Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 31: Lên Đỉnh Thanh Phong Sơn. Cuồng Sát

Vô Tận Hỏa Vực

31 Chương 31: Lên đỉnh Thanh Phong sơn. Cuồng Sát

Trong một khu rừng lưng núi Thanh Phong, một bóng người đang di chuyển qua lại liên tục.

Rầm

Một thứ gì đó đập thật mạnh lên mặt đất. Trần Anh nhìn lại chỗ mình vừa đứng, tảng đá lớn khi nãy giờ đã bị vỡ ra thành ba, bốn mảnh. Dường như không để cho Trần Anh có cơ hội thở dốc, một xúc tu màu xanh lại từ sau hắn đánh tới. Trần Anh cũng không chậm, lập tức né người sang trái, lập tức đánh trả, nhưng những đòn tấn công của hắn không có bao nhiêu tác dụng.

Những xúc tu đang tấn công Trần Anh được sinh ra chính từ những bông hoa đẹp đẽ trải dài trên đường lên Thanh Phong sơn. Từ khi thoát khỏi mộng hoa, Trần Anh liên tiếp bị tấn công. Từ hoa ăn thịt, cỏ giữ chân, bây giờ lại tới những cây hoa lớn có xúc tu dài như bây giờ. Xem chừng cái đẹp của Thanh Phong sơn chỉ là vẻ ngoài ngụy trang. Đúng là càng đẹp thì càng độc.

Trần Anh nghĩ mãi mà không ra, theo như lời bà lão lúc trước nói, lại dựa theo phỏng đoán của hắn, tu vi của tên ác bá sống tại Thanh Phong sơn không quá cao, tại sao lại có thể tự do đi lại trên núi? Bất quá điều này để sau hẵng nghĩ tới, việc Trần Anh cần gấp rút có lời giải đáp là: làm sao để có thể thoát khỏi những xúc tu này để lên được đỉnh Thanh Phong sơn.

- Sư phụ, người xem, nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, bất quá tu vi lại không tồi. Lam y nhân đứng cùng hắc bào cách đó không xa, vừa quan chiến vừa nói.

- Thiếu niên này nhìn qua ước chừng tầm mười bốn, mười lăm tuổi, tu vi huyễn giả trung kì. Tuy tuổi này có tu vi như vậy không hiếm, nhưng hắn cả người huyễn lực dường như không tụ lại được với nhau. Tu luyện được đến cảnh giới này có lẽ do trời sinh hấp thu huyễn khí, nếu không thì chắc hẳn phải có ẩn tình khá lớn. Hắc bào nhân gật nhẹ.

- Sư phụ, nếu để vài phút nữa, xem ra thiếu niên kia sẽ không chịu được. Lam y nhân nói khẽ.

- Cứ quan sát thêm chút nữa đã. Hắc bào nhân nói.

Bên phía Trần Anh, trận chiến đang đến hồi cực kì nguy hiểm. Xung quanh Trần Anh hiện tại có tới sáu bảy cái xúc tu. Bình thường một xúc tu đơn đả độc đấu, Trần Anh còn có được bốn phần thắng, nhưng bị tấn công với số lượng nhiều như vậy thì chỉ còn cách tránh né. Chưa kể trước đó Trần Anh còn có một vết thương trên người.

" Không ổn" ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Trần Anh thì một xúc tu từ trên không trung đánh xuống. Trần Anh vốn vừa né một xúc tu, chỉ kịp hơi lách người, lập tức bị đánh trúng vai. Cùng lúc đó, một xúc tu từ sau lưng quật tới đánh bay Trần Anh vêd phía trước.

- Sư phụ, có cần cứu người không? Lam y nhân nhìn thấy cảnh này, âuy sang hỏi.

Hắc bào nhân vốn định nói gì, chợt nheo mắt, nói thầm:

- Dạ Ảnh

Trong tay Trần Anh đã xuất hiện một cây dao, thoáng chốc, cả người hắn trở nên lãnh khốc. Cả người di chuyển thành từng bóng mờ, chém tới những xúc tu xung quanh. Liên tục những xúc tu bị cắt đứt, rơi đầy trên mặt đất. Khi hầu hết những xúc tu xung quanh bị cắt đứt, Trần Anh cũng trở lại trạng thái bình thường, toàn thân có chút thoát lực. Đây chính là tác dụng phụ bộ vũ kĩ này gây ra. Bộ vũ kĩ tuy có điểm mạnh là không phải sử dụng huyễn lực, nhưng bù lại, sau khi sử dụng, thể lực của người thi triển liền bị giảm mạnh trong một thời gian ngắn. Tiếp nữa là khi khởi động vũ kĩ, nếu người sử dụng không đạt đến trình độ nhất định, khi tấn công sẽ không thể khống chế lực đạo mạnh yếu, dẫn tới việc không thể nương tay. Đúng như trước đó Dạ Ảnh đã nói cho Trần Anh, một khi xuất dao, ắt phải có máu chảy. Cũng vì những lí do này mà chỉ khi bất đắc dĩ Trần Anh mới sử dụng nó.

Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Trước mắt Trần Anh, những xúc tu mới bị chặt gãy, từng luồng mộc chi lực thoát ra, bay trở lại thân cây ban đầu. Cây hấp thụ mộc chi lực, lập tức lại mọc ra một xúc tu mới, tương tự xúc tu ban đầu. Đúng lúc Trần Anh đang có chút tuyệt vọng thì một bóng người bay tới giữa những xúc tu, vẽ một hình thù gì đó trên mặt đất. Các xúc tu kia đang muốn tấn công, nhưng khi người kia vẽ xong liền thu cả về thân cây. Cả khoảng rừng liền trở lại sự tĩnh lặng, dường như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trần Anh đứng dậy, chắp tay nói:

- Cảm ơn các hạ đã trợ giúp. Không biết danh xưng của các hạ là gì? Có phải từ trên đỉnh Thanh Phong xuống?

Lam y nhân mỉm cười, nói:

- Không cần cảm tạ, cứu ngươi cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì. Ta đúng là từ trên đỉnh Thanh Phong xuống. Sư phụ ta có lời mời, không biết ý ngươi thế nào?

- Sư phụ của ngươi? Ánh mắt Trần Anh sáng lên. Xem ra rất có thể là Cuồng Sát kia, hắn trả lời:

- Được, thỉnh theo ta.

Lam y nhân nói xong, như biết được Trần Anh thể lực đang yếu nhược, cũng không phi thân đi mà chậm rãi đi bộ dẫn đường. Trần Anh đi theo Lam y nhân, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật trên đường. Theo như hắn thấy, càng lên cao, thực vật ở đây dường như càng phân bố theo từng khu vực khác nhau. Ví như bên trái của hắn hiện tại, có một khu đất hầu như chỉ mọc một loại là mộng hoa. Cũng có nơi lại chỉ mọc những cây hoa có xúc tu tấn công hắn lúc trước, chỉ có điều, hiện tại tất cả đều rất an tĩnh, như trở về thành một loại thực vật bình thường.

- Tới rồi.

Sau khi dẫn Trần Anh tới trước một gia viên lớn, lam y nhân nói, sau đó truyền tin vào trong. Một lúc sau, hắn quay sang nói với Trần Anh:

- Sư phụ cho mời, ngươi tự đi tới đi.

Dứt lời liền quay đầu đi về phía sau nhà.

Trần Anh cũng không do dự, đi vào trong. Khi qua được cánh cửa, cảm giác đầu tiên của Trần Anh là một áp lực cực mạnh dồn tới người làm hắn cảm thấy bức bách. Không kịp suy nghĩ nhiều, Trần Anh liền lấy trụ, tạo tư thế giống như đứng tấn. Gần hai phút sau, khi chân hắn sắp khuỵu xuống, áp lực này liền biến mất. Trong đại sảnh đường liền xuất hiện một hắc bào nhân. Nhìn về phía hắn, hắc bào nhân có chút gật đầu tán thưởng:

- Tu vi mới chỉ huyễn giả trung kì, lại vừa mới chiến đấu cách đây không lâu, thể lực giảm sút, vậy mà vẫn có thể chịu được một chút áp bách tu vi do ta tạo ra, xem ra Dạ Ảnh huấn luyện ngươi không tệ.

Trần Anh ngẩng đầu nhìn hắc bào nhân trước mắt, như đoán được gì, hỏi dò:

- Ông là?

Hắc bào nhân đứng dậy, cả người tỏa ra một cỗ huyết khí cùng sát khí kinh khủng. Cười một điệu cười có chút giống như hoài niệm, lại có chút giống như tàn nhẫn, nói:

- Vì huyết mà diệt sát, vì chiến mà điên cuồng. Cuồng Sát chính là ta

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.