Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 369 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

369 Chương 369 Vạn Vũ Đế Vương

“Đây là chi nhánh Đan Các ở đây sao?” Trần An Vĩ sau một tháng dùng Hoàng Kim Sát Thiên Dực và Kinh Lôi Chiến Giáp một đường bay thẳng, cuối cùng cũng theo phương hướng mà Từ Vân Kính đã chỉ dẫn tìm đến nơi này.

Chỉ thấy nơi đây là một tòa đình viện lơ lửng giữa tinh không, trên mái của nó là những pho tượng nhỏ mô phỏng lại hình ảnh của tứ linh, bên trên còn khảm lấy những loại Tinh Thạch Thuộc Tính tương ứng.

Tinh Thạch là món hàng dùng để tu luyện thay cho Nguyên Thạch mà các tu sĩ trên tinh không rất hay sử dụng và nó cũng có thể sử dụng để giao dịch.

Với kiến thức Trận Pháp của mình, Trần An Vĩ ngay lập tức nhận ra những pho tượng kia không phải vật vô tri, mà là cho một loại Trận Pháp vô cùng cường đại hóa thành, chỉ khi Đan Các gặp chuyện mới được khởi động.

Thoáng cảm thán một hồi, Trần An Vĩ không do dự tiến vào bên trong.

Vì không tiện để lộ thân phận, hắn vẫn luôn khoác lấy Nguyệt Ảnh Áo Choàng, với sự che giấu khí tức của nó, tạm thời có thể không lo tới chuyện bị kẻ thù nhận ra.

Nếu để người khác biết hắn chỉ mới tiến đến tinh không không lâu nhưng đã có kẻ thù, còn là những kẻ có hậu đài cường đại, chỉ một trưởng lão đã có thực lực Tinh Tông Cảnh, chắc chắn sẽ không có ai tin.

Bởi vì tu vi hiện tại của hắn chỉ là Tứ Tinh Nguyên Quân Cảnh, thua kém qua nhiều so với Tinh Tông Cảnh, cho nên chuyện hắn có thể sống sót trước một cường giả như vậy là quá khó tin.

Bất quá, hắn cũng không cần ai khác phải tin.

Nhìn thấy có người đến, tiểu thị nữ luôn túc trực bên quầy tiếp tân liền tiến đến chào hỏi.

Đan Các cũng không có quy định không được che giấu thân phận, nên việc mọi người mặc áo choàng có khả năng che giấu khí tức dường như là điều hiển nhiên, chỉ trừ một số như kẻ có hậu đài hoặc thực lực mạnh mẽ có thể không quan tâm mà thôi.

“Công tử muốn sử dụng Mạng Lưới Truyền Tống Trận sao?” Tiểu thị nữ lịch sự hỏi.

Trần An Vĩ gật đầu, cũng nói ra đích đến của mình.

Tiểu thị nữ thoáng suy nghĩ một chút, liền lên tiếng “Di chuyển một khoảng cách xa 250 ngày ánh sáng thì Đan Các chúng ta không có, nhưng chúng ta lại có một chi nhánh ở cách đây 160 ngày ánh sáng, không biết ý công tử?”

“Hai tháng đi đường?” Trần An Vĩ lẩm bẩm, tính toán một chút liền cảm thấy không tệ, nhanh chóng gật đầu.

“Vậy được, sử dụng Truyền Tống Trận đi 160 ngày ánh sáng cần tốn 160 Tinh Thạch Cực Phẩm!” Tiểu thị nữ gật đầu, nhanh chóng dùng Tinh Lực của mình kết toán.

“Ách… tại hạ không có Tinh Thạch, liệu có thể quy đổi không?” Trần An Vĩ gãi đầu lên tiếng.

Hắn vừa lên tinh không đã lập tức chiến đấu giải nguy cho Từ Vân Kính, sau đó liền chạy một mạch tới nơi này, khung cảnh xung quanh còn không chú ý tới, làm sao có thể tìm được một khối Tinh Thạch?

“Đương nhiên là được, Đan Các chúng ta chỉ nhận đan dược và Nguyên Thạch. Đan dược Thánh Cấp Cực Phẩm đổi được 10 Tinh Thạch Cực Phẩm, các loại đan dược thấp hơn sẽ tùy theo tính chất của chúng. Nguyên Thạch quy đổi ra Tinh Thạch với tỉ lệ 10000:1.” Tiểu thị nữ không cảm thấy bất ngờ liền gật đầu.

Trần An Vĩ hai mắt sáng rực, liền lấy toàn bộ số lượng Nguyên Thạch mình đang có đặt lên bàn.

Lẻng kẻng...

“Cái này...” Tiểu thị nữ và toàn trường thoáng ngẩn người, biết là ngươi muốn đổi Nguyên Thạch rồi, nhưng có cần nhiều tới mức đó không?

Trần An Vĩ vuốt mũi, đây là tích lũy từ khi xuất đạo tới hiện tại của hắn, dĩ nhiên là nhiều nhưng so với Tinh Thạch thì cũng chẳng bao nhiêu đâu.

Quả đúng như hắn nghĩ, với số lượng Nguyên Thạch mà hắn lấy ra, cuối cùng lại chỉ đổi được hơn 50 vạn Tinh Thạch Cực Phẩm.

Bất quá đó cũng là một khối tài sản khổng lồ đối với phần đông những người tới chi nhánh Đan Các lần này.

“Đa tạ!” Trần An Vĩ chắp tay một cái rồi quay lưng định tiến vào Truyền Tống Trận thì lại cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ôm chặt lấy hắn.

“Nam nhân của thiếp đúng là kỳ tài vạn năm có một, chỉ là quy đổi Nguyên Thạch cũng khiến toàn trường sững sờ!” Chưa kịp để hắn phản ứng, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai.

“Huyền Ngân?” Nhận ra giọng nói quen thuộc, Trần An Vĩ có chút ngoài ý muốn, nhưng càng là vui vẻ ôm lấy ngọc thể mềm mại của thê tử bảo bối.

Ngươi hỏi vì sao hắn không phủ nhận thân phận của mình ư?

Bởi vì hắn đang khoác lấy Nguyệt Ảnh Áo Choàng, chỉ cần là người biết đến Nguyệt Ảnh Bảo Cung đều sẽ biết hắn là ai. Mà Á Huyền Ngân dĩ nhiên là biết điều này.

Hơn nữa đã rút kinh nghiệm từ sự việc với Từ Vân Kính, hắn cũng không muốn nàng tủi thân, nên thay vì giấu giếm, chi bằng trực tiếp thừa nhận với nàng.

“Sao chàng lại ở đây?” Á Huyền Ngân không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, nàng kéo tay hắn, ân cần hỏi.

“Ta nhận được nhiệm vụ từ sư phụ, người đem ta truyền tống đến Vạn Kiếm Môn để giải nguy cho Từ Vân Kính, sau đó lại có thêm nhiệm vụ nên ta liền tới đây!” Trần An Vĩ mỉm cười lên tiếng.

“Vạn Kiếm Môn?” Á Huyền Ngân ngẩn người.

Thấy phản ứng kì lạ của nàng, hắn liền cảm thấy kì lạ, ngay cả Từ Vân Kính trong Nguyên Hải sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống, dường như cả hai đã phát giác ra điều gì đó.

“Vạn Kiếm Môn mà chàng nói liệu có nằm trong phạm vi 100 ngày ánh sáng quanh chi nhánh này của Đan Các không?” Á Huyền Ngân theo bản năng hỏi lại.

Trần An Vĩ gật đầu, gương mặt thoáng cái trở nên ngưng trọng.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt, Á Huyền Ngân cũng hiểu ý, liền kêu người chuẩn bị một căn phòng kín, bản thân nàng nhanh chóng kéo hắn vào trong đó.

“Nhìn sắc mặt của chàng, thiếp đoán đã có chuyện gì không hay xảy ra?” Á Huyền Ngân lên tiếng trước.

Trần An Vĩ gật đầu, thoáng động lấy ý niệm, Từ Vân Kính đã xuất hiện bên cạnh hắn. Sau đó nàng và hắn hai người luân phiên kể lại cho Á Huyền Ngân toàn bộ quá trình chiến đấu bên trong Vạn Kiếm Môn.

“Vỏ kiếm? Hư Không Loạn Lưu?” Á Huyền Ngân lẩm bẩm, lát sau lại lắc đầu.

“Những điều chàng vừa nói nếu quả thực nằm trong phạm vi 100 ngày ánh sáng quanh chi nhánh này, bọn thiếp chắc chắn sẽ biết. Nhưng Vạn Kiếm Môn mà chàng và Từ Vân Kính tiến đến, có lẽ không phải là thật!”

“Cả vùng hư không loạn lưu kia, thiếp vừa cho người đi kiểm tra, cũng đã hoàn toàn biến mất!” Á Huyền Ngân cũng là ngưng trọng không kém nói, kẻ thù mà nam nhân nhà nàng đang đối mặt có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Từ Vân Kính nghe nói, nàng không thể không nghĩ tới Vạn Kiếm Môn thực chất chỉ là một cái bẫy được giăng sẵn, chờ nàng tự mình sa vào. Càng tồi tệ hơn chính là nếu chuyện này là thật, thì khả năng bọn chúng biết được bí mật về phong ấn sẽ càng cao.

Từ Vân Kính lo lắng một, Trần An Vĩ lại lâm vào cảm giác nặng nề chưa từng có.

Rõ ràng khi sử dụng Thiên Địa Truyền Tống Trận, Trần An Vĩ đã nhận được thông báo nơi hắn được truyền tống tới chính là Tam Tinh Cấp Thể Lực – Vạn Kiếm Môn.

Thế lực lớn như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội giao dịch với Đan Các mới đúng, nhưng hiện tại không những hắn nhận được tin Vạn Kiếm Môn không tồn tại, mà còn kì lạ hơn là Hệ Thống vẫn hiện thị Vạn Kiếm Môn thực sự tồn tại.

“Không lẽ là do Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp?” Trần An Vĩ thầm nghĩ.

Lưu Ảnh Luân Hồi Tháp có khả năng tác động tới không thời gian, việc nó đột nhiên phá không rời đi mang theo hư không loạn lưu rất có thể đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đối với Thái Dương Vũ Trụ.

Cộng thêm rất có khả năng được Không Nhi điều khiển, vậy nên mới xuất hiện nhiều luồng thông tin mâu thuẫn với nhau như hiện tại.

Nhưng điều đó càng khiến hắn nhận ra thực lực hiện tại của bản thân so với nàng chỉ như một con kiến, hoặc thậm chí ngay cả tư cách so sánh cũng không có. Nếu như Ảnh Nhi còn bị nàng can thiệp dễ dàng như vậy, hắn thì tính là thứ gì?

Trần An Vĩ sau một hồi suy nghĩ, nhìn thấy Ảnh Nhi mang theo ánh mắt khích lệ nhìn mình, cảm giác nặng nề nhanh chóng vơi đi phân nửa.

Nhỏ yếu không phải hoàn toàn có hại, nếu hiện tại hắn nhỏ yếu tới mức Không Nhi không thèm để ý, vậy chẳng phải hắn càng có thêm thời gian để trở nên cường đại hay sao?

Việc liên quan tới Hệ Thống, Ảnh Nhi còn không lo lắng, hắn thân là ký chủ của Hệ Thống, lo lắng nhiều như thế thì còn ra thể thống gì?

Tạm thời bỏ qua vấn đề này, Trần An Vĩ liền trấn an hai nữ, nói rằng sư phụ Ảnh Nhi đã xác định nơi đó là Vạn Kiếm Môn, rất có thể là thực sự đã từng có một Vạn Kiếm Môn như vậy, còn lý do vì sao nó đột nhiên biến mất thì không ảnh hưởng quá lớn tới hắn và các nàng nên cũng không cần quá lo lắng.

Hai nữ nghe nói lúc này mới thở nhẹ một hơi.

Á Huyền Ngân biết hắn có một vị sư phụ cường đại, Từ Vân Kính hiện tại cũng đã biết, nếu người đã nói như thế thì chắc chắn không có vấn đề gì.

“Vậy tiếp theo chàng định lên đường đến vị trí của mảnh phong ấn tiếp theo sao?” Vấn đề đã được giải quyết, Á Huyền Ngân liền hỏi.

Trần An Vĩ gật đầu, lần này gặp được Á Huyền Ngân ở đây, hắn phải chuẩn bị thật tốt, tránh gặp phải tình trạng bán sống bán chết giống như lần trước, đồng thời cũng có thể tranh thủ nơi đây gia tăng thêm một chút thực lực.

“Bảo bối, ta có chuyện này muốn nói với nàng!” Bất chợt hắn tiến đến, ôm lấy Á Huyền Ngân, sắc mặt cực độ nghiêm túc, nói một câu liền đưa tay kéo xuống lớp Nguyệt Ảnh Áo Choàng.

“Chàng… từ bao giờ…” Á Huyền Ngân còn chưa biết hắn định làm cái gì, đã nhìn thấy tình cảnh hiện tại của hắn, nhất thời khóe mắt cay cay, lồng ngực đau thắt lại.

Trần An Vĩ thở nhẹ một hơi, đây chính là lý do hắn muốn giấu các nàng.

Đã nhìn thấy phản ứng dữ dội của Từ Vân Kính, hắn đã lường trước được các bảo bối của mình một khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của hắn đều sẽ không nhịn được đau lòng mà rơi lệ.

Mà thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là các nàng rơi lệ, càng không muốn nhìn thấy các nàng lo lắng, vậy nên nếu không phải vô tình gặp nàng ở đây, hắn sẽ không tiết lộ chuyện này cho bất kì ai, tránh để các nàng lo lắng thêm.

Á Huyền Ngân đưa tay vuốt ve làn da nhăn nheo của hắn mà hai dòng thanh lệ cứ rơi, trong mắt toàn là sự xót xa khiến Trần An Vĩ càng thêm thương xót.

“Đi, hiện tại chàng đi cùng thiếp, tới gặp đại tỷ của thiếp, nàng nhất định có cách giúp chàng!” Á Huyền Ngân vội vàng kéo tay hắn.

Nhưng Trần An Vĩ lại ôm lấy nàng, mỉm cười trấn an “Ta không sao, cách giải quyết cũng đã có, nàng không cần làm phiền tới các vị Phó Các Chủ khác!”

Hắn biết Á Huyền Ngân còn có hai người nghĩa tỷ đều là Phó Các Chủ của Đan Các, hiện tại thấy hắn như vậy nàng liền muốn nhờ đại tỷ ra tay, nhưng hắn lại không muốn nàng vì mình mà phiền phức như vậy nên đã từ chối.

“Vậy… hay để ta tới bảo khố lấy tất cả đan dược ẩn chứa sinh mệnh cho chàng?” Á Huyền Ngân vẫn không từ bỏ, một lòng muốn giúp hắn.

Trần An Vĩ yêu thương hôn lên mái tóc nàng, sau đó cũng lắc đầu lên tiếng “Đó là tài sản của Đan Các, nàng không thể làm vậy!”

“Vậy… vậy phải làm sao?” Á Huyền Ngân òa khóc trong lòng hắn, hai tay nhỏ vuốt ve gương mặt hắn như an ủi, nhìn thấy thọ nguyên của hắn bị rút xuống liên tục như vậy trong lòng nàng cực kì đau đớn.

“Bảo bối ngoan, vi phu thương nha!” Trần An Vĩ ôn nhu vỗ về, dỗ dành nàng như dỗ một đứa trẻ vậy, lại thêm dung nhan nhăn nhúm hiện tại của hắn, thật quá giống một lão gia gia đang vỗ về chất nữ nhõng nhẽo của mình.

Nhưng quả thật cách đó lại hiệu quả, sau một hồi được hắn ôm ấp vỗ về, tâm trạng của Á Huyền Ngân cũng đã bình tĩnh lại, hai mắt tuy vẫn còn áng lệ nhưng đã không còn khóc nữa.

Trần An Vĩ lúc này mới nói tiếp “Nàng cũng biết Công Pháp ta tu luyện có chút đặc biệt, nó có thể giúp ta tu luyện ngay cả khi không có Nguyên Hải Tâm, nhưng đó là đối với các loại Nguyên Lực Thuộc Tính thông thường.”

“Đối với Hắc Ám và Quang Minh Nguyên Lực thì sẽ khác một chút. Hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính này bắt buộc phải tu luyện cùng lúc.”

“Chỉ bất quá, trong quá trình vào Vạn Kiếm Môn trước đó, ta trọng thương suýt mất mạng, cũng may nhờ Từ Vân Kính dùng lực lượng của mình giúp ta đột phá, tạm thời hồi phục.”

Á Huyền Ngân nghe tới đây đã hiểu được vấn đề, ánh mắt như vô tình lại cố ý liếc về phía Từ Vân Kính khiến nàng có chút chột dạ.

“Như vậy chỉ cần tìm cách khai mở Quang Minh Nguyên Lực của chàng, mọi chuyện sẽ được giải quyết?” Nàng không hổ là Phó Các Chủ của Đan Các, chỉ nói một chút mà đã hiểu được căn nguyên của vấn đề.

Trần An Vĩ gật đầu, còn định nói tiếp thì đã thấy nàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Từ Vân Kính.

Tưởng rằng nàng định trách mắng Từ Vân Kính nên có ý ngăn cản, nào ngờ chỉ thấy nàng nắm lấy tay nàng ấy, mỉm cười nói “Nếu đã là lực lượng của phu quân thì cũng là người một nhà, sau này hắn phải nhờ tỷ chiếu cố rồi!”

“Ách… không… không có gì…” Từ Vân Kính cũng có suy nghĩ tương tự như hắn, nhưng lại bị phản ứng của nàng làm cho không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể đổi chủ đề “Bất quá, người một nhà?”

“Không phải ngươi đã cùng hắn…” Á Huyền Ngân hơi bất ngờ, theo bản năng hỏi.

“Khụ…” Trần An Vĩ phun ra một ngụm vì sặc mà Từ Vân Kính cũng là đỏ mặt ngượng ngùng.

“Là ta tự mình trở thành lực lượng của hắn!” Nàng không nhịn được gắt một tiếng rồi nhanh chóng hóa thành một đạo hắc ám biến mất.

“Vậy là thiếp hiểu lầm rồi?” Á Huyền Ngân nói, sau đó lại lườm hắn một cái, để một nữ nhân xinh đẹp như vậy tự chủ động, nam nhân nhà nàng từ khi nào đã thiếu ga lăng như vậy?

“Ha ha…” Trần An Vĩ biết nàng đã nghĩ gì, chỉ biết cười trừ, lúc đó hắn ngất cmnr thì chủ động kiểu gì nha…

Á Huyền Ngân không tiếp tục vấn đề này nữa, lúc này chủ động ngồi vào lòng Trần An Vĩ, chủ động ôm cổ hắn, bờ mông căng tròn kiều mị lắc lư, dâm mị liếc mắt với hắn

“Tiểu yêu tinh!” Trần An Vĩ gắt một tiếng, cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm mại của thê tử, hai tay một tay đỡ lưng nàng, một tay bắt lấy đôi gò bông đào mà xoa nắn.

“Phu quân, yêu thiếp!” Á Huyền Ngân thở hổn hển, nỉ non truyền âm, hạ thân đã sớm ướt đẫm.

Trần An Vĩ sao có thể từ chối, y phục trên người hai người lập tức biến mất, tiểu huynh đệ như ngựa quen đường cũ mà vào, cảm giác thư sướng quen thuộc lan truyền khắp cơ thể.

Cũng may căn phòng mà Á Huyền Ngân đã chuẩn bị có trận pháp cách âm, nếu không toàn bộ Đan Các sẽ được trải nghiệm thế nào gọi là xuân sắc a…

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.