Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 261 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

261 Chương 261 Vạn Vũ Đế Vương

Nghe giọng nói êm tai nhẹ nhàng mà quen thuộc vừa vang lên, Băng Phù Dung đang trị thương cũng phải ngước mắt nhìn lại.

Khi nhìn thấy một thân ảnh tuyệt đại phong hoa xuất hiện giữa không trung, nàng bất chấp hình tượng mà nở nụ cười hớn hở chạy tới nhào vào lòng nữ nhân vừa xuất hiện.

Trần An Vĩ lúc này cũng chú tới tới thân ảnh vừa xuất hiện.

Chỉ thấy nàng là một vị mỹ phụ nhân đương độ tuổi chín muồi của nữ nhân, vì thế mà khí chất tỏa ra có pha lẫn một chút trưởng thành và điềm đạm dịu dàng chứ không còn non nớt như thiếu nữ mới lớn.

Gương mặt thành thục với mắt phượng mày ngài tọa lạc phía dưới vầng trán cao trắng bóng, trung tâm là mũi quỳnh nhỏ nhắn cùng đôi môi không son tự đỏ làm nổi bật khi chất thành thục của một vị mỹ phụ nhân.

Phía dưới nữa là cần cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp y phục như muốn vỡ nát khi phải che đi bầu ngực sữa hơi quy mô của chủ nhân.

Hương thơm chín muồi thành thục và khí chất trưởng thành của nàng khiến mọi nam nhân đều phải mê đắm, bất quá hiện tại Trần An Vĩ lại không có tâm trạng để ý những thứ này.

Hắn chỉ muốn đi tìm một nơi đủ cực hàn để Phá Giới Lam Băng Nguyên Lực mà thôi.

“Nha đầu thúi, bảo con đi tuần tra, làm sao lại gây chuyện thế này?” Nữ nhân cốc đầu thiếu nữ trong lòng mình một cái, lời nói tuy nghe như trách cứ nhưng lại tràn ngập sự cưng chiều.

Băng Phù Dung phồng má bĩu môi, nói “Con đích thực có đi tuần tra mà, phát hiện tên nam nhân lạ mặt này đột nhiên xuất hiện, mới chặn hắn lại, vì thế mới phát sinh chiến đấu!”

Nữ nhân lúc này mới nhìn đến hai người đang bị uy áp của nàng khóa chặt trên không trung, nhàn nhạt hỏi “Tiểu tử nhân loại này, có thể nói cho bổn tọa biết ngươi vì sao đặt chân đến đây sao?”

Dứt lời liền thu lại uy áp, không tiếp tục giữ chân hai người nữa.

“Tham kiến Tộc Trưởng!” Băng Thủy Viên khi được giải trừ uy áp, nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng của mình, hướng về phía nữ nhân chắp tay cúi đầu.

Nữ nhân gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu lão đem đám hậu bối về gia tộc, đồng thời căn dặn “Việc gì nên làm thì phải làm, tuyệt không thể sót!”

Băng Thủy Viên chắp tay gật đầu, nhẹ phất tay đem đám hậu bối của gia tộc mình trở về, bản thân cũng không tiếp tục nán lại mà vươn tay muốn xé rách không gian.

“Khoan đã!” Đúng lúc này, Trần An Vĩ lại lên tiếng, đứng chắn trước mặt Băng Thủy Viên.

“Ngươi còn muốn gì?” Băng Thủy Viên híp lại đôi mắt, lời nói ẩn ẩn có sự uy hiếp, dường như muốn cảnh cáo hắn.

Nữ nhân và Băng Phù Dung ánh mắt lóe lên dị sắc nhìn tới Trần An Vĩ, tò mò không biết nam nhân nhân loại này lại muốn làm gì.

Trần An Vĩ trước tiên cũng không thất lễ, cúi đầu chào vị Tộc Trưởng Băng Phượng Hoàng Tộc một lần, sau đó mới lên tiếng “Đại Trưởng lão có thể đi, bất quá hậu nhân của ngươi vô cớ nhắm vào ta, chẳng lẽ có thể dễ dàng bỏ qua?”

“Ý ngươi là thế nào?” Băng Phù Dung nghe vậy trong lòng cũng có chút chột dạ, yêu kiều hừ một tiếng nói.

“Đương nhiên vị Tiểu Thư đây vì chấp hành nhiệm vụ nên có thể không nói tới, nhưng đám người kia thì không thể bỏ qua!” Trần An Vĩ lại lên tiếng, gương mặt không chút đổi sắc như thể trước mặt hắn không phải là cường giả cảnh giới cao hơn vậy.

“Bọn hắn cũng không thể làm gì ngươi, ngươi còn muốn thế nào?” Băng Thủy Viên nghiến răng nói, khí thế lại một lần nữa ầm ầm tỏa ra.

“Đại Trưởng lão!” Nữ nhân Tộc Trưởng lúc này mới lên tiếng.

Băng Thủy Viên vô thức rùng mình, lấy ra một túi lớn Nguyên Thạch ném về phía Trần An Vĩ, hừ một tiếng “Hừ, ngươi muốn bồi thường cũng được, nhưng nếu đã vậy, thương thế của Tiểu Thư ngươi tính như thế nào?”

Đám hậu bối kia tự làm tự chịu có thể không nói tới, nhưng Tiểu Thư cành ngọc lá vàng, trên dưới gia tộc ai cũng yêu thương, làm sao có thể để một tên nhân loại muốn đả thương là đả thương?

Lần này đúng là Băng Phượng Hoàng Tộc đã làm sai, lão có thể bồi thường cho Trần An Vĩ, nhưng ngược lại lão cũng sẽ không bỏ qua chuyện tên tiểu tử này dám đả thương Tiểu Thư.

Như để trả lời cho câu hỏi của lão, Trần An Vĩ liền bước tới, nắm lấy tay ngọc của Băng Phù Dung, nàng vừa định rút tay lại thì liền cảm nhận được lượng sinh mệnh lực dồi dào tiến vào cơ thể mình.

“Ưm…” Sung sướng rên khẽ một tiếng, nội thương trong cơ thể cấp tốc hồi phục, khí tức không những trở nên ổn định, mà còn tăng lên một chút.

Làm xong tất cả, Trần An Vĩ cũng không chiếm tiện nghi của giai nhân, đặt vào tay nàng một bình Dưỡng Nhan Đan rồi trở về vị trí.

Hành động của hắn rơi vào mắt vị nữ Tộc Trưởng lại khiến ánh mắt nàng thoáng lay động, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Băng Phù Dung lần đầu được nam nhân đối xử như vậy, thoáng đỏ mặt, nhìn thấy hắn cứ như vậy mà rời đi, trong lòng không nhịn được tự hỏi “Là ta đã làm hắn tức giận sao?”

“Thương thế của Tiểu Thư cũng đã chữa khỏi, hiện tại nếu vấn đề đã giải quyết xong, ta không làm phiền các vị!” Trần An Vĩ cũng không khách khí thu lại túi Nguyên Thạch.

Hắn có thể không cần Nguyên Thạch, nhưng có thêm cũng không tồi. Hơn nữa hắn cũng không muốn triệt để đắc tội với Băng Phượng Hoàng Tộc, vì thế Nguyên Thạch đã là đủ rồi.

Đương lúc muốn quay lưng rời đi, giọng nói của nữ nhân Tộc Trưởng lại vang lên “Tiểu hữu khoan đi đã!”

Lời nói khiến Trần An Vĩ khựng lại một nhịp, lên tiếng “Không biết tiền bối có điều gì muốn nói?”

Nữ nhân Tộc Trưởng cũng không chần chừ lên tiếng “Bổn tọa nghe Dung Nhi nói ngươi được một vị tiền bối đưa tới nơi này lịch luyện? Không biết có thể cho ta biết đó là vị nào?”

Trần An Vĩ thoáng suy nghĩ, cảm thấy cũng không có vấn đề gì nên liền trả lời “Không biết tiền bối đã từng nghe qua danh tự Kim Hồn Tiêu Vương?”

Nữ nhân Tộc Trưởng ánh mắt thoáng lay động, khẽ mỉm cười nói “Ta và nàng từng là chiến hữu, không biết hiện tại nàng ra sao?”

Trần An Vĩ mỉm cười “Nàng hiện vẫn ổn, đa tạ tiền bối quan tâm!”

“Ồ, có vẻ ngươi có quan hệ rất tốt với nàng?” Nữ nhân Tộc Trưởng mỉm cười hứng thú hỏi.

“Cũng có thể nói như vậy!” Trần An Vĩ không ngại gật đầu “Bất quá, tiền bối không phải đơn giản chỉ muốn nói những điều này, đúng chứ?”

“Tiểu tử rất tinh ý!” Nữ nhân Tộc Trưởng liền gật đầu “Dựa theo loại Băng Hệ Nguyên Lực ngươi đang sử dụng, Kim Hồn Tiêu Vương đưa ngươi tới nơi này hẳn là vì muốn ngươi tìm đến nơi cực hàn nhất trên đại lục, đúng chứ?”

“Nếu không ngại, bổn tọa có thể đưa ngươi tới đó, coi như đền bù cho tính cách của nữ nhi này của ta!”

“Mẫu thân!” Băng Phù Dung bị mẫu thân nói bóng gió, nhất thời đỏ bừng mặt, phụng phịu hét lớn.

Trần An Vĩ ánh mắt lóe lên dị sắc, đây chẳng phải mục đích của hắn sao? Hiện tại được một vị cường giả dẫn đường, không phải quá tốt sao?

“Đa tạ ý tốt của tiền bối, bất quá vô công bất thụ lộc, nếu tiểu tử có thể giúp tiền bối chuyện gì, xin cứ nói!”

Nữ nhân Tộc Trưởng âm thầm tán thưởng tính cách tiểu tử này, cũng không khách sáo lên tiếng “Nếu ngươi đã có lòng, vậy đợi sau khi ngươi ra khỏi nơi đó, bổn tọa sẽ làm phiền người một lúc!”

Trần An Vĩ gật đầu.

Trần An Vĩ theo chân nữ nhân Tộc Trưởng và Băng Phù Dung đến nơi được cho là lạnh lẽo nhất Lãnh Hàn Đại Lục.

“Này, ngươi tên là gì vậy?”

“Này, lúc nãy ngươi làm sao đánh bại những người đó chỉ bằng một chiêu vậy?”

“Này, lực lượng ngươi sử dụng là gì, tại sao chúng ta lại bị nó khắc chế mạnh mẽ như vậy?”

“Này, nói thật đi ngươi có phải đã đột phá Nguyên Tôn cảnh từ lâu nhưng lại thích giả trư thịt hổ không?”

Trên đường đi, Băng Phù Dung như tìm được mục tiêu mới, ánh mắt nàng hừng hực chiến ý, cứ bám riết lấy Trần An Vĩ mà hỏi liên tục.

Nàng vốn là nữ nhân có tính cách kiên cường, tâm cảnh lại không thua bất kì nam nhân nào, hiện tại lại nhìn thấy một nam nhân khác mạnh mẽ hơn mình, vượt cấp chiến đấu dễ dàng, nàng đương nhiên muốn học hỏi.

Trần An Vĩ chỉ có thể cười trừ, trả lời từng câu hỏi của nàng.

Nữ nhân Tộc Trưởng đi phía trước nhìn cách này thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, khiến Băng Phù Dung chỉ có thể ngượng chín mặt.

“Này, Nguyên Hải ngươi bị hư hại nặng như vậy, làm sao có thể tu luyện?” Nhưng ngượng thì ngượng, nàng vẫn tò mò hỏi.

“Dung Nhi!” Tới lúc này, nữ nhân Tộc Trưởng cũng không thể ngó lơ được nữa, liền lên tiếng nói.

Nguyên Hải là nơi quan trọng nhất của cuộc đời tu sĩ, tình trạng của nó dường như là cấm kỵ trong lòng người. Bởi vì chỉ cần nó bị ảnh hưởng nhỏ cũng có thể khiến tu vi mất hết, công sức đổ sông đổ bể.

Nàng đương nhiên cũng nhận ra Nguyên Hải của tiểu tử nhân tộc này bị thiếu khuyết Nguyên Hải Tâm, bản thân cũng hứng thú với việc hắn làm sao có thể tu luyện, nhưng chuyện đó là riêng tư làm sao có thể trực tiếp hỏi như vậy?

Quả nhiên, Trần An Vĩ cũng khựng lại một nhịp khi nghe thấy câu hỏi kia.

“Xin… xin lỗi, ta không nên hỏi điều đó…” Băng Phù Dung cũng ý thức được mình vừa hỏi điều không nên hỏi, ngập ngừng lên tiếng.

Trần An Vĩ lắc đầu mỉm cười “Không sao, không phải lỗi của nàng!”

Băng Phù Dung buồn buồn gật đầu.

Chợt lại nghe Trần An Vĩ nói tiếp “Nguyên Hải Tâm của ta đúng là đã bị người cướp mất, nhưng rất nhanh ta sẽ lấy lại tất cả, vì vậy cũng không tính là chuyện buồn!”

Nhìn thấy biểu hiện tự tin và nụ cười tỏa nắng của nam nhân bên cạnh, Băng Phù Dung vô thức rung động. Người ta nói nam nhân đẹp nhất khi hắn tự tin quả là không sai mà!

Nữ nhân Tộc Trưởng đi phía trước nhìn thấy biểu hiện của hắn cũng âm thầm gật đầu tán thưởng. Nam nhân như vậy mới là tốt!

“Hay là ta tác hợp cho hai đứa nhỉ?” Bất chợt trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ tinh quái rồi liền che miệng cười.

Trần An Vĩ và Băng Phù Dung ở phía sau không hề hay biết mình đang bị “tính kế”, hai người vẫn thoải mái tán gẫu.

Thoáng chốc đã tới nơi cần tới…

Chỉ thấy nơi này là một vùng không gian tràn ngập băng giá nằm sâu bên trong một cái vực thẳm sâu hàng trăm thước.

Cách vị trí Trần An Vĩ và mẫu nữ Băng Phượng Hoàng Tộc đang đứng không xa tồn tại một thông đạo màu xanh của băng tuyết, xung quanh thông đạo còn ẩn ẩn hiện hiện vô số Trận Văn phong ấn.

Dường như chúng nó được dùng để gia cố và tăng cường sự ổn định cho thông đạo, đồng thời cũng ngăn không cho thứ được phong ấn bên trong không gây ảnh hưởng lớn tới toàn bộ đại lục.

Tuy vậy, Trận Pháp cũng không thể phong ấn hoàn toàn thứ đó mà chỉ có thể giảm thiểu tối đa sự ảnh hưởng của nó tới toàn bộ đại lục.

Minh chứng là không gian nơi này tồn tại một loại gió cực kì lạnh lẽo, chỉ cần vô tình hít phải một chút, toàn bộ kinh mạch sẽ đóng băng, huyết mạch nứt vỡ, cuối cùng bạo thể mà chết.

Nghe thì hao hao giống với Lãnh Hàn Phong, nhưng mức độ mạnh mẽ và nguy hiểm hơn gấp trăm nghìn lần.

“Nè nè, Tiểu Vĩ ngươi mau sử dụng Nguyên Lực hộ thân, gió nơi này không phải Lãnh Hàn Phong bình thường!” Băng Phù Dung lập tức lên tiếng nhắc nhở, một bộ như người đi trước nên biết trước.

Hơn nữa, vì trên suốt chặng đường và cả lúc giao đấu khi trước, nàng chú ý thấy hắn hoàn toàn không sử dụng Nguyên Lực hộ thân để đối phó với Lãnh Hàn Phong, mà ngược lại, Lãnh Hàn Phong như chất đại bổ với hắn, cứ gặp là hút liên tục.

Nhưng ngọn gió ở nơi mà hắn và hai nữ sắp đặt chân tới không phải Lãnh Hàn Phong, thậm chí nếu để so sánh, Lãnh Hàn Phong chẳng là gì so với ngọn gió này.

Trần An Vĩ nghe nhắc nhở cũng không cậy mạnh, năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính bao trùm lấy Băng Phù Dung và cả mẫu thân của nàng.

Hai nữ ánh mắt lóe lên dị sắc, các nàng cũng có thể tự mình chống lại loại gió này, bất quá hiện tại được nam nhân này bảo vệ, hai nữ cũng không khách khí.

Dù sao lực lượng của hắn có thể khắc chế lực lượng của hai người các nàng, để hắn bảo vệ có lẽ sẽ tốt hơn.

Tiến đến gần thông đạo, nữ nhân Tộc Trường lên tiếng “Nơi này chính là nơi được cho là lạnh nhất trên toàn đại lục, vì bên trong phong ấn một loại Dị Thuộc Tính.”

“Nhờ nó là nơi này vừa là hiểm địa, vừa là thánh đại cho Băng Hệ tu sĩ và Băng Hệ Yêu Thú như chúng ta. Tu luyện bên trong đó vừa có thể giúp đột phá, vừa giúp thanh lọc Băng Hệ Nguyên Lực trong cơ thể, chiến lực tăng vượt bậc!”

“Mẫu thân ta nói đúng đó, ta cũng từng tu luyện bên trong đó, nhờ vậy mà chiến lực của ta mạnh lên rất nhiều!” Băng Phù Dung cũng lên tiếng phụ họa.

Trần An Vĩ nghe vậy, hưng phấn gật đầu.

Hai nữ tưởng rằng hắn háo hức vì tìm được địa phương tu luyện tốt, nhưng đâu ngờ rằng tên này hưng phấn là bởi vì Vô Thượng đang liên tục rung động.

Đúng lúc này, như hiểu ý của hắn, thanh âm vô cảm máy móc của Hệ Thống lại vang lên “Tinh! Phát động nhiệm vụ Mục Tiêu cấp Huyền Thoại – Băng Phong Giao Dung!”

“Huyền Thoại cấp bậc luôn sao?” Trần An Vĩ lập tức ra lệnh mở ra thông tin nhiệm vụ.

“Tinh! Thông tin nhiệm vụ: Từ khí tức bị phong ấn và rung động của Vô Thượng, có thể đoán ra được loại thuộc tính bên trong không hề tầm thường, ký chủ cần chuẩn bị kĩ lưỡng để luyện hóa nó.”

“Phần thưởng: 5 cái Nguyệt Ảnh Hy Vọng.”

“Thất bại: Có thể lựa chọn giữa bị đóng băng chết hoặc tiểu huynh đệ ngắn lại 10cm.”

Trần An Vĩ ánh mắt lóe sáng nhìn phần thưởng là 5 cái Nguyệt Ảnh Hy Vọng, thứ đồ có thể giúp hắn ước nguyện bên trong Nguyệt Ảnh Tế Đàn, đạt được không ít đồ tốt.

Bất quá, khiến hắn nuối tiếc là cùng Huyền Thoại cấp bậc, nhưng nhiệm vụ Ngao Du lại cho tới tận 10 cái Nguyệt Ảnh Hy Vọng và 1 lần sử dụng Thiên Địa Truyền Tống Trận.

Trong khi Băng Phong Giao Dung này lại chỉ cho hắn 5 cái nếu hoàn thành.

Còn tệ hơn chính là nếu không hoàn thành, hắn còn phải lựa chọn giữa chết và tiểu huynh đệ bị ngắn lại 10cm, thật quá nặng a…

Tiểu huynh đệ là tiền vốn để hắn “chinh chiến” với các thê tử bảo bối, bị ngắn lại 10cm làm sao hắn “xách thương lên ngựa nữa a…

“Xì! Hệ Thống đưa ra hình phạt như vậy là bởi vì muốn công tử nhất định phải hoàn thành Băng Phong Giao Dung, nó có ích rất lớn cho ngươi! Còn Ngao Du là nhiệm vụ lâu dài nên đương nhiên không có hình phạt!” Ảnh Nhi nhìn thấy biểu hiện của hắn liền bĩu môi khinh thường.

“Haha…” Trần An Vĩ cười trừ làm lành. “Bất quá, Thiên Địa Truyền Tống Trận mà nhiệm vụ Ngao Du đề cập là gì?”

Hắn đã để ý thấy phần thưởng này từ lâu, chỉ bất quá không có thời gian hỏi, hiện tại tranh thủ tìm hiểu cũng tốt.

Nhưng Ảnh Nhi lại không thương tiếc tạt cho hắn một gáo nước lạnh “Thực lực hiện tại của công tử không đủ để sử dụng Thiên Địa Truyền Tống Trận, tốt nhất nên hoàn thành Băng Phong Giao Dung, lúc đó Ảnh Nhi sẽ nói cho ngươi!”

“Ách… ghê gớm vậy luôn sao?” Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, trong lòng ngứa ngáy nhưng Ảnh Nhi đã nói như vậy thì đành chịu thôi.

Không tiếp tục chú ý tới nàng, Trần An Vĩ và mẫu nữ Băng Phượng Hoàng Tộc liền tiến vào bên trong thông đạo.

Cơ hội nâng cao chiến lực đang ở phía trước…

---------------

Thế này đã được gọi là mỹ phụ chưa nha? Thực ra tác cũng không hiểu thế nào là mỹ phụ nên chỉ viết theo cảm nhận của mình, nếu không phải thì anh em nói tác sửa lại nha!

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.