289 Chương 289 Vạn Vũ Đế Vương
Nhạc Yên Ngọc lúc này mới ý thức được rằng mình đang dược nam nhân ôm lấy trước mặt tiểu đệ của mình, gương mặt trắng nõn cấp tốc đỏ bừng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại càng bị Trần An Vĩ ôm chặt hơn, cuối cùng đành hờn dỗi mà nhéo hắn một cái cho bõ ghét.
“Đại tỷ gọi đệ đến đây để ôm ấp sao?” Địa Thể Đao Vương như không chú ý tới gương mặt đỏ bừng của nàng, ánh mắt có chút khó hiểu hỏi.
“Khụ…” Nhạc Yên Ngọc hắng giọng một tiếng, khôi phục lại tâm trạng bình thường, lên tiếng “Tiểu Dũng, ngươi ở đây đã lâu, liệu có biết Quang Ám Tiên Quốc hay không?”
Địa Thể Đao Vương tên thật là Địa Anh Dũng nghe vậy khẽ xoa cằm, hồi lâu sau liền nói “Qua cổ tịch mà Hùng Cường Học Viện lưu giữ được, nơi này quả thực đã từng tồn tại một thế lực mang tên Quang Ám, nhưng không phải Tiên Quốc mà là Tiên Cung!”
Nhạc Yên Ngọc nghe vậy liền ngước mắt nhìn Trần An Vĩ như hỏi ý kiến.
Trần An Vĩ nhẹ gật đầu liền hướng về phía Địa Anh Dũng nói “Không biết tiền bối có thể nói rõ hơn?”
Hai tiếng tiền bối vừa ra liền đem lại ánh mắt cổ quái của hai nữ và gương mặt mộng bức của Địa Anh Dũng. Ngươi xưng hô với đại tỷ của hắn thân mật như tình lữ, lại gọi tiểu đệ của nàng là tiền bối, nghe không ngượng miệng sao?
Địa Anh Dũng gãi đầu cười “Ngươi là tỷ phu của ta, gọi ta một tiếng tiền bối chẳng phải rất không hợp lẽ thường?”
Địa Thể Đao Vương hắn tính tình hào sảng nhưng cũng không ngốc, một chút chuyện nam nữ này cũng nên biết. Tỷ tỷ trước giờ rất ít cười, lại vô cùng bài xích nam nhân mà hiện tại lại vô cùng hưởng thụ vòng tay của Trần An Vĩ, chứng tỏ hắn có thể gọi tỷ phu rồi!
Nhạc Yên Ngọc dù trong lòng sớm đã coi hắn là nam nhân của mình, nhưng khi nghe tiểu đệ nói vậy cũng không khỏi ngượng ngùng.
Trần An Vĩ cười cười nói “Vậy được, trước tiên hãy nói rõ hơn đã!”
Địa Anh Dũng cũng không chần chừ nữa, liền nói…
Quang Ám Tiên Cung là một Thánh cấp Thế lực chủ tu hai loại lực lượng khó nắm bắt nhất trong Thập Đại Thuộc Tính – Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực, tồn tại trong khoảng thời gian triệu năm sau khi tinh cầu vừa mới hình thành, là một trong những lực lượng chủ chốt trong việc bảo vệ An Nam Tinh Cầu.
Nhưng đột nhiên một ngày nọ, Quang Ám Tiên Cung lại biến mất không một dấu vết, cứ như thể nó chưa từng tồn tại vậy.
“Thực ra thông tin về Quang Ám Tiên Cung này ở chỗ ta cũng không có nhiều, chỉ biết rằng đó là một thế lực rất bí ẩn, đột nhiên xuất hiện và cũng đột nhiên biến mất!” Địa Anh Dũng lên tiếng, giọng điệu có mấy phần ngờ vực.
Theo cổ tịch, Quang Ám Tiên Cung này cũng không phải là nhỏ, Thánh cấp Thế lực có thể nói là vô cùng hùng hậu, nhưng chỉ sau một đêm lại có thể không chút tăm hơi mà biến mất, nói thế nào cũng thấy kì lạ.
Trần An Vĩ nghe xong cũng vuốt cằm, dựa theo khoảng thời gian Quang Ám Tiên Cung biến mất và Quang Ám Tiên Quốc gặp nạn, khả năng hai thế lực này có liên quan là rất lớn, thậm chí Quang Ám Tiên Cung có thể chỉ là một chi nhánh của Quang Ám Tiên Quốc không chừng.
Dù sao thì Đan Các hay Vạn Bảo Hội cũng thành lập vô số chi nhánh trên khắp vũ trụ, Quang Ám Tiên Quốc các nàng có giao hảo với hai thế lực này, học tập là một điều đương nhiên.
Hoặc là một thế lực con được vị Quang Ám Nữ Hoàng thần bí kia lập ra nhằm giúp đỡ quê hương của mình chăng?
Chưa thể kết luận được, Trần An Vĩ lại tiếp tục hỏi “Ngươi biết vị trí cụ thể của Quang Ám Tiên Cung sao?”
Địa Anh Dũng dường như đã lường trước được câu hỏi này, liền chỉ tay xuống dưới đất, cười ha hả nói “Đây chính là Quang Ám Tiên Cung!”
“Nơi này?” Hai nữ nghe vậy trong vô thức hỏi lại, bởi vì thứ các nàng nhìn thấy chính là Hùng Cường Hoang Mạc, dưới chân cũng chỉ có cát và cát, làm gì còn thứ gì khác?
Địa Anh Dũng bật cười, hai tay lập tức kết ấn, Thổ Hệ Nguyên Lực được hắn điên cuồng hấp thụ dồn vào cánh tay, rồi đấm mạnh xuống nền cát.
Oành!!!
Ngay lập tức, Hùng Cường Hoang Mạc như hưởng ứng trước sức mạnh của Địa Anh Dũng, nền cát bất chợt đổ sập, để lộ ra một lối đi đan xen hai màu đen trắng trước mặt Trần An Vĩ.
Chỉ thấy nó là những bậc thang đi xuống với những hoa văn hình mặt trời đại diện cho ánh sáng và mặt trăng đại diện cho bóng tối được cách điệu trang trí trên từng bậc thang.
Đầu ra vẫn chưa rõ là nơi nào nhưng Trần An Vĩ có thể cảm nhận được khí tức nồng đậm Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực toát ra từ lối đi này.
“Đi thôi!” Địa Anh Dũng làm đúng vai trò hướng dẫn viên của mình, hắn khoát tay ra hiệu, rồi đi theo những bậc thang kia.
Trần An Vĩ và hai nữ cũng nhanh chóng đi theo.
Lối đi nhìn thì ngắn nhưng lại dài như vô tận, lại được bố trí Cấm Không Trận nên Trần An Vĩ và hai nữ đành phải tự đi hết những bậc thang này bằng chính đôi chân của mình.
“Sao hả? Cảm giác tự đi trên đôi chân của mình như thế nào?” Địa Anh Dũng cười ha hả nhìn Trần An Vĩ nói.
Tu sĩ vốn quen với việc ngự không phi hành hoặc xé rách không gian mỗi khi di chuyển, hầu như chẳng mấy khi tự bước đi trên đôi chân của mình. Vì vậy việc bước đi trên một đoạn đường dài cũng được coi là khảo nghiệm đối với tu sĩ.
Nói ra nghe thật kì lạ, một chuyện rất đỗi bình thường với phàm nhân như bước đi mà lại có thể trở thành khảo nghiệm đối với tu sĩ nha.
Thực ra thì, ai dám bảo bước đi không phải khảo nghiệm? Kể cả phàm nhân cũng vậy, bước đi cũng giống một quá trình rèn luyện, phải đi nhiều, ngày nay qua tháng nọ, nhiều tới mức không còn cảm giác gì, khi đó mới được gọi là quen.
Bất quá, nếu không phải vì mưu sinh kiếm sống, có ai lại đủ kiên nhẫn để đi bộ suốt từ tháng này qua tháng nọ?
Đối với Trần An Vĩ cũng như vậy, nếu như hắn chỉ là một tiểu tử bình thường chỉ biết tu luyện, chắc chắn chút khảo nghiệm nhỏ này đã là khó khăn, nhưng hắn lại là người có tiền kiếp.
Tiền kiếp của hắn cũng chỉ có thể dùng đôi chân của mình mà bước đi, nhiều khi còn đi cả chân trần rách cả da thịt, chảy máu lênh láng nhưng vẫn không hề gì. Chút khảo nghiệm nhỏ như Cấm Không Trận này đối với hắn không đáng kể.
“Không hề gì, có áp lực mới có kim cương mà!” Trần An Vĩ cười thoải mái nhìn hắn đáp.
Địa Anh Dũng gật đầu tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ phải chẳng vì điểm này mà đại tỷ lựa chọn hắn?
Không biết qua bao lâu sau, đi theo Địa Anh Dũng, Trần An Vĩ và hai nữ cuối cùng cũng nhìn thấy địa phương bên kia của cầu thang.
Chỉ thấy nơi đây là một tòa cung điện rộng lớn bị thời gian phủ lên một dáng vẻ cổ kính tiêu điều, tuy vậy vẫn không thể che giấu được sự nguy nga tráng lệ với tông màu đen trắng trang nhã.
Cung điện gồm ba tòa kiến trúc chính với Nhật Quang Tháp được xây dựng với tông màu trắng sang trọng và biểu tượng mặt trời tọa lạc bên phải và Nguyệt Ám Tháp với tông màu đen huyền bí và biểu tượng mặt trăng nằm ở bên phải một tòa kiến trúc nhỏ hơn với hai màu đen trắng xen lẫn mà hài hòa.
Bên trên nó hiển hiện dòng chữ như rồng bay phượng múa cho thấy danh tự của thế lực nổi danh một thời – Quang Ám Tiên Cung.
Dễ thấy nơi này chính là chủ điện của Quang Ám Tiên Cung, nơi mà cung chủ tu luyện và cũng là nơi ẩn chứa Bảo Khố của toàn cung.
“Nơi này chính là Quang Ám Tiên Cung!” Địa Anh Dũng nhìn về phía Trần An Vĩ và hai nữ mỉm cười “Theo như ta được biết, nơi này hầu như đã bị lấy hết truyền thừa, nên hiện tại chỉ có giá trị như di tích mà thôi!”
“Bất quá, biết đâu có thể còn gì đó liên quan tới Quang Ám Tiên Quốc mà mọi người nói, cứ thử tìm xem!”
Trần An Vĩ gật đầu, hắn cũng cho là như vậy, thế giới này vốn đầy bí ẩn, sẽ chẳng ai biết bản thân sẽ bỏ lỡ thứ gì nếu như chỉ đứng nhìn và không làm gì cả.
Nghĩ vậy, Trần An Vĩ liền lên tiếng “Chúng ta nên tách ra tìm kiếm manh mối sẽ nhanh hơn!”
Địa Anh Dũng và hai nữ cũng không có ý kiến, bất quá khi vừa định rời đi đã nghe Trần An Vĩ lên tiếng “Dù hiện tại đã là di tích, nhưng vẫn không nên buông lỏng cảnh giác, cẩn thận không thừa!”
Địa Anh Dũng thoáng kinh ngạc rồi bật cười, nhìn hắn gật đầu rồi đi về một hướng.
Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc nghe vậy mỉm cười như trăm hoa đua nở, trong lòng ngọt ngào như nếm mật, nam nhân này dù trong bất kì hoàn cảnh nào vẫn luôn lo lắng cho các nàng.
Cảm xúc dâng trào, hai nữ đồng loạt tiến lại gần, dâng hiến môi thơm cho nam nhân trong lòng mình.
Trần An Vĩ làm sao có thể từ chối, hết hưởng thụ bờ môi đỏ như son của Nhạc Yên Ngọc lại nhấm mút bờ môi kiều nộn của Hoàng Quân Dao, mãi tới khi hai nàng thở dốc mới dừng lại.
Hai nữ sau đó cũng từ biệt hắn đi về một hướng. Trần An Vĩ cũng không tiếp tục chậm trễ mà lựa chọn một hướng khác để đi mà không hề biết rằng có một thân ảnh đã luôn nhìn theo hắn từ khi mới bắt đầu.
Tiến vào chủ điện, Trần An Vĩ liền nhìn thấy một bức tượng nữ nhân ngồi xếp bằng, hai bên bàn tay của nàng phân biệt nâng lấy một khỏa mặt trời và mặt trăng, bên cạnh lối vào là hai viên Quang Minh Châu và Ám Minh Châu phát ra ánh sáng màu đen trắng.
Xung quanh căn phòng là những khối lưu ly được sắp xếp không theo một quy luật nào, nhìn như mớ hỗn độn của hậu chiến đấu.
Trần An Vĩ nhìn thấy điều này liền xoa cằm, những khối lưu ly này kích thước khá lớn, nên nếu được sắp xếp ngay hàng thẳng lối thì vẫn tốn nhiều không gian, nhưng mà chúng vẫn được đặt ở đây chứng tỏ phải có mục đích gì đó.
Hướng mắt nhìn về hai biểu tượng trên tay bức tượng, Trần An Vĩ không ngần ngại đưa tay chạm vào nó.
“Sao lại có Nguyên Lực trong này?” Cảm nhân được bên trong mặt trời và mặt trăng kia còn sót lại chút Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực, Trần An Vĩ thoáng kinh ngạc lẩm bẩm.
Lại thêm một bí ẩn, Trần An Vĩ quyết định dạo quanh căn phòng bên trong chủ điện này.
“Hửm?” Vô tình đi ngang một khối lưu ly, Trần An Vĩ đột nhiên phát hiện hư ảnh của bản thân bên trong nó, hắn thử di chuyển liền thấy hư ảnh kia cũng cử động y hệt.
“Đây chẳng phải là nguyên lý của gương sao?” Nhận ra những khối lưu ly khác đều có hiện tượng tương tự, Trần An Vĩ lập tức liên tưởng tới một vật dụng dùng để phản chiếu ánh sáng của tiền kiếp.
Như kiểm chứng cho suy nghĩ của mình, hắn lập tức tiến lại gần khối Quang Minh Châu, bởi vì đơn giản nó là thứ duy nhất phát ra ánh sáng trong căn phòng này.
Hoặc… ít nhất là hắn nghĩ vậy!
“Những khối lưu ly này đích thị là gương theo hiểu biết của công tử, nhưng gương chỉ phản chiếu được ánh sáng, còn thứ mà chúng có thể phản chiếu chính là Nguyên Lực!” Ảnh Nhi lập tức lên tiếng giải thích.
“Nói vậy có nghĩa là không chỉ Quang Hệ mà cả Ám Hệ hay Hỏa Hệ Nguyên Lực chúng đều có thể phản chiếu?” Trần An Vĩ ồ lên một tiếng.
Ảnh Nhi gật đầu xác nhận.
Như vậy, Trần An Vĩ cũng không chần chừ mà đưa tay xoay thử khối Quang Minh Châu.
Lập tức, Quang Hệ Nguyên Lực phát ra từ nó chiếu tới một khối lưu ly gần đó, nó lại phản chiếu tới những khối lưu ly khác, phản chiếu tới lui, cuối cùng… chẳng có gì xảy ra.
“Hay là cả Ám Hệ Nguyên Lực nhỉ?” Trần An Vĩ lại nhìn sang khối Ám Minh Châu, cũng xoay thử, Ám Hệ Nguyên Lực lại chiếu khắp căn phòng, biến nó thành một nửa sáng trắng, một nửa lại tối đen.
Bất quá, vẫn chẳng có gì xảy ra!
“Hừm… hình như… nếu là vậy…” Trần An Vĩ xoa cằm, đi đi lại lại quanh căn phòng, lúc lại bên nửa trắng, lúc thì bên nửa đen, cuối cùng dường như phát hiện ra điều gì đó.
Vận dụng sức mạnh Thể Tu, Trần An Vĩ hạ thấp thân người, bật nhảy thật mạnh lên cao, nắm vào được một khối đá nứt vỡ trên trần nhà, tiện thể đưa mắt nhìn xuống.
“Quả nhiên!” Lúc nhìn thấy toàn bộ căn phòng từ trên xuống, Trần An Vĩ rốt cuộc có kết luận.
Liên tưởng tới những gì phát hiện trước đó, kết luận của hắn như sau:
Mấu chốt của căn phòng này chính là việc phải đưa Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực phát ra từ hai khối minh châu chiếu tới hai biểu tượng trên tay bức tượng kia.
Nhưng nếu chỉ như vậy quá dễ dàng, mà những khối lưu ly kia cũng coi như thừa thãi.
Vậy nên Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực được chiếu ra bắt buộc phải đi qua chúng nó.
Mà chúng nó cũng không phải được sắp xếp vô tội vạ, ngược lại, ở bên trái căn phòng, nơi có Ám Minh Châu, chúng được xếp thành như Quang, và bên phải nơi có Quang Minh Châu được xếp thành chữ Ám.
Khi được chiếu sáng, chúng sẽ hiện lên chữ Quang Ám, đúng với cái tên của Quang Ám Tiên Cung.
Việc còn lại chỉ cần đưa Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực chiếu vào hai khỏa mặt trời và mặt trăng trên tay bức tượng là được.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Ngay khi Trần An Vĩ hành động, quả nhiên căn phòng đã xảy ra dị tượng, những khối lưu ly vốn được sắp xếp theo thứ tự nói trên thì hiện tại được sắp xếp theo hai hàng ngang từ bức tượng tới vị trí của hắn, như thể những hạ nhân chào đón chủ nhân trở về.
Lúc này, chúng vẫn tỏa ra ánh sáng của Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực, nhưng Trần An Vĩ lại lờ mờ cảm nhận được có thứ gì đó không đúng, các loại lực lượng cấp tốc vận chuyển.
“Ảnh Nhi, chuyện gì đang xảy ra?” Để cho chắc chắn, hắn còn hỏi tiểu thiên thần của mình.
“Theo lẽ thường, công tử đã có thể bước xuống tầng tiếp theo của chủ điện!” Ảnh Nhi mỉm cười hứng thú nhìn tình cảnh trước mặt nói.
“Theo lẽ thường? Nghĩa là hiện tại không phải bình thường?” Trần An Vĩ như nắm được mấu chốt, lập tức hỏi.
Không đợi Ảnh Nhi tiếp tục trả lời, dị biến đã xảy ra…
Từ bên trong những khối lưu ly, một khỏa Trận Văn đột nhiên sáng lên, hàng loạt những thân ảnh thân mặc chiến giáp, tay cầm binh khí bước ra, đứng theo hàng lối, dùng ánh mắt hờ hững nhìn hắn.
Những chiến binh này phân biệt gồm hai đội, Quang Vệ và Ám Vệ. Quang Vệ bản thân mặc bạch sắc chiến giáp, tay cầm chiến thương, hùng dũng đứng bên trái, Ám Vệ thân mặc hắc sắc chiến giáp, tay cầm đoản đao, âm trầm đứng bên phải.
Vừa nhìn đã biết một bên anh dũng thiện chiến ngoài sáng, một bên âm thầm ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng mượn đi cái đầu của kẻ thù, đúng như tên gọi của các nàng.
Phải, là các nàng!
Vừa vặn thế nào, những chiến binh này đều là nữ nhân, tuy chỉ là thủ đoạn được ngưng tụ từ Trận Văn, nhưng hẳn là chủ nhân của chúng cũng là nữ nhân, nếu không đã không làm như thế này.
Trong lúc Trần An Vĩ còn đánh giá Quang Ám Vệ trước mặt, thì các nàng đã lập tức hành động.
Ám Vệ ẩn thân trong bóng tối, một tổ đội hơn hai mươi người đồng loạt nhắm vào Trần An Vĩ. Quang Vệ đồng loạt hô lên một tiếng “Sát!” rồi lao về phía hắn.
Tình cảnh vừa nhìn đã thấy tê tê…
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言