152 Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
Mặc kệ kết quả cuộc thảo luận đó ra sao, trong lòng Lưu Sâm lúc này đang nở rộ, bởi vì nỗi sợ hãi cuối cùng của hắn cũng đã qua đi, mà điều hắn sợ nhất là: năng lượng vừa thu được từ Long tinh không biết có theo cơn bạo phát lần này mà vĩnh viễn mất luôn hay không, để rồi hắn lại trở về với trình độ của một ma pháp học viên cấp bốn đầy xấu hổ. Nhưng sự thật đã chứng minh không phải vậy, bởi vì lực lượng sau khi tiến nhập vào cơ thể hắn thì đã trở thành một bộ phận cố hữu của hắn. Khi mà năng lượng của hắn lại trở về, hắn liền cảm nhận được nguồn năng lượng cực lớn mà mình mới đạt được gần đây.
Thời gian từ từ trôi qua, rốt cuộc Lưu Sâm cũng nở nụ cười thật tươi. Năng lượng của hắn đã hoàn toàn trở về. Phong thần đã lại trở về lần nữa rồi!
Một khi năng lượng đã trở về, tất cả mọi lo lắng đều không còn nữa. Tuy rằng nhân số Thú nhân ở xung quanh đây khá nhiều, tuy rằng bọn chúng đều không đáng tin, nhưng hắn cũng không cần tin tưởng bọn chúng. Tất cả mọi chuyện đều phải theo ý hắn mà làm, không làm không được!
- Các ngươi tính toán thế nào rồi?
Lưu Sâm ngửa mặt nhìn đám trưởng lão, hỏi:
- Thời gian đã hết!
Đại trưởng lão với thân hình cao to, chậm rãi cúi đầu nói:
- Muốn tôn ngươi làm vua cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải giúp cho thực lực của bọn ta tăng lên nhiều. Ngươi phải lập thệ như thế trước đã!
Lưu Sâm giơ tay lên cao, rồi thề:
- Ta xin lấy danh nghĩa của Ma tôn mà thề! Nếu như các ngươi thật tình tôn ta làm vua, ta bảo đảm sẽ cung cấp biện pháp làm tăng thực lực tốt nhất mà ta biết, nếu làm trái lời thề này, các Thú nhân trong thiên hạ đều có thể giết ta!
Lấy danh nghĩa Ma tôn mà thề, đó là lời thề nặng nhất ở trong ma pháp giới. Vì vậy mà toàn trường liền xôn xao hẳn lên, sau đó thì mọi người lại lập tức yên lặng hết. Ánh mắt nóng bỏng và đầy khát vọng của chúng đều rơi vào những khuôn mặt của các trưởng lão, mà mấy tên trưởng lão kia cũng rất hưng phấn. Đại trưởng lão giơ tay lên cao, rồi lớn tiếng nói:
- Trước hết hãy làm tăng thực lực, nếu quả thật có hiệu nghiệm, vậy thì tất cả Thú nhân ở trong Thú nhân cốc từ nay về sau sẽ tôn ngươi làm vua và tùy ý ngươi sai khiến!
Thân hình Lưu Sâm khẽ động, hắn bốc người bay lên tới mấy trượng cao. Vào thời khắc này đây, hắn thật mong muốn mình có cái bản lãnh đó, khiến cho bọn chúng được tăng thực lực ít nhiều. Nếu có được một cánh đại quân Thú nhân trong tay, điều đó quả thật là rất kích thích. Tiếc thay, hắn không có biện pháp đó, mà nếu đã không biết thì còn nói gì được nữa chứ. Thế rồi hăn cao giọng thốt:
- Mang Lạc Cơ nữ hài ra đây!
"Chuẩn vương" đã hạ lệnh, tất nhiên tất cả mọi người đều phải làm theo!
Dưới mệnh lệnh của các trưởng lão, vài tên Thú nhân đầu mục thuộc cấp trung tầng liền tiến vào một sơn động. Không lâu sau đó, chợt có tiếng ầm ĩ truyền ra. Hai tên Thú nhân đầu mục dẫn theo một mỹ nữ xuất hiện ở cửa động. Đó là một nữ hài có khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc đen hơi bù xù, đôi ngươi màu đen hiện ra vài nét kinh hoảng, chỉ lấm lét nhìn qua vài nơi rồi lập tức nhắm chặt hai mắt lại. Bất đắc dĩ mà nhắm hai mắt lại. Tuy rằng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng biết là không phải chuyện tốt, bất cứ là chuyện xấu gì, nàng ta cũng không có cách nào để thay đổi được.
Các ngọn đuốc ở bốn phía sân rộng chợt tắt ngấm, trong chớp nhoáng đó, thân hình Lưu Sâm khẽ động. Hắn hơi bốc người lên không, khi vừa lên cao thì toàn thân gập lại, sau đó liền biến mất. Đến khi xuất hiện lần nữa thì hắn đã đáp xuống bên cạnh nữ hài kia, còn hai gã đầu mục đang đứng hai bên và kề đao nơi cổ nữ hài thì cũng từ từ ngã xuống, thân hình đã bị cắt làm hai.
Toàn trường lập tức xôn xao hẳn lên. Tuy không có đuốc, nhưng dưới ánh sao nhàn nhạt, tất cả mọi người đều trông thấy rõ mọi chuyện.
Sắc mặt đại trưởng lão đanh lại! Đây không phải là tư thế truyền thụ công phu, mà là ấn chứng sự phán đoán của lão giả có khuôn mặt hồ ly: cứu người!
Lưu Sâm bật tiếng cười lớn, vang tới tận mây và bao phủ toàn trường. Nữ hài ở bên cạnh chợt mở choàng mắt ra, nàng nhìn chằm chằm lên mặt hắn và tràn đầy kinh ngạc. Có lẽ vào thời khắc này, nàng mới chính thức nhìn thấy Lưu Sâm, thấy được rõ ràng người này không phải là Thú nhân, mà là Nhân loại.
- Ngươi là Khánh Ước?
Lưu Sâm cúi xuống nhìn khuôn mặt của nàng và hỏi.
Khánh Ước hơi chần chừ một lát rồi đáp:
- Phải!
- Ta là bằng hữu của ca ca người, A Khắc Lưu Tư!
Bốn tiếng sau được hạ xuống thật thấp, chỉ mình nàng mới nghe được. Cái tên này thật không thích hợp cho đám Thú nhân biết, bằng không thì nó sẽ làm gián đoạn việc học hành của hắn.
Khánh Ước nghe vậy thì thở phào một hơi, trong thanh âm mang theo niềm khích động vô vàn. Ca ca nàng đã nhắc đến cái tên này rất nhiều lần, đó là người bằng hữu tốt nhất của ca ca, và cũng là vị bằng hữu thần kỳ nhất trong số bằng hữu của ca ca! Mỗi lần ca ca nhắc tới hắn thì đều rất khích động!
- Nhân loại, ngươi muốn làm trái với lời thề của mình hay sao?
Ở phía dưới có một thanh âm trầm thấp vang lên. Tuy rằng thanh âm đó là trầm thấp, nhưng nó lại vang vọng khắp nơi trong sơn cốc.
Khánh Ước cúi đầu, sắc mặt lại trắng bệch. Vô số Thú nhân đang vây quanh, bảy trưởng lão như bảy con mãnh thú, trong ánh mắt họ bắn ra lệ quang. Chẳng biết từ lúc nào mà họ đã vây chặt lấy bức tường đá này rồi.
- Không hề!
Lưu Sâm lạnh nhạt nói:
- Ta vẫn dự định thực hiện lời thề của mình đó chứ!
Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng Khánh Ước lại khẩn trương hỏi:
- Ngươi đã đáp ứng điều gì với họ? Những người này căn bản không thể xem là người được....
Đại trưởng lão lại trầm giọng nói:
- Vậy thì mong ngươi hãy nói cho chúng ta biết, trên người nữ hài này có bí mật gì?
- Không có bí mật gì cả!
Lưu Sâm nói:
- Trên người nữ hài này không có bất kỳ bí mật gì.
Đại trưởng lão nhíu mày hỏi:
- Vậy ngươi tính nói cho bọn ta biết điều gì? Làm sao có thể đề thăng công lực đây?
Lưu Sâm gãi gãi đầu:
- Ta có thể nghĩ tới biện pháp tốt nhất....
Mọi người đều im lặng như tờ, lẳng lặng chờ nghe biện pháp vĩ đại của hắn.
Lưu Sâm quét mắt nhìn khắp một lượt rồi nói:
- Biện pháp tốt nhất là....các ngươi lấy đao cắt bỏ đầu của mình. Một khi trở thành u linh thì thân thể sẽ không bị tổn thương vật lý, thực lực nhất định sẽ tiến rất nhanh!
Nói tới đây, hắn lại chắp tay hướng về bốn phía rồi nói tiếp:
- Chúc mừng chư vị, đó chính là biện pháp tốt nhất đấy!
Đám Thú nhân cùng lúc gầm lên giận dữ, tiếng gầm đó cho thấy chúng giận dữ tới cực điểm. Cả tòa sơn cốc phảng phất như đang bị sôi lên vậy. Thân thể của mấy tên trưởng lão dường như cũng cao lên hơn một thước dài.
Đại trưởng lão quát lớn:
- Ngươi đã lấy danh nghĩa của Ma tôn để thề, nếu như trái với lời thề đó....
Khi nói tới đây thì lão đột nhiên dừng lại, rồi ngây người ra, bởi lẽ lời thề của hắn là: "Nếu như làm trái lời thề này, vậy thì Thú nhân trong thiên hạ đều có thể giết hắn." Hắn vốn đã tính làm trái lời thề, một khi trái với lời thề thì tất cả Thú nhân trong thiên hạ đều có thể giết hắn, đây quả là lời vô ích mà!
Nó có thể xem là lời thề như chó rắm!
- Ta đã nói là: "Nếu trái với lời thề, vậy tất cả Thú nhân trong thiên hạ đều có thể giết ta!"
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Tất cả Thú nhân trong thiên hạ, hãy cứ tới đây giết ta đi. Kẻ nào không sợ chết thì cứ tới đây! Ai có bản lãnh thì cứ giết ta! Nhưng ta phải nhắc nhở cho chư vị biết, thời tiết tốt nay thật là tốt, rất tốt cho việc giết người đấy. Nếu các vị trưởng lão chê mình đã sống quá dai, vậy thì xin tới đây để ta được lãnh giáo vài cao chiêu!
Mọi người đều yên lặng, mấy tên trưởng lão cũng thoái lui vài bước. Đôi mắt của Khánh Ước mở ra thật to. Bọn họ làm sao vậy? Chẳng lẽ lại sợ hắn hay sao? Đây là bằng hữu của ca ca nàng, là bằng hữu tốc độ lưu đầy thần kỳ của ca ca, nhưng chẳng lẽ hắn lại thần kỳ đến mức này hay sao? Có thể khiến cho mấy tên trưởng lão Thú nhân không dám xuất thủ với hắn hay sao?
Lưu Sâm lại nhàn nhạt nói:
- Mặt khác, ta muốn nói cho các ngươi biết là, mặc dù đã lấy danh nghĩa của Ma tôn để thề, nhưng với vị Ma tôn lão nhân gia này, ta vẫn chưa gặp qua lần nào, ta còn không biết ông ta là ai, già trẻ lớn bé thế nào; vì vậy mà chỉ đùa giỡn trước mặt lão nhân gia một chuyến thôi. Có lẽ ông ta cũng sẽ không nổi giận đâu! Thôi được rồi, xin cáo từ!
Nói xong, thân hình của hắn lại chớp động. Khánh Ước còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì hai người đã biến mất trong màn đêm.
Bảy đại trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, hắn bội ước thì quả thật đáng trách, nhưng câu nói sau cùng của hắn lại có ý gì? Cả Ma tôn mà hắn cũng dám đùa giỡn? Chẳng lẽ hắn không phải là ma pháp sư? Chỉ có người không phải là ma pháp sư thì mới dám không tôn trọng Ma tôn, mới dám xem lời thề với Ma tôn là một trò đùa mà thôi!
oooOooo
Trong lòng Khánh Ước tràn đầy khích động. Nàng đang bay bổng trên không, từ chân núi mà bay thẳng lên đỉnh núi, giống như nằm mơ vậy, có khi so với giấc mơ còn kích thích hơn nhiều. Đây thật là một giấc mơ sao? Nàng lén lút cắn nhẹ đầu lưỡi một cái, đau a! Đây không phải là mơ!
Sao lại như thế chứ? Thú nhân bắt nàng tới đây, nàng biết số phận của mình sẽ đi tới đâu, và cũng biết là số phận của mình sẽ không thể nào thay đổi được, cho dù là ai thì cũng không thể thay đổi được; nhưng bây giờ thì nó đã được người này thay đổi. Hắn đã từ tay Thú nhân mà mang nàng đi. Nàng chỉ mơ hồ đoán rằng hắn đã sử dụng kế sách, giống như ca ca đã nói vậy, hắn là A Khắc Lưu Tư đầy trí tuệ! Nhưng hắn lại có điểm khác với lời kể của ca ca, năng lực của hắn còn vượt xa những gì ca ca đã kể lại....
Trên đỉnh núi chỉ toàn là tuyết trắng phau, và không có bóng dáng của địch nhân. Lưu Sâm dừng lại rồi nói:
- Khánh Ước, ngươi sắp nhìn được một hiện thực mà không ai trong chúng ta mong đã xảy ra. Ta hy vọng ngươi sẽ có thể kiên cường một chút.
- Các ngươi đã tìm được ca ca rồi?
Thần tình của Khánh Ước có vẻ khẩn trương:
- Hắn thế nào?
- Hắn chết rồi!
Khánh Ước nghe vậy thì vội vàng kêu lên:
- Mau đưa ta đi! Mau lên!
Lưu Sâm hơi kinh hãi, người đã chết rồi, còn muốn đi gặp nhanh như vậy sao?
- Được!
Lưu Sâm đưa tay ra ôm lấy nàng, sau đó nhảy phốc xuống cốc. Từ phía trên U Minh cốc nhìn xuống, một đường hồng tuyến đã thấy xuất hiện nơi chân trời, đó chính là thời khắc đen tối nhất trước khi trời hừng sáng. Chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, hai người rơi nhanh xuống dưới. Rốt cuộc Khánh Ước cũng mở mắt ra, ở trước mặt nàng là một thanh niên đang trợn hai mắt thật to, gã cất tiếng hỏi:
- A Khắc Lưu Tư, nàng ta....nàng ta là Khánh Ước hay sao?
Tư Tháp xoa xoa đôi mắt, sau đó lại mở ra, lần này còn mở lớn hơn lúc nãy nữa. Sao lại như thế chứ? Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, một mình hoàn thành nhiệm vụ, chỉ tốn hơn một canh giờ mà đã hoàn thành viên mãn rồi?
- Đúng vậy!
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Khánh Ước, đây là một vị bằng hữu khác của ca ca ngươi, hắn là Tư Tháp!
Khánh Ước không hề liếc sang Tư Tháp một cái, mà nàng chỉ nhìn chằm chằm xuống đất. Ở trên mặt đất chính là ca ca của nàng!
- Ca ca!
Trong thanh âm của Khánh Ước không có bất kỳ một chút bi thương nào, trái lại còn có vẻ vui mừng nữa.
- Ca ca, muội tới rồi nè!
Lưu Sâm và Tư Tháp nhìn nhau ngơ ngác, bất giác không tự chủ được mà phải nhẹ lắc đầu. Không xong rồi, coi bộ thần trí của tiểu cô nương này đã bị đả kích rồi, bởi lẽ giọng nói của nàng quá quái dị đi!
Hơn nữa, hành vi của nàng lại càng kỳ quái hơn. Nàng chỉ nhẹ nhàng xé tay áo của mình ra, chỉ để lộ một cánh tay trắng nõn, trên cánh tay của nàng là.....Bỗng nhiên ánh mắt của Lưu Sâm trợn thật to, bởi vì trên cánh tay của nàng có một đóa hoa Thủy Tiên rất kiều diễm!