367 Chương 367 Vạn Vũ Đế Vương
Trở lại với Trần An Vĩ, theo một đường dùng Hắc Ám Nguyên Lực và các loại lực lượng khác ăn mòn không gian, cuối cùng hắn đã tiến đến khu vực trống trải lạ thường được hư không loạn lưu bao quanh.
Bên trong đó, một tòa tháp thẳng đứng sừng sững tồn tại, trên đỉnh nó tọa lạc một cái đồng hồ khổng lồ, từng chiếc kim của nó mỗi khi chuyển động đều gây ra chấn động tới không gian và thời gian.
“Cảm giác này…” Nhìn thấy tòa tháp cùng cái đồng hồ khồng lồ kia, cảm giác vừa lạ vừa quen mà hắn cảm nhận được trước đó liền dâng lên.
Trần An Vĩ như bị nó thu hút, chậm rãi tiến bước vào đến gần tòa tháp.
Grao!
“Ồ, vậy mà các ngươi thực sự ở đây?” Chú ý đến ba tiểu hình nhân hắc ám đang hoảng sợ gầm rống gần đó, Trần An Vĩ trực tiếp vươn tay, Hắc Ám Nguyên Lực tuôn ra, rất nhanh đã bắt được chúng nó.
Tam Đạo Hắc Ám biết không thể trốn được thế nên rất biết điều mà chủ động nịnh nọt hắn.
Nhìn thấy ba tiểu hình nhân tên thì bóp vai, tên thì huyễn hóa ra cái quạt bằng Ám Hệ Nguyên Lực, tên còn lại không biết lấy đâu ra một ly nước mời hắn, Trần An Vĩ bật cười.
“Nịnh nọt ta cũng vô dụng, xử trí ngươi như thế nào còn phải để nàng quyết định!” Trần An Vĩ lắc đầu, Hắc Ám Nguyên Lực bao trùm lấy Tam Đạo Hắc Ám, rất nhanh đã đem nó luyện hóa.
Cảm thấy tu vi không có chút tăng tiến, Trần An Vĩ vậy mà thở phào.
Hắn không mong muốn tình trạng của mình trở nên tồi tệ hơn, ít nhất là cho tới khi tìm được mảnh phong ấn cuối cùng. Vậy nên việc luyện hóa Tam Đạo Hắc Ám nhưng lại không tăng tiến tu vi là kết quả cho thấy Hắc Ám Nguyên Lực không mạnh lên, đồng nghĩa với việc tình trạng hiện tại của hắn vẫn còn tốt.
Từ Vân Kính vốn đang tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với Nguyên Hải của nam nhân này, chợt nhìn thấy ba tên tiểu hình nhân bị ném vào, chúng nó nhìn thấy nàng có khí tức mạnh mẽ, liền bị dọa chạy.
“Tam Đạo Hắc Ám giao cho nàng, nếu cảm thấy buồn chán thì chơi đùa với chúng cũng được!” Bất chợt bên tai lại vang lên giọng nói dịu dàng của hắn, Từ Vân Kính vô thức mỉm cười.
Bình thường nếu như không xảy ra tình trạng này, bên trong Nguyên Hải của hắn vẫn còn Hoàng Quân Dao và Tiểu Kim, tuy nhiên các nàng hiện tại đã bị ảnh hưởng bởi Hắc Ám Nguyên Lự.
Tuy không tới mức tan biến nhưng cũng đã rơi vào ngủ say, trên cơ thể thậm chí còn có những đường nứt màu đen đang chậm rãi lan tỏa khiến Từ Vân Kinh không khỏi lo lắng.
Hiện tại nam nhân này lại ném vào đây ba tiểu hình nhân, rồi nói nàng có thể chơi đùa với chúng cho đỡ buồn chán, nỗi lo trong lòng nàng vậy mà giảm bớt không ít.
Có lẽ hắn biết nàng vẫn còn áy náy vì khiến hắn rơi vào cảnh thập tử vô sinh cho nên mới cố tình ném Tam Đạo Hắc Ám vào mua vui cho nàng.
Dễ dàng bắt lấy từng tên tiểu hình nhân, Từ Vân Kính dùng Hắc Ám Nguyên Lực nhào nặn chúng nó thành từng tiểu nữ hài khả ái đáng yêu, sau đó cùng chơi đùa với các nàng, tạm thời quên đi những lo lắng trong lòng.
Với khả năng của một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, dù Từ Vân Kính chỉ là một trong ba phần của nó, thì đừng hỏi tại sao nàng lại có thể dễ dàng tạo hình cho một loại Dị Thuộc Tính thông thường.
Dĩ nhiên là không tới mức giúp Tam Đạo Hắc Ám khai mở linh trí, như thế quá mức nghịch thiên, nhưng nàng vẫn có thể thay đổi một chút vẻ bề ngoài của nó.
Cảm nhận được tình huống bên trong, Trần An Vĩ khẽ mỉm cười.
Hoàng Quân Dao và Tiểu Kim thực ra không đáng lo ngại, các nàng chỉ lâm vào ngủ say chứ hoàn toàn không có gì nghiêm trọng. Với cả, cho dù thực sự là nghiêm trọng đi nữa, lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.
Điều hắn cần làm hiện tại chính là mau chóng tìm ra hai mảnh ghép phong ấn cuối cùng, hóa giải Thời Không Ngưng Thần Trận, đạt được sự đồng thuận của Quang Nhi, khai mở Quang Minh Nguyên Lực, như thế mọi chuyện tự khắc sẽ bình thường trở lại.
Quá trình này sẽ mất không biết bao nhiêu thời gian, cho nên Trần An Vĩ mới muốn Từ Vân Kính tạm thời quên đi những chuyện này, như thế hắn cũng an tâm hơn không ít.
Luyện hóa Tam Đạo Hắc Ám đã xong, hiện tại tới lúc chú ý tới tòa tháp đồng hồ kia.
Lúc này, Trần An Vĩ mới nhận ra thời gian xung quanh tòa tháp này vậy mà lúc nhanh lúc chậm, ảo diệu thâm sâu nhưng cũng nguy hiểm vạn lần, không gian xung quanh nó lại kiên cố tới cực điểm, chẳng trách hư không loạn lưu bên ngoài vô pháp tiến lại gần nó.
Trần An Vĩ quan sát một hồi lâu, quyết định tiến vào bên trong.
“Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp?” Ngay khi bước vào bên trong, một luồng thông tin bất chợt truyền vào đầu hắn, Trần An Vĩ liền biết được tên của tòa tháp khổng lồ này.
Bên trong Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp, Trần An Vĩ nhìn thấy từng dòng quỹ tích thời gian như ẩn như hiện, có loại chậm hơn thời gian bên ngoài, cũng có loại được gia tốc lên hàng nghìn lần.
Hắn vô tình chạm phải một dòng thời gian được gia tốc, kinh hãi phát hiện ra bàn tay mình cấp tốc trở nên nhăn nheo, như thể mất đi hàng vạn năm thọ nguyên.
Vội vàng dùng Niết Bàn Sinh Mộc Thủy khôi phục trở lại, trong lòng bỗng chốc trở nên ngưng trọng.
“Ảnh Nhi, nơi này là địa điểm mà nhiệm vụ nói tới sao?” Nhớ lại nhiệm vụ của hắn cần phải tìm kiếm bí mật ẩn sâu bên trong khu vực đã từng là Vạn Kiếm Môn này, Trần An Vĩ liền hỏi.
Ảnh Nhi gật đầu, nãi thanh nãi khí nói “Đúng vậy, công tử cần tìm ra bí mật của tòa tháp này, khi đó nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành!”
“Vậy khi hoàn thành có tự động truyền tống không?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi, hắn lo rằng một khi mình tiếp tục, nhiệm vụ hoàn thành mà tự động truyền tống hắn trở về thì lại nhọc công a.
Hơn nữa cũng không thể trở về Trần Gia với tình trạng này, chúng nữ nhìn thấy chỉ sợ sẽ dọa sợ các nàng.
“Công tử yên tâm, khi nào công tử muốn, Hệ Thống sẽ đem ngươi truyền tống trở về!” Ảnh Nhi lắc đầu.
Trần An Vĩ nghe vậy có hoàn toàn yên tâm, tiếp tục tiến bước.
Càng đi vào sâu bên trong, Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp lại liên tục biến đổi không gian, cứ như thể Trần An Vĩ hắn đang lơ lửng trên không trung, hoàn toàn không liên quan tới môi trường xung quanh vậy.
“Rốt cuộc là vị cường giả nào đã để lại tòa tháp này ở nơi đây?” Trần An Vĩ tự hỏi, vẫn tiếp tục tiến bước.
Hiện tại hắn vẫn chưa thể hiểu được Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp này có công dụng gì, bất quá nhìn thấy nó liên tục tác động đến không gian và thời gian, Trần An Vĩ liền biết tòa tháp này nhất định phải thuộc sở hữu của một vị cường giả nào đó vô cùng kinh khủng.
Trong lúc hắn mải suy nghĩ, không gian bên trong Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp lại thay đổi.
Trước mặt hắn, một vị giai nhân ung dung nhàn nhã ngồi thưởng trà, hương trà thoang thoảng khiến bất kì ai dù chỉ ngửi qua một lần cũng phải say đắm.
Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng nhưng Trần An Vĩ có thể nhận định đây là một vị tuyệt sắc giai nhân vạn dặm chọn một, tư dung tuyệt mĩ đến nỗi không còn từ nào để diễn tả.
“Cảm giác này lại xuất hiện?” Trần An Vĩ trong lòng tự hỏi, chẳng biết vì sao khi nhìn thấy nữ nhân kia, hắn lại cảm thấy vừa thân quen mà cũng vừa lạ lẫm.
Thân quen là bởi vì nàng đem lại cho hắn cảm giác dịu dàng ôn nhu rất giống với Lục Thanh Vân, nhưng lạ lẫm là bởi khí chất của nữ nhân này lại hoàn toàn trái ngược, không phải ôn nhu mà là lạnh lùng, không phải dịu dàng mà là lãnh diễm.
Mà giai nhân dường như ý thức được có người đang nhìn mình, nàng nhẹ nhàng quay đầu, khỏe môi thấp thoáng cong lên một chút.
“Nàng…” Trần An Vĩ nhìn thấy dung nhan của nàng, vô thức thốt lên, đôi chân như bị thứ gì lôi kéo mà nhanh chóng tiến về phía nàng.
Rắc!
Nhưng ngay khi hắn tiến lại gần, không gian trước mặt đột nhiên vỡ tan, dư ba khủng bố quét ngang, trấn đến Trần An Vĩ hộc máu.
“Rốt cuộc là ảo cảnh hay là sự thật?” Trần An Vĩ siết chặt nắm tay, dù mới bị thương nhưng không thể ảnh hưởng tới hắn.
…
Cùng lúc đó, tại một địa phương xa xôi trong vô tận tinh không…
Một vị giai nhân trong bộ cung trang màu trắng nhàn nhã ngồi trên bảo tọa, khí định thần nhàn, hai mắt khép hờ, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó. Nàng chỉ ngồi yên vị nhưng lại khiến những người ngồi trước mặt sinh lòng kiêng kị.
Bên cạnh nàng, một tiểu nữ hài nhỏ nhắn mờ ảo nhàn nhã mà đứng, ấy vậy mà ngoài nàng ra, không có bất kì ai phát hiện ra sự tồn tại của tiểu nữ hài này, cứ như thể nàng ấy không hề tồn tại vậy.
Bất chợt lúc này, giai nhân dường như phát hiện ra điều gì, đôi mắt khép hờ bỗng nhiên bật mở.
Nhìn thấy sự thất thố hiện rõ trên gương mặt nàng, tiểu nữ hài liền lên tiếng “Chủ nhân, xảy ra chuyện gì sao?”
Giai nhân nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhẹ lắc đầu, không trả lời nàng.
Bất quá trong lòng lại đang tự hỏi “Rốt cuộc là thứ gì? Vừa thân thuộc vừa lạ lẫm? Đột nhiên xuất hiện nhưng lại bất chợt biến mất?”
Vô số câu hỏi không lời giải đáp, nhưng trong đại não lại vô thức hiện lên hình bóng của nam nhân nào đó, giai nhân âm thầm quyết định sẽ điều tra rõ chuyện này.
…
Trở lại với Trần An Vĩ…
Chút thương thế do dư ba phản chấn không khiến hắn để tâm, bởi vì sự chú ý của hắn lúc này đang dồn vào vị tuyệt sắc giai nhân vừa xuất hiện ban nãy.
Hóa ra…
Tất cả không phải là ảo giác.
Cảm giác lạ lẫm lại thân quen mà Trần An Vĩ cảm nhận được khi bước vào Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp này hóa ra lại xuất phát từ vị thê tử đang biến mất của hắn.
Đúng vậy!
Vị giai nhân xuất hiện trước mặt Trần An Vĩ vừa nãy chính là bà cả của hắn – Lục Thanh Vân.
Tuy không biết vì sao Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp có thể giúp hắn nhìn thấy nàng, nhưng Trần An Vĩ đoán rằng nàng chắc chắn có liên quan tới tòa tháp này.
Chỉ là, nếu thực sự là nàng, thì mục đích đặt nó ở đây là gì?
Không Thời Gian lại một lần nữa thay đổi, Trần An Vĩ tạm thời không tiếp tục suy nghĩ, ngược lại chú ý quan sát mọi diễn biến tiếp theo.
Trước mặt hắn lúc này, chính là dòng thời gian của một thế giới khá giống với tiền kiếp, nhưng lại là ở thời kì trung đại, khi mọi thứ bắt đầu trở nên công nghiệp hóa.
Trong bối cảnh đó, bắt đầu có những nơi xuất hiện những tòa nha cao tầng mới tinh với những tầng lầu cao chót vót, được lắp bằng kính cường lực bản to, có thể nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
Tại một tầng lầu không biết là của tòa nhà nào, khung cảnh quen thuộc lại xuất hiện trước mặt Trần An Vĩ, nhưng lần này, hắn hoàn toàn có thể chắc chắn rằng, vị giai nhân kia chính là nàng – Lục Thanh Vân.
Chỉ thấy nàng lúc này đang mặc một bộ công sở kín đáo màu trắng, nhàn nhã mà hờ hững chống cằm bằng cánh tay thon nhỏ, hai mắt hơi khép nhìn lấy một kiện hợp đồng trên bàn, thần sắc tuy mệt mỏi nhưng vẫn không thể xóa nhòa khí chất lãnh diễm lạnh lùng của nàng.
Rút kinh nghiệm lần trước vội vàng tiến đến liền bị Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp phản phệ, lần này Trần An Vĩ vẫn coi như là bình tĩnh nhìn tiếp khung cảnh diễn ra.
Giống như một bộ phim tua nhanh, Trần An Vĩ nhanh chóng được nhìn thấy một phiên bản hoàn toàn khác của Lục Thanh Vân – một phiên bản thời trung đại.
Với phong thái lạnh lùng lãnh diễm cùng bản lĩnh của một nữ cường nhân, Lục Thanh Vân lấy sức một người thành lập ra công ty chuyên xử lý dầu mỏ, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành tập đoàn lớn mạnh hàng đầu, kéo theo cả một nền công nghiệp của cả nước lên một tầm cao mới.
Mười năm sau đó, tập đoàn của nàng đã phát triển trở thành tập đoàn liên quốc gia, thế giới cũng bắt đầu có sự thay đổi nhất định, thời kì trung đại cũng bắt đầu bước sang một kỉ nguyên mới.
Song song với sự nghiệp đỉnh cao của mình, Trần An Vĩ lại nhìn thấy nàng kết hôn với một nam nhân không rõ mặt, cuộc sống vô cùng viên mãn.
Có một điều khiến hắn thắc mắc chính là trong suốt quá trình Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp chiếu lại khung cảnh này, hắn chỉ nhìn thấy nam nhân thần bí kia một lần duy nhất, sau đó liền không thấy bóng dáng.
Ngay khi hắn định xem tiếp, Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp lại rung động, khung cảnh cấp tốc thay đổi.
Trái ngược với hai khung cảnh có vẻ yên bình trước đó, khung cảnh hiện tại khiến Trần An Vĩ hô hấp không thông, siết chặt nắm tay đến bật máu chỉ để giữ cho bản thân tỉnh táo.
Vì sao hắn lại kích động như vậy ư?
Bởi vì thứ hắn nhìn thấy chính là một trận chiến.
Một trận chiến kinh thiên động địa, một trận chiến mà hắn cảm thấy rất thân thuộc, thân thuộc tới mức Trần An Vĩ cảm tưởng rằng bản thân chính là một phần của nó.
Nhưng mà, đó không phải là một trận chiến thành công, hoàn toàn ngược lại.
Thứ hắn nhìn thấy là cảnh tượng Lục Thanh Vân toàn thân chật vật thê thảm vô cùng, xung quanh nàng là vô số thi thể mặc bạch sắc y phục, phía sau nàng là một tòa cung điện thuần một màu trắng đã bị hư hại, dù chỉ là hư ảnh nhưng Trần An Vĩ có thể loáng thoáng cảm nhận được Thời Không Chi Lực nồng đậm của nó.
Kẻ thù của nàng một lần nữa phát động thế công, mãnh liệt trấn sát nàng và toàn thể những người còn sống.
Đến cuối cùng, tình cảnh hắn không mong muốn nhất đã xảy ra, Lục Thanh Vân sinh cơ tiêu thất, đến cả một mảnh vụn của cơ thể cũng không còn.
“Chỉ là hư ảnh mà thôi…” Trần An Vĩ hít sâu một hơi tự nhủ.
Ong!
Chợt một thanh âm kì lạ vang lên, Trần An Vĩ đau đớn ôm lấy đầu, khóe môi cắn chặt đến bật máu, huyết lệ chảy ra từ hai bên khóe mắt, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Nhưng chỉ một lát sau, không biết bằng một cách thần kì nào đó, huyết lệ vốn đang lăn dài xuống đột nhiên thu lại, khóe môi rỉ máu cũng lành lặn không tì vết, Trần An Vĩ đang ôm đầu ngã gục cũng đột nhiên đứng lên.
Toàn bộ quá trình như một thước phim quay ngược, khung cảnh trước mặt Trần An Vĩ cũng biến đi đâu mất, tới cuối cùng, chỉ còn lại hắn hoàn hảo vô khuyết đứng giữa vùng không gian liên tục thay đổi của Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp, bản thân lại không hề ý thức được mình vừa xem qua thứ gì.
Ngay cả Ảnh Nhi dường như cũng không phát giác ra được chuyện gì đã xảy ra, nàng vẫn một mực ngồi trên vai công tử nhà mình, nhàn nhã đung đưa hai chân nhỏ, hắn cần giúp đỡ thì giải đáp.
Thoáng suy nghĩ, Trần An Vĩ lẩm bẩm “Lục Thanh Vân đều xuất hiện ở hai khung cảnh này, rốt cuộc ý nghĩa của tòa tháp này sẽ là như thế nào?”
Sau một hồi suy nghĩ, hắn đột nhiên chú ý tới cái tên của tòa tháp, nhớ lại trước đó cùng hai tên kia bàn luận, Trần An Vĩ như ngộ ra được điều gì đó…
“Lưu Ảnh Luân Hồi… có khi nào…”
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言