Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín

Bách Biến Tiêu Hồn

160 Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín

- Ngươi sai rồi!

Ưu Lệ Ty nói:

- Ngươi không nên nghĩ tới cái từ "bằng hữu" đó, mà phải nghĩ tới cái từ "đối thủ" mới phải!

Lưu Sâm nghe vậy thì sửng người ra.

Ưu Lệ Ty nói thêm:

- Sự lựa chọn của học viện vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng. Lời nói đó của Khắc Ân tiên sinh đã dẫn đến một trường phong ba vượt xa tầm với của Tô Nhĩ Tát Tư học viện. Bất luận Tô Nhĩ Tát Tư học viện có cử bao nhiêu người đi tham tuyển cũng vậy, hoặc bất kể ai là người đại diện cho Tô Nhĩ Tát Tư học viện để đến tham tuyển tại Bạch Ngọc học viện cũng vậy, người đó chưa nhất định là sẽ thành công, bởi vì nhân tài của đại lục nhiều như mây, nơi nào cũng có. Đừng nói đâu xa, chỉ nói Bạch Ngọc học viện thôi, ta biết học viên đã đạt tới cấp đại ma pháp sư của họ rất nhiều. Nếu trong tổ hợp của họ có ma đạo sư, còn tổ hợp của chúng ta lại có Tư Tháp, Cách Tố, và Á Sắt đại diện thì rốt cuộc cũng sẽ không đấu lại người ta.

Lưu Sâm nhíu mày hỏi:

- Ý ngươi muốn nói là....ta có thể địch nổi người khác?

Ưu Lệ Ty mỉm cười đầy tinh nghịch:

- Ngươi tất nhiên là khác rồi. Ta muốn mượn lời của Cách Phù để nhắc lại: ngươi giỏi nhất!

Lưu Sâm và Khắc Nại nghe vậy đều bật cười theo.

Ưu Lệ Ty lại nói thêm:

- Nói thật ra.....ta rất có lòng tin với ngươi, nhưng quyết không phải là lòng tin mù quáng! Ngươi có hai thứ mà bọn họ không có, đó là trí tuệ và dũng khí! Trong trường hợp thực lực không bằng người, trí tuệ và dũng khí sẽ có thể mang đến kỳ tích ngoài ý muốn.

Lưu Sâm quay người bước đi.

Ở phía sau lại vang lên tiếng Ưu Lệ Ty hỏi:

- Rốt cuộc ngươi quyết định thế nào?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Ta nghĩ các ngươi đã thuyết phục ta rồi!

Đúng vậy, nói cho cùng thì Tư Tháp sẽ không có khả năng trở thành kẻ chiến thắng sau cùng, cho dù bây giờ có thể thành công trúng tuyển, nhưng tương lai biết đâu sẽ thất bại ở nơi học viện khác thì sao? Chi bằng đích thân mình ra tay để đảm bảo phần thắng còn hơn!

Nếu như không đi tranh tuyển, có lẽ học viện đã sớm có kết luận rồi.

Ở bụi hoa phía trước chợt xuất hiện một khuôn mặt diễm lệ, chính là Cách Tố. Vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lưu Sâm, nàng liền lẩn đi mất. Lưu Sâm mỉm cười nhìn theo, lại có một cuộc "tuyển lựa" khác rồi đây.

Sau lưng Lưu Sâm chợt vang lên tiếng Khắc Nại:

- Hình như vừa rồi là Cách Tố giảng sư thì phải, chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn tham gia sao?

- Tất nhiên rồi!

Ưu Lệ Ty cười nói:

- Đáng tiếc là mỹ nữ của chúng ta chưa chắc đã qua được ải anh hùng rồi! A Khắc Lưu Tư, nàng ta có thể qua ải đó được không?

Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng, nói:

- Tất nhiên là có thể rồi! Ngươi cũng đâu phải không biết, ta đây sợ nhất là hai loại người, một trong số đó chính là mỹ nữ đấy!

- Ta biết chứ!

Ưu Lệ Ty lại cười:

- Loại thứ hai là ai thế? Có phải là.....bằng hữu hay không?

Lưu Sâm lắc đầu:

- Không phải! Loại thứ hai là....những người còn lợi hại hơn ta!

- Nói dư thừa!

Lưu Sâm cất tiếng cười ha hả, sau đó thì thân ảnh nhoáng lên rồi chạy đi thật xa. Một lát chợt có tiếng gõ cửa phòng Cách Tố vang lên. Cửa phòng vừa được mở ra, Cách Tố kinh ngạc nhìn Lưu Sâm hỏi:

- Ta không nhìn lầm chứ? Hôm nay ngươi lại gõ cửa tử tế thế à?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Hôm nay ta đến là để nói chính sự, tất nhiên là phải đi cửa chính rồi!

Cách Tố cười khanh khách nói:

- Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận là từ đó giờ vẫn chỉ làm toàn chuyện....xấu không thôi! Thật là hiếm có à nha! Chuyện chính sự gì chứ?

Lưu Sâm thở dài nói:

- Bảo bối yêu dấu, ta và nàng phải tỷ thí với nhau, vậy có muốn tát nước vào tình lang của nàng hay không? Nếu muốn thì để ta tìm món gì đó để đánh đổi nhé!

Cách Tố lắc đầu quầy quậy:

- Không muốn! Bởi vì ta sẽ không tham gia! Tuyệt đối sẽ không tham gia!

Lưu Sâm sửng sốt, hỏi:

- Dường như gia gia của nàng đã quyết định rồi mà, chẳng lẽ ông ta chưa thương lượng với nàng sao?

- Dù có thương lượng thì cũng vô ích thôi!

Cách Tố nói:

- Biết tại sao không? Bởi vì....bởi vì ta muốn ngươi tham gia, mà đã có ngươi tham gia rồi thì ta còn tham gia để làm gì? Tên tiểu bại hoại ngươi, dám sẽ đùa bỡn ta ở trước mắt mọi người lắm. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu!

- Tốt lắm!

Lưu Sâm vươn tay ra và chụp được một bên bảo bối tròn trịa, rồi nói tiếp:

- Ta cũng đang nghĩ xem nếu có nàng tham gia, không biết ta nên làm thế nào để nhường nàng, khiến nàng bị thua mà không đến nỗi quá khó coi. Bây giờ thì không cần lo nữa. Lại đây nào, bảo bối, nhè nhẹ chút nhé....

- Ngươi cho rằng ngươi nhất định sẽ thắng ta sao?

Cách Tố hờn dỗi nói:

- Nếu thật sự tỷ đấu, ta khẳng định sẽ thắng ngươi!

- Nàng quên là nàng đã sớm nhận thua rồi sao?

Lưu Sâm thì thầm sát ở bên tai nàng:

- Tại Âm Sơn đó....ừm...quên rồi à?

- Đó là kỹ xảo giết người thôi...ngươi nỡ giết ta sao? Ừm....đừng có nói sát vào tai người ta như thế....nhột mà....

Thế rồi hai người cùng ngã xuống giường.

Sau khi hôn hít triền miên xong, Cách Tố dựa vào lòng Lưu Sâm rồi thỏ thẻ:

- Ái lang, tuy ta không tham gia, nhưng Tư Tháp đã khác xưa rồi, còn Á Sắt thì vẫn có thực lực trên cả Tư Tháp. Trong khi tỷ thí ở học viện, quy định là không được giết người. Chút ít ưu thế của ngươi sẽ không thể phát huy được, chớ nên khinh địch!

Lưu Sâm mỉm cười đầy thần bí. Khác xưa rồi? Ai có thể so được với sự biến hóa to lớn của hắn chứ?

Lưu Sâm ôm chặt lấy Cách Tố rồi hỏi:

- Rốt cuộc thì nàng muốn ai trong chúng ta sẽ thắng lợi?

- Ta muốn....không ai thắng cả!

Cách Tố nói:

- Dù Tư Tháp có thành công ở đây, nhưng khi đến học viện khác thì hắn cũng bị đánh bại thôi. Còn nếu như ngươi thành công thì ta.....ta không thích nhìn cái mặt dương dương đắc ý của ngươi!

- Hiểu rồi! Cách Tố của ta không muốn xa cách với tình lang. Chuyến này ta đi, không biết bao giờ mới trở về. Vậy bây giờ chúng ta hãy tranh thủ thời gian để âu yếm cho thật đã, coi như là bù đắp cho những ngày xa nhau sắp tới.....

Vừa nói xong, hắn liền đưa tay cởi hết y phục của Cách Tố ra.

Cách Tố hơi cọ quậy một chút rồi nói:

- Bù đắp cũng vô dụng thôi...

Lời đó vừa thốt ra, khuôn mặt của nàng liền đỏ bừng lên. Nàng muốn nói là vô dụng, bởi lẽ sau đó thì lại sẽ nóng lòng như lửa đốt, không biết cách mấy ngày nữa thì lại sẽ nhớ nhung đây?

Đêm đã khuya, Lưu Sâm đứng trước cửa sổ của mình. Trước mắt chỉ là cuộc tuyển chọn của học viện, bản thân mình không có chút áp lực nào, chỉ cần bỏ xuống cái bao phục "bằng hữu" kia thì tất cả đều có thể bỏ xuống được hết. Nhưng một khi rời khỏi học viện rồi sẽ thế nào? Tất cả những tinh anh dưới ba mươi tuổi của đại lục sẽ quy tụ về một nơi, chẳng những thế, trong số đó không chỉ giới hạn ở trong các học viên mà thôi, mà còn có không biết bao nhiêu ma đạo và kiếm thánh nữa? Bạch Ngọc học viện dẫn dầu tất cả các học viện khác, nghe nói họ có không ít học viên đã đạt tới cấp ma đạo, nhưng dù không kể tới Bạch Ngọc học viện, theo Lưu Sâm biết thì trên toàn thể đại lục còn có mấy đại gia tộc tuy rất ít đi lại trên giang hồ, nhưng những truyền kỳ của họ vẫn được đồn đãi khắp nơi. Không biết chuyến này họ có phái người đến tham dự hay không?

Nếu phải đối mặt với ma đạo hoặc kiếm thánh, hắn khả dĩ có thể dùng ma pháp của bản thân mà đấu ngang ngửa với họ, nhưng nếu phải đối mặt với đẳng cấp cao nhất thì thế nào? Toàn Phong chùy là tuyệt kỹ tất sát của hắn, không thể sử dụng dễ dàng được, mà trong khi tỷ thí công bằng thì không cần phải đấu tới một sống một chết nên lại càng không thể dùng tới nó được. Nếu không thể dùng tới Toàn Phong chùy với toàn lực, vậy thì ưu thế còn lại của mình không còn gì nữa. Trừ phi trong lúc này có thể đề thăng thực lực thêm một lần nữa. Nếu những người khác muốn đề thăng công lực chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì tất nhiên là không thể nào, nhưng đối với Lưu Sâm thì không có gì là không được cả. Nếu muốn cho ma pháp của hắn được đề thăng thì có nghĩa là cần phải hấp thu thêm vài viên Long tinh nữa, hoặc giả vài chục viên ma tinh của những loại ma thú thuộc Phong hệ khác là được.

Ma tinh? Ở đâu có ma tinh tốt đây? Tất nhiên là rừng ma thú rồi.

Có lẽ ngày mai hắn sẽ đi thi tham tuyển trước, sau khi thành công thì sẽ xâm nhập rừng ma thú một phen. Trước khi khởi hành thì phải chuẩn bị vũ trang cho mình đã.

Lúc này bỗng nhiên Lưu Sâm nghe được tiếng róc rách của nước vang lên. Tiếng nước róc rách đó thật rất lạ lùng, thanh âm tắm rửa mà cũng có thể nghe êm tai tới như vậy. Cô hàng xóm này thật rất đáng quan tâm đây! Thế rồi thân ảnh của hắn khẽ động, nó lập tức biến mất, và sau đó thì trên bức màn cửa sổ của Á Na đã thấy một cái đầu ló ra. Nhìn nữ hài tắm cũng không phải là đại sự gì, đối với Lưu Sâm thì đúng là chẳng đáng vào đâu; hơn nữa hắn còn một lý do khác: hắn muốn nhìn xem đóa Thủy Tiên của nàng trông có giống với Khánh Ước hay không.

Bức rèm thật là dầy! Nó là do đích thân hắn đã treo lên đây.

Nhưng một khi Lưu Sâm đã muốn nhìn gì đó, dù bức màn có dầy tới đâu thì cũng vô dụng mà thôi.

Thế rồi chợt có một cơn gió thổi qua phía trước cửa sổ, bức rèm dường như có một bàn tay vô hình được vén lên rất chậm vậy. Nó vén lên từ từ, chậm đến nỗi hầu như không ai có thể phát hiện được, và rốt cuộc cũng để lộ ra một khe hở. Lưu Sâm ghé sát đầu vào bức tường, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở của bức rèm. Vừa nhìn vào trong thì hắn lập tức sửng người ra.

Không có ai đang tắm cả!

Chỉ có người đang khiêu vũ! Nàng đặc biệt dùng bức màn dầy che cửa lại không phải là vì sợ người ta nhìn lén mình tắm, mà là sợ người ta nhìn lén mình luyện công. Tiếc rằng, dù có sợ vì lí do nào thì cũng vẫn có người đi nhìn lén nàng. Bất luận là loại nào, Lưu Sâm đều muốn nhìn xem cho rõ.

Khi người ta tắm thì có thể phát ra tiếng nước, đó cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu khiêu vũ mà có thể phát ra tiếng nước thì đó mới là chuyện lạ. Vậy mà chuyện lạ lại đang xảy ra ngay trước mắt hắn đây.

Á Na đang khiêu vũ. Lúc mới nhìn thì có thể nhận ra được là nàng đang đạp theo vũ bộ, là Ngư Long vũ! Theo vũ bộ của nàng, bọt nước bay lên tứ tung trong không gian, khắp nơi đều là bọt nước, phảng phất như chúng cũng đang khiêu vũ vậy. Theo mỗi một chuyển động của nàng, nhưng bọt nước kia lại vũ động theo một loại vận luật. Lưu Sâm thấy vậy thì trong lòng khẽ động, trong đầu hắn liền hiện ra một trường cảnh khác: ở trên một hòn đảo giống như tiên cảnh, một nàng mỹ nhân ngư đang vũ động trong nước. Khắp không gian đều có bọt nước nhảy múa theo vũ điệu của nàng, ngoài ra còn có thêm cả Giao ngư trăm năm và những tinh linh ở trong những bọt nước đó nữa....

Vũ điệu của nàng lúc bấy giờ trông có vẻ rất quen thuộc. Giờ nhìn lại vũ điệu của Á Na thì rõ ràng giữa hai người đều có uyên nguyên với nhau. Ngư Long biến kỳ thuật xuất thân từ Thiên Cảnh thánh nữ, mà Ngư Long vũ của Á Na và vũ điệu của mỹ nhân ngư lại khá giống nhau; còn hoa Thủy Tiên của Khánh Ước thì cũng có liên quan tới Thiên Cảnh thánh nữ, mà Á Na cũng có hoa Thủy Tiên giống thế. Vậy ba nàng mỹ nữ rốt cuộc có quan hệ với nhau thế nào? Ba người vốn không có dây mơ rễ má gì với nhau, vậy mà chỉ vì Thiên Cảnh thánh nữ mà họ lại có liên quan với nhau...

Rèm cửa sổ chợt được gạt mạnh ra, tiếp theo đó là một thanh Băng kiếm chỉa vào cổ họng của Lưu Sâm. Kiếm phong lạnh lẽo ập tới khiến cho Lưu Sâm kinh hãi. Hắn chỉ khẽ chớp động thân hình thì lập tức biến mất ngay. Hắn vừa về đến phòng thì cửa sổ của hắn lại đã được một vòi nước trong vén mạnh rèm cửa lên. Sau khi vòi nước được thu lại thì đã thấy một mỹ nữ xuất hiện ngay giữa phòng của hắn, trên mặt nàng lộ vẻ phẫn nộ, thanh Băng kiếm vẫn chỉa vào cổ họng của Lưu Sâm. Á Na trầm giọng nạt:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi thật quá đáng!

- Ngươi thì cũng quá hẹp hòi rồi!

Lưu Sâm cười khổ, nói:

- Nếu có khiêu vũ thì cũng nên cho người ta xem với chứ, ta rất thích xem ngươi khiêu vũ. Theo đáng lẽ thì ngươi....phải cảm thấy cao hứng mới đúng!

Á Na tức giận đến run người:

- Trên đời này mà cũng có hạng khán giả như ngươi sao? Chuyên leo cửa sổ phòng của người khác giới....

Lưu Sâm từ tốn giải thích:

- Ngươi nghĩ sai rồi, ở bên ngoài cửa sổ xem thì không thể xem là nhảy cửa sổ đột nhập phòng của người khác giới, mà người nhảy cửa sổ chính là ngươi kia kìa. Ta không trách ngươi, lại đây nào, ngồi xuống đi. Uống chút gì không? Hay là chúng ta tâm sự chút nhé?

Á Na nhìn mặt Lưu Sâm, xong lại nhìn ra cửa sổ ở sau lưng mình. Trên mặt nàng tỏ ra thần tình khá kỳ quái. Quả thật nàng đã nhảy cửa sổ mà đột nhập vào phòng của hắn, chỉ sợ vừa rồi vì quá tức giận mà quên khuấy mất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.