150 Chương 150: U Minh Cốc
Trong bóng đêm, ánh mắt của Lưu Sâm lấp lóe hàn quang. Hắn thử vận chuyển năng lượng toàn thân, không có gì trở ngại. Đôi mắt của hắn dường như cũng sáng hơn trước rất nhiều. Các vách động ở trong bóng tối đều hiện rõ mồn một trước mắt, mà thân thể của hắn lại càng có một loại cảm giác rất quái dị, phảng phất như là chỉ cần một mệnh lệnh của hắn thôi, vậy là toàn thân của hắn sẽ có thể bay bổng lên không ngay tức khắc, đó là còn chưa kể gia tăng Phong nguyên tố ra bên ngoài thân nữa.
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Đi, ra khỏi động thôi!
Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền nhoáng lên, cả người lập tức biến mất trước mặt Tư Tháp. Trong lúc Tư Tháp còn sững sờ thì Lưu Sâm cũng đã trở về. Chẳng lẽ mình hoa mắt sao? Ở trong huyệt động tối đen này mà cũng cần thi triển ma pháp tới cực hạn sao?
Tư Tháp hết sức thắc mắc trong lòng, còn Lưu Sâm thì lại cực kỳ hớn hở. Vừa rồi chỉ là vô ý cất bước thôi, vậy mà tốc độ so với lúc bình thường thi triển toàn lực thì nhanh hơn nhiều lắm. Trời ạ, mình đã thành một loại quái vật gì rồi đây? Kệ, bất kể là loại quái vật nào, Lưu Sâm cũng đều thích như nhau!
Sau khi ra khỏi động, bên ngoài không hề có ánh dương quang, chỉ là sương mù nhàn nhạt, và còn có những trận gió âm hàn không biết thổi đến từ phương nào nữa.
Quả nhiên không có địch nhân, Lưu Sâm chậm rãi ngẩng đầu. Ở phía trước là một khe đá, mà khe đá đó lại nằm trên một vách núi. Vách núi đó chọc thẳng lên trời, không biết cao bao nhiêu, chỉ thấy ở trên đỉnh là một mảng trắng xám, có lẽ đó là tuyệt động ở đỉnh cao sơn, hoặc giả cũng có thể là một quầng mây cũng nên.
Ở phía trước là một sơn cốc dầy đặc sương mù!
Sương mù dầy đặc? Vừa rồi rõ ràng sương mù rất mỏng, trong tích tắc hắn vừa ngẩng đầu lên đó thì nó đã thay đổi rồi sao?
Lưu Sâm dời ánh mắt sang phía Tư Tháp, chỉ thấy trong ánh mắt của gã cũng hiện lên nét sợ hãi. Gã nói:
- A Khắc Lưu Tư, hình như.....hình như nơi đây là U Minh cốc đấy!
Đám sương mù dầy đặc ở trước mắt bỗng nhiên xoáy tròn, rồi tiến về phía bọn họ. Ở bên trong lớp sương mù dầy đặc đột nhiên hiện ra từng bóng nhân ảnh nho nhỏ, sau đó thì chúng bắt đầu nhảy múa, kỹ thuật múa rất quái dị và cũng rất buồn nôn!
Những bóng nhân ảnh đó lơ lửng ở trên không, đồng thời lao về phía hai người.
Lưu Sâm vung tay lên một cái, gió mạnh nổi lên và cuốn tới luồng sương mù dầy đặc kia. Những bóng nhân ảnh đang uốn éo nhảy múa ở trong lớp sương mù bị cơn gió thổi tới, chúng đột nhiên nhập vào nhau và trở thành một Vụ nhân với thân thể thật to lớn. Vụ nhân há miệng thật lớn rồi thổi ra một hơi gió lạnh buốt....
Viên thủy tinh cầu ở trong tay Tư Tháp chợt tỏa ánh sáng chói lòa và cũng rất thánh khiết. Luồng ánh sáng thánh khiết đó cứ chập chờn từng lớp từng lớp vậy, còn Vụ nhân kia vừa thấy luồng ánh sáng thánh khiết đó thì tựa như gặp phải vật gì rất kinh khủng, nó giống như băng tuyết mà gặp phải nước sôi vậy. Do đó, chỉ trong nháy mắt thì nó lập tức tan rã hết, còn quầng sương mù dầy đặc ở trước mắt thì cũng bị thổi tan đi, chỉ trong khoảng nửa khắc thì đều tan rã hết. Đến cuối cùng, nó chỉ phát ra một tiếng "xèo" rồi chui luôn xuống đất. Khung cảnh xunh quanh liền trở lại trong sáng. Bên trong sơn cốc là một thế giới sạch sẽ trong mát, ngoài việc không có chim bay trên trời và côn trùng dưới đất ra, tất cả đều chẳng khác gì với thế giới bên ngoài cả.
Bỗng nhiên giọng nói của Ưu Lệ Ty lại vang lên:
- Các ngươi không cần sợ. Viên Thần tinh này là thánh vật của bổn tộc! Có nó trong tay, tất cả u linh sẽ không dám tới gần!
Rốt cuộc Tư Tháp cũng hết toát mồ hôi hột. Tuy rằng không có tiểu cô nương này tham dự vào cuộc hành trình của họ, nhưng tác dụng của nàng cũng không nhỏ chút nào.
Bỗng nhiên gã lại nghe tiếng Lưu Sâm ở bên cạnh hô hoán lên.
Tư Tháp đưa mắt nhìn về phía trước, vừa thấy những gì ở trước mắt, trong lòng gã không khỏi đánh lô tô, bởi lẽ ở phía trước là một cái đầm nhỏ. Nếu nói là thủy đầm thì cũng không chính xác lắm, bởi vì nước ở trong đầm không hề lưu động, mà nó lại giống như một cái túi lụa màu thúy lục thật lớn vậy. Nó chỉ khẽ chập chờn một chút đầy quỷ dị, ở giữa cái túi lụa màu thúy lục đó lại đang có một thân thể của người nào đó đang lẳng lặng nổi trên đó. Toàn thân người đó đều mang màu xanh lục, cũng là một hình thái rất quỷ dị.
- Khắc Nại!
Lưu Sâm kêu lớn một tiếng, thân thể của hắn lại nhoáng lên và bay xẹt qua cái túi lụa màu thúy lục đó. Trong lúc còn lơ lửng trên không, hắn đưa tay ra nắm lấy thân thể người kia rồi lập tức lộn đầu quay trở lại. Hắn đặt thân thể người kia lên mặt đất, còn nét mặt thì tràn ngập bi thương. Thân thể người nọ đích xác là của Khắc Nại rồi!
Toàn thân trên dưới của gã không hề có một vết thương nào, nhưng lại bất động không nhúc nhích. Sắc mặt thì một màu xanh đậm, rõ ràng đã tắt thở từ bao giờ.
- Để ta xem qua một chút!
Giọng Ưu Lệ Ty vang lên đầy khích động.
Lưu Sâm đưa tay ra tiếp lấy Thần tinh, rồi để sát vào mặt của Khắc Nại. Thần tinh chợt phát quang mang thật sáng, sắc mặt màu xanh đậm của Khắc Nại giống như dòng nước rút, trong phút chốc liền thoái lui hết, sau đó thì để lộ tướng mạo sẵn có của gã. Đúng là Khắc Nại. Sau khi màu xanh đậm ở trên mặt gã tan đi, khuôn mặt của gã liền trở thành một màu tái nhợt. Lưu Sâm đưa ngón tay kề lên mũi gã, cẩn thận thăm dò hơi thở, đương nhiên việc đó chỉ là phí công vô ích. Gã đã chết những một tháng, giờ đây có thể tìm lại được thi thể thì đã là may mắn lắm rồi, thế nhưng Lưu Sâm vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
- Ta cứu không được hắn!
Giọng nói của Ưu Lệ Ty tràn ngập vẻ ủ rũ:
- Không ai có thể cứu hắn!
Lưu Sâm chợt thốt với giọng đầy bi thương:
- Khắc Nại, bằng hữu của ta! Chúng ta đều đến thăm ngươi đây. Ngươi hãy chờ xem, bọn ta đến để hoàn thành nguyện vọng của ngươi!
Tư Tháp kêu lên:
- A Khắc Lưu Tư, chúng ta đã nói trước rồi! Đầu tiên sẽ mang thi thể của Khắc Nại trở về đã, sau đó chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng xong thì mới quay lại cứu người!
- Bây giờ thay đổi kế hoạch!
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Ta muốn ngươi và Ưu Lệ Ty hãy canh giữ thi thể của Khắc Nại, chuyện cứu người sẽ do ta phụ trách!
- Không được!
Tư Tháp và Ưu Lệ Ty cùng lúc kêu lên:
- Một mình ngươi làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được....
- Ngươi đi chỉ là chịu chết thôi!
Câu nói bổ sung sau cùng được phát ra từ thủy tinh cầu.
Lưu Sâm không nói gì, chỉ nhét viên thủy tinh cầu vào tay Tư Tháp, rồi nói:
- Tư Tháp, ngươi ở đây chờ ta. Khắc Nại giao cho ngươi....cả sự an toàn của Ưu Lệ Ty cũng do ngươi phụ trách!
Ở đây là nơi mà u linh thường xuất hiện, đối với chúng, chỉ có Ưu Lệ Ty mới có thể chế trụ mà thôi.
Thế rồi thân ảnh của hắn lại phóng lên cao, cuồng phong cũng nổi lên. Tư Tháp nhìn bóng lưng của bằng hữu mình mà há hốc miệng đầy ngạc nhiên. Lúc này chỉ thấy bằng hữu của gã lao thẳng tới vách núi ở trước mặt, hắn muốn từ chỗ này mà trèo lên đỉnh cốc hay sao? Hắn điên rồi chắc? Phong hệ ma pháp sư có thể bay lên cao, nhưng dù sao thì cũng có giới hạn. Giới hạn của người khác nhiều ít thế nào thì gã không biết, nhưng gã biết mức cực hạn của gia gia mình là hai mươi trượng cao.
Bởi vậy, dù là gia gia gã có ở đây thì cũng không thể nào nhảy lên vách núi cao ngàn trượng đó được.
Hắn muốn vượt qua cả đại ma đạo? Trong bóng đêm mờ ảo, bóng nhân ảnh của Lưu Sâm dần dần biến mất, không còn thấy tăm hơi đâu nữa, dường như biến mất ở trên vách núi và cũng tựa như biến mất ở giữa bầu trời đêm vậy.
Tư Tháp hoàn toàn ngây người ra!
Giọng nói của Ưu Lệ Ty từ viên thủy tinh cầu lại truyền ra:
- Tư Tháp, hắn đi đâu rồi? Ta nhìn không thấy nữa...
Giọng nói của nàng có vẻ rất khẩn trương.
Tư Tháp lầm bầm tự nói:
- Gã bằng hữu đó của chúng ta không còn thấy đâu nữa, có lẽ là....có lẽ là đã biến thành....không khí rồi. Nếu không thì có lẽ biến thành....Thần rồi cũng nên! Hoặc cũng có lẽ mắt của ta có vấn đề rồi quá....
Trong giọng nói của Tư Tháp có pha chút lo sợ, mà lúc này bản thân Lưu Sâm cũng có chút khiếp sợ. Vừa rồi phi thân lên cao, hắn cảm thấy toàn thân mình như không có trọng lượng vậy. Khi bay lên khoảng mười trượng cao thì năng lượng mới trì trệ lại. Hắn lợi dụng Phong võ thuật mà Cách Lý đạo sư đã dạy để tạm thời dừng lại trong chốc lát. Sau khi gia tăng Phong nguyên tố vào bên ngoài cơ thể xong, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã trở thành một bộ phận ở trong không khí vậy. Hắn không cần mượn ngoại lực để giúp đỡ, cứ thế mà bốc thẳng lên. Ở trên đầu cứ nghe tiếng gió thổi vù vù, hắn không biết mình bay lên bao xa, chỉ cảm thấy tốc độ không hề giảm sút chút nào.
Trong lòng hắn khẽ kinh hãi, năng lượng bản thân vừa được đầy đủ thì hiệu quả của "ngoại bộ gia trì" cũng cao hơn hẳn. Không ngờ hắn có thể bay cao như vậy, có lẽ đây không phải hoàn toàn là bay, nhưng chỉ cần dùng Phong võ thuật dừng lại ở không trung một chút thôi, vậy là hắn lập tức liền có thể tiếp tục phi hành. Điều này so với với việc trực tiếp phi hành ở cự ly xa cũng không khác là bao.
Ở trên đỉnh vách núi là một thế giới đầy tuyết, rõ ràng có thể thấy được tinh quang phản chiếu rất mãnh liệt ở trên mặt băng. "Vù" một tiếng, Lưu Sâm đã đáp nhẹ ở mép miệng núi, nhẹ nhàng như vũ vậy. Phải chăng đây là nơi mà Khắc Nại đã ngã xuống? Nơi mà Khắc Nại bị đánh ngã tất cũng sẽ có địch nhân! Đối tượng mà hắn mong gặp nhất trong lúc này chính là địch nhân.
Sự mong chờ của hắn không bị uổng công chút nào!
Lúc này bỗng nhiên ở trên mặt tuyết có sự chuyển động, rất nhiều gò tuyết nhất loạt cùng động. Chúng từ bốn phương tám hướng ở trên vách núi mà sấn tới.
Lưu Sâm vung tay lên, một mũi Phong kiếm lập tức thành hình, dài tới mười trượng. Tiếp theo thì thân ảnh của hắn nhoáng lên, sau đó thì chỉ thấy máu tươi đổ đầy mặt tuyết, hơn mười kẻ địch đang tấn công hắn đều bị chẽ đôi thành hai khúc, sau đó mới lộ ra hình dáng thật là Thú nhân. Trên đầu chúng toàn là lông trắng, vẻ mặt thì hung tàn cực độ.
Lưu Sâm đứng ở trên đỉnh vách núi, trong lòng cảm thấy khuây khỏa khôn nguôi. Giết chóc cũng là một lạc thú sao? Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy!
Đám Thú nhân kia, ta tới đây. Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Ráng mà chuẩn bị nghênh tiếp một trận tàn sát từ trước tới nay chưa từng có.
Chỉ mới thi triển một chiêu, hắn đã có lòng tin rất mãnh liệt! Phong kiếm có thể kéo dài ra hơn mười trượng, tốc độ được tăng cao gấp mười lần, hơn nữa lực sát thương xem ra cũng tăng thêm rất nhiều. Vậy thì lần này hạ sơn, chuyện thứ nhất là phải tìm mấy tên ngân giáp đai vàng chiến sĩ để thử nghiệm lực sát thương của Phong kiếm và Phong nhận mới được.
Thế rồi có tiếng gió nổi lên, thân ảnh của hắn phảng phất như đã biến thành một luồng gió, từ trên đỉnh núi mà lao thẳng xuống dưới. Tốc độ của hắn lúc này so với tốc độ của một viên đá được ném từ trên đỉnh núi xuống đất cũng nhanh hơn nhiều lắm. Nếu là thường nhân mà dùng phương thức này để hạ sơn thì nhất định sẽ bị thịt nát xương tan ngay, nhưng với Lưu Sâm thì không hề có việc đó xảy ra. Khi mặt đất vừa hiện ra tầm mắt, thân hình của hắn liền trở thành giống như một chiếc lá đang là đà rơi xuống đất vậy.
Lưu Sâm đáp xuống đất, mang theo một trận cuồng phong thổi tắt ngấm các ngọn đuốc của đám Thú nhân.
Khi các ngọn đuốc được thắp sáng lại lần nữa, ở ngay trung tâm sân đã thấy xuất hiện thêm một người vóc dáng cao lớn dễ nhìn. Ánh mắt của hắn tràn ngập sát khí lạnh lẽo như băng.
- Lại là ngươi?
Tiếng quát vang dội vang lên, khiến cho vách đá phải rung rinh theo. Đó là tiếng quát của một lão giả, trong tiếng quát đó của lão lại tràn đầy nỗi hoài nghi. Người này vừa tiến vào động huyệt của Phong long, tại sao bây giờ lại thấy nhảy xuống từ đỉnh núi chứ? Tại sao hắn vẫn chưa chết?
- Đúng là ta!
Lưu Sâm chẳng quan tâm đến đám Thú nhân đang hăm he chỉ trực xông vào xé xác hắn ra, mà hắn chỉ đối mặt với lão giả kia rồi nói:
- Lúc này vì đang vội vàng nên ta chưa kịp trả lời câu hỏi của ngươi. Bây giờ ta quay trở lại là để trả lời câu hỏi đó.
Chẳng lẽ trên đời này lại có người khách khí như vậy sao? Rõ ràng đã bỏ chạy rồi, nhưng sau đó nhớ ra là chưa trả lời câu hỏi của đối phương, vì vậy nên có chút áy náy mà trở lại để trả lời câu hỏi sao? Trưởng lão nhíu mày, thốt:
- Nói!
- Lúc nãy ngươi hỏi tại sao ta tới đây phải không?
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Ta đến đây là có hai mục đích. Thứ nhất, bằng hữu của ta bị chết trong tay các ngươi. Tốt xấu gì thì ta cũng phải giết lại một, hai trăm người của các ngươi để trả hận. Thứ hai....
Hắn chưa kịp nói hết mục đích thứ hai, trưởng lão đã vung tay lên, quát:
- Xé xác hắn!