371 Chương 371 Vạn Vũ Đế Vương
Đập vào mắt nàng là tên nam nhân đã triệu hoán nàng, lúc này đang liên tục dùng lực lượng trong cơ thể cho nàng hấp thụ, bát chấp sinh cơ tiêu tán, thọ nguyên đang bị rút cạn.
“Dừng!” Khẽ lên tiếng, nàng trực tiếp ngăn cản hắn.
Cho dù không biết tên nam nhân này có mục đích gì và làm thế nào có thể triệu hoán nàng tới đây, nhưng chuyện hắn cứu mạng nàng là thật, nếu vì cứu mạng nàng mà hắn mất mạng, đạo tâm của nàng sẽ không yên.
Nàng lại không muốn thiếu nợ ân tình của ai bao giờ, vậy nên lúc này mới ra tay ngăn cản.
“Nàng cảm thấy trong người sao rồi?” Trần An Vĩ nhìn thấy nàng đã tỉnh lại thì có chút vui mừng, liền ân cẩn hỏi.
“Đẳng cấp thụt giảm, thực lực không còn như xưa, nhưng vẫn giữ được cái mạng!” Thần Giám Phong Sát Liêm tùy ý trả lời, dường như đối với nàng việc này không phải chuyện gì to tát, ngược lại giống như nàng đã sớm trải qua nó nhiều lần.
Trần An Vĩ cũng không bất ngờ, có thể được mệnh danh là Thần, lại dám tự xưng bổn thần, nàng chắc hẳn phải trải qua nhiều sinh tử. Nói không chừng Nhị Tinh Cấp mà hắn thấy ban đầu vốn không phải thực lực toàn thịnh của nàng mà rất có khả năng là do cùng một nguyên nhân nên đẳng cấp mới bị thụt giảm.
“Nói đi!” Bất chợt lúc này, hắn lại nghe thấy Thần Giám Phong Sát Liêm lên tiếng.
“Nói cái gì?” Trần An Vĩ khó hiểu nhìn nàng.
“Ngươi triệu hoán bổn thần tới đây chỉ có một nguyên nhân, chính là muốn nhận chủ ta!” Thần Giám Phong Sát Liêm hờ hững nói “Nếu là bình thường, bổn thần đã giết chết ngươi, nhưng nể tình ngươi vừa cứu ta một mạng, chỉ cần không phải nhận ngươi là chủ, bổn thần có thể giúp ngươi thực hiện một yêu cầu!”
Trần An Vĩ thoáng suy nghĩ một chút liền trả lời “Nếu vậy nàng đi theo ta đi!”
“Ngươi…” Thần Giám Phong Sát Liêm lập tức nổi giận, Ma Lực hội tụ trên tay, ngay lập tức huyễn hóa ra một thanh lưỡi hái giương về phía Trần An Vĩ.
Nàng rõ ràng đã nói ngoại trừ việc quy phục hắn, yêu cầu gì nàng cũng có thể thực hiện, tên nam nhân này vậy mà không biết đủ, còn muốn nàng đi theo hắn? Như vậy so với việc quy phục hắn có gì khác nhau?
“Phu quân!” Á Huyền Ngân vội vàng tiến lên chắn trước mặt hắn, Bích Phong Nguyên Lực bắt đầu hội tụ.
“Đừng nóng!” Trần An Vĩ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Á Huyền Ngân, đồng thời bước lên chắn phía trước, lại nhìn lấy nữ nhân trước mặt nói.
“Tuy không biết nàng đã trải qua chuyện gì, nhưng thứ có thể khiến Binh Nhân Tộc tan nát thì sẽ không phải tầm thường, hiện tại đẳng cấp của nàng lại suy yếu, thực lực không còn như xưa, nếu gặp phải thứ đó một lần nữa, nàng có dám chắc mình sẽ sống sót?”
Thần Giám Phong Sát Liêm lâm vào trầm tư.
Không thể không thừa nhận tên nam nhân này cũng có chút hiểu biết, nàng quả thực đã đụng độ với một thứ cực kì mạnh mẽ, không những có thể khiến Binh Nhân Tộc là nàng trọng thương mà còn có khả năng thôn phệ tu vi.
Đẳng cấp của nàng cũng vì thứ đó mà sụt giảm nghiêm trọng, hiện tại đẳng cấp suy giảm, thực lực chưa hồi phục, nếu như gặp phải nó một lần nữa, đoán chừng dù nàng là Thần cũng sẽ tiêu vong.
“Hiểu rồi chứ?” Trần An Vĩ nhìn biểu cảm biến ảo trên gương mặt nàng, mỉm cười nói “Ta không cưỡng ép nhận chủ nàng, chỉ là muốn nàng ở bên cạnh để tiện việc chữa trị mà thôi!”
Thần Giám Phong Sát Liêm chăm chú nhìn nam nhân trước mặt, nàng thực sự không hiểu tên này nghĩ gì, tại sao lại có thể đối xử tốt với một nữ nhân vừa mới gặp mặt như vậy?
Lại nói, nữ nhân bên cạnh hắn dường như có quan hệ không tệ, vậy mà không phản ứng gì khi nam nhân của mình quan tâm nữ nhân khác?
Cảm nhận được ánh nhìn của nàng, Á Huyền Ngân mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Có lẽ cùng là nữ nhân, nàng ấy cũng hiểu suy nghĩ của nàng, vì vậy mới gật đầu, một cái gật đầu nói lên rất nhiều thứ.
Đến cuối cùng, dù xác định được nam nhân này không có ý đồ xấu, nàng vẫn phải lên tiếng hỏi “Tại sao ngươi làm vậy?”
Câu hỏi này nàng là muốn hỏi vì sao hắn bất chấp việc thọ nguyên của mình sụt giảm vẫn muốn chữa trị cho nàng và tại sao nàng và hắn chỉ vừa mới gặp nhau, hắn lại sẵn sàng vì nàng làm điều đó?
“Không có nhiều tại sao như vậy!” Trần An Vĩ vẫn mỉm cười, kiên nhẫn nói “Ta cũng có một kiện Binh Nhân Tộc, lần đầu tiên gặp mặt nàng ấy cũng trọng thương như nàng vậy!”
“Nàng ấy hiện tại thế nào?” Thần Giám Phong Sát Liêm lo lắng hỏi, dường như cùng là nữ nhân, lại cùng là Binh Nhân Tộc khiến nàng dù lạnh lùng hờ hững nhưng cũng lâm vào lo lắng.
“Đã tạm ổn rồi, tuy chưa hoàn toàn bình phục nhưng cũng không còn nghiêm trọng!” Trần An Vĩ nhẹ giọng nói tiếp.
Thần Giám Phong Sát Liêm giọng điệu vẫn có chút lo lắng “Bổn thần muốn xem tình trạng của nàng ấy!”
“Hiện tại nàng ấy không có ở đây, nếu nàng muốn thì có thể theo ta tới An Nam Tinh Cầu, nàng ấy đang ở đó!” Trần An Vĩ nhẹ lắc đầu.
Thần Giám Phong Sát Liêm gật đầu “Vậy được, bổn thần đi theo ngươi!”
Trần An Vĩ gật đầu, lúc này mới đánh giá tình trạng cơ thể mình, khẽ thở dài.
Mặc dù nói hắn muốn chữa trị cho Thần Giám Phong Sát Liêm, nhưng tình hình hiện tại của hắn không biết có thể chữa trị cho nàng thêm mấy lần, chỉ sợ nàng chưa kịp bình phục mà hắn đã mất mạng rồi.
Á Huyền Ngân ôm lấy hắn, ôn nhu hỏi “Phu quân, thiếp có thể giúp chàng việc gì không?”
Thần Giám Phong Sát Liêm cũng có chút áy náy, suy cho cùng hắn cũng vì chữa trị cho nàng mà bị lực lượng của bản thân ăn mòn tới mất phân nửa thọ nguyên.
“Tình trạng của ngươi có cách gì không? Nếu là việc bổn thần có thể thực hiện đương nhiên sẽ thực hiện cho ngươi!” Nàng liền lên tiếng.
Trần An Vĩ vuốt ve mái tóc mềm mượt của Á Huyền Ngân an ủi, lại nhìn nàng mỉm cười nói “Hiện tại ta cần đi đến Vô Hạn Thủy Vực xử lý một vài việc, rồi lại phải di chuyển thêm một khoảng cách 1 năm ánh sáng nữa mới có thể trở về An Nam Tinh Cầu.”
“Vô Hạn Thủy Vực? Bổn thần biết! Ngươi muốn làm gì, bổn thần giúp ngươi!” Thần Giám Phong Sát Liêm hai mắt sáng rực.
Trần An Vĩ không cảm thấy quá bất ngờ, dù sao Vô Hạn Thủy Vực khá là nổi tiếng và đây chính là địa điểm có mảnh ghép phong ấn thứ tư của Thời Không Ngưng Trần Trận.
Nghe nói nơi đó có một chiếc bình ngọc nhìn tưởng chừng vô hại nhưng lại có thể tuôn ra lượng nước vô cùng vô tận, lâu dần trở thành một vùng không gian biệt lập có dạng như cái vực không đáy, cái tên Vô Hạn Thủy Vực cũng ra đời từ đó.
Nghe nàng nói vậy cũng rất muốn đồng ý, nhưng lại lo lắng nàng gặp phải chuyện không may, hắn liền dứt khoát lắc đầu “Chuyện cũng không gấp, ta đi cùng nàng!”
Thần Giám Phong Sát Liêm vô thức cảm nhận được trong lời nói của hắn có sự quan tâm tự nhiên mà không phải giả tạo, nàng khẽ nhếch môi “Không cần lo lắng, có thể bổn thần không mạnh mẽ như xưa, nhưng tốc độ thì vẫn có!”
“Vậy được, nhờ nàng giúp ta tìm lấy một thứ sở hữu khí tức giống chúng nó!” Trần An Vĩ gật đầu lấy ra chiếc vỏ kiếm đưa cho nàng, nếu có sự giúp đỡ của Thần Giám Phong Sát Liêm, hắn có thể lập tức lên đường tới địa phương phong ấn Quang Ám Tiên Quốc rồi.
“Chờ một chút!” Thần Giám Phong Sát Liêm thoáng kinh ngạc, nàng cứ tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ là tìm đồ?
Tay ngọc cầm lấy chiếc vỏ kiếm, đôi mắt phượng khẽ nhắm, tay còn lại của nàng đột nhiên rạch một đường trong không gian, sau đó liền biến mất, lát sau đã trở lại với một chiếc bình ngọc trên tay, ném về phía Trần An Vĩ.
“Nhanh như vậy?” Trần An Vĩ và Á Huyền Ngân đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc tột độ.
Hắn còn chưa kịp khởi hành thì nàng đã lập tức tìm thấy mảnh phong ấn cuối cùng, còn trở về chỉ trong vòng hai hơi thở, tốc độ này… không phải quá nhanh đi?
“Hừ, có gì mà kinh ngạc, tốc độ toàn thịnh của bổn thần còn nhanh gấp chục lần!” Thần Giám Phong Sát Liêm yêu kiều hừ một tiếng.
Người vui nhất bây giờ có lẽ là Từ Vân Kính.
Bởi vì bốn mảnh phong ấn đã tập hợp đầy đủ, hiện giờ chỉ cần tới được địa phương phong ấn Quang Ám Tiên Quốc, các tỷ muội của nàng sẽ một lần nữa tái xuất thế gian.
Trần An Vĩ cũng cảm nhận được sự nôn nóng của nàng, sau khi ở lại Đan Các tu luyện tầng thứ hai của Thánh Quyền – Hợp Lực, nhận chủ Lưu Tinh Chiến Ngoa, ở lại với Á Huyền Ngân thêm vài ngày liền cáo biệt rời đi.
Hai thứ đồ còn lại là Cửu Tinh Cấp Công Pháp – Hoang Cổ Trảm Thế Pháp và Tam Tinh Cấp Tài Nguyên – Tứ Sắc Hồn Thủy, hắn dự định khi nào trở về sẽ cùng chúng nữ quyết định.
Á Huyền Ngân vẫn còn lưu luyến nhưng biết tình hình hiện tại của nam nhân không thể chậm trễ nên đành căn dặn hắn bảo trọng.
Trần An Vĩ cười cười ôm lấy nàng chào từ biệt, sau đó cùng Thần Giáp Phong Sát Liêm tiến tới quầy tiếp tân liên hệ với tiểu thị nữ.
Để đảm bảo an toàn, hắn cũng giao cho nàng một kiện Nguyệt Ảnh Áo Choàng đã nâng cấp, triệt để ẩn đi khí tức Binh Nhân Tộc của nàng, sau này di chuyển ngoài tinh không chẳng may có đụng độ thứ kia thì cũng không cần quá lo lắng.
Vì lịch trình thay đổi nên Trần An Vĩ đành phải hỏi tiểu thị nữ “Đan Các các nàng có chi nhánh nào cách đây 1 năm ánh sáng không? Có thể truyền tống tới nơi đó không?”
Tiểu thị nữ mỉm cười gật đầu “Truyền tống tới chi nhánh gần nhất của Đan Các chúng ta cách đây 300 ngày ánh sáng, tiêu tốn mất 300 Tinh Thạch Cực Phẩm, đi hai người sẽ là gấp đôi!”
Trần An Vĩ hài lòng gật đầu, đưa cho nàng Tinh Thạch Cực Phẩm rồi nhanh chóng bước vào Truyền Tống Trận cùng với Thần Giám Phong Sát Liêm.
“Bảo bối, nơi phong ấn Quang Ám Tiên Quốc các nàng là một nơi như thế nào?” Trần An Vĩ đứng trong Truyền Tống Trận, vừa nhìn lấy từng khỏa Trận Văn bao bọc lấy mình, vừa hướng trong lòng hỏi.
Từ Vân Kính yêu kiều gắt một tiếng vì cách gọi thân mật của hắn, cũng không trả lời hắn mà hỏi ngược lại “Ngươi đoán xem?”
Trần An Vĩ thoáng suy nghĩ một chút rồi trả lời “Chắc là một vùng không gian không mấy người để ý tới đi?”
Theo hiểu biết của hắn về Quang Ám Quốc Chủ, một người yêu thích sự giản dị của phàm nhân như nàng chắc chắn sẽ không phong ấn thế lực của mình vào một nơi đẳng cấp cao, dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Từ Vân Kính bĩu môi, nam nhân này chỉ dựa vào một vài đặc điểm đơn giản mà đã hiểu chủ nhân như vậy rồi.
Bất quá sau đó lại nói tiếp “Nơi đó là một địa phương chỉ tương đương với An Nam Tinh Cầu ở thời điểm toàn thịnh, nó được chủ nhân vô tình tìm ra trong một lần đi ngao du trên tinh không!”
“Vì hoàn cảnh tương tự An Nam Tinh Cầu lại không có ai sinh sống nên người đã cải tạo nó trở thành địa phương tu luyện của bản thân!”
Trần An Vĩ ồ lên một tiếng, xem ra vị Quang Ám Quốc Chủ này dù đi xa nhưng vẫn một lòng hướng về quê hương, thậm chí còn không tiếc tài nguyên cải tạo một vùng đất xa lạ.
“Này!” Đang trò chuyện với Từ Vân Kinh, chợt bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Thần Giám Phong Sát Liêm, Trần An Vĩ lúc này mới nhìn sang phía nàng.
“Chỉ 1 năm ánh sáng mà thôi, bổn thần có thể đưa ngươi đi, làm sao phải rắc rối dùng thể loại Trận Pháp cấp thấp này?” Thần Giám Phong Sát Liêm từ lúc đầu nhìn thấy hắn bước vào Truyền Tống Trận này đã thắc mắc, hiện tại mới lên tiếng hỏi.
“Ách…” Trần An Vĩ khóe môi giật giật, không hổ là vị Binh Nhân Tộc được mệnh danh là Thần, không biết nàng đã từng nhìn qua thứ gì cao cấp hơn chưa mà khẩu khí cũng lớn thật.
“Nàng hiện tại còn chưa hoàn toàn hồi phục, tốt nhất đừng nên lãng phí lực lượng thì hơn!” Trần An Vĩ nhẹ giọng khuyên nhủ.
Cũng may Thần Giám Phong Sát Liêm mặc dù khẩu khí lớn nhưng cũng không phải nữ nhân ngu ngốc, nàng hiểu tình trạng hiện tại của mình, chẳng qua vì áy náy muốn giúp đỡ hắn nên mới đưa ra điều kiện đó mà thôi.
Trong lúc ba người nói chuyện, Truyền Tống Trận vẫn tiếp tục vận chuyển, quá trình truyền tống sắp hoàn thành.
…
Cùng lúc đó, ngay sau khi Trần An Vĩ rời đi, bên cạnh Á Huyền Ngân liền xuất hiện ba vị tuyệt sắc giai nhân khác.
Các nàng không ai khác chính là Âu Dương Kỳ Hân và hai vị Phó Các Chủ còn lại của Đan Các, vừa hay cũng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kì bí hùng mạnh kia, lúc này khi đã xác định được nguyên nhân, nhất thời nảy sinh hứng thú.
“Hihi Tiểu Ngân, đây là nam nhân đã khiến muội thất điên bát đảo suốt ngày tương tư sao?” Một vị Phó Các Chủ toàn thân khoác lấy bộ cung trang màu hồng phấn, bên trên thêu lấy họa tiết liên hoa cách điệu, nhẹ nhàng cười hỏi.
Đây chính là đại tỷ mà Á Huyền Ngân từng nhắc tới khi chứng kiến Trần An Vĩ bị Hắc Ám Nguyên Lực ăn mòn, thực lực lẫn trình độ luyện đan đều cao thâm không lường được.
Á Huyền Ngân bị đại tỷ trêu chọc mà đỏ bừng mặt, không nói tiếng nào nhưng khóe môi vẫn cong lên một chút.
“Tứ Tinh Nguyên Quân Cảnh, nhưng thực lực lại không hề tầm thường, thật khiến người ta phải dè chừng!” Vị Phó Các Chủ còn lại cũng lên tiếng, nàng là nhị tỷ trong ba người, cũng sở hữu một thân tu vi và trình độ luyện đan không thua kém đại tỷ bao nhiêu.
“Nhị tỷ, tỷ nhìn ra được tu vi của chàng sao?” Không chỉ Á Huyền Ngân, mà cả đại tỷ và Âu Dương Kỳ Hân cũng bất ngờ.
Nếu Trần An Vĩ có mặt ở đây, hắn cũng sẽ kinh ngạc không kém ba nữ.
Bởi vì hắn luôn khoác lấy Nguyệt Ảnh Áo Choàng, nếu không phải Á Huyền Ngân nhờ vào việc bản thân cũng là người của Nguyệt Ảnh Bảo Cung, lại sở hữu Tâm Ý Tương Liên với hắn, phỏng chừng sẽ không thể nhận ra người trước mặt là nam nhân nhà mình, càng đừng nói tới việc nhìn thấu tu vi của hắn.
Vậy mà nhị tỷ của nàng có thể liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra được, chẳng lẽ đôi mắt đó của tỷ ấy thần kì như vậy?
Nhị tỷ dường như sớm đã nhìn quen phản ứng kinh ngạc của ba người, cũng không giải thích nhiều, chỉ nhẹ gật đầu.
Biểu hiện của nàng càng khiến Á Huyền Ngân tự hào vì nam nhân của mình, mà đại tỷ cùng Âu Dương Kỳ Hân không hiểu vì sao trong mắt lại lóe lên dị sắc, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Khá khen cho một tên tai tinh, ngay cả khi hắn đã rời đi rồi vẫn có thể khiến cho bốn vị tuyệt sắc giai nhân có thể bàn luận sôi nổi như vậy a…
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言