260 Chương 260 Vạn Vũ Đế Vương
Trăm năm về trước, khi còn là một tiểu cầm mới nở, Băng Phù Dung đã có thiên tư ngút trời, lại sở hữu bộ lông vũ trắng muốt như tuyết mùa đông vô cùng xinh đẹp khiến nàng lập tức trở thành tâm điểm của vô số tộc nhân.
Trong suốt quá trình sinh ra và lớn lên tại Băng Phượng Hoàng Tộc, Băng Phù Dung đã luôn thể hiện ra mình là một thiên tài hiếm có khi vừa sở hữu Thủy Hệ Nguyên Lực vừa sở hữu Băng Hệ Nguyên Lực, điều mà ít ai có thể làm được lúc bấy giờ.
Ngoài ra tốc độ hấp thu Nguyên Khí của nàng lại nhanh hơn tu sĩ đồng cấp nhiều lần, đem lại cho nàng một lợi thế lớn. Mà nhờ đó nàng cũng có thể đột phá nhanh hơn.
Chỉ chưa tới trăm năm đã độ phá Nhất Tinh Nguyên Tôn cảnh.
Nhưng đó vẫn chưa phải tất cả, khi nàng nhận ra mình còn có thể tự do kết hợp Thủy Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực lại thành một loại Nguyên Lực Thuộc Tính hoàn toàn khác lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Khác lạ là bởi vì toàn bộ Băng Phương Hoàng Tộc không có bất kì ai có thể làm được việc này. Mà quen thuộc là bởi vì loại Nguyên Lực Thuộc Tính mà nàng tạo ra không khác tuyết cho lắm.
Qua một vài cổ tịch trong gia tộc, nàng nhận ra mình chính là biến dị của Băng Phượng Hoàng Tộc – Bạch Tuyết Hải Phượng, một trong những loài Phượng Hoàng biến dị đẹp nhất.
Vì sở hữu Huyết Mạch biến dị, lại thêm tuổi trẻ đã có thành tựu lớn, Băng Phù Dung nàng dù là nữ nhân cũng khó tránh khỏi có chút tự kiêu.
Vậy nên ngay từ khi xuất quan, nàng đã xin phép mẫu thân của mình là Tộc Trưởng Băng Phượng Hoàng Tộc cho phép gia nhập quân đội, tiến lên chiến trường phía trên.
Mẫu thân cũng không ngăn cản, chỉ là nàng phải thực hiện một nhiệm vụ được mẹ giao cho. Chính là phụ trách việc bảo mật của toàn bộ đại lục, trong đó bao gồm cả việc ngăn chặn ngoại nhân xâm nhập nếu có.
Mà ngày hôm nay, chính là trong lúc vô tình tuần tra trên không trung, nàng nhìn thấy một thiếu niên lạ mặt bất chợt xuất hiện tại phía Bắc của Lãnh Hàn Đại Lục.
Không chút chậm trễ, Băng Phù Dung liền đáp xuống trước mặt hắn, muốn tra xét lai lịch. Nào ngờ tên này không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại còn dùng ánh mắt đánh giá xem lấy nàng.
Bị một nam nhân lạ mặt dùng ánh mắt như trưởng bối đánh giá chính mình, nàng không thể không cảm thấy khó chịu.
Cộng thêm một chút kiêu ngạo của bản thân, nàng không thể để một nam nhân cùng thế hệ dùng ánh mắt đó nhìn mình. Băng Phù Dung là một nữ nhân chí khí, tâm cảnh không thua kém gì nam nhân, làm sao có thể dễ chịu?
Nhưng sự thật không mấy dễ chịu, nam nhân này tuy chỉ có tu vi Nguyên Hoàng Đỉnh Phong cảnh, nhưng lại dễ dàng phá giải thế công của nàng, còn dùng một quyền trọng thương nàng.
Hơn nữa lực lượng của hắn sử dụng còn cao thâm và mạnh mẽ hơn nàng gấp nhiều lần, khiến cho Bạch Tuyết Nguyên Lực của nàng cũng gặp áp chế mạnh mẽ.
Mắt thấy hiện tại nam nhân lạ mặt kia lại bị nhi tử của Nhị Trưởng lão đánh lén, nàng dù không tán thành những vẫn muốn xem thử hắn sẽ làm cách gì để tránh Ảo Ảnh Băng Tiễn này.
Để được gọi là Ảo Ảnh Băng Tiễn, nó đương nhiên có tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức có thể tạo ra ảo ảnh quấy nhiễu tinh thần mục tiêu, khiến hắn muốn tránh cũng không biết tránh đường nào.
“Nam nhân nhân loại, để bổn Tiểu Thư xem thử ngươi sẽ làm thế nào?” Bất chấp trọng thương cơ thể, Băng Phù Dung trừng to đôi mắt phượng của mình, muốn quan sát tình cảnh tiếp theo.
Không chỉ có nàng, Đại Trưởng lão và Băng Biên đám người đều mong chờ tình cảnh tiểu tử nhân loại trước mặt bị Ảo Ảnh Băng Tiễn đâm chết.
“Chết đi!” Băng Biên nỡ nụ cười dữ tợn gầm thét.
Ảo Ảnh Băng Tiễn và những hư ảnh của nó cũng ngày một tiến lại gần, dường như chỉ thêm chút xíu nữa thôi là đã trúng mục tiêu. Bất quá…
“Đồ tốt! Trả lại cho ngươi!” Giọng nói bình thản nhưng đầy hờ hững và lạnh lùng vang lên khiến đám người vô thức rợn tóc gáy.
Vút!
“Không ổn!” Băng Biên trừng to mắt, nhanh chóng lách người sang một bên.
Phốc!
Đau đớn bất chợt khiến hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Mà Đại Trưởng lão ở bên cạnh ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng, hiển nhiên lão là người thứ hai trong đám người quan sát rõ tình cảnh đã diễn ra, vì vậy mà trong ánh mắt nhìn về Trần An Vĩ cũng thêm một chút kiêng kị.
“Chuyện gì xảy ra?” Đám người không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng sau khi lời nói hờ hững kia vang lên, cũng là lúc Băng Biên đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Nhân loại khốn kiếp, ngươi dám đánh lén ta?” Băng Biên nuốt vào một viên Đan Dược trị độc, cắn răng rút lấy Ảo Ảnh Băng Tiễn găm vào một bên vai của mình, oán độc gầm thét.
Nếu không phải thực lực hắn cao cường và Ảo Ảnh Băng Tiễn là pháp bảo của hắn, thì hiện tại đã là một cỗ thi thể rồi.
“Muốn giết người, thì phải có giác ngộ bị người giết!” Trần An Vĩ lãnh đạm nói, hờ hững bước tiếp, không thèm để tâm tới biểu cảm của đám người.
Đám người giờ phút này cũng đã hiểu ra chuyện gì, ánh mắt nhìn về phía nam nhân hờ hững kia liền có thêm sự kiêng kị.
Băng Phù Dung ánh mắt trừng lớn nhìn theo bóng lưng Trần An Vĩ, ngay cả nàng khi đối diện với Ảo Ảnh Băng Tiễn còn phải vô cùng cẩn thận, vậy mà nam nhân này có thể dễ dàng biết được đâu là bản thể của nó, thậm chí còn đủ thời gian để ném nó ngược trở lại.
“Các ngươi, liên thủ tiêu diệt tên nhân loại kia cho ta!” Băng Biên triệt để tức giận, ra lệnh cho đám người bên cạnh.
Hắn dù sao cũng là nhi tử của Nhị Trưởng lão, thân phận cao hơn đám người này không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên có quyền ra lệnh cho bọn hắn.
Đám người do dự nhìn nhau, hiển nhiên là bị sự lạnh nhạt vô tình của nam nhân nhân loại kia làm cho kiêng kị. Ảo Ảnh Băng Tiễn huyền ảo được một Nhị Tinh Nguyên Tôn cảnh như Băng Biên sử dụng còn bị hắn dễ dàng phá giải, làm sao bọn hắn dám lên đây?
“Lũ vô dụng!” Băng Biên âm thầm mắng chửi trong lòng, ngoài mặt lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh bảo đao có đẳng cấp Tôn cấp Trung phẩm, nói “Ai lấy được đầu tiểu tử đó, bổn công tử không ngại tặng ngươi thanh Băng Linh Đao này!”
Đám người nhìn thấy hành động của hắn, lại nhìn thấy thanh bảo đao đẳng cấp cao kia, không ít người đã thèm nhỏ dãi.
Thân phận của bọn hắn cao nhất chỉ là con cháu của các Hộ Pháp trong tộc, vì vậy pháp bảo sở hữu cũng chỉ ở Tông cấp Trung phẩm trở xuống, làm gì có cơ hội được chạm vào Tông cấp Thượng phẩm? Càng đừng nói tới Tôn cấp Trung phẩm làm gì.
Nhất thời, cả đám cắn răng triển lộ bản thể, không chút nương tay hội tụ lực lượng.
Băng Hệ Nguyên Lực tại Lãnh Hàn Đại Lục nhất thời bị hút mất một lượng lớn, gây ra động tĩnh cực lớn khiến các tồn tại khác ở đại lục cũng phải chú ý.
Trong đó có một người…
“Đó chẳng phải phương hướng của Dung Nhi sao?” Tận cùng bên trong một vùng không gian tràn ngập băng tuyết, một thân ảnh tuyệt đại phong hoa thoáng mở mắt, khó hiểu lẩm bẩm.
Dứt lời, thân ảnh nàng cũng biến mất, dường như đã thi triển thân pháp để tới vị trí của người tên Dung Nhi.
…
Trở lại với tình cảnh nơi này, từng tôn Băng Phượng Hoàng với thân thể khổng lồ giang rộng đôi cánh lớn của mình, hàng loạt công kích được hội tụ.
Có tôn há to chiếc mỏ của mình, hội tụ Băng Hệ Nguyên Lực tạo ra một khỏa đại pháo, có tôn khác lại liên tục vỗ mạnh đôi cánh của mình, tạo ra những chiếc lông vũ như mũi tên sắc nhọn đồng loạt hướng về Trần An Vĩ.
Ở phía đối diện, Băng Phù Dung lúc này đã hóa thành hình người, dễ dàng trị thương.
Mắt thấy tình cảnh này, trong lòng không nhịn được hít một hơi lạnh.
Thật khó có thể tin một thiếu niên với tu vi Nguyên Hoàng Đỉnh Phong lại có thể khiến cho một đám cường giả Yêu Tộc chỉ toàn Nguyên Tông cảnh trở lên phải triển lộ bản thể khi chưa lâm trận thế này.
“Haiz…”
Có một tiếng thở dài khẽ vang lên, nhưng đám người không ai nghe thấy, ngoại trừ Băng Phù Dung đang trị thương phía sau.
Tiếng thở dài kia khẽ kia khiến nàng thoáng run rẩy, đôi mắt phượng vẫn nhìn về phía Trần An Vĩ, trong lòng lại có chút mong chờ nam nhân này sẽ làm gì sau đó.
Phừng! Xẹt! Ầm! Rắc!
Như mong đợi của nàng, vùng không gian nơi Trần An Vĩ đang đứng bất chợt vang lên hàng loạt tiếng động.
Có hỏa diễm thiêu đốt, hàn băng đông kết, đại địa chấn độn, lôi đình sát phạt, không chút cảnh báo đồng loạt xuất hiện.
Xung quanh Trần An Vĩ bao trùm trong bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính hùng mạnh, chúng nó hưng phấn nhảy nhót xung quanh hắn như muốn nịnh nọt chủ nhân của mình.
Chúng nó vừa ra đã khiến cho thế công của đám người Băng Phượng Hoàng Tộc phải ảm đạm phai mờ.
Trần An Vĩ chắp tay đứng yên tại vị trí, khẽ lắc đầu.
Xích Viêm, Tử Lôi, Thiết Thổ và Lam Băng Nguyên Lực như sinh ra linh tính mà bắt đầu phát động thế công.
Chỉ đơn giản là bạo phát lực lượng nhưng lại khiến những tôn Băng Phượng Hoàng kia cảm thấy tê dại da đầu.
Chỉ riêng Hỏa Hệ Nguyên Lực của tên này đã có khả năng áp chế bọn hắn cực mạnh, cộng thêm Băng Hệ Nguyên Lực của tên này cũng hùng mạnh không thể tin tưởng nổi.
Chưa kể tới còn có hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác tuy không ảnh hưởng quá nhiều đến bọn hắn nhưng vẫn gây ra áp lực không hề nhỏ.
Phốc!
Ngọn hỏa diễm khủng bố của Xích Viêm Nguyên Lực đã bốc lên tận thương khung, quét trúng một vài tôn Băng Phượng Hoàng khiến chúng nó liền bị đánh văng hàng trăm mét, đồng loạt phun ra búng máu.
“Á…” Lại những tiếng la hét đau đớn vang lên, một số tôn Băng Phượng Hoàng toàn thân co giật, xung quanh còn bị lôi đình màu tử sắc bao trùm, cơ thể xuất hiện một vài chỗ bị cháy vàng, trông thật chói mắt.
Rầm! Rầm! Rầm!!!
Từng tiếng động lớn vang lên, mặt đất liên tục rung chuyển và một cảnh tượng khó tin diễn ra trước mặt Băng Phù Dung ba người.
“Không… không thể nào…” Băng Biên khó tin dụi mắt, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Đại Trưởng lão gương mặt âm trầm, không phản ứng gì, nhưng ai cũng biết lão đang vô cùng tức giận.
Băng Phù Dung ánh mắt tràn ngập phức tạp và khó tin nhìn về phía nam nhân kia.
Hắn vẫn chắp tay đứng đó, gương mặt không biểu tình nhìn về phía nàng. Xung quanh hắn, bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính hùng mạnh đang tự do đem từng tôn Băng Phượng Hoàng đánh rớt.
Từng tôn Băng Phượng Hoàng như con chim lớn rơi rụng giữa không gian, mặt đất liên tục rung chuyển như ngày tận thế. Mà những chuyện này đều do một nam nhân nhân loại gây ra.
“Ta được một vị tiền bối đưa đến nơi này lịch luyện, vốn không muốn gây khó dễ cho ai, cớ gì các ngươi từng người từng ngươi lại muốn giết ta?”
Giọng nói hờ hững của hắn lại vang lên, Trần An Vĩ đã lập tức xuất hiện trước mặt Băng Biên, một tay bóp chặt cổ, xách lên như xách cổ một con gà, gương mặt vẫn bình thản nhưng trong ánh mắt lại ẩn ẩn sự tức giận.
Hiển nhiên việc đột nhiên bị nhắm vào khiến hắn không thể nhẫn nhịn, bất quá Trần An Vĩ không muốn gây thù chuốc oán với ai, cho nên lúc thi triển công kích cũng không nhắm vào chỗ chí mạng, chỉ đánh ngất đám người này mà thôi.
“Nhanh quá!” Băng Phù Dung trừng to mắt đẹp, không thể tin nổi tốc độ của một Nguyên Hoàng cảnh lại có thể nhanh tới mức một Nguyên Tôn cảnh như nàng lại không thể nhìn thấu.
“Nhân… nhân loại chết tiêt… ngươi dám động ta…” Băng Biên bị hắn xách cổ, ánh mắt tràn đầy oán độc lên giọng uy hiếp.
“Uy hiếp ta?” Trần An Vĩ gương mặt không biểu tình, vừa nói vừa tăng lực đạo giả vờ như thực sự muốn đem Băng Biên bóp chết.
“Ngông cuồng!” Đại Trưởng lão ở bên cạnh, nhanh chóng điều động Nguyên Lực, bàn tay hóa trảo, muốn đem cổ Trần An Vĩ chém xuống.
Trần An Vĩ lập tức xoay người né tránh, không tiếp tục đem Băng Biên bóp cổ.
“Muốn tránh?” Đại Trưởng lão ánh mắt khẽ co rút khi nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà có thể tránh được đòn công kích ở khoảng cách gần của mình, bất quá rất nhanh lão đã bình tĩnh trở lại.
Hai tay cấp tốc kết ấn, Băng Hệ và Thủy Hệ Nguyên Lực cấp tốc bao trùm cánh tay, hình thành ra một bên Băng Trảo và một bên Thủy Trảo cực kì khủng bố.
“Đại Trưởng lão đã ra tay, ngươi có mạnh đi nữa cũng chết mà thôi!” Băng Biên cười oán hận nói.
Đại Trưởng lão – Băng Thủy Viên là một trong số ít những tộc nhân của Băng Phượng Hoàng Tộc sở hữu cả Băng Hệ và Thủy Hệ Nguyên Lực, nhờ đó mà chiến lực mạnh gấp đôi so với cùng cấp.
Nhưng dù sao thì lão vẫn chỉ là Băng Phượng Hoàng bình thường mà không sở hữu Huyết Mạch biến dị như Băng Phù Dung, nên không thể dung hợp Băng Hệ và Thủy Hệ Nguyên Lực vào một thể như nàng.
Bất quá như vậy cũng đã đủ để lão ngồi vững ngôi vị Đại Trưởng lão trong vài nghìn năm qua.
Trần An Vĩ cũng không dám khinh thường, Cửu Tinh Nguyên Tôn cảnh là một khái niệm hoàn toàn khác biệt so với đám người vừa rồi, hắn phải vô cùng cẩn thận.
Hai tay cấp tốc kết ấn, Sát Chiến Thống Vạn Quân được kích hoạt, Chiến Ý và Sát Ý đồng loạt ngưng tụ, mái tóc vốn màu đen tuyền liền bị nhuộm đỏ, cả y phục cũng biến đổi theo trạng thái của hắn.
Đế Vương Chi Binh bao trùm cánh tay hắn, đồng dạng hóa thành một đôi hắc trảo. Năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính bao trùm cánh tay hắn, cả Hồn Lực cũng được điều động hòa vào hắc trảo.
Tứ Chuyển Thể Tu lực lượng được điều động, ẩn ẩn bên trong còn có Bạo Công Văn.
Trần An Vĩ đôi chân khẽ động, Thiên Địa Dạ Hành và Tốc Văn được kích hoạt, nhanh chóng biến mất.
Mà ở bên này, Băng Thủy Viên nâng lên đôi song trảo của mình, gầm lên một tiếng “Tôn cấp Thượng phẩm Nguyên Thuật – Băng Thủy Song Phượng Trảo!”
Dứt lời, thân ảnh cũng biến mất.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Trảo đụng trảo, Trần An Vĩ và Băng Thủy Viên liên tục va chạm nhau trên không trung, không gian tại nơi va chạm liên tục bị ảnh hưởng, thậm chí đã nứt vỡ thành từng vùng tinh không đen kịch.
“Nhanh… nhanh quá!” Băng Phù Dung chỉ có thể đứng bên ngoài xem lấy trận chiến tốc độ cao này của hai người, khóe miệng lắp bắp không nói nên lời.
Sau một loạt công kích bất phân thắng bại, hai người cũng dừng lại.
Băng Phù Dung lúc này mới kịp hoàn hồn, chỉ thấy Đại Trưởng lão của nàng lúc này đã có dấu hiệu xuống sức, những vết thương bắt đầu xuất hiện trên thân thể. Băng Thủy Song Phượng Trảo trên tay cũng nứt vỡ gần hết.
Ở phía đối diện, Trần An Vĩ cũng không khá hơn là bao, lần đầu đối chiến với cường giả Cửu Tinh Nguyên Tôn cảnh khiến hắn thở hổn hển, hắc trảo trên tay hắn gần như đã vỡ nát, toàn thân rướm máu.
Nhưng mà, trên môi lại nở nụ cười hưng phấn, bởi vì hắn lại tìm được một đối thủ xứng tầm.
“Tiểu tử, hãy trả giá cho hành động của mình!” Băng Thủy Viên hừ lạnh một tiếng nói. Dám đả thương Tiểu Thư và tộc nhân của Băng Phượng Hoàng Tộc, tiểu tử này nên trả giá rồi!
Dứt lời liền điều động Nguyên Lực, Băng Thủy Song Phượng Trảo lại một lần nữa xuất hiện, lao về phía Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ cũng không chậm trễ, cấp tốc điều động lấy thiên địa nguyên khí xung quanh, đồng dạng lao về phía Băng Thủy Viên.
Thế công khủng bố của hai bên đi tới đâu, không gian bị tàn phá nghiêm trọng tới đó, từng vết nứt vỡ lan tràn trong không gian để lộ từng khoảng không gian đen kịch huyền bí.
Ngay thời khắc hai người sắp va chạm, một cỗ uy áp hùng mạnh bất chợt phủ xuống, cơ thể Trần An Vĩ và Băng Thủy Viên cấp tốc đình trụ giữa không trung.
Cùng lúc đó, một giọng nói êm tai nhẹ nhàng vang lên.
“Đủ rồi!”
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言