nơi thì không cần dùng thân phận Trương Nhược Trần nữa mà dùng gương mặt thật để tham gia, khí chất cao quý, lạnh lùng đẹp vượt quá nhânh biết đánh sâu vào thì giác những người xung quanh, nữ nhân thì mê mẫn, nam nhân thì ghen tị.
Hoàng cấp Vũ Đấu cung là một kiến trúc hình tròn, vô cùng cổ xưa, tổng cộng chia là sáu tầng, mỗi một tầng đều có ba trăm sáu mươi đài quan sát, mỗi đài quan sát có thể thấy rõ vị trí trung tâm cuộc chiến đấu ở Hoàng cấp chiến đài.
Đứng gần đó là một nữ tử tuổi còn nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp, cũng bị hắn thu hút bởi mị lực, thật sự là quá đẹp trai mà, hơn nữa tu vi thâm sâu khó lường, làm nàng càng thêm tò mò, đứng bên cạnh nàng là Bát Vương Tử, nàng bỏ mặc Bát Vương Tử đi tới chủ động làm quen với Giang Thiên.
"Chào công tử, không biết công tử xưng hô thế nào, có thể nói chuyện làm quen một chút được không."
Giang Thiên đưa mắt nhìn sang, âm thầm đánh giá nữ tử trước mặt này, dáng người cao, gương mặt thanh tú, y phục màu hồng, nàng khoảng chừng mới 16,17 mà thôi, đoán chừng so sánh có thể mạnh hơn Lâm Nính San một chút, có thể so sánh với chỉ có thể là Đan Hương Lăng của Xích Vân Tông mà thôi.
Giang Thiên gật đầu chào lại rồi giới thiệu.
"Ta tên là Giang Thiên, tới đây để tham gia náo nhiệt mà thôi, còn cô nương đến đây để làm gì?."
Đan Hương Lăng nghe vậy đáp.
"Muội lên Là Đan Hương Lăng, tới đây cũng để xem vui, muội có thể đi với huynh được không?"
Giang Thiên đáp.
"Tất nhiên là được rồi, được đi cùng mỹ nhân như muội thì còn gì bằng."
Nghe được lời ngon ngọt Đan Hương Lăng khuôn mặt hồng nhuận lên trông thấy, đi theo Giang Thiên vào trong, mặc kệ Bát Vương Tử ở một bên nghiếng răng nghiến lợi.
Đứng ở xa xa Liễu Thừa Phong nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp liền động lòng, nhưng là nhìn thấy người mà hắn chọn lại cười vui vẻ với tên nam tử kia làm hắn có chút đen mặt.
Nhìn tên này lại rất là đẹp trai mới tức ghê chứ, phải tìm cách dạy hắn một bài học rồi tránh xa nữ nhân mà hắn vừa chọn trúng kia.
Nhìn thấy đi vào Vũ Đấu Cung nên Liễu Thừa Phong cũng đi theo.
Nộp mỗi người nộp mười lượng bạc, thì có thể đi vào Hoàng cấp Vũ Đấu Cung.
Xem các quy tắc ở đây rồi nhìn xem những người trên võ đài.
Lúc này, một tên võ giả trung niên ba mươi mấy tuổi bước lên chiến đài, trong tay hắn cầm một cây trường thương màu đỏ thắm, trên người phát ra một luồng khí thế cường đại, nói:
"Ta là đại đệ tử của Thiên Hạc Tông, Nhiếp Hành, lần đầu tiên đến Hoàng cấp Vũ Đấu cung, ai muốn làm đối thủ thứ nhất của ta?"
Đan Lăng Hương nói:
"Nhiếp Hành, muội có nghe qua tên của hắn, lúc hắn hai mươi hai tuổi, đã đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, đã ở trong Hoàng Cực cảnh đại viên mãn mười lăm năm, thực lực tương đối mạnh, chắc chắn có thể thắng liên tiếp bảy, tám trận."
Ở Côn Lôn giới, số lượng tông môn và gia tộc nhiều vô số kể, có những tông môn nhỏ chỉ có trên dưới mười đệ tử.
Những đại tông môn có số lượng đệ tử vượt quá ngàn vạn, thống trị hơn mời quận quốc trong giới võ đạo, thực lực lớn mạnh không gì sánh bằng.
Cho nên, tông môn và gia tộc bị chia làm ba đạo chín cấp.
Giống như Xích Vân Tông của Đan Hương Lăng, Thiên Hạc Tông của Nhiếp Hành, đều thuộc tông môn cấp bảy.
Vân Vũ quận quốc, tổng cộng có một tông môn cấp sáu, năm tông môn cấp bảy, mười bảy tông môn cấp tám, số lượng của tông môn cấp chín không thể đếm xuể.
Những tông môn này, toàn bộ đều chịu sự quản lý của thế lực quan phủ.
Nếu không chịu quản lý, đều là những tông môn tà đạo, đều sẽ gặp phải sự đuổi đánh và tiêu diệt của các thế lực quan phủ.
Giang Thiên nhìn thấy có rất nhiều người đi lên đánh cược kiếm tiền nhưng khổ nổi hắn hiện tại không có.
Bên cạnh Đan Hương Lăng thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Thiên hồi lâu, thấy trận đấu sắp bắt đầu cũng đi lên đặt cược.
"Ta cược năm trăm lạng bạc cược Nhiếp Hành thắng liên tiếp tám trận."
Đan Hương Lăng lấy ra một túi bạc, đặt trên bàn cược có một ô vuông viết số “Tám”.
Sau đó đi xuống thật mau trở lại gần Giang Thiên như là sợ mất đi thứ gì đó.
Võ giả thứ nhất bước lên chiến đài khiêu chiến với Nhiếp Hành, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh đại cực.
Rầm!
Nhiếp Hành đứng ở trung tâm của hoàng cấp chiến đài, chỉ trong vòng một chiêu, đã đánh tên võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực bay ra, rơi xuống hoàng cấp chiến đài.
Trận thứ nhất thắng!
Trận thứ hai thắng!
...
Trận thứ năm thắng!
Trận thứ sáu thắng!
Nhiếp Hành thắng liên tiếp sáu trận, khiến Hoàng cấp Vũ Đấu cùng chấn động vô cùng mạnh, các võ giả trên khán đài không ngừng hò hét.
Ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung, mỗi ngày có thể có một võ giả thắng liên tiếp sáu trận, quả thật rất đáng gờm.
Nên biết rằng, càng về sau, đối thủ Nhiếp Hành gặp phải càng mạnh.
Đến trận thứ bảy, chỉ có võ giả được ghi chép lại thắng liên tiếp bảy trận ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung, mới có thể khiêu chiến với hắn.
Phàm là võ giả đã được ghi chép lại thắng liên tiếp bảy trận ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung, có người nào yếu kém?
Nhiếp Hành trong trận thứ bảy, cuối cùng đã gặp được một kình địch.
Hoàng Trấn Long, võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, ba lần thắng liên tiếp bảy trận, nhưng tiếc là ba lần đều bị bại ở trận thứ tám. Thực lực của hắn tương đối mạnh.
Nhiếp Hành và Hoàng Trấn Long giao thủ nửa canh giờ, cuối cùng thi triển ra một chiêu võ kỹ Nhân cấp trung phẩm “Tuyết Hoa Thương Pháp” đâm xuyên vào ngực của Hoàng Trấn Long, khiến cho Hoàng Trấn Long trọng thương, từ chiến đài bay thẳng xuống phía dưới.
Nhưng Nhiếp Hành cũng trúng một chưởng của Hoàng Trấn Long, bị nội thương.
Trong miệng hắn, phun trào ra từng giọt máu tươi.
Lúc này, một tên nam tử khoảng hai mươi tuổi bước lên chiến đài, trên tay cầm một chiếc quạt gấp màu trắng:
"Ngươi đã bị trọng thương, không thể thắng liên tiếp tám trận, tự nhận thua đi!"
Cuộc chiến trên Vũ Đấu trường, chính là tàn khốc như vậy, căn bản sẽ không cho ngươi thời gian nghỉ ngơi và dưỡng thương, nhất định phải liên tục chiến đấu.
Muốn thắng liên tiếp mười trận, quả thực khó như lên trời.
Cho dù với thực lực cường đại của Nhiếp Hành, sau khi đánh liên tiếp bảy trận, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao một nửa, hơn nữa còn bị trọng thương.
Với tình trạng bây giờ của hắn, muốn thắng liên tiếp mười trận, gần như là chuyện không thể.
Nhiếp Hành cắn chặt hàm răng, nhìn tên nam tử đang cầm quạt gấp trên tay, nói:
"Ai nói ta không thể đánh trận thứ tám? Ngươi là người nào?"
"Hắc hắc! Bổn công tử đến từ phủ quốc sư, tên là Tiết Bệnh Sinh, hai lần thắng liên tiếp tám trận ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung."
Tiết Bệnh Sinh cười nhạt, nhẹ nhàng đung đưa chiếc quạt gấp trên tay.
"Đánh đi!"
Nhiếp Hành điều động chân khí toàn thân, truyền vào trường thương.
Thanh trường thương trên tay hắn, lập tức phát ra một tầng hào quang như hỏa diệm, một thương đâm về phía Tiết Bệnh Sinh.
Ào!
Mắt Nhiếp Hành chợt nhòe đi, bóng dáng Tiết Bệnh Sinh đã không thấy đâu.
Tiết Bệnh Sinh thi triển một bộ pháp Nhân cấp thượng phẩm, trong chớp mắt, liền xuất hiện trước mặt Nhiếp Hành, cánh quạt trên tay hắn vừa vung lên, máu tươi hiện ra, đầu của Nhiếp Hành liền bay ra ngoài.
Tiết Bệnh Sinh nhìn thi thể đang nằm dưới đất, ánh mắt lộ ra một nụ cười mỉa mai, nói:
"Bảo ngươi chịu thua, ngươi lại không nghe. Ôi! Thật ngu ngốc!"
Một tên võ giả cường đại của Hoàng Cực cảnh đại viên mãn cứ như vậy chết trên chiến đài!
Những sư đệ và sư muội của Nhiếp Hành lập tức xông lên chiến đài, tất cả đều khóc lóc, đưa thi thể Nhiếp Hành xuống dưới.
Không còn cách nào khác, ai kêu trước khi lên chiến đài hắn đã ký khế ước sinh tử chứ?
Hoàng cấp Vũ Đấu cung mỗi ngày đều có vài người chết, mọi người đều không cảm thấy lạ.
Thực ra, chủ yếu cũng vì tu vi của Tiết Bệnh Sinh cao hơn Nhiếp Hành rất nhiều, cho nên Nhiếp Hành ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có, liền bị Tiết Bệnh Sinh giết chết.
Đan Hương Lăng cũng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Với thiên phú của Nhiếp Hành, tu luyện thêm mười năm, hoàn toàn có cơ hội trở thành cường giả Huyền Cực Cảnh. Rất nhiều võ giả có thiên phú cường đại, đều ngã xuống như vậy."
Sắp rồi! Ta cũng muốn lên chiến đài thử một lần!
Giang Thiên ký khế ước sinh tử, giao nộp một viên Linh Tinh, bước về phía chiến đài, vì không có Tinh Linh nên mượn Đan Hương Lăng một viên Tinh Linh.
Nhìn Giang Thiên sắp bước lên đài Đan Hương Lăng có chút sững sờ lại nhiều hơn là âu lo, cũng chả biết vì sao lại như thế, chỉ là mới quen hắn một chút thôi mà, tính khuyên bảo một chút.
Như là nghe được nàng sắp nói gì, Giang Thiên cười cười nhẹ nhàng nói:
"Yên Tâm đi, nhớ đặt cược cho huynh mười ván thắng nhé, tin tưởng ta."
Nghe Giang Thiên nói vậy trái tim của Đan Hương Lăng nhảy lên kịch liệt, nhìn nụ cười tươi sáng kia mặt nàng cấp tốc đỏ như trái gấc.
"Thật là đẹp trai quá đi mất, nhất định phải tìm cách thuyết phục huynh ấy gia nhập Xích Vân Tông của nàng mới được."
Đan Lăng Hương thầm nghĩ.
Hắn đã nói như vậy nàng chỉ biết tin tưởng vào hắn mà thôi, còn vì sao như vậy, chắc là trực giác của nữ nhân, nhìn thấy huynh ấy đã lên đài, thế là cấp tốc đi tới chỗ mà đặt cược toàn bộ bạc mà nàng đang có, hai ngàn lạng bạc, đúng là vì trai đẹp mà quên luôn mọi thứ.
Hắn vừa bước lên chiến đài, Hoàng cấp Vũ Đấu cung liền vang lên một luồng náo động.
"Tên thiếu niên trẻ tuổi này là ai? Trẻ tuổi như vậy đã dám đến chiến đấu ở Hoàng cấp Vũ Đấu cung?"
"Sao nhìn hắn đẹp trai quá vậy, nếu chết ở đây vậy thì đáng tiếc quá, chúng nữ hò hét."
"Có lẽ là muốn được thành danh! Những thiếu niên nhiệt huyết như vậy nhiều lắm, mỗi tháng đều chết mấy chục người, không có gì kỳ lạ cả."
Đối thủ thứ nhất của Giang Thiên là một võ giả thiếu niên mặc áo choàng màu vàng, nhìn qua chừng mười tám mười chín tuổi, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực.
Có thể mới chừng ấy tuổi mà tu luyện đến trung cực cũng được xem là một võ giả thiên tài.
Võ giả thiếu niên hoàng bào ôm một thanh chiến đao sắc bén nói:
"Hắc gia, Hắc Thập Thất, là người đầu tiên đến khiêu chiến các hạ, các hạ xin rút kiếm!"
Giang Thiên dùng tay phải vuốt lấy Thiên Long Kiếm nhẹ nhàng lắc đầu nói:
"Ngươi còn không xứng để ta rút kiếm, nếu rút kiếm ra sợ rằng sẽ làm ngươi chết."
"Ngông cuồng!"
Võ giả thiếu niên hoàng bào truyền chân khí vào đại đao, kích hoạt hai đạo Minh Văn trong đại đao, trọng lượng của đại đao tăng lên đến hai trăm tám mươi bảy cân.
Hắn dùng hai tay khua đại đao liên tục, rất nhanh xông đến phía Giang Thiên.
Với thế khí của hắn cho dù là võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực cũng không dám trực chiến với hắn.
Thấy võ giả thiếu niên xuất chiêu tới, Giang Thiên dơ một cánh tay lên, tay bọc haki vũ trang màu đen bóng.
"Hoá cứng!"
Đối cứng với thanh đại đao, Đan Hương Lăng che mắt không dám nhìn Giang Thiên nhưng ngón tay vẫn hé mở xem.
Rầm!
Thanh đại đao vỡ nát, Thiếu niên hoàng bào kêu thảm một tiếng, thất điên bát đảo rơi xuống chiến đài.
Hắn bưng cổ, bước lên chiến đài nhặt đại đao lên, hơi kính sợ nhìn Giang Thiên chằm chằm, nói:
"Đa tạ ơn tha mạng."
May mà quyền vừa rồi không đấm vào người, không thì sợ là không xê xích thanh đao kia là bao nhiêu.
Trận thứ hai, thắng!
Trận thứ ba, thắng!
Trận thứ tư, thắng!
Ba trận kế tiếp Trương Nhược Trần liên tục chiến thắng.
Hắn đứng vững như bàn thạch giữa chiến đài, từ đầu đến cuối hoàn toàn không di chuyển một bước.
Phàm là đối thủ khiêu chiến bất luận tu vi mạnh yếu tất cả đều bị cùng một quyền đánh ngã xuống chiến đài, không có ngoại lệ.
"Thiếu niên này sao lại mạnh như vậy? La Thiên có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực cũng bị hắn dùng một quyền đánh ngã xuống chiến đài ngay cả lực đánh trả cũng không có, mà cái thứ màu đen đó là gì, thật cứng cáp, có lẽ một loại võ công luyện thể nào chăng.
Nhiều người âm thầm suy đoán.
Một thiếu nữ quý tộc mười sáu tuổi hiếu kỳ dán mắt nhìn Giang Thiên, ngay cả bên dưới đài Đan Hương Lăng cũng đôi mắt đẹp tròn xoe nhìn chằm chằm, thầm nghĩ nhất định phải chiêu mộ hắn vào tông môn.
Giang Thiên thực sự quá trẻ tuổi thực lực lại quá kinh khủng, hắn mới Hoàng Cực Cảnh Trung Cực vị thôi mà. Võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực, đừng nói là khiến hắn xuất kiếm, thậm chí khiến hắn lùi một bước đều không làm được.
Nhiều người dưới đài đang thắc mắc lai lịch của Giang Thiên, có lẽ là đệ tử của tông môn nào đó a.
Trên chiến đài, một đại hán đầu trọc cầm hai thiết chùy, vượt qua khoảng cách hơn mười mét bay lên chiến đài.
"Giang Thiên huynh, Quách Tứ Hải ta tới đấu trận thứ năm với huynh, huynh cũng nên cẩn thận, hai thiết chùy này của ta cộng lại nặng đến tám trăm cân, một khi bị đánh trúng cho dù là người sắt cũng bị đánh vỡ."
Quách Tứ Hải nói.
Phàm là võ giả có thể thắng năm trận Hoàng cấp Vũ đấu Cung liên tiếp hầu hết đều là tu vi Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, chỉ có số ít thiên tài chỉ mới tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực.
Quách Tứ Hải là một võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, thân cao tám thước, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi Trương Nhược Trần, toàn thân đầy những bắp thịt cỡ bàn tay.
"Quách Tứ Hải là trời sinh thần lực, tại cảnh giới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn có thể bộc phát lực lượng của ba mươi hai con trâu, e là Giang Thiên sẽ bại!"
Nghe thấy mọi người nghị luận Đan Hương Lăng cũng bắt đầu lo lắng, dù gì thì đó cũng là một võ giả đại viên mãn.
Võ giả đại viên mãn và võ giả trung cực, căn bản không phải cùng một cấp bậc, chênh lệnh hai tiểu cảnh giới, căn bản quá lớn.
Hừm!
Quách Tứ Hải hét lên một tiếng, hai cánh tay xoay tròn hai thiết chùy chuyển động như cối xay gió.
"Khoáng Vũ Chùy Pháp!"
Quách Tứ Hải thi triển một võ kỹ Nhân cấp hạ phẩm, bộc phát ra toàn bộ lực lượng của cơ thể, đồng thời oanh kích hai thiết chùy về phía Giang Thiên.
Một thiết chùy tấn công đầu Giang Thiên, một thiết chùy tấn công hai chân Giang Thiên.
Với sự tấn công điên cuồng như vậy cho dù tu vi của Giang Thiên có mạnh cỡ nào cũng nhất định phải lùi.
Chỉ cần Giang Thiên lùi lại hắn sẽ liên tiếp tấn công với thế lôi đình mà đánh bại Giang Thiên.
Đùng!
Giang Thiên vẫn dùng một quyền, nấm đấm màu đen chấn lõm thiết chùy, gặp lực phản chấn thiết chùy văng ngược lại đụng trúng ngực Quách Tử Hải.
Rầm!
Quách Tứ Hải và hai thiết chùy đồng thời rơi xuống chiến đài.
"Sao... sao lại như vậy?"
Quách Tứ Hải ôm ngực đầm đìa máu, khó khăn đứng dậy nhìn chằm chằm Giang Thiên đang đứng nghiêm giữa chiến đài. Lúc nãy hắn không nhìn rõ Giang Thiên như thế nào đánh.
Hắn chỉ biết bản thân bị chính cây thiết chùy trong tay đánh ngã xuống chiến đài.
Tối vui vẻ nha anh em.