Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 30: Thanh Phong Sơn, Bản Chất Cái Đẹp

Vô Tận Hỏa Vực

30 Chương 30: Thanh Phong sơn, bản chất cái đẹp

Trần Anh theo hướng được chỉ dẫn phải mất đến nửa canh giờ sau mới tới được chân núi Thanh Phong. Nhìn ngọn núi lớn trước mặt, Trần Anh âm thầm chặc lưỡi. Cũng không phải vì hắn chưa từng thấy một ngọn núi hùng vĩ như vậy, mà bởi vì một thứ khác quan trọng hơn rất nhiều. Huyễn lực, một thứ bên trong thể nội của các tu sĩ. Bất kể nhân, ma, yêu, thần, hải, hay thậm chí cả long tộc cũng đều cần đến huyễn lực đễ thi triển ra các loại công pháp,..... Huyễn lực từ đâu mà có? Huyễn lực tất nhiên là lấy từ huyễn khí, huyễn khí này được sinh ra từ thiên địa. Khi tu luyện, kẻ có thể hấp thu được huyễn khí nhanh hơn, tinh khiết hơn, thì cảnh giới sẽ vững chắc hơn, khi giao đấu cũng chiếm được nhiều lợi thế. Thường thì những nơi có nhiều huyễn khí tụ tập sẽ trở thành nơi tranh cướp của nhiều thế lực lớn, thậm chí xảy ra họa diệt môn cũng chỉ vì một mảnh đất huyễn khí nồng đậm.

Bởi vậy, các gia tộc dù có mạnh tới đâu cũng phải nhờ tới các kết giới sư giúp mình che dấu đi huyễn khí ở gia tộc mình. Thanh Phong sơn cũng vậy, rõ ràng là đã được bao phủ bởi một kết giới vô hình, vừa có thể làm người thường bị lạc đường, không thể lên đến đỉnh núi, vừa che dấu được độ nồng đậm huyễn khí nơi đây.

Nhưng vẫn còn vài trường hợp ngoại lệ. Thứ nhất là người am hiểu không gian lực, kết giới thuật hơn xa người tạo kết giới. Thứ hai là người có tu vi cực cao, có thể cảm nhận huyễn lực dao động trong không khí. Thứ ba là kiểu như Trần Anh, dù không biết tại sao nhưng vẫn cảm thấy thứ gì đó khác biệt.

Cách đó không xa, một đoàn người đang ẩn núp sau những lùm cây. Đứng đầu rõ ràng là Đoạn Phàm, bang chủ Kim Hổ bang, phía sau là Liên Tam, Võng Dư(2 lão già cãi nhau ở chương trước) và vài bô lão khác.

- Xem qua mô tả thì chính xác là tên này đã giết 9 người của ta. Một bô lão nói

Liên Tam tức giận bừng bừng:

- Bang chủ, xin cho ta tới giết hắn, trả thù cho con gái ta. Không, để ta bắt hắn về, sau đó từ từ tra tấn hắn.

- Bình tĩnh lại đã Liên Tam lão tử. Tên này đang ở chân núi Thanh Phong, đây là địa bàn của người kia, chẳng lẽ lão định gây chuyện ở đây? Đoạn Phàm nói.

Vừa nghe đến người kia, Liên Tam đang tức giận lập tức như bị dội gáo nước lạnh, cả người hơi run run. Đúng vậy, người kia quá đáng sợ, bọn lão căn bản không phải cùng đẳng cấp. Nhớ khi đó lão cũng tự xưng là một cao thủ, dẫn theo đám thuộc hạ tới đòi chém giết người ta. Kết quả chỉ còn mình lão sống sót. Đây cũng không phải do lão có tu vi cao hay có gì khác biệt, mà đơn giản là dường như người kia đã chán chém giết, tự động ngừng tay. Từ đó, người kia trở thành nỗi ác mộng của lão, chỉ cần nhắc đến tên cũng làm Liên Tam sợ hãi.

- Bang chủ, tên kia đã lên núi. Võng Dư nói khẽ.

Đoạn Phàm cũng gật nhẹ đầu:

- Vậy chúng ta cứ chờ xem, nếu quả thực hắn lên được đỉnh núi, tức là có quen biết với người kia, không thì cũng phải có bản lĩnh đặc biệt, mối thù này tạm thời gác lại. Còn nếu hắn không lên được núi mà phải quay trở ra, chúng ta sẽ giúp Liên Tam lão tử trả thù, được chứ?

Vừa nói, Đoạn Phàm vừa quay sang Liên Tam. Liên Tam tất nhiên không dám dị nghị gì, im lặng không nói. Đoạn Phàm cũng thở phào, hắn chỉ sợ Liên Tam này giận quá mất khôn, đánh lên Thanh Phong sơn, lúc đó hoặc là chính tay Đoạn Phàm phải ngăn cản lão lại, còn giả như không ngăn được, Kim Hổ bang coi như xong đời.

Để lại vài tên thuộc hạ cùng một bô lão quan sát tình hình, Đoạn Phàm dẫn mấy người Liên Tam trở về Hắc Nhai.

Trên lưng núi Thanh Phong, một bóng người đang đi chậm rãi, hòa quyện vào ánh nắng lấp ló sau những hàng cây. Cỏ xanh ngắt. Hoa khoe màu. Bướm lượn. Chim hót.(1) Huyễn thú nô đùa. Cả người Trần Anh như chìm vào thiên nhiên Thanh Phong sơn, như thêm vào bức tranh tuyệt đẹp này một chút lạ lẫm.

Thanh Phong sơn huyễn khí nồng đậm, tuy xa xa không sánh bằng với các gia tộc lớn ở tam đại đế quốc nhân loại, nhưng cũng là một địa điểm cực tốt cho tu sĩ tu luyện, đặc biệt là các tu sĩ bậc thấp. Như Trần Anh mà nói, khi vừa mới lên được lưng chừng núi, huyễn lực trong người đã có chút sôi trào, dường như tùy thời có thể đột phá. Không những vậy, dọc đường lên núi có một vài loài hoa không biết tên, tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, làm cho Trần Anh cả người thư thái, tựa như được người ta xoa bóp vậy.

" Nếu được ở đây mãi thì tốt biết bao" Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Trần Anh. Vào lúc suy nghĩ này xuất hiện, các tơ máu trong người Trần Anh lại chuyển thành màu hồng nhạt. Lập tức, Trần Anh trở nên tỉnh táo. Không đúng, hắn muốn lên đỉnh Thanh Phong sơn để bái sư học đạo, trả thù cho phụ mẫu, tại sao lại muốn chôn chân ở đây chứ. Tức thì, Trần Anh liền vận chuyển huyễn lực trong cơ thể, chống chọi lại mê lực kia. Khi huyễn lực vận chuyển, màu hồng trong huyết mạch liền tự động biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau vài nén nhang, Trần Anh rốt cục phá được mê hoặc của mùi hương kia. Cảm giác của hắn lúc này không còn là vui vẻ vì được hưởng thụ phong cảnh tươi đẹp và lượng huyễn lực nồng đậm ở Thanh Phong sơn nữa, mà thay vào đó là sự nghiêm túc và chút e ngại. Xem ra những thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm. Dẫu vậy, Trần Anh cũng chỉ có thể tiến lên đỉnh Thanh Phong, dù biết nguy hiểm đang đợi sẵn, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể trả thù.

Trên đỉnh Thanh Phong sơn, trong hang đá, một bóng người đang tọa thiền.

- Sư phụ, có người đi qua kết giới dưới chân Thanh Phong sơn. Một lam y nhân từ cửa động khom người hành lễ, nói.

Bóng người ở trong hang cũng có vẻ không bất ngờ:

- Ta đã biết từ nãy, không biết tuổi tác ra sao, nhưng tu vi cũng không quá yếu. Nếu so với đám người ở những trấn xung quanh đây thì cũng không kém bao nhiêu.

- Vậy, đệ tử có nên đuổi đi hay không? Lam y nhân dò hỏi.

- Không cần, hắn đang tới chỗ mộng hoa, chắc sẽ bị ảo giác vài ngày rồi tự xuống núi thôi.

Người trong hang nói đến đây, như cảm ứng được gì, cười khẽ:

- Không ngờ lại thoát được ảo giác của mộng hoa trong thời gian ngắn như vậy, xem ra cũng có chút đặc biệt.

Vừa dứt lời, người đã xuất hiện ở cửa hang, phất tay:

- Đi, xem thử lên núi là ai. . .

.

Chú thích (1): Cho bạn nào thắc mắc: tuy nói huyễn thú chủ yếu nhưng vẫn có những con vật bình thường như chim, bướm, chẳng qua số này biết dùng chút ít huyễn lực cho phù hợp môi trường nên chưa được gọi là huyễn thú

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.