Trở về truyện

Vô Tận Hỏa Vực - Chương 26: Gần Sáng

Vô Tận Hỏa Vực

26 Chương 26: Gần sáng

- Ngươi tốt nhất không nên động đậy, nếu không thì đừng trách ta. Tên áo đen vừa nói, vừa lùi về phía sau.

Trần Anh quả thật là không dám động đậy. Với khoảng cách hiện tại, hắn không thể nắm chắc có thể giết chết đối phương trong một chiêu, huống hồ Trần Anh vừa trải qua chiến đấu sinh tử, thể lực đã tiêu tốn khá lớn, không thể phát huy được hết sức chiến đấu. Không nắm chắc tức là phải làm theo lời tên áo đen kia( gọi tên áo đen cho đỡ nhầm lẫn sau này), Trần Anh không dám mang tính mạng của Liên Liên ra đặt cược. Cứ thế, dần dần tên áo đen đã lùi xa Trần Anh vài trượng. Thấy đã ở khoảng cách an toàn, tên áo đen nhìn xác của đồng bạn một chút, nhưng vì sợ Trần Anh tấn công, cũng không dám mang những cái xác này đi, liền đẩy mạnh thôn cô về phía Trần Anh. Thấy thôn cô bị đẩy mạnh về phía mình, Trần Anh cũng không cố gắng đuổi theo tên áo đen mà lập tức chạy tới đỡ lấy. Thôn cô kia trong vòng tay của Trần Anh cổ có vài vết xước nhỏ do đao chạm vào, cánh tay sưng tấy do bị nắm mạnh, khuôn mặt khổ sở làm người ta thương cảm. Vừa đỡ được thôn cô, Trần Anh liền quan tâm hỏi:

- Liên tỷ, tỷ có sao...

Vừa nói đến đây, cảm giác nguy hiểm chợt hiện, Trần Anh theo bản năng né tránh, bất quá vẫn bị một cây trâm đâm trúng người. Nhìn lên trên, cây trâm vừa đâm vào người hắn đang nằm gọn lỏn trong tay của Liên Liên, tay kia của cô ta lại là một lưỡi dao sắc bén. Trần Anh đã quá quen thuộc với dao, nên việc né tránh đường dao là khá đơn giản, bất quá chiếc trâm kia lại khác. Một trâm quá bất ngờ, lại nhân lúc Trần Anh thả lỏng mọi phòng bị mà đâm tới. Nếu không phải hắn né nhanh, chỉ sợ trâm kia đã trực tiếp đâm vào lồng ngực. Sau vài đường dao không thành công, thôn cô liền tung cước đá về phía Trần Anh, sau đó lùi về phía sau. Trần Anh đứng bên này, đầu chợt đau như búa bổ, cả người gần như mất hết sức lực. Nhìn thôn cô phía trước, hắn chỉ hỏi một câu đơn giản:

- Tại sao?

Liên Liên bên kia mỉm cười mị mị:

- Vốn dĩ ta cũng chẳng muốn dùng thứ này với ngươi đâu, chẳng qua ngươi quá nguy hiểm, mà vụ này bên ta tổn thất khá nặng, cần phải giết ngươi mới có thể ăn nói với bọn chúng.

Đi gần về phía Trần Anh, Liên Liên mặt có chút ửng hồng, như giận dỗi nói:

- Ai bảo ngươi lại tự nhiên quay đầu lại chứ. Nếu như đêm qua ngươi đến chỗ ta, thì hiện tại ngươi có chết cũng không quá hối tiếc.

Nâng cằm Trần Anh lên Liên Liên có chút tiếc rẻ:

- Khuôn mặt và vóc dáng như vậy, chết quả thật đáng tiếc a. Bất quá ngươi lại lỡ giết mấy tên kia mất rồi. Tuy ta không ưa bọn hắn, nhưng dù gì cũng là đồng bọn, ta đành phải cấp cho bọn hắn một chút công đạo thôi.

Dứt lời, tay trái vung dao chém tới cổ Trần Anh.

Keng.

Tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên. Lưỡi dao mới đi được nửa đường liền bị đánh bật ra bởi một chiếc phi tiêu kì lạ. Phi tiêu này có hai đầu, nhìn tựa như một hình thoi, nhưng một đầu dầy, một đầu mỏng không cân đối. Cả hai đầu đều được gia công cho cực nhọn, khi vừa chạm vào lưỡi dao trên tay Liên Liên , trước khi đánh nó ra còn để lại trên thân dao một vết tròn do mũi phi tiêu chọc trúng.

Có thể nói là vừa nhìn đã thấy cao thủ, biết mình không thể đấu lại, thôn cô lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng vừa chạy được vài bước liền dừng lại, cùng lúc, một mũi phi tiêu bay hình vòng cung sượt qua yết hầu của nàng ta, nếu khi nãy chỉ cần tiến thêm nửa bước, mạng Liên Liên này đã không còn. Bên cạnh Trần Ảnh chợt đi tới một nhân ảnh mặc hắc bào, trên vai hắn còn mang theo một người, nhìn ra rõ ràng là tên áo đen vừa cố gắng chạy thoát. Ném tên áo đen xuống đất, nhìn về phía thôn cô, hắc bào nhân cười lớn:

- Thế nào, không phải muốn chạy sao? Tại sao lại dừng lại?.

Liên Liên bên kia biết mình bị châm chọc, nhưng tính mạng bị người ta nắm trong tay, chỉ có thể cúi đầu im lặng. Thấy thôn cô không nói gì, hắc bào nhân quay sang phía Trần Anh, cười nói:

- Thương thế của ngươi thế nào, có ổn không?

Trần Anh thấy hắc bào nhân cứu mình, xem ra cũng không phải có ác ý, gật đầu nói:

- Ta chỉ bị trúng một loại độc gì đó làm cho nhất thời có chút đau đầu và thể lực bị giảm sút mà thôi. Lần này cảm ơn các hạ rất nhiều, nếu không có ngươi có thể ta đã chết rồi. Khi nói, ánh mắt Trần Anh nhìn về Liên Liên, có chút khó hiểu.

Như thấy được tâm tư của Trần Anh, hắc bào nhân nói:

- Xem ra ngươi vẫn không hiểu rõ được mọi chuyện. Vậy được, ta cũng muốn thử nghe lí do.

Dứt lời, liền đá vài cước vào người tên áo đen dưới đất, làm cho hắn tỉnh lại. Khi vừa mở mắt ra, tên áo đen đã cảm nhận ở yết hầu có một luồng mát lạnh, một mũi phi tiêu nhỏ cực kì sắc bén đang được đặt ở đó, dường như lúc nào cũng có thể cắt đi sự sống của tên áo đen.

- Ngươi, hãy kể lại mọi chuyện cho ta nghe.

Tên áo đen nhìn hắc bào nhân, có chút sợ hãi, nhưng khi thấy Liên Liên, những lời vốn muốn nói ra liền nuốt trở lại, ngậm mồm không nói. Hắc bào nhân nhận ra chi tiết nhỏ này, bất quá cũng chỉ cười nhạt,sau đó không nói không rằng, lập tức đạp một cước, ngay tức khắc, chân trái tên áo đen xương cốt vỡ vụn, cổ cũng bị mũi phi tiêu rạch một đường nhỏ:

- Nếu ngươi không nói thì cũng tốt thôi, ta sẽ không giết ngươi ngay mà từ từ đập nát hết xương cốt trên người ngươi. Sau đó ta sẽ cắt trên người ngươi vài đoạn nhỏ, để máu ngươi chảy dần cho đến khi khô cằn, đến lúc đó cảm giác sẽ tuyệt hơn bây giờ nhiều.

Dường như để thêm độ xác thực cho lời nói của mình, hắc bào nhân liền tiếp tục đạp một cái khiến xương cổ tay tên áo đen vỡ nát. Đến lúc này tên áo đen mồ hôi đã vã ra như tắm, hắn rốt cục đã không chịu nổi nữa. Khi nhìn thấy hắc bào nhân dường như muốn tiếp tục, hô to:

- Ta nói, ta nguyện ý nói

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.