155 Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
Khánh Ước nhẹ giọng nói:
- Để ta nói cho ngươi biết đáp án của vấn đề kỳ quái này: ta là một cái chìa khóa!
Lưu Sâm mở to đôi mắt. Đáp án đó quả thật là càng kỳ quái hơn!
Khánh Ước lại hỏi:
- Có biết tại sao Thú nhân lại muốn bắt ta không? Bởi vì họ muốn mở cửa Thiên Cảnh!
Lưu Sâm kinh hãi hỏi:
- Ngươi có thể mở cửa của Thiên Cảnh sao?
Thiên Cảnh, đây là một địa phương trong truyền thuyết. Thiên Cảnh thánh nữ đang ở tại Thiên Cảnh!
Khánh Ước gật nhẹ, nói:
- Đây là đáp án mà ta nghe thấy được tại Thú nhân tộc! Vào đêm trăng tròn hôm nay, lấy máu của ta mà mở cửa Thiên Cảnh.
- Tại sao lại là ngươi?
Lưu Sâm mơ hồ đoán ra được một ít. Tộc trưởng đã từng nói qua, nàng là nữ hài thánh khiết nhất thế gian, máu của nàng cũng từng đã sáng tạo ra kỳ tích, nó đã cứu sống được Khắc Nại, nhưng hắn lại không biết lý do tại sao.
- Bởi vì ta có uyên nguyên sâu dầy với thánh nữ!
Khánh Ước nói:
- Có lẽ trong huyết mạch của ta có huyết thống của thánh tộc. Vào ngày sinh nhật của thánh nữ, nếu giết ta đi, vậy thì cửa Thiên Cảnh sẽ được mở ra!
Lưu Sâm trầm ngâm hỏi:
- Sinh nhật của thánh nữ là năm ngày sau?
- Đúng vậy!
- Đám Thú nhân kia muốn làm gì? Tại sao chúng lại muốn tiến vào Thiên Cảnh? Chẳng lẽ bọn chúng muốn gây bất lợi cho thánh nữ sao?
- Ta cũng không biết. Họ không nói gì cả!
Khánh Ước nói:
- Nhưng ta biết, dù cho ta có trốn ra khỏi Thú nhân sơn cốc thì vẫn bị nguy hiểm như thường. Ta chết đi cũng chưa đủ, nếu đám súc sinh đó mà mở được cửa Thiên Cảnh, vậy sẽ có nhiều người bị thương tổn. Vì vậy nên ta muốn nhờ ngươi bảo hộ ta! Chỉ cần giúp ta được bình yên vượt qua năm ngày này, vậy thì tất cả mọi thứ đều sẽ qua đi....ít nhất trong một năm nữa sẽ không có gì nguy hại.
Lưu Sâm hiểu được lời nàng. Sinh nhật thánh nữ chỉ có một năm một lần. Tránh thoát được lần này thì sang năm mới lại gặp nguy cơ lần nữa thôi.
Hắn gật gù, hỏi:
- Tại sao phải là ta?
- Bởi vì ta biết....chỉ có ngươi mới bảo hộ được ta!
Khánh Ước giải thích:
- Thủ đoạn của Thú nhân thật là ác động hung tàn, nếu để tộc nhân bảo hộ ta, nhất định là sẽ không thành công, nói không chừng còn sẽ gây hại tới tánh mạng của họ nữa!
Việc Ưu Lệ Ty đưa cho hắn thủy tinh cầu, rồi Lưu Sâm xả thân cứu được nàng thoát hiểm, vv....tất cả mọi việc nàng đều nhớ rõ trong lòng.
- Bí mật này chỉ có ngươi biết thôi!
Khánh Ước lại nói:
- Ta mong rằng chỉ có mình ngươi biết, nếu quá nhiều người biết được...
Lưu Sâm gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi!
Nếu có càng nhiều người biết, có lẽ tính mạng của nàng không chỉ bị đe dọa bởi Thú nhân, mà bao gồm cả Nhân loại nữa. Tuyệt kỹ của Thiên Cảnh thánh nữ chính là miếng mồi hấp dẫn người ta nhất, kể cả Lưu Sâm cũng vậy. Hắn chỉ mới nhìn thấy cái vỏ bên ngoài thôi mà đã khiến cho hắn sinh ra một loại dục vọng kỳ lạ rồi. Ngư Long biến cùng với y thuật cứu người chết đi sống lại, vv...những thứ đó sẽ khiến người ta đam mê tới cỡ nào đây?
- Được, ta đáp ứng ngươi!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Trong năm ngày này, ta sẽ làm cận vệ cho ngươi!
Khánh Ước mỉm cười rất hồn nhiên, cười đến nỗi cả hai mắt cũng đều nheo lại, khiến cho Lưu Sâm cảm thấy nàng có chút khêu gợi.
- Chỉ là còn có một vấn đề rất quan trọng!
Khánh Ước mở to hai mắt, kinh ngạc nói:
- Ngươi nói đi!
- Ca ca ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta!
Lưu Sâm thở dài nói:
- Nếu như hắn cho rằng ta có chủ ý với muội muội của hắn, vậy có phải là oan lắm không?
Khánh Ước phì cười, nàng khẽ liếc mắt ra cửa rồi nói:
- Ca ca ta nghĩ thế nào thì cũng không quan trọng, nhưng mấu chốt là Ưu Lệ Ty tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ hiểu lầm thì thật là oan!
Cửa phòng mở ra, Lưu Sâm nhìn ba người ở bên ngoài (cả Khắc Nại cũng đến rồi) rồi nói với một giọng thả lỏng:
- Các bằng hữu, ta muốn ở lại sơn cốc này chơi thêm vài ngày. Các ngươi....các ngươi về trước được không?
Ưu Lệ Ty nghe vậy thì lập tức biến sắc, cả tiếng thở cũng có vẻ dồn dập hơn. Khắc Nại hết nhìn Lưu Sâm rồi lại nhìn sang Khánh Ước, muội muội của hắn cúi đầu không nói gì, trên má chỉ đỏ hây hây. Lưu Sâm trông thấy thần thái đó thì chỉ hận không thể ôm nàng một cái mà thôi.
Tư Tháp khẽ ho khan một tiếng, rồi nói:
- Điều này....điều này....
Ưu Lệ Ty không nói gì, chỉ quay bước về phía bạch lộc của mình. Ở phía sau vang lên tiếng gọi của Khắc Nại:
- Ưu Lệ Ty, hay là tất cả mọi người cùng ở lại vài ngày được không?
Ưu Lệ Ty hơi quay người lại, đáp:
- Các ngươi ở chơi thêm vài ngày nữa rồi về. Ta...ta về trước!
Bạch lộc tung hai vó trước, chuẩn bị phi nước đại về phía trước.
Bỗng nhiên có một thân ảnh lóe lên. Khi thân ảnh đó dừng lại thì nhịp tim của Ưu Lệ Ty liền đập thình thịch ngay. Là hắn, hắn tới làm gì? Chẳng lẽ không sợ tiểu mỹ nhân của hắn ghen ư?
- Ở lại đi!
Lưu Sâm dịu dàng nhìn vào mắt nàng rồi nói tiếp:
- Ở lại năm ngày thôi. Năm ngày sau, ta sẽ trở về với ngươi!
Ánh mắt của Ưu Lệ Ty tiếp xúc với ánh mắt của hắn, đó là một đôi mắt tràn ngập ủy khuất. Rốt cuộc nàng cúi đầu không nói gì, nàng khẽ cắn môi đắn đo một lúc, trong mắt đã thấy có nước mắt lưng tròng, nhưng nàng ráng cố gượng không cho nước mắt rơi xuống.
Một lần nữa rời khỏi lưng bạch lộc, một lần nữa quay về phòng. Năm ngày, trong năm ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì? Nàng không cần đoán cũng biết, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà phải suy đoán vòng vo...
Tư Tháp cũng ở lại. Gã quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười đầy ngượng ngùng ở bên kia bụi cỏ. Một làn gió thổi qua, gã cũng mỉm cười thật tươi. Ở lại cũng không tệ như trong tưởng tượng vậy.
Khắc Nại nhìn theo hai bóng người đang sánh vai bước đi, gã khẽ lắc đầu không nói gì. Chỉ nghe ở bên cạnh có thanh âm vang lên:
- Khắc Nại, muội muội ngươi làm sao vậy?
Thì ra người vừa lên tiếng là mẫu thân gã.
Khắc Nại cười khổ đáp:
- Mẫu thân, chắc người phải hỏi nó rồi!
- Hài tử đó đúng là một hài tử tốt!
Mẫu thân khen:
- Ủa, hài tử đó tên là.....A Khắc Lưu Tư phải không? Hắn so với những lời con kể lại còn tốt hơn nhiều lắm!
Khắc Nại mỉm cười! A Khắc Lưu Tư, cái tên này xấu xa khắp toàn trường, vậy mà từ miệng mẫu thân gã thì lại biến thành một hài tử tốt. Khi kể về A Khắc Lưu Tư, gã đã giấu đi những chuyện xấu của hắn, mà chỉ kể lại nghĩa khí và trí tuệ của hắn; do đó, đánh giá như vậy xem như cũng vẫn là đánh giá thấp hắn rồi! Hay thật!
Chỉ có điều vị bằng hữu này nổi danh về việc đùa bỡn nữ hài, không biết muội muội của mình có bị hắn đùa bỡn hay không? Gã có nên nhắc nhở muội muội mình một chút hay không? Dù sao, khi còn ở học viện thì hắn chỉ đùa bỡn các nữ hài khác, cho nên Khắc Nại không hề để bụng, nhưng lần này lại là muội muội của mình, chẳng lẽ gã không thể quan tâm sao?
Ý nghĩ như thế vừa nổi lên, Khắc Nại liền tự tát cho mình một cái, đồng thời còn tự mắng thầm: "Khắc Nại, người khác không tín nhiệm hắn, nhưng ngươi có thể không tin hắn sao? Hắn là người tốt nhất, là bằng hữu tốt nhất, và cũng là bằng hữu có trách nhiệm nhất!"
- Con sao vậy?
Ánh mắt của mẫu thân thủy chung không rời khỏi khuôn mặt của gã.
- Con...con muốn nói là mẫu thân đã nói đúng. Hắn thật là người tốt nhất! Chúng ta....nên chúc phúc cho Khánh Ước mới phải!
Khắc Nại vừa nói vừa mỉm cười thật tươi với mẫu thân.
oooOooo
- Khánh Ước tiểu thư....
Lưu Sâm dừng lại ở phía trước rừng cây, rồi nói:
- Giữ bí mật là đúng, nhưng ngươi cũng không cần để lộ ra thần thái như thế chứ? Trông ngươi xấu hổ như một tân nương tử vậy. Ta bảo đảm không riêng gì Ưu Lệ Ty hiểu lầm, mà nhất định cả ca ca ngươi cũng hiểu lầm cho xem!
Khánh Ước ngây thơ chớp chớp đôi mắt, hỏi:
- Ta trông giống một tân nương tử lắm sao? Tân nương tử của các ngươi có bộ dạng thế nào?
Nàng vừa để lộ thần thái đó ra, trông nàng càng đáng yêu muốn chết hơn, là cái loại chết vì câu hồn nhiếp phách mà không cần đao kiếm vậy....
Lưu Sâm khẽ ho khan một tiếng.
Khánh Ước hỏi với giọng đầy quan tâm:
- Ngươi bệnh à? Nhà ta có thuốc rất tốt, hay để tự ta đi lấy nhé.....
- Không cần, ta không bị bệnh!
Lưu Sâm đặt tay lên trán mình. Thật không có bệnh sao? Phải bảo hộ một vị cô nương, lại còn phải chịu hết mọi hiểu lầm. Nếu là người khác thì cũng không nói làm chi, nhưng nàng là muội muội của Khắc Nại, mình không thể ở trước mắt bằng hữu mà để lộ ra bản tính hiếu sắc chứ, hoặc giả để lộ ra hình tượng vì sắc đẹp mà không quản tới bất cứ việc gì chứ?
- Đến phía trước ngồi một lát đi!
Khánh Ước nói:
- Ở phía trước có một con sông nhỏ khá xinh đẹp, ngoài ra còn có thể nhìn thấy cá khiêu vũ nữa.
- Vậy thì phải đi xem mới được?
Lưu Sâm gật đầu nói:
- Vừa nhìn thấy ngươi, ta thật muốn....khiêu vũ theo vũ điệu của Ngư nhi rồi!
Khi trông thấy nàng, hắn thật sự muốn khiêu vũ, là khiêu vũ theo vũ điệu của mỹ nhân ngư! Nàng, mỹ nhân ngư và Á Na, giữa ba nàng mỹ nữ này thật sự có liên hệ thế nào? Tại sao hắn lại cảm thấy giữa ba người họ lại có một mối liên hệ thần bí nào đó?
Mỹ nhân ngư và Khánh Ước đều có liên quan tới Thiên Cảnh thánh nữ, mà Á Na vốn không thể có bất kỳ quan hệ nào với họ, nhưng trên bụng của nàng lại có đóa hoa Thủy Tiên giống hệt như của Khánh Ước vậy.
Ở phía trước quả thật có một con sông nhỏ, mà nó quả thật cũng rất xinh đẹp. Khánh Ước nhặt một hòn đá lên rồi ném ra giữa sông, nước sông nổi lên vài gợn sóng lăn tăn, sau đó thì quả nhiên có vài chú cá nhỏ nhảy phốc lên cao. Chúng vui vẻ khiêu vũ trên mặt nước. Nhìn luận vật thần kỳ đang toát ra từ vũ điệu của chúng, Lưu Sâm ngơ ngẩn đến xuất thần...
- Đẹp mắt không?
- Đẹp!
Lưu Sâm quay sang nàng hỏi:
- Khánh Ước, đóa hoa Thủy Tiên ở trên tay ngươi có nghĩa gì vậy?
- Hoa Thủy Tiên gì?
Khánh Ước thoáng suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:
- Ngươi nói tới thánh ký à?
Lưu Sâm gật đầu
- Đó là từ khi ta còn nhỏ đã có rồi!
Khánh Ước thoáng đỏ mặt, rồi nói thêm:
- Trưởng lão ở trong tộc nói, hoa này sẽ tồn tại cho tới khi ta....ta thất thân thì mới biến mất. Bây giờ nó không còn nữa, nhưng....nhưng ngươi cũng biết đó, ta....ta vẫn còn thuần khiết!
Thì ra nó cũng giống như Thủ cung sa sao? Nếu là xử nữ thì vẫn còn, nhưng khi biến thành phụ nhân thì sẽ biến mất? Hay thật! Lưu Sâm gật đầu tán thành:
- Ta có thể khẳng định ngươi vẫn là thuần khiết. Thánh ký của ngươi bị biến mất là vì ngươi đã cứu ca ca ngươi!
- Ngươi đã tận mắt trông thấy à? Vậy thì hay lắm!
Khánh Ước thật là cao hứng. Lưu Sâm không biết tại sao nàng lại cao hứng như vậy.
Chính bản thân nàng cũng không biết đóa hoa đó từ đâu mà có, xem ra muốn thám thính sự việc từ miệng nàng thì cũng chẳng đi tới đâu.
- Ngươi thật là quá thần kỳ!
Khánh Ước không buông tha hắn, nói:
- Tại sao ngươi có thể khiến cho mấy trưởng lão của Thú nhân không dám tấn công? Nghe nói bọn họ lợi hại lắm. Chẳng lẽ ma pháp của ngươi còn lợi hại hơn cả họ?
Nói tới đây, nàng đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi bổ sung thêm:
- Ta chỉ nói những lời này với ngươi thôi, nhất định sẽ không nói cho ai biết hết, kể cả ca ca cũng không nói!
- Ma pháp....ngươi không hiểu ma pháp đâu!
Lưu Sâm trả lời hàm hồ:
- Các ngươi ở đây thật không tệ, nơi đây rất yên tĩnh!
Với lời này, hắn đã chuyển hướng đầu đề của câu chuyện. Khánh Ước bắt đầu kể về tất cả mọi chuyện ở trong sơn cốc, bao gồm cả cách sống - là cách sống điển hình của miền nông thôn thuộc thập niên tám mươi của thế giới hiện đại, kể cả núi non, động vật, thực vật, vv.... - tất cả đều có một loại tên riêng rất cổ quái. Có một số tên được thốt ra từ miệng của nàng thì nghe có vẻ khoan thai, còn một số tên khác thì lại mang âm vần khá ngộ nghĩnh. Sau khi kể xong, nàng còn giảng giải cặn kẽ mọi thứ, sau đó lại còn kéo Lưu Sâm đi khắp núi rồi hái hoa để giới thiệu. Một lát sau lại càng hỏi lại hắn, xem hắn vừa gặp qua những loại hoa nào. Khi hái hoa đưa cho hắn, nàng cũng hỏi tiếp, xem hắn ngửi thấy mùi gì, vv....
Lưu Sâm hoàn toàn buông lỏng cõi lòng, những chuyện có liên quan tới bí mật đều bỏ qua một bên, mà toàn tâm toàn ý theo nàng đi du sơn ngoạn thủy!