233 Chương 233 Vạn Vũ Đế Vương
“Viện Trưởng, mọi chuyện đã ổn rồi!”
Trần An Vĩ nhẹ giọng nói, hai tay cấp tốc vũ động, từng đạo Khí Văn Chi Lực tiến ra khỏi cơ thể, vô thanh vô tức hòa vào cùng các khỏa Trận Văn, bắt đầu hóa giải chúng.
Là Khí Văn Sư, Trần An Vĩ chẳng cần biết loại Trận Pháp trước mặt là gì, bởi vì Khí Văn Chi Lực là vương của mọi loại Văn Tự. Trận Văn chỉ cần bị nó chạm vào là lập tức sẽ tan biến.
Duy chỉ có Khí Văn Trận, loại Trận Pháp có Trận Văn được hội tụ bởi Khí Văn Chi Lực, mới có khả năng đối chọi được Khí Văn Chi Lực.
Cổ Tự Ly và hai vị tỷ tỷ của mình thấy nam nhân hành động cũng bắt đầu ra tay, ba đạo Khí Văn Chi Lực lại được hòa vào cùng loại Trận Pháp kia, rất nhanh sau đó nó đã bị phá hủy.
Nữ nhân Viện Trưởng kia không màng Trần An Vĩ và chúng nữ vừa mới phá hủy Trận Pháp giải cứu mình, nàng chỉ biết nhìn lấy nữ nhân hiện đang nằm trong vòng tay của chúng nữ, khỏe miệng lẩm bẩm “Dư Nhi, vi sư sẽ cứu con…”
Chúng nữ nghe vậy mà đau lòng, hẳn nàng đã phải rất khổ sở khi nhìn thấy đồ đệ của mình bị bắt tới nơi này, lại vô cùng bất lực khi chỉ có thể nhìn thấy thần trí của nàng ấy dần bị Diệt Thần Lạc Trí Thảo ăn mòn.
Từng đôi mắt tuyệt mĩ vô thức nhìn về phía Trần An Vĩ, như thể muốn hỏi hắn có cách nào giúp hai nữ hay không.
Trần An Vĩ mỉ cười trấn an chúng nữ, nhẹ nhàng nói “Các nàng thả lỏng tinh thần vào Bát Diện Thạch, ta đưa các nàng ra ngoài!”
Chúng nữ gật đầu, thả lỏng tinh thần tiến vào Bát Diện Thạch, còn Trần An Vĩ cũng lên đường ra ngoài. Vừa đi hắn vừa nói chuyện với Ảnh Nhi, muốn biết tiểu nha đầu có cách nào không.
Ảnh Nhi cũng đã đánh giá qua tình hình của hai nữ, nên không quá khó khăn đưa ra kết luận “Hàn Uyển Dư chưa bị ảnh hưởng quá nặng nên chỉ cần một thời gian ở trong Ôn Hồn Tuyền là được, còn nữ Viện Trưởng kia thì…”
Nói tới đây, Ảnh Nhi bất giác liếc hắn thêm mấy cái, khóe miệng nhỏ nhắn chợt nở nụ cười đầy ý vị.
“Thì sao nha?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.
“Công tử sẽ phải giúp nàng hồi phục từng chút một a!” Ảnh Nhi cười cười nhìn hắn, nãi thanh nãi khí nói “Bằng cách… giao hoan!”
“Giao hoan?” Trần An Vĩ hỏi, trong lòng âm thầm cảm thấy thắc mắc.
Ảnh Nhi gật đầu, nói “Vì quá lo lắng cho đệ tử mà nữ nhân kia mặc cho Diệt Thần Lạc Trí Thảo cắn nuốt thần trí của mình, cộng thêm tu vi bị phong ấn, ngay cả linh hồn của nàng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ!”
“Nói vậy, nàng không phải chỉ cần ngâm mình trong Ôn Hồn Tuyền là được sao?” Trần An Vĩ vẫn chưa giải đáp được thắc mắc trong lòng.
Hắn có thể giúp nữ nhân Viện Trưởng kia, nhưng không hề muốn nhân lúc nữ nhi nhà người ta gặp nạn mà lợi dụng.
“Xì, công tử được lợi còn làm giá!” Ảnh Nhi biết được suy nghĩ của hắn, nhất thời bĩu môi lè lưỡi nói. “Ôn Hồn Tuyền cũng được, nhưng sẽ cần rất nhiều thời gian để nữ nhân kia hồi phục.”
“Ách…” Trần An Vĩ xấu hổ vuốt vuốt mũi, bất quá vẫn chưa từ bỏ nói “Vậy còn cách nào khác không?”
Ảnh Nhi không trả lời hắn mà lại nói “Công tử nên suy nghĩ cho kỹ, hiện tại Nhật Nguyệt Học Viện nhìn thì rất yên bình, nhưng lòng người lại đang vô cùng hỗn loạn.”
Trần An Vĩ nghe vậy thầm suy nghĩ một chút mới giật mình.
Nhật Nguyệt Học Viện trước đó từng liên tiếp xảy ra những vụ mất tích của các học viên, kể cả Lão Sư cũng có những người biến mất không rõ nguyên do. Thậm chí Viện Trưởng hiện tại cũng đang ở chỗ hắn.
Phó Viện Trưởng lại bị hắn đánh chỉ còn tàn hồn, nếu như còn trễ nải việc chữa trị cho Viện Trưởng, chỉ sợ Nhật Nguyệt Học Viện sẽ càng xuống dốc, tình thế hỗn loạn không cần nói cũng biết.
“Nếu vậy…” Trần An Vĩ cuối cùng gật đầu, hắn dự định sẽ nhờ Nhật Nguyệt Nhị Lão giúp đỡ trong thời gian hắn chữa trị cho Viện Trưởng, tin tưởng hai vị tiền bối sẽ đồng ý.
Đã có quyết định, thân ảnh Trần An Vĩ lập tức biến mất, hướng tới vị trí của Tàng Thư Viện một lần nữa.
…
Lạc Nam ở một bên chứng kiến tất cả, nhìn thấy biểu hiện của Trần An Vĩ, trong lòng dâng lên câu hỏi “Tên này là người như thế nào?”
Trong tình cảnh đối chiến với kẻ thù hơn mình hai đại cảnh giới, Trần An Vĩ không những có thể giữ vững tâm lý, mà còn có thể mỉm cười bình thản như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù nói mỗi người có một phong cách chiến đấu riêng, nhưng Lạc Nam hắn phải thừa nhận, tâm cảnh một người phải cực kỳ vững vàng mới có thể nở nụ cười trước mặt kẻ thù mạnh hơn mình như vậy.
Càng nghĩ, Lạc Nam càng cảm thấy hứng thú với những gì sẽ xảy ra với Trần An Vĩ trong tương lai.
Bất chợt lúc này, tròng mắt chợt co rút, một ý niệm từ nơi xa xôi nào đó bỗng nhiên truyền vào đầu hắn, Lạc Nam nhanh chóng điều động thân pháp, biến mất dạng.
…
Trần An Vĩ không hề biết mọi chuyện diễn ra trong mật thất kia đã được vị tiền bối mà hắn gặp trước đó quan sát, hiện tại hắn vẫn lên đường đến Tàng Thư Viện.
Vừa tới nơi, hắn đã nhìn thấy Nhật Nguyệt Nhị Lão đứng đợi hắn từ bao giờ, ánh mắt ẩn ẩn vẻ tức giận nhìn hắn hệt như thể hắn đã làm điều gì có lỗi với hai người.
“Gặp qua…” Trần An Vĩ không nghĩ nhiều liền cúi người hành lễ, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị hai người dùng ý niệm lôi vào một căn phòng kín bên trong Tàng Thư Viện.
“Hai vị tiền bối, các người định làm gì a?” Trần An Vĩ khóe miệng giật giật vì hành động của hai người, bất đắc dĩ hỏi.
“Nha đầu Uyển Dư thế nào rồi? Hai người bọn ta chẳng phải đã cảnh báo ngươi rồi sao? Vì sao ngươi còn để nàng gặp nguy hiểm?” Nhật Lão không trả lời hắn mà trực tiếp hỏi, ánh mắt tràn ngập giận dữ nhìn hắn, hận không thể lập tức lột da tên này.
Ở bên cạnh, Nguyệt Lão cũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn.
Nhìn hai vị tiền bối cứ như phụ mẫu bảo vệ tiểu hài tử, Trần An Vĩ vừa buồn cười vừa áy náy. Hít sâu một hơi, hắn chân thành nói “Để Uyển Dư gặp nguy hiểm là lỗi của tiểu tử, bất quá hai vị tiền bối đừng lo lắng, nàng hiện tại đang ở trong pháp bảo của ta!”
“Có bị thương không?” Nguyệt Lão nghe vậy hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi.
“Không có!” Trần An Vĩ lắc đầu, mặt không đổi sắc đáp.
“Tên Trường Lam kia đâu?” Nhật Lão lại lên tiếng.
“Chết rồi!” Trần An Vĩ không chút do dự đáp.
“Chết rồi? Là ai đã làm?” Nhật Lão ánh mắt khẽ rung động, khó tin hỏi.
“Tiểu tử làm!” Trần An Vĩ vẫn nhanh chóng trả lời.
“Thật?” Nhật Nguyệt Nhị Lão bốn mắt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt đối phương sự kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới một Nguyễn Hoàng cảnh lại có thực lực diệt trừ một Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh.
“Và cả thê tử của ta!” Trần An Vĩ giơ tay đính chính, bất quá điều đó càng khiến hai vị Thủ Thư càng thêm bất ngờ.
“Ngươi có thê tử Nguyên Tôn cảnh?” Nguyệt Lão ngập ngừng hỏi, phải có cường giả Nguyên Tôn cảnh hỗ trợ thì tên Trường Lãm này mới có thể bị tiêu diệt. Mà Nhật Lão cũng có cùng suy nghĩ với thê tử của mình.
Dù sao thì để có thể đảm nhiệm vị trí Phó Viện Trưởng, tên này cũng không tầm thường, thực lực của hắn cũng nằm trong những vị trí đầu trên toàn tinh cầu. Đương nhiên là nếu không tính những lão quái vật lâu đời như Nhật Nguyệt Nhị Lão, Ngũ Đại Anh Kiệt đám người.
Trần An Vĩ thoáng suy nghĩ, sau đó liền nói “Thê tử của ta dù chưa đạt Nguyên Tôn cảnh, nhưng với thực lực của các nàng vẫn có thể đả thương được tên Trường Lãm.”
“Ngươi có bao nhiêu thê tử?” Nguyệt Lão nghe vậy, không biết đã nảy sinh suy nghĩ gì liền hỏi.
“Hiện tại có gần mười người trong số các nàng đang ở trong pháp bảo của ta!” Trần An Vĩ không chút giấu giếm
Nhật Nguyệt Nhị Lão ánh mắt lóe lên dị sắc, trong đầu thầm nghĩ tiểu tử này có vận khí khỉ gió gì, gặp được những nữ nhân xuất chúng tới mức này?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, âm thầm truyền âm…
“Làm sao bây giờ, tiểu tử này có nhiều thê tử như vậy, Uyển Dư của chúng ta liệu còn cơ hội?” Nhật Lão lo lắng hỏi.
“Hừ, thế thì đã sao, cảm giác của ta chưa bao giờ sai, lão già ông lo lắng cái gì?” Nguyệt Lão hừ lạnh một tiếng, đã để nàng se duyên, muốn chống đối cũng không được.
“Cũng phải!” Nhật Lão lúc này mới hài lòng gật đầu.
Trần An Vĩ như biết được suy nghĩ của hai người, khẽ hắng giọng nói “Hai vị tiền bối yên tâm, nếu như tiểu tử và Uyển Dư thực sự có duyên, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng!”
Nhật Nguyệt Nhị Lão nghe vậy gật đầu “Hy vọng ngươi nói được làm được!”
Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, sau đó gương mặt liền trở nên nghiêm túc “Bất quá hiện tại không nói chuyện này, tiểu tử có việc quan trọng hơn muốn nhờ tới sự giúp đỡ của hai vị!”
“Nói đi!” Nhật Nguyệt Nhị Lão thấy hắn nghiêm túc cũng thu lại suy nghĩ lạc đề, phất tay một cái đem không gian xung quanh phong tỏa, tránh để người khác nghe được.
Trần An Vĩ gật đầu, nhanh chóng tường thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra tại mật thất của trên Trường Lãm, tình hình hiện tại của Viện Trưởng và Hàn Uyển Dư, đồng thời cũng ngỏ ý mong muốn hai vị tiền bối sẽ giúp quản lý Nhật Nguyệt Học Viện trong thời gian hắn tìm cách chữa trị cho Viện Trưởng và Uyển Dư.
Nhật Nguyệt Nhị Lão nghe qua tình hình, biết Nhật Nguyệt Học Viện hiện tại đang lâm vào khó khăn vì vậy cũng không chút nề hà mà đồng ý.
Sau đó hai người cùng với Trần An Vĩ bàn tính chuyện bình ổn tâm trạng của các học viên và Lão Sư.
Rất nhanh chóng, một tin tức được phát ra trên toàn Học Viện, Viện Trưởng bất ngờ đứng ra tuyên bố toàn bộ những tội lỗi của Phó Viện Trưởng, đồng thời cũng đã ra tay tru diệt hắn, chấm dứt sự mất tích liên hoàn của các học viên và Lão Sư.
Tin tức vừa ra, không thể nghi ngờ là tâm trạng của đám người cũng bình ổn lại đôi chút.
Nhưng ngay sau đó, tin tức tiếp theo ngay lập tức khiến đám người vui mừng cực độ.
“Viện Trưởng, người chuẩn bị bế quan sao?” Một đám Lão Sư cùng học viên vui mừng phấn khởi vây quanh một nữ nhân tuyệt sắc trong bộ cung trang màu hoàng kim, bọn hắn vừa cười vừa hỏi.
“Ừm, trong thời gian ta bế quan, Nhật Nguyệt Nhị Lão sẽ quản lý học viện, các ngươi tuyệt đối không được để hai vị tiền bối phật lòng!” Nữ nhân gật đầu, đồng thời cũng nghiêm túc căn dặn.
Chúng Lão Sư và học viên nhất loạt gật đầu, bọn hắn đều từng nghe danh tới hai vị tiền bối đức cao vọng trọng này, kể cả Viện Trưởng cũng phải khách khí thì đương nhiên bọn hắn sẽ không làm bừa.
Nhưng đó không phải chuyện chính, chuyện chính là Viện Trưởng của bọn hắn sắp bế quan. Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là thực lực của người đang có dấu hiệu tăng lên, thậm chí nếu cơ duyên đầy đủ, người có thể đột phá, chính thức bước vào hàng ngũ Nguyên Quân cảnh trong truyền thuyết.
Chỉ cần Viện Trưởng có thể đạt tới cảnh giới đó, Nhật Nguyệt Học Viện có thể ngẩng cao đầu rồi.
Đáng tiếc, đám người đâu biết rằng Viện Trưởng là do Trần An Vĩ dùng Di Hình Hoán Ảnh hóa trang mà thành. Còn Viện Trưởng thật sự của bọn hắn thì không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Đúng vậy, Trần An Vĩ đã hóa trang thành Viện Trưởng, một mặt công bố chuyện tày trời mà Trường lãm đã làm, một mặt lại tuyên bố bế quan dài hạn, nhằm kéo dài thời gian chờ tới khi Viện Trưởng thực sự tỉnh lại.
Nhìn thấy phản ứng của đám người, Trần An Vĩ trong thân phận nữ Viện Trưởng âm thầm gật đầu, động lấy ý niệm thân ảnh đã biến mất.
Lúc này, bên trong Bát Diện Thạch…
Hàn Uyển Dư đang trố mắt nhìn khung cảnh xung quanh mình hiện tại, cảm nhận được lượng nguyên khí dồi giàu và Hồn Lực mà không gian này mang lại, nàng không khỏi tự hỏi nơi này là đâu.
Cố gắng lục tìm ký ức trước đó, nàng bất lực lắc đầu khi nhận ra toàn bộ những gì nàng nhớ được là cảnh mình bị một cánh tay xuyên toa không gian ám toán, cuối cùng trúng phải Phệ Trí Tán mà hôn mê, sau đó thì không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Nàng tỉnh rồi sao?” Bất chợt lúc này, một giọng nói ôn nhu dịu dàng vang lên bên tai, Hàn Uyển Dư trong lòng giật thót, khó khăn quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“Ngươi…” Nhìn thấy nam nhân quen thuộc trong ký ức, nàng lắp bắp mãi không nói nên lời.
Có lẽ một phần vì khó hiểu, không biết vì sao hắn lại ở đây, một phần khác vì nàng không nghĩ mình lại gặp hắn trong khi chưa hóa trang thành Dương Lệ. Và một phần nào đó nàng lúng túng vì phát hiện trong lòng mình vậy mà có hình bóng của tên này.
Ngay lúc nàng vừa định quay lưng tránh mặt hắn, thì bất chợt cảm nhận được vòng eo mê người của mình đã bị một cánh tay cứng rắn ôm chặt, thân thể nàng cũng theo đó mà nhào vào một lồng ngực rắc chắc của ai đó.
“Ngươi… mau bỏ ta ra, ta không quen biết ngươi, vì sao lại ôm ta?” Hàn Uyển Dư trong lòng cuồng loạn, hai tay liên tục đánh vào ngực nam nhân, điên cuồng dẫy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Tới bây giờ mà nàng còn muốn giấu ta?” Trần An Vĩ đương nhiên không buông tha cho nàng, trực tiếp lên tiếng hỏi, giọng điệu vô cùng dứt khoát.
“Ta… ta giấu gì ngươi?” Hàn Uyển Dư lắp bắp hỏi, trong lòng lại cảm thấy hổ thẹn. Nàng từng muốn trả thù tên nam nhân này, từng muốn tận tay giết chết những người hắn yêu thương, nhưng rồi ngày hôm nay nhìn thấy hắn tại nơi này, chẳng hiểu sao lòng nàng lại bối rối.
“Hàn Uyển Dư – Đại Tiểu Thư thế hệ trước của Hàn gia, từng được Viện Trưởng hiện tại thu nhận làm đồ đệ cách đây hơn nghìn năm, hiện tại khi biết được gia tộc bị toàn diệt, đang có ý định trả thù ta!” Trần An Vĩ nhìn nàng nói một hơi một tràng.
Hàn Uyển Dư nghe vậy, tròng mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại hừ lạnh “Nếu đã biết thân phận và mục đích của ta, ngươi buộc phải chết!”
Dứt lời, nàng cấp tốc hội tụ lực lượng, Băng Hệ Nguyên Lực bao trùm bàn tay trắng nõn, muốn trấn vào ngực của nam nhân.
“Kì quái, tại sao hắn không tránh?” Hàn Uyển Dư nhìn thấy nam nhân này vẫn ôm lấy mình, mặc cho thế công của nàng sắp chạm vào người cũng chẳng nhúc nhích, trong lòng tự hỏi.
Một giây sau, nàng đã lập tức có câu trả lời “Cứ tiếp tục nếu như nàng muốn sư phụ của mình không thể phục hồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Hàn Uyển Dư nghe vậy, thế công lập tức khựng lại, ánh mắt gắt gao nhìn Trần An Vĩ.
“Đi theo ta!” Trần An Vĩ nghe câu hỏi, nhẹ nhàng nói, rồi cũng chẳng để giai nhân kịp phản ứng, hắn đã nắm lấy bàn tay ngọc của nàng mà kéo đi.
Hàn Uyển Dư im lặng, một nửa muốn tìm cơ hội giết hắn, một nửa khác lại bị chút rung động trong lòng làm cho bối rối, vì vậy cũng mặc nam nhân nắm lấy tay mình.
Theo hắn đến một nơi, Hàn Uyển Dư xém chút bật khóc khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt…
“Sư phụ!”
------------
Thật xin lỗi anh em, tác có công việc vào ngày hôm qua nên không viết được.
Dạo này tác đang phải thi nên chỉ tranh thủ viết được chút ít cho anh em, mong các đạo hữu thông cảm!
Vì tạm thời chưa thể cân bằng được giữa việc học, làm và viết truyện, nên tác hay bị stress, đôi lúc chẳng muốn làm gì, khiến không ít công việc của tác bị trễ nải trong đó có cả việc học. Vì thế nên tác nghĩ là mỗi tuần tác sẽ dành ra thêm một ngày để nghỉ ngơi (tức là không làm gì) đó là ngày t5. Tuần này là do bận, còn những tuần sau thì tác sẽ không viết truyện vào t5 nên anh em đừng chờ chương vào ngày đó nha.
À còn một cái nữa, là càng vào cuối tuần thì công việc của tác càng nhiều nên anh em cũng đừng chờ làm gì cho mệt người nha! Đọc truyện nhưng phải nhớ bảo vệ sức khỏe đó!
Thêm nữa là, công việc tác đang làm có tính chất đặc thù phải thức đêm (ko phải là thức hơn 1h 2h đâu, nó là đang ngủ bị gọi dậy ấy) nên là có những ngày tác rất mệt, vì thế là tác cũng không ra chương, nên là anh em thông cảm nha!
Lời cuối cùng là cảm ơn các anh em đã ủng hộ tác thời gian qua!
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花