Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 27: Bài Học Đầu Tiên: Lòng Người Khó Đoán

Vô Tận Hỏa Vực

27 Chương 27: Bài học đầu tiên: Lòng người khó đoán

Trong khu rừng nhỏ, gió thổi cuốn những chiếc lá trên mặt đất bay lên, lơ lửng trên không trung. Màn đêm với ánh trăng nhiều màu nhường chỗ cho mặt trời đang dần nhô lên từ phía đông. Quang cảnh trong rừng như dần bừng sáng, đẹp đẽ như muốn truyền sự ấm áp vào tâm hồn mỗi con người. Nhưng, trong khu rừng ấy, có một thiếu niên đang dần tụt sâu vào hố đen của sự thất vọng, xen lẫn một chút bi thương.

Theo lời của tên áo đen, những kẻ tấn công Trần Anh hôm nay chính là những tên cướp lúc trước. Vốn dĩ theo như mọi lần, chúng sẽ cùng Liên Liên giả vờ như một vụ cướp của, cướp sắc. Nếu đối tượng không thèm để ý thì bọn chúng sẽ dùng phương pháp khác. Nhưng nếu để ý thì có hai khả năng. Thứ nhất, tuy đối tượng ra tay nhưng chỉ là anh hùng rơm, sức lực kém cỏi, liền lập tức bị chém giết, cướp của. Thứ hai, là như Trần Anh, chúng sẽ cho Liên Liên lấy sự tin tưởng của đối tượng, sau đó tìm cách bỏ độc dược. Độc dược này không thể giết chết đối tượng, bởi vì như vậy có thể bị một số người tinh tường phát hiện. Nhưng Liên Liên lại tự ý đề nghị thay đổi kế hoạch, giết Trần Anh vào lúc hắn đang mây mưa.

Liên Liên này thấy Trần Anh anh tuấn, lại có tu vi mạnh, liền bỏ một loại mị độc, nhưng không bỏ thêm độc dược gây đau đầu và làm giảm mạnh thể lực trong thời gian ngắn kia. Đơn giản vì ả ta sợ nếu làm vậy, Trần Anh sẽ không đáp ứng được nhu cầu của ả. Nhưng, mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, Trần Anh không biết tại sao lại có thể chống lại được mị độc. Bởi vậy chỉ có thể chờ khi Trần Anh đang ngủ, Liên Liên liền mở một chút an thần hương làm hắn say giấc. Nhân lúc này gọi bọn người mặt sẹo tới chém giết, nếu để lỡ cơ hội hôm nay, khi Trần Anh ra khỏi rừng, bảo vật, tiền tài liền tuột khỏi tay. Trần Anh nghe đến đây lỗ tai đã như ù đi, nếu không phải đã xác nhận được những xác chết dưới đất, hắn không dám tin đây là sự thực.

Một người có vẻ như hiền lành, đáng mến, dễ thương như Liên Liên hóa ra lại là loại như vậy. Không ngờ lòng tốt của mình lại hại chính mình. Nhìn dây chuyền và hành lí mang theo, hắn chợt cười chua chát. Trong đống hành lí đó có một túi vàng, là của vị tộc trưởng bộ tộc nhỏ kia làm quà tặng, xem ra chính nó mang lại tai họa. Hắn cũng không trách móc gì vị tộc trưởng kia, chỉ trách mình quá ngu ngốc, nghĩ đến thù nhà chưa báo, lại suýt nữa chết trong tay một nữ nhân, tinh thần của Trần Anh suy sụp hẳn.

Liên Liên bên kia biết không thể ngăn lời nói của tên áo đen, muốn đến xin hắc bào nhân, nhưng đubgj phải ánh mắt sắc lạnh, liền vội vàng quỳ xuống, bò tới chỗ Trần Anh:

- Trần Anh, không, công tử, người đại nhân đại lượng tha cho ta đi, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho công tử a.

Giương đôi mắt có chút mệt mỏi lên, nhìn vào nữ tử trước mặt, Trần Anh cười đau khổ, xem nữ tử này, lúc nãy còn cười nhạt khi chuẩn bị giết mình, giờ lại có vẻ đáng thương tới cầu xin, đôi mắt lại cố gắng câu dẫn, quả thật làm hắn càng thêm thất vọng. Hắc bào nhân bên cạnh biết Trần Anh gặp đả kích không nhỏ, liền cũng không nói gì, chỉ lặng lặng nhìn hắn. Một lúc sau, Trần Anh rốt cục cũng mở miệng:

- Thả cho họ đi có được không?

Hắc bào nhân nhìn sâu vào đôi mắt Trần Anh, lại nhìn nữ tử cùng tên áo đen, nhàn nhạt nói:

- Được.

Nghe thấy thanh âm này, Liên Liên kia lập tức kéo theo tên áo đen rối rít cảm tạ Trần Anh sau đó đỡ nhau đi tới đường ra của khu rừng. Nhưng vừa mới đi được vài chục bước, một mũi phi tiêu bay tới, cắt đứt yết hầu cả hai người.

- Ngươi đã đồng ý thả họ. Trần Anh quay sang hắc bào nhân, nói.

- Nhưng ta cũng không nói sẽ không bắt lại hay giết. Với lại đây không phải giết cho ngươi, chẳng qua là ta ngứa tay mà thôi. Hắc bào nhân cười cười.

Trần Anh vẫn muốn phản bác gì đó, nhưng cảm thấy mắt mờ dần, mờ dần, cuối cùng là không còn nhận thức được gì nữa.

Khi Trần Anh tỉnh dậy đã là giữa trưa. Vừa mới gượng người dậy liền thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt phần bụng đã được băng bó kĩ càng, đoán chừng một trâm kia đã đâm khá sâu, miệng vết thương cũng khá lớn. Nhìn xung quanh, Trần Anh liền nhận ra đây là một căn phòng trang trí có chút giản đơn, dường như nằm trên tầng của khách điếm nào đó.

Nhìn qua cửa sổ, dưới đường, dân chúng qua lại tấp nập, hàng quán san sát, tiếng bánh xe ngựa lăn, tất cả hội tụ lại tạo nên một không khí sầm uất. " Xem ra đây chính là Tam Điệp Trấn", Trần Anh nghĩ. Sau một thời gian ngắn, hắn liền có thể cố gắng đứng dậy, đi ra khỏi giường. Những chiêu thức sử dụng dao kia là của Dạ Ảnh, uy lực rất mạnh nhưng cái giá phải trả cũng khá lớn. Rõ ràng kết cấu cơ thể Dạ Ảnh và Trần Anh khác nhau, khi dạy Trần Anh bộ vũ kĩ này, Dạ Ảnh cũng đắn đo hồi lâu, bất quá để cho Trần Anh có tiền vốn để sinh tử chiến lúc nguy cấp, bộ vũ kĩ này đã được truyền cho hắn. Bất quá Dạ Ảnh cũng đã nói, chỉ được sử dụng khi không còn đường lui, một phần vì khi vũ kĩ đã bắt đầu, ắt có máu tươi phải chảy, một phần lại vì nó có thể làm thương tổn cho Trần Anh. Như hiện tại chẳng hạn, Trần Anh sau khi sử dụng vũ kĩ này cả người đều trở nên đau nhức, mệt mỏi. Hắn bước từng bước khó nhọc đến bên chiếc ghế dựa, nơi đặt hành lí của mình để lấy lọ thuốc trị thương mà Hồ Mị đã chuẩn bị.

Ngay lúc này, cửa phòng bật mở, một nhân ảnh đi vào. Nhân ảnh này chính là hắc bào nhân lúc trước, chẳng qua bây giờ đã mặc một bộ lam y, nhìn bộ dáng giống như một tên thư sinh vậy. Thấy Trần Anh dậy sớm hơn dự kiến, lại còn có thể tự đi lại, hắn nói bằng giọng hơi ngạc nhiên:

- Ngươi đã tỉnh rồi sao?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.