Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 236 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

236 Chương 236 Vạn Vũ Đế Vương

“Đó là…” Trần An Vĩ cười nói, chợt vươn tay ôm lấy cơ thể thon thả của Hàn Uyển Dư vào lòng.

“A, ngươi làm gì?” Hàn Uyển Dư bị nam nhân ôm bất ngờ, chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi hoàn toàn bị Trần An Vĩ ôm gọn vào lòng. Nhịp tim gia tốc, trong lòng vừa bất ngờ vừa cuồng loạn, nàng liên tục giẫy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân.

“Uyển Dư!” Nhìn thấy tiểu giai nhân đang vùng vẫy trong lòng, Trần An Vĩ dịu dàng gọi.

Hàn Uyển Dư nghe hắn gọi tên mình, động tác đang làm cũng dừng lại, trong lòng run lên một cái nhưng lại không nói gì mà chỉ nhìn hắn, ánh mắt lúng liếng nước.

“Nàng gả cho ta nhé?” Trần An Vĩ giọng điệu tràn ngập dịu dàng cùng chân thành nhìn vào mắt nàng nói.

“Ngươi… sao lại…” Hàn Uyển Dư thoáng sững sờ, trong lòng vậy mà nhen nhóm một niềm vui nho nhỏ, bất quá nàng là nữ nhân lý trí, sẽ không vì một lời nói của nam nhân mà dễ dàng tin tưởng.

Trần An Vĩ mỉm cười nói “Ta thừa nhận, bản thân mình rất tham lam, gặp nữ nhân nào cũng muốn thu vào phòng. Kể cả nàng và sư phụ của nàng!”

Hàn Uyển Dư nghe vậy trong lòng âm thầm tức giận, tên này hay lắm, đánh chủ ý lên nàng thì cũng thôi, còn dám có ý đồ với sư phụ! Hừ, để ta xem sau này sư phụ bình phục sẽ trị ngươi thế nào!

“Ta cũng không phải loại người vô tình, nàng đã giúp đỡ ta, ta đương nhiên sẽ báo đáp!” Trần An Vĩ lại nói.

“Nhưng ngươi đã cho ta Liên Hoa Hạ Phàm rồi!” Hàn Uyển Dư khó hiểu nói.

Trần An Vĩ lắc đầu “Như vậy làm sao có thể đủ? Ta muốn dùng thân báo đáp!”

“Phi! Nghĩ hay lắm! Ai muốn ngươi dùng thân báo đáp!” Hàn Uyển Dư đánh vào ngực hắn một cái.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười tà, nhân lúc nàng đang phân tâm mà nhắm thẳng đôi môi kiều diễm của Hàn Uyển Dư mà hôn xuống.

“Ưm… ngươi…” Hàn Uyển Dư trừng mắt nhìn, hai tay liên tục đập vào ngực hắn muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng càng làm vậy chỉ khiến vòng tay của nam nhân càng thêm siết chặt.

Trần An Vĩ không làm gì cả, hắn chỉ hôn lên môi nàng, hai tay ôm lấy cơ thể thon thả mềm mại của giai nhân mà nhẫn nại chờ đợi.

Hàn Uyển Dư sau một hồi vùng vẫy cuối cùng cũng chỉ đành để hắn ôm mình mà hôn lấy. Nhưng nàng đâu biết rằng, hành động của nàng lại chính là ý muốn của nam nhân.

Nhìn thấy Hàn Uyển Dư không tiếp tục vùng vẫy, Trần An Vĩ lại bắt đầu “thế công”. Đầu lưỡi như tiểu xà trơn tuột mà tách hàm răng trắng ngọc của giai nhân, bắt đầu thám hiểm bên trong.

“Ưm…” Hàn Uyển Dư bị tấn công bất chợt, biết dù có cắn hắn đến bật cả máu thì tên nam nhân này cũng không dừng lại, chỉ có thể trừng mắt mặc cho Trần An Vĩ chiếm lấy cam lộ thơm ngọt của mình.

Khiến nàng cảm thấy kinh hỉ là bị hắn hôn như vậy mà lại có thể khiến Băng Hàn Khí trong cơ thể giảm đi đáng kể, chút khó chịu vì bị Công Pháp phản phệ cũng đã bớt đi không ít.

Trong lúc Hàn Uyển Dư phân tâm, Trần An Vĩ đã bắt được đầu lưỡi nhỏ nhắn ngọt ngào của giai nhân mà liếm láp, nước bọt ẩn chứa khí tức nam tính nhờ đó mà được truyền vào miệng nàng, hắn cũng không chút bỏ phí mà hút hết mật ngọt trong miệng Hàn Uyển Dư về mình.

Bàn tay hư hỏng lại theo đường cũ mà đặt lên bờ mông kiều nộn, bắt đầu xoa nắn.

“Hừ…” Hàn Uyển Dư bị động tác của hắn làm cho rên nhẹ một tiếng, hốt hoảng ngăn lại động tác của hắn.

Nhưng Trần An Vĩ đâu dễ buông tha, phía trên thì liên tục quấn lấy đầu lưỡi của giai nhân, phía dưới vẫn xoa nắn bờ mông kiều nộn của nàng mặc cho tay nàng đang giữ lấy tay hắn.

“Đừng… nếu như ngươi tiếp tục…” Hàn Uyển Dư hơi thở dần trở nên dồn dập, khó khăn truyền âm một câu, thân thể uốn éo theo từng động tác của nam nhân.

Nhưng Trần An Vĩ dường như không để ý mà tiếp tục động tác của mình, tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà vuốt ve vòng eo thon thả của Hàn Uyển Dư rồi trườn lên bắt đầu xoa nắn đôi gò bông đào của giai nhân.

Cảm thấy y phục dần trở nên vướng víu, hắn động lấy ý niệm đem chúng thiêu rụi, ngay sau đó một cỗ ngọc thể có thể khiến biết bao nhiêu nam nhân trong thế gian điên đảo.

Một cơ thể đều đặn trắng nõn không chút tì vết hiện lên trước mặt hắn, đôi gò bông đào tròn trịa vừa tay hồng hào cùng vòng eo thon gọn được tô điểm một cái lỗ rốn nhỏ nhắn xinh xắn tại trung tâm.

Phía dưới nữa là một thảm cỏ đen tuyền pha lẫn chút xanh lam được cắt tỉa gọt gàng đang bao trùm lên một hang động mê người rỉ ra từng đợt thánh thủy mời gọi, trên đó một chút là hạt lê nhỏ tọa lạc ngay cửa động.

“Á!” Hàn Uyển Dư bị nam nhân bất ngờ dùng lực lượng thiêu rụi y phục, vội vàng che đi hai bộ vị mẫn cảm trên cơ thể, ánh mắt long lánh ngập nước có chút ủy khuất nhìn hắn.

“Bảo bối…” Trần An Vĩ yêu thương ôm lấy ngọc thể của nàng vào trong lòng, ôn nhu nói “Ta biết nàng có thể không tin vào tình cảm của ta, nhưng ta tin thời gian sẽ chứng minh tất cả!”

“Ngươi là đồ ngốc!” Hàn Uyển Dư trong miệng làu bàu, nhưng lại vô thức nép vào lòng hắn, khóe miệng vô thức cong lên chứng tỏ nội tâm vui vẻ.

Trần An Vĩ khẽ nâng cằm, nhắm lấy đôi môi kiều diễm của giai nhân mà hôn xuống.

Dịu dàng và chân thành, hắn ôn nhu chiếm lấy đôi môi của nàng, tận hưởng xúc cảm mềm mại và cam lộ thơm ngọt của giai nhân. Hai tay cũng không chịu để yên, một tay ôm lấy vòng eo thon của nàng, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bông đào của giai nhân, thỉnh thoảng se se lấy nhũ hoa của nàng.

“Ưm… không phải muốn ăn người ta sao?” Hàn Uyển Dư vừa uốn éo theo từng động tác của nam nhân, vừa rên rỉ nỉ non nói.

Trần An Vĩ vui mừng nhìn nàng, động tác liền trở nên mạnh bạo hơn, cộng với kĩ năng phòng the thượng thừa của mình rất nhanh đã khiến u cốc của giai nhân trở nên ướt đẫm.

Hắn nhẹ nhàng bế lấy Hàn Uyển Dư theo kiểu công chúa, rồi đặt nàng lên thảm cỏ bên cạnh Ôn Hồn Tuyền, tay vuốt ve ngọc thể của giai nhân, tay kia lại tiến xuống tấn công vào nhục động mềm mại.

“Ưm… đừng mà…” Hàn Uyển Dư rên rỉ nỉ non khi hắn đút một ngón tay vào u cốc của nàng. Hạ thân nàng uốn éo càng khiến thánh thủy tràn ra như nước lũ tràn bờ đê.

Trần An Vĩ hết chịu nổi liền cúi mặt húp lấy húp để, không chút bỏ phí dù chỉ là một giọt.

“A… không thấy bẩn sao…” Hàn Uyển Dư nhìn thấy hành động của hắn, khó khăn hỏi.

Trần An Vĩ không trả lời nàng mà đáp lại bằng cách uống hết thánh thủy của nàng, cái lưỡi hư hỏng thậm chí còn đút vào trong mà liếm láp, dường như chỉ bấy nhiêu đó chưa đủ cho hắn.

Hàn Uyển Dư trong lòng ngọt ngào như được nếm mật, nàng nhận ra tên nam nhân này cũng không tệ lắm.

Hắn lo lắng cho nàng, quan tâm tình trạng thương thế của nàng, từng cứu sư đồ các nàng một mạng, hiện tại còn không để tâm tới những thứ mà nàng nghĩ nó dơ bẩn.

Tất cả điều đó khiến Hàn Uyển Dư cảm thấy bản thân mình được trân trọng, một điều mà nàng luôn mong muốn được cảm nhận từ bấy lâu.

Không biết có phải do tác dụng của Tuyết Vực Chung Tình Công hay không, nhưng hình bóng của hắn trong lòng nàng đã thực sự không thể xóa nhòa.

Dù hiện tại nàng có xóa đi Băng Hàn Khí, Hàn Uyển Dư nàng tin tưởng nàng vẫn sẽ không thể quên được Trần An Vĩ.

“Ta vào nhé?” Vừa rên rỉ vừa suy nghĩ, Hàn Uyển Dư chợt nghe giọng nói trầm ấm dịu dàng của hắn vang lên bên tai.

Nàng mỉm cười nhìn hắn, vươn người ngồi dậy nắm lấy côn thịt của hắn mà xoa nắn, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Trần An Vĩ, nàng hé mở môi thơm, ngậm tiểu huynh đệ vào trong miệng, đầu lưỡi vươn ra bắt đầu bú mút.

“Thật cứng, thật nóng!” Mặc dù đã nhìn thấy nó ngẩng cao đầu, nhưng mãi tới khi ngậm côn thịt của nam nhân vào miệng, Hàn Uyển Dư mới cảm nhận được độ cứng nóng của nó.

Liếc thấy biểu hiện sung sướng của Trần An Vĩ khiến nàng càng thêm ra sức phục vụ hắn.

Trần An Vĩ trong lòng vui sướng khi Hàn Uyển Dư chủ động nuốt lấy côn thịt của mình, yêu thương đặt nàng nằm xuống thảm cỏ, rồi đặt tiểu huynh đệ trước cửa mình của giai nhân, khẽ cọ xát.

“Ưm… vào đi…” Hàn Uyển Dư đã sớm bị động tác của hắn làm cho động tình, hiện tại cũng không thể kháng cự mà nỉ non nói.

Trần An Vĩ được giai nhân cho phép, nhắm chuẩn nhục động mềm mại mà đẩy mạnh, tiểu huynh đệ một đường thẳng tới tận hoa tâm của người con gái.

Máu đào chảy dài, nhuộm đỏ một vùng cỏ dưới cơ thể hai người, Hàn Uyển Dư cắn chặt bờ môi để không bật ra tiếng rên đau đớn của bản thân.

Trần An Vĩ thương tiếc trườn người hôn lên môi nàng, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bông đào giúp nàng xua tan bớt đau đớn từ lần đầu phá thân, hạ thân nhẹ nhàng chuyển động giúp nàng thích nghi dần với cảm giác bị xâm nhập.

“Nhấp đi chàng!” Sau một khoảng thời gian, cảm giác đau đớn đã vơi đi bớt, u cốc phía dưới hạ thân liên tục co bóp mỗi khi tiểu huynh đệ của hắn di chuyển khiến Hàn Uyển Dư chịu không nổi mà đòi hỏi thêm.

Trong vô thức, nàng không hay biết mình đã vô tình đổi cách xưng hô với hắn.

Trần An Vĩ đương nhiên không bỏ qua chi tiết nhỏ này, trong lòng càng trở nên vui vẻ, hạ thân bắt đầu chuyển từ nhẹ nhàng sang dũng mãnh.

Phạch! Phạch! Phạch!

“Ưm… a…” Hàn Uyển Dư rên rỉ trong họng theo từng động tác của nam nhân, hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi môi hé mở để lưỡi hắn tiến vào bên trong.

Trần An Vĩ vẫn cứ tiếp tục nhấp vào bên trong giai nhân, thỉnh thoảng lại cúi xuống gặm mút đôi gò bông đào của nàng, dùng miệng của mình làm chúng ướt đẫm.

Từng dấu vết đỏ chói của cuộc ân ái cũng được hắn in lên ngọc thể trắng nõn của nàng, khiến giai nhân vừa sướng vừa thẹn.

“Bảo bối, nàng tuyệt quá, ta yêu nàng!” Trần An Vĩ cảm nhận u cốc thần thánh của nàng đang bó chặt lấy tiểu huynh đệ của hắn, cảm giác ấm áp truyền về khiến hắn thư sướng vô cùng.

“Ưm… yêu ta… a… vì thân thể sao…” Hàn Uyển Dư hứng chịu từng đợt nhấp của nam nhân, khó khăn hỏi.

Trần An Vĩ mỉm cười “Yêu nàng vì tất cả!”

Hàn Uyển Dư khẽ gắt một tiếng “Dẻo miệng!” nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, đôi chân thon dài quặp chặt vào vòng eo của hắn, hạ thân uốn éo cho nam nhân dễ xâm nhập.

“Thiếp sẽ ghi nhớ lời nói của chàng ngày hôm nay, sau này chỉ cần chàng phụ bạc, dù đau lòng đến mấy thiếp vẫn sẽ tự tay kết liễu chàng!” Hàn Uyển Dư lấy hết lý trí nói một câu, trước khi chìm vào khoái cảm mà nam nhân mang lại.

“Dù chết, ta cũng không phản bội các nàng!” Trần An Vĩ trân trọng từng chút một hôn lên khắp cơ thể giai nhân, hạ thân vẫn không ngừng xâm chiếm lấy nhục động của nàng.

“Ưm… a… sướng quá…” Hàn Uyển Dư đã không còn suy nghĩ được gì, chỉ biết rên rỉ theo từng động tác của hắn.

Lời nói vừa nãy chính là tiếng lòng của nàng. Nàng đã trao thân cho hắn, chỉ cần Trần An Vĩ không phụ bạc nàng và các tỷ muội, đời này Hàn Uyển Dư nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.

Phạch! Phạch! Phạch!

Trần An Vĩ vẫn ra vào bên trong giai nhân, tiếng va chạm da thịt vang vọng khắp Bát Diện Thạch đã truyền đến tai không ít nữ nhân cũng đang ở trong này.

Các nàng người thẹn thùng phong bế thính giác, người hứng thú phóng thần thức về phía đôi nam nữ đang ân ái cạnh Ôn Hồn Tuyền kia.

“Kia là tỷ muội mới của chúng ta sao?” Ở trên Đình Viện Thụ, một vị tuyệt sắc giai nhân mặc bạch sắc cung trang duyên dáng mà đứng, nhìn thấy tình cảnh phía dưới, ánh mắt nảy lên hứng thú, môi thơm hé mở nhẹ giọng hỏi.

Hồn Lực nhàn nhạt tỏa ra xung quanh nàng khiến người khác vô thức cảm thấy thư thái. Nếu có Hồn Tu đứng cạnh nàng, người đó sẽ cảm thấy tu vi của chính mình đang thăng tiến, thậm chí dù không phải Hồn Tu nhưng vẫn có cảm giác thoải mái vô cùng.

Phía sau nàng, một đám nữ nhân có nhan sắc không hề kém cạnh đang đứng, ánh mắt cũng đang hứng thú không kém, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía một vị nữ nhân khác.

Nàng vừa hay lại từng là đồng tộc với nữ nhân đang được phu quân các nàng “yêu” kia, cảm xúc của nàng hẳn là rất đặc biệt.

Việc Hàn Uyển Dư mang thù hận tiếp cận phu quân các nàng, ai cũng đã biết, vì vậy chúng nữ trước nay đều lấy một tâm thế quan sát hành động của nữ nhân này.

Hiện tại nhìn thấy hành động của nàng ấy, chúng nữ cũng không tiếp tục ngăn cản.

Nhưng dù sao đó cũng là cảm nhận của các nàng, còn Hàn Mộng Nhu thì khác. Nàng là nạn nhân trực tiếp của đám cao tầng Hàn gia từng được Trần An Vĩ tương trợ, đương nhiên sẽ không thoải mái khi có tộc nhân Hàn gia tiếp cận phu quân mình.

“Các tỷ muội đừng nhìn ta, nếu như Uyển Dư thực sự yêu phu quân, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản!” Như cảm nhận được ánh mắt của chúng nữ, Hàn Mộng Nhu lên tiếng trả lời.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Uyển Dư, nàng đương nhiên cảm thấy không thoải mái. Trong lòng thầm nhủ chỉ cần nữ nhân này gây hại cho phu quân, nàng nhất định sẽ ra tay.

Nhưng sau đó lại nhìn thấy Hàn Uyển Dư không vì thù hận mà mù quáng, ngược lại còn giúp đỡ phu quân, Hàn Mộng Nhu cũng không còn cảm thấy khó chịu với nàng, vì thế sau đó mới nói nhiều một chút, hy vọng có thể giúp nàng thoát khỏi thù hận.

Và hành động của Hàn Mộng Nhu đã đúng, Hàn Uyển Dư sau khi biết được sự thật, đã không tiếp tục hận Trần An Vĩ, ngược lại dưới tác dụng của Tuyết Vực Chung Tình Công, đã dần chìm vào tình yêu của hắn.

“Thiếp ra… thiếp raaaaaa…” Một tiếng rên dài vang vọng không gian cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng nữ. Hiển nhiên là Hàn Uyển Dư đã đạt tới giới hạn.

Trần An Vĩ nhẹ nhàng nhấp thêm một cú trước khi ngả người xuống vuốt ve tấm lưng trần của giai nhân. Hắn vẫn chưa ra, nhưng nhìn thấy nàng mồ hôi nhễ nhại thì lại không nỡ tiếp tục.

“Thiếp… vẫn có thể…” Hàn Uyển Dư thở hổn hển nhìn hắn nói, nàng cũng muốn giúp hắn tận hứng.

“Ngốc, nàng đã mệt vậy rồi!” Trần An Vĩ yêu thương hôn lên trán nàng, sau đó nhếch miệng cười tà nói “Hơn nữa, nàng đâu chỉ có một mình!”

Dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc cùng chút ngượng ngùng của giai nhân, hắn vươn tay một cái, chúng nữ trốn trên Đình Viện Thụ đã lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.

“Các bảo bối, ta muốn yêu các nàng!” Trần An Vĩ bật cười lớn lao về phía chúng nữ trong ánh mắt hờn dỗi của từng người các nàng.

Một khung cảnh ngập tràn xuân sắc lan tỏa khắp Bát Diện Thạch…

------------

Chúc mừng năm mới!

Anh em đã nghỉ tết Dương Lịch chưa? Tác vừa thi xong hôm qua, ráng thức đêm viết cho anh em!

Công việc hơi bận nên bỏ bê tuần qua, thực sự xin lỗi!

Cũng không có thời gian nổ chương cho anh em, xin lỗi nha!

Chúc anh em có một năm mới vui vẻ, ai về quê thì nhớ chú ý xe cộ, nhậu nhẹt chớ lái xe. Công việc năm mới cũng có điều thăng tiến, chức nhỏ lên to, đã to lên to nữa! Chúc các anh em nào còn học thì đạt nhiều điểm tốt trong các kỳ thi sắp tới!

Chúc anh em Tết này nhận nhiều lì xì nha!

Xin cảm ơn đã ủng hộ tác thời gian qua!

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.