158 Chương 158: Gió Lan Học Viện
- Khánh Ước, ngươi hiểu được ta bao nhiêu?
- Ta không rõ!
Khánh Ước cũng ngồi xuống rồi đáp:
- Nhưng ngươi có nguyện ý để ta hiểu rõ ngươi hay không?
- Ngươi khờ lắm!
Lưu Sâm phì cười:
- Một nữ hài không hiểu gì cả về một nam nhân mà lại đi ưng thuận hứa hẹn với hắn, đó là một nữ hài rất khờ khạo!
- Ta biết!
Khánh Ước đáp nhẹ:
- Ta cũng muốn sau này sẽ được trò chuyện thêm với ngươi, nhưng ta....ta sợ sau này sẽ không tìm được ngươi nữa, đến chết cũng không tìm được!
- A Khắc Lưu Tư!
Từ dưới chân núi chợt có tiếng gọi truyền đến, đó là thanh âm của Khắc Nại. Hai người vừa nghe tiếng thì liền đứng bật dậy, và cả hai đều cảm thấy xấu hổ. Lúc này trời vẫn còn sớm, một nam một nữ đơn độc ngồi ở đây, không biết phải giải thích với người ta thế nào đây?
Thế rồi có hơn mười bóng thân ảnh chạy bay lên núi. Trên mặt Khánh Ước còn đỏ bừng, rất dễ khiến người ta hiểu lầm thêm. Khi đám người kia xuất hiện trước mặt thì Khánh Ước lại hơi thoái lui ra sau một chút, khoảng cách đó vừa đủ để biểu hiện sự xấu hổ của nàng.
- A Khắc Lưu Tư!
Tuy chỉ mới chạy có mấy dặm mà Khắc Nại đã phải thở dốc rồi, gã cất tiếng hỏi:
- Các ngươi làm cách nào mà chạy lên tới đây thế? Đêm qua dã thú xuất hiện, làm ta sợ chết đi được!
Đêm qua dã thú xuất hiện chỉ trong chốc lát, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho Lạc Cơ tộc sợ chết khiếp đi rồi. Khi họ vào phòng Lưu Sâm tìm không được người, họ lại càng gấp hơn nữa.
Hai người họ lên núi là nhằm dẫn dắt dã thú bỏ đi, theo yêu cầu giữ bí mật của Khánh Ước, tất nhiên Lưu Sâm không thể nói rõ nguyên nhân chính được, nên hắn chỉ nhún vai nói:
- Không có gì, chẳng phải bây giờ đâu có chuyện gì, phải không?
Đúng vậy, chuyện gì cũng không có. Bọn họ đang sống sờ sờ ra đó, tất nhiên là không hề xảy ra chuyện gì rồi.
- Khắc Nại, mau thông báo cho Tư Tháp và Ưu Lệ Ty biết, chúng ta chuẩn bị khởi hành!
Khắc Nại mỉm cười nói:
- Bọn họ đang ở bên kia tìm ngươi, để ta thông tri cho họ biết!
Nói xong, gã liền quay sang nói với một hán tử đứng gần đó vài câu, người kia liền chạy đi như bay. Y chạy trên núi mà giống như là đang chạy trên đất bằng vậy.
oooOooo
Bốn con bạch lộc được dắt đến, yên cương đều được thắng đầy đủ. Tộc trưởng dẫn theo một đám đông đứng ở khoảng sân rộng lớn. Bốn người mỗi người cạn một chén rượu lớn, sau đó nhảy lên lưng bạch lộc mà phi đi như gió. Khi đến khúc ngoặt cũ, Lưu Sâm quay mình nhìn lại, ở trên sườn núi có một tiểu cô nương mỹ lệ đang vẫy nhẹ bàn tay. Khi thấy hắn quay đầu lại, nàng liền mỉm cười rất ngọt ngào.
Lưu Sâm bất giác không tự chủ được mà mỉm cười theo, sau đó hắn quay người lại, vừa vặn bắt gặp Ưu Lệ Ty cũng đang quay nhìn hắn. Trong mắt nàng ẩn ước có nét u oán....
oooOooo
Bầu không khí ở tại Tô Nhĩ Tát Tư học viện đang sôi sùng sục!
Một thành viên của Hoàng kim tổ vừa chết đi sống lại, ba thành viên khác trong tổ hành động đặc biệt và đã thành công cứu được người từ trong tay của Thú nhân về, hơn nữa lại chẳng có ai bị thương vong. Chỉ với một trong những lý do đó thôi thì cũng đủ khiến cho toàn thể học viện sôi sục lên rồi, chứ không cần tới ba lý do nữa. Thế nhưng hiện nay có tới ba lý do để tự hào, tất nhiên không khí tại học viện vô cùng náo nhiệt. Mà sau khi bầu không khí sôi trào lên rồi, họ còn phải hỏi lại một vấn đề - dựa vào cái gì để sáng tạo kỳ tích lần này?
Đối mặt với đoàn người đang nghênh đón ở hai bên đường, một đội ngũ có thanh thế còn mạnh hơn cả khi họ đoạt giải quán quân ở Yêu Nguyệt học viện về nữa, bốn người bước nhanh qua cổng. Ở phía trước có vài nữ hài đang đứng chờ sẵn, trên mặt của ai nấy đều có nước mắt lưng tròng. Vừa thấy được họ, một nữ hài mỹ lệ có vóc người nhỏ bé liền chạy bổ tới và nhào vào lòng Khắc Nại, nàng nghẹn ngào bật khóc mà thốt không thành lời.
Khắc Nại nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng, trên mặt gã lộ vẻ yêu thương và trìu mến. Một lúc sau, nữ hài đó mới đẩy gã ra rồi hướng về phía Lưu Sâm, Tư Tháp và Ưu Lệ Ty, nói:
- Đa tạ các ngươi! Đa tạ các ngươi đã cứu Khắc Nại trở về bên cạnh ta!
Chỉ với một câu nói đó thôi cũng đủ khiến cho đám người đang lớn tiếng hoan hô phải im lặng lại. Có lẽ các học viên đều có lý do để tung hô các anh hùng ở trong lòng mình, nhưng mối thâm tình của nữ hài này lại còn nặng hơn các lý do của họ. Một học viên ưu tú được trở về, đó là điều rất đáng mừng, nhưng những dòng lệ đầy cảm kích của nàng lại càng khiến người ta nảy sinh mối quan hoài hơn.
Tư Tháp nghiêng người, nói nhỏ:
- A Khắc Lưu Tư, ta nghĩ là ta đã hiểu được những từ mà Cách Lý đạo sư vẫn thường nhắc tới rồi, cái gì gọi là tình, cái gì gọi là cảm ân!
Ưu Lệ Ty mỉm cười, nói:
- Ta còn hiểu được thêm một từ nữa, là...bằng hữu!
Lưu Sâm mỉm cười đáp lại, thì ra khi Cách Lý đạo sư giảng dạy ở lớp hắn, ông ta không chỉ dạy họ có mười từ, mà còn là những điều chứa chan tình cảm nữa!
Đám người ở phía trước chợt rẽ ra, từ nơi đó chợt có một giọng nói vang lên:
- Khắc Nại tiên sinh, hoan nghênh ngươi đã trở về!
Lời vừa dứt, liền có hơn mười người xuất hiện ở trước mặt họ. Người đi giữa đang lộ ra nụ cười đầy khích động, khiến cho khuôn mặt già nua của ông ta dường như cũng trẻ đi hơn mười tuổi. Chính là viện trưởng, ở phía sau ông ta cũng có vài trưởng giả và một mỹ nữ cũng đang cực kỳ khích động. Nàng chính là Cách Tố!
- Viện trưởng!
Khắc Nại buông mỹ nữ của mình ra, gương mặt cũng đỏ bừng lên.
- Tốt, trở về là tốt rồi!
Viện trưởng cười ha hả, nói tiếp:
- Trở về là tốt lắm! Các ngươi phụng lệnh đặc biệt của ta mà hành sự, giờ đây đã hoàn thành nhiệm vụ. Tốt lắm! Mỗi người sẽ được thưởng năm trăm kim tệ!
Ưu Lệ Ty nghe vậy thì ngây người ra. Bọn họ đã nhận được mệnh lệnh đặc biệt của viện trưởng sao? Mệnh lệnh do ai phát? Nàng ngơ ngác nhìn sang Lưu Sâm và Tư Tháp, hai người này đều đang tủm tỉm cười mà không nói gì.
Đây là viện trưởng sao? Không phải, nhưng việc này rõ ràng là một nấc thang cực tốt cho ông ta, mà điểm nhấn tốt nhất chính là ở chỗ thành công giải trừ lệnh cấm của ông ta, hơn nữa trên mặt ông ta lại rất sáng sủa. Kế hoạch cứu người vĩ đại này chỉ có thể do một nhân vật vĩ đại bày ra, mà nhân vật thích hợp nhất để đảm đương vai trò đó không còn ai khác ngoài viện trưởng cả!
Thế rồi đoàn người ồ lên tiếng hoan hô, Lưu Sâm ghé sát vào tai Tư Tháp nói nhỏ:
- Hãy chuyển cáo đến gia gia ngươi, ta rất bội phục ông ta!
Thanh âm của hắn rất nhỏ, trên lý thuyết thì không ai khác có thể nghe được, thế nhưng bên tai Lưu Sâm lại vang lên một giọng nói nhẹ như nước chảy:
- Ta cũng rất bội phục ngươi, A Khắc Lưu Tư tiên sinh!
Người vừa lên tiếng chính là viện trưởng!
Lưu Sâm nghe vậy thì há hốc miệng, không thốt thêm được lời nào nữa.
Thanh âm như nước chảy kia lại vang lên:
- Chỉ có một điều là ta không hài lòng lắm....rõ ràng ta đã hạ lệnh cấm, nhưng các ngươi lại tự ý phá bỏ, sau đó lại còn trở thành đại anh hùng. Vậy sau này ta còn ra lệnh thế nào được nữa?
Lưu Sâm phì cười không nói gì!
Ở sau lưng viện trưởng là đôi mắt xinh đẹp của Cách Tố, trong ánh mắt của nàng mang theo tình ý dạt dào. Khi vừa tiếp xúc với ánh mắt đó, Lưu Sâm dường như không muốn rời ánh mắt của mình đi đâu nữa, may mà Cách Tố đã nhẹ nhàng quay người rồi biến mất trong biển người.
Một lát sau, trong phòng nàng lại có xuất hiện thêm một người. Nam tử này cười hì hì và nhìn nàng thật chăm chú. Cách Tố chậm rãi tiến đến gần rồi ngã vào lòng hắn, chủ động ngước mặt lên.
Lưu Sâm cúi đầu hôn nàng thật sâu, hôn một cách thật say đắm. Sau khi qua cơn triền miên, Cách Tố khẽ cắn lên môi hắn một cái không nặng không nhẹ, rồi đẩy hắn ra và nói:
- Đây là trừng phạt ngươi đấy, biết không?
Lưu Sâm kinh ngạc kêu:
- Trừng phạt mà cũng hương diễm như vậy à? Thêm một cái nữa nào?
Hắn vừa nói xong thì bên hông đã bị nhéo một cái đau đớn, tiếp theo là tiếng Cách Tố cười khanh khách, nói:
- Ngươi không nói trước cho ta biết, nên phải nghiêm phạt; nhưng dù sao ngươi cũng đã khiến cho ta cảm thấy rất tự hào và sung sướng, nên ta còn muốn thưởng cho ngươi nữa, muốn không?
- Nghiêm phạt mà đã hương diễm như vậy rồi, nếu là tưởng thưởng thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Vừa nói, ánh mắt của hắn liền dời xuống đôi bảo bối cao chót vót của nàng, hai tay từ từ đưa lên...
- Ừm, ngươi đoán trúng rồi...
Cách Tố khẽ rên nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi ngã vào lòng hắn, sau đó y phục được từ từ cởi xuống. Đôi bảo bối đầy kiêu hãnh lọt vào lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng cọ sát một chút, sau đó Cách Tố tỉ tê:
- Ngươi kéo cửa sổ lại...
Tưởng thưởng thật là đặc biệt, phải kéo cửa sổ lại thì mới được lãnh thưởng!
oooOooo
Phong ba của ba người đã có định luận ở trong học viện. Các học viên đã biết Khắc Nại đã được muội muội của gã dùng một loại bí thuật để cứu sống lại, mà muội muội của gã lại nhờ A Khắc Lưu Tư dùng trí lực mà cứu thoát khỏi bàn tay của Thú nhân. Sự việc chỉ có vậy, nhưng trong những cuộc thảo luận thì lại được tăng lên rất nhiều nội dung, Thú nhân bị họ giết chết được tăng nhiều hơn so với thực tế, nhưng quyết không một ai biết rằng, tuy số lượng nhiều hơn thực tế, nhưng tầng thức thì lại cao hơn lời đồn đãi nhiều lắm - tuyệt không có ai biết được công lực của Lưu Sâm đã đạt tới cảnh giới phi nhân rồi, càng không có ai biết được Thú vương đã chết dưới tay hắn!
Cho dù Lưu Sâm có đứng ra thừa nhận, e rằng cũng không có ai tin tưởng lời hắn!
Cho dù lời đồn có oanh động tới đâu thì sau một ngày đêm thì nó cũng lắng xuống. Mười ngày sau, rốt cuộc Lưu Sâm cũng trở về với cuộc sống bình thường ở trong học viện.
Từ từ tách ra khỏi ánh mắt của người khác, đêm nay Lưu Sâm bắt đầu một thí nghiệm vĩ đại của mình!
Đêm khuya, một thân ảnh chợt nhoáng lên, khi bốc lên cao thì cả người hơi gập lại, sau đó hoàn toàn biến mất. Một lát sau thì ở trong hậu viện đột nhiên lại thấy xuất hiện thêm một bóng nhân ảnh. Gió thu thổi qua, lá rụng bay tà tà, bóng người của hắn cũng bay lên tà tà, dường như dung nhập vào trong đám lá rụng vậy. Gió lốc chợt nổi lên, lá rụng bay nhanh hơn, trái lại không thấy bóng người ở đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy vô số chiếc lá rụng đang bay xuống kia, nhưng không ai biết rằng những chiếc lá rụng đó đều đã bị đâm thủng một lỗ nhỏ mà không thể giải thích được.
Trời vào canh hai, gió thổi lướt qua, một bóng người bay lên, hắn chỉ khẽ hơi xoay người ở trên không trung rồi đột nhiên tiêu thất. Lưu Sâm đứng ở trong phòng của mình, trên mặt hơi có nét cười cợt. Cách Tố, ta có thể báo cáo kết quả với nàng rồi, bởi vì nàng từng nói rồi đây ta sẽ đạt được cảnh giới cao!
Hơn mười thân cây bị rụng lá, mỗi một chiếc rơi xuống đều bị hắn đâm thủng toàn bộ, đây là một việc không phải người bình thường có thể làm được, nhưng giờ đây, không thể dùng người để so sánh, mà không phải người thì chỉ có thể là thần! Có lẽ căn bản hắn cũng không cần thử nghiệm, bởi lẽ từ cái thời khắc hắn giết được Thú vương trở đi, hắn đã là thần rồi!
Dù cho ma pháp của hắn chỉ đạt tới cảnh giới của ma đạo, nhưng dưới phương thức sử dụng đặc biệt và phối hợp với tốc độ cực hạn của hắn, hắn chính là thần! Bây giờ phải làm gì đây? Đi tìm ma thú cao cấp của Phong hệ, giết thú lấy tinh, rồi hấp thu ma tinh để khiến cho năng lượng của mình tiếp tục tăng trưởng ư? Người khác phải thông qua minh tưởng để đề cao tu vi ma pháp, còn mình thì chỉ cần giết ma thú để tăng cường tu vi thôi, hơn nữa tốc độ cũng được gia tăng không giới hạn, có phải mình là một quái thai hay không?
Nhìn bàn tay của mình, Lưu Sâm hơi ngơ ngác. Loại phương pháp này, người khác không thể học được, thậm chí cả mình cũng không hiểu rõ nguyên lý hấp thu ở trong đó nữa. Nếu tiết lộ tất cả, không biết nó có giúp đỡ cho Cách Tố và Cách Phù được phần nào hay không? Nếu được thì đúng là sẽ khiến cho hai nàng rất khích động đây.