154 Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
Nếu muốn nói có vật gì đó thật to lớn ở tại đây, vậy vật đó chính là đội hình thật lớn chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Khi đối mặt với Thú nhân, vị đại "anh hùng" không đổi sắc là Lưu Sâm thì nay rốt cuộc cũng phải biến sắc. Không phải là hắn sợ, mà là vì hắn đã uống quá nhiều. Năng lượng ở trong cơ thể hắn thật là kỳ quái, nó mang đến cho hắn nhiều sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, nhưng hết lần này tới lần khác thì lại không mang tới cho hắn tửu lượng. Tuy tửu lượng của hắn vốn đã tiến bộ khá nhiều rồi, nhưng nó vẫn chưa được tốt lắm!
Hắn có thể uống nhiều, tất nhiên Tư Tháp cũng không thể nào tránh khỏi "kiếp nạn" đó. Gã sớm đã nhìn một nữ hài Lạc Cơ tộc đến ngây người, đó chính là điểm đặc biệt của gã sau khi uống thật nhiều rượu. Chỉ có những lúc như vậy thì gã mới có can đảm để quên đi những lời căn dặn của Lệ Nhã và cả những lần bị nàng nhéo tai đau điếng - đi quyến rũ những nữ hài khác.
Nữ hài này thật may mắn! Nàng hoàn toàn để lộ nét hưng phấn, rồi lại rót rượu cho Tư Tháp. Sau đó vẫn chưa bỏ đi, bởi lẽ nàng nghe theo ý chỉ của tộc trưởng, kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh Tư Tháp; vì vậy mà ánh mắt của gã đã không còn nhìn sang ai khác nữa....
Cũng có mấy nữ hài khác "âm mưu" hưởng thụ cái tư vị may mắn của vị tỷ muội kia, họ cố ý bám sát Lưu Sâm, nhưng tiếc thay, bên cạnh hắn còn một nữ hài mỹ lệ khác, là Ưu Lệ Ty. Nàng không ngừng ngã đầu lên vai hắn mà cười khanh khách, còn trên mặt thì đỏ bừng đến tận mang tai.
Cách cười của nàng không giống với những người khác. Những người khác nhiều lắm thì chỉ dùng miệng để cười, còn nàng mỗi khi cười rộ lên thì toàn thân đều động, bộ ngực căng tròn thì áp lên lưng hắn, nó không ngừng rung rinh mỗi khi nàng cất tiếng cười, còn chiếc miệng nhỏ nhắn thì lại phả ra hơi rượu đầy mê ly. Lúc này nàng ghé vào bên tai hắn, hỏi:
- A Khắc Lưu Tư, ta say rồi phải không?
- Ta không biết!
Lưu Sâm quay nhìn nàng, đầu của hắn kề thật sát vào đầu nàng, rồi nói tiếp:
- Làm sao ngươi biết ta là A Khắc Lưu Tư?
Ưu Lệ Ty bật cười khanh khách:
- Ngươi say rồi! Ta dám khẳng định.....ngươi nhất định không nhận ra ta!
- Khắc Nại, hãy đưa các bằng hữu của ngươi đi nghỉ đi.
Tộc trưởng gật đầu hài lòng. Chuyến này trong tộc đã xuất hiện rất nhiều anh hùng, họ đã chuốc say được ba vị anh hùng từ xứ ngoài đến! Có lẽ đây chính là truyền thống trong tộc của họ vậy, một truyền thống thật đáng sợ. Họ không thích ai thì dùng gậy gộc để đánh ngã, còn nếu đã thích ai rồi thì lại dùng rượu để chuốc ngã. Đã vào cốc này thì không ngã không được, thật là kỳ lạ!
Tư Tháp được nữ hài kia đưa về phòng, sau khi nàng theo gã vào đó rồi thì không thấy trở ra nữa, chỉ khiến cho mọi người phải đỏ mặt mà thôi.
Nhưng việc đưa Lưu Sâm và Ưu Lệ Ty về phòng nghỉ ngơi thì lại có vấn đề trục trặc. Ưu Lệ Ty giữ chặt lấy Lưu Sâm, sống chết không buông, nàng nói thẳng với Khắc Nại:
- Để ta đưa hắn về, hắn say rồi!
Khánh Ước đỡ lấy Ưu Lệ Ty rồi nói:
- Tỷ tỷ, hãy để ca ca ta chiếu cố cho hắn cũng được rồi!
Phải vất vả lắm thì nàng mới kéo Ưu Lệ Ty ra xa được.
Thế rồi hai người được đưa về khách phòng, sau đó hai huynh muội lại gặp nhau ở ngoài hành lang. Khắc Nại mỉm cười đầy thần bí, nói với Khánh Ước:
- Muội muội, huynh đột nhiên nghĩ tới, có lẽ chúng ta nên đáp ứng Ưu Lệ Ty mới phải.
Khánh Ước đỏ mặt, hỏi:
- Ca ca, huynh nghĩ gì vậy?
- Muội không biết thôi, Ưu Lệ Ty sớm đã thích A Khắc Lưu Tư rồi, đây chính là cơ hội tốt....
Khánh Ước nghe vậy thì đỏ bừng mặt lên, sau đó thì chạy bay đi...
oooOooo
Có lẽ do năng lượng trong cơ thể đã phát huy tác dụng, cũng tương tự như khi nó làm cho xuân dược bị tan biến vậy, chưa tới nửa đêm thì Lưu Sâm đã tỉnh lại. Hắn cảm thấy rất tỉnh táo và toàn thân hết sức thư thái. Về vấn đề không nói lý trong việc uống rượu của người Lạc Cơ tộc tuy có hơi quá đáng, nhưng rượu của họ lại là rượu thiên nhiên tinh khiết. Uống vào xong thì say, sau khi tỉnh lại thì lại rất thoải mái, thậm chí trong miệng còn lưu lại chút vị thơm nhàn nhạt giống như thuốc vậy.
Những cơn mệt nhọc sau một ngày chém giết đều hoàn toàn biến mất, khắp người chỉ cảm thấy rất thoải mái. Lưu Sâm đẩy cửa sổ ra và hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm thấy mình quả thật có thể bay lên trời vậy.
Sau khi rời khỏi học viện, hắn không hề nắm chắc sẽ thành công chút nào. Hắn chỉ dựa vào một thân tâm huyết và cơn phẫn nộ của mình mà hành động, nhưng bây giờ lại được thành công, tất cả mọi bất an và áp lực đều được trút bỏ, chỉ còn lại sự thoải mái. Sơn cốc này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi trong không khí chỉ còn lại mùi hương của cỏ non bay đi khắp nơi để quấy rầy giấc ngủ của mọi người.
Những người ở đây cũng thật là hạnh phúc. Tuy rằng họ không có ma pháp hay đấu khí gì cả, nhưng họ được sống tại nơi sơn cốc bị chư thần bỏ rơi thế này mà sống bình yên qua ngày. Chẳng lẽ địa phương này thật là nơi bị ma quỷ nguyền rủa hay sao? Chỉ sợ chưa hẳn vậy. Nếu nhìn ở một góc độ khác, có lẽ đây chính là một sự ưu ái của trời cao vậy! Là nó được trời cao chiếu cố mới phải!
Căn phòng ở kế bên bỗng có tiếng hô hoán, tiếng kêu ấy rất nhẹ:
- A Khắc Lưu Tư....
Lưu Sâm nghe vậy thì ngẩn người ra. Đó là thanh âm của Ưu Lệ Ty. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không nghe được, nhưng bây giờ hắn lại nghe được.
- Tiểu thư, ngươi có muốn chút nước không?
Thanh âm của một nữ hài xa lạ nào đó vang lên.
- A Khắc Lưu Tư....ngươi biết không.....ta....
Những tiếng sau không thấy vang lên nữa, Lưu Sâm ngồi không yên. Hắn lặng lẽ bước sang phòng kế bên rồi gõ cửa, có tiếng bước chân rất nhẹ tiến đến gần, sau đó thì cửa phòng được mở ra. Một tiểu nha đầu thanh tú xuất hiện trước cửa, cười nói:
- Tiên sinh, thì ra là người!
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta hầu hạ nàng ta được rồi.
Nha đầu hơi có chút do dự, nhưng rốt cuộc cũng khom người chào rồi rời khỏi phòng, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Ưu Lệ Ty nằm trên giường, đôi má vẫn đỏ bừng như cũ. Khuôn mặt của nàng lúc này trông rất mỹ lệ, Lưu Sâm chưa từng nhìn thấy qua nét mỹ lệ đó bao giờ.
Thường ngày nàng vẫn cao quý như vậy, thánh khiết như vậy, khi vừa trông thấy nàng thì các nam nhân sẽ cảm thấy tự ty mặc cảm. Trước nay có rất ít người dám trực tiếp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng, nhưng hôm nay Lưu Sâm lại dám. Nàng không hề hay biết điều đó, chỉ yên lặng nằm ở trên giường.
- A Khắc Lưu Tư....
Nàng vẫn nhẹ giọng kêu lên.
Lưu Sâm ngồi xổm xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho nàng.
Nàng muốn nói cho hắn biết điều gì? Lời nói trong mơ chắc là chân thật nhất, trong lòng Lưu Sâm cảm thấy có chút khích động, nhưng tiếc thay, nàng cứ gọi tên hắn như thế suốt cả hơn mười phút, ngoài ra không nói thêm tiếng nào nữa...
oooOooo
Sáng sớm, rốt cuộc nét đỏ bừng ở trên mặt Ưu Lệ Ty cũng biến mất. Lúc này đôi hàng mi của nàng khẽ động, rồi từ từ mở ra. Khi nàng mở lớn đôi mắt thì trong phòng không có ai, chỉ có rèm cửa sổ khẽ lay động mà thôi. Đương nhiên nàng không hề hay biết mình đã gọi tên của một người suốt cả đêm, Lưu Sâm đã đứng trong phòng của nàng, trái tim cứ đập thình thịch. Hắn không biết tại sao mình lại muốn bỏ đi, hắn chỉ biết là một khi Ưu Lệ Ty tỉnh lại thì mình nhất định phải biến mất, bởi vì nếu như không biến mất thì hắn sẽ chẳng biết phải làm sao với vị cô nương vừa thánh khiết vừa thuần lương này nữa....
Hắn rất khó đối mặt với một loại chuyển biến, loại chuyển biến mà từ sâu trong nội tâm hắn vẫn chưa được chuẩn bị tâm lý để đón nhận nó.
Bỗng nhiên cửa phòng hắn có ai đó gõ cửa, Lưu Sâm hít sâu một hơi rồi bước ra mở cửa. Quả nhiên là Ưu Lệ Ty, lúc này khuôn mặt của nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh và thánh khiết. Nàng hơi nhíu mày, nói:
- Ta uống quá nhiều rồi, tất cả đều tại ngươi!
- Sao lại trách ta? Chẳng lẽ ta không uống nhiều sao?
Lưu Sâm kêu lên:
- Ta uống còn nhiều hơn ngươi nữa kìa.
Ưu Lệ Ty liếc hắn một cái rồi nói:
- Ngươi bảo là sẽ chiếu cố ta mà? Vậy tại sao lại còn uống say chứ?
Dường như cảm thấy mình có vẻ hơi vô lý, nàng phì cười rồi nói tiếp:
- Thôi bỏ đi, không truy cứu ngươi nữa. Nhưng chúng ta cũng nên khởi hành rồi chứ? Bây giờ ngươi có thể bày mưu tính kế được rồi, xem làm sao mà qua được cái ải của viện trưởng!
Viện trưởng đã hạ cấm lệnh: "Phàm có hoàng kim thành viên nào dám một mình ra ngoài thì sẽ lập tức khai trừ ngay!"
Lần này có tới ba thành viên của hoàng kim tổ cùng ra ngoài một lượt, không biết viện trưởng sẽ xử trí thế nào đây?
- Vấn đề này không cần suy nghĩ!
Bỗng nhiên có một thanh âm khác vang lên:
- Ta dám cam đoan là gia gia ta nhất định sẽ tự mình sửa chửa lại mệnh lệnh cho xem!
Thì ra người vừa lên tiếng là Tư Tháp.
Hai ánh mắt cùng nhìn lại, trên mặt Tư Tháp thoáng có nét xấu hổ. Gã xoa xoa hai tay rồi nói:
- Chuyện này cứ giao cho ta phụ trách là được, bảo đảm các ngươi sẽ qua ải an toàn! Không có vấn đề gì đâu, đừng lo lắng!
Ngày hôm nay gã thật nhiệt tình, sẵn sàng xung phong đảm trách nhiệm vụ, có lẽ là muốn che giấu một tội lỗi nào đó, nhưng lúc này lại có một nữ hài đang lặng lẽ rời khỏi căn phòng của gã, sau đó còn khép cửa lại rồi mới bỏ đi hẳn. Điều đó càng khiến cho Tư Tháp thêm phần xấu hổ. Lưu Sâm và Ưu Lệ Ty thì đều nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như căn bản không hề chú ý tới việc đó vậy.
- Có thể khởi hành được rồi!
Lưu Sâm cười nói:
- Chỉ không biết là Khắc Nại đã chuẩn bị hành trang xong chưa thôi!
Cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, cánh cửa vốn chỉ được khép hờ, nhưng vẫn có ai đó gõ cửa cho phải phép.
- Mời vào!
Cánh cửa được mở ra, một tiểu cô nương xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Chính là Khánh Ước!
Khánh Ước thẹn thùng nhìn Lưu Sâm một chút rồi nói:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi có thể lưu lại được không? Lưu lại năm ngày với ta!
Lần này thì đến lượt Lưu Sâm lúng túng. Hắn có một dự cảm, vì cô nương kiều diễm này đối với hắn rất có hảo cảm, đây là việc khó tránh khỏi, vì dù sao cũng do đích thân hắn cứu nàng ra khỏi hang hổ kia mà, sau đó lại còn ôm sát nàng và để cho nàng trải qua một hành trình đầy kích thích nữa. Thế nhưng tại sao nàng lại có thể bày tỏ ngay trước mắt mọi người như thế chứ?
Ưu Lệ Ty dời ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ, đôi vai khẽ run lên. Tối hôm qua Tư Tháp ôm một cô nương ngủ qua đêm, điều đó nàng không hề cảm thấy gì, nhưng bây giờ vị cô nương kia lại tìm đến A Khắc Lưu Tư, điều này lại khiến cho lòng nàng cảm thấy rất khích động...
- Thời gian rất eo hẹp...
Lưu Sâm hơi do dự, nói:
- Trong học viện cũng có quy định....
- Ta chỉ cần ngươi lưu lại năm ngày thôi!
Khánh Ước nhẹ giọng nói:
- Năm ngày sau, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một con bạch lộc nhanh nhất!
Thanh âm của nàng thật là kiên quyết!
Tư Tháp hỏi xen vào:
- Khánh Ước, tại sao vậy chứ?
Gã vốn nên biết tại sao, nhưng gã vẫn muốn hỏi.
- Bởi vì....bởi vì...ta cần hắn!
Khánh Ước ấp úng:
- Ta biết yêu cầu này thật quá phận...nhưng ta thật sự là cần hắn!
Lưu Sâm đỏ mặt lên, còn Ưu Lệ Ty thì âm thầm thở dài trong lòng. Đó là nguyên nhân mà nàng không thể đến gần hắn sao? Tất cả các nữ hài khác đều dũng cảm hơn nàng nhiều lắm! Ít ra thì trong vấn đề này, họ dũng cảm hơn nàng rất nhiều!
Ánh mắt của Tư Tháp lặng lẽ bám theo bóng lưng của Ưu Lệ Ty, đồng thời lên tiếng:
- Khánh Ước, người khác cũng cần hắn vậy, ngươi biết không?
Thân thể của Ưu Lệ Ty khẽ run lên, nhưng nàng vẫn không quay lại.
Lưu Sâm khẽ ho khan một tiếng, rồi nói:
- Khánh Ước, ta hiểu ý của ngươi....nhưng...
Khánh Ước nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn:
- A Khắc Lưu Tư, có thể đi theo ta một chút không? Sau khi nghe xong lý do của ta, nếu ngươi vẫn muốn đi, vậy ta...quyết sẽ không giữ ngươi!
Ưu Lệ Ty quay người lại, nói:
- Tư Tháp, chúng ta hãy tránh mặt đi một chút!
Nói xong, nàng cất bước đi thẳng, Tư Tháp cũng lập tức theo sau. Khánh Ước không hề ngăn cản họ, mà chỉ tránh bước nhường đường thôi.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Khánh Ước chậm rãi tiến đến gần Lưu Sâm rồi nói:
- Đây là một bí mật, ta chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi! Ngay cả tộc trưởng và song thân ta cũng không biết!
Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt, thì ra không phải nàng ta muốn nói chuyện yêu đương!