227 Chương 227 Vạn Vũ Đế Vương
“Hửm?” Đang trên đường trở về, chợt Trần An Vĩ nhận ra điều gì, ánh mắt liền khóa chặt vào Nguyên Tố Tháp ở trước mặt, nơi đang tụ tập một đám đông học viên liên tục bàn tán điều gì đó.
Trần An Vĩ hiếu kỳ, âm thầm che giấu khí tức, lắng nghe những âm thanh truyền đến từ đám đông này.
“Này, hôm nay ngươi tu luyện Hỏa Hệ Nguyên Lực tới được tầng bao nhiêu?” Một nam tử khoác vai bằng hữu bên cạnh hỏi.
“Haizz, trọng thương lần trước vẫn chưa khỏi, lại thêm phải tiêu hao lực lượng vượt qua những tầng phía trước, ta chỉ có thể bước tới tầng 25 mà thôi, còn thua lần trước tận 2 tầng!” Nam tử bằng hữu kia thờ dài chán nản nói.
“Ngươi vậy còn đỡ, lão tử còn chưa vượt qua nổi tầng 20!” Nam tử kia nghiến răng nói.
“Haizz, phải chi chúng ta có được đặc quyền của Lão Sư, trực tiếp truyền tống tới tầng đầu tiên của mỗi loại Nguyên Lực Thuộc Tính thì hay biết mấy!” Nam tử bằng hữu khẽ cảm thán, trong lòng âm thầm ước nguyện.
Bọn hắn vào học viện đã lâu nhưng vì thực lực không đủ nên chưa thể trở thành Lão Sư, hiện tại đang nuối tiếc vì không thể sử dụng đặc quyền đó.
“Đặc quyền của Lão Sư?” Trần An Vĩ nghe được lời nói của hai nam tử này, trong đầu nhớ lại hình ảnh Dương Lệ từng giúp hắn truyền tống trực tiếp tới tầng thứ 31 của Nguyên Tố Tháp.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, hắn lập tức xuất hiện trước mặt hai nam tử kia, mỉm cười hỏi “Hai vị học viên này, đặc quyền mà các ngươi vừa nói cụ thể là gì vậy?”
Hai nam tử kia nhìn thấy thiếu niên vừa xuất hiện chắn đường mình, vừa định cáu giận thì lại phát hiện ra thiếu niên trước mặt lại chính là vị Lão Sư vừa mới nhậm chức các đây không lâu, cả hai liền biết ý mà vội vàng cúi người chào.
Ở Nhật Nguyệt Học Viện nói riêng và các học viện khác nói chung, học viên dám vô lễ với Lão Sư sẽ bị trừng trị cực kì nghiêm khắc, nhưng ngược lại, những Lão Sư dám lạm dụng quyền lực để làm ra những hành động đáng ghê tởm với học viên cũng không được dung thứ. Thậm chí nếu quá nghiêm trọng sẽ lập tức bị tru diệt bằng mọi giá.
Có thể thấy hai nam tử này cũng không phải kẻ ngốc, vẫn còn biết tôn trọng quy tắc.
Nhìn thấy hai nam tử kia muốn cúi người chào, Trần An Vĩ liền phất tay đem hai người bọn hắn đỡ dậy mỉm cười “Được rồi, không cần đa lễ. Bất quá các ngươi vẫn cần trả lời câu hỏi của ta nha!”
Hai nam tử kia nhìn thấy hành động của hắn, ánh mắt lóe lên dị sắc, ấn tượng về thiếu niên trước mặt này trong lòng hai người cũng tốt lên không ít.
Nghe hắn nói vậy, hai người không chút giấu giếm nói “Trần Lão Sư có điều không biết, đặc quyền của Lão Sư bao gồm rất nhiều thứ mà bao nhiêu học viên đều mong muốn có.”
“Lão Sư có thể ở Tàng Thư Viện lâu hơn học viên, có thể hưởng nhiều tài nguyên hơn học viên, đặc biệt chỉ có Lão Sư mới có thể được truyền tống trực tiếp trong Nguyên Tố Tháp.”
“Chỉ có Lão Sư mới được sử dụng truyền tống trực tiếp trong Nguyên Tố Tháp thôi sao?” Trần An Vĩ ánh mắt lấp lóe hỏi.
Hai nam tử kia liền gật đầu không chút do dự. Bọn hắn còn đang mong muốn học viên cũng có thể sử dụng đặc quyền này, cho dù phải trả thêm điểm cống hiến cũng được.
Chỉ cần được tu luyện trong Nguyên Tố Tháp, thực lực của bọn hắn đã tăng lên đáng kể, từ đó kiếm được thêm nhiều điểm cống hiến hơn, hoàn toàn không sợ lỗ.
Trần An Vĩ sau khi nhận được câu trả lời, mỉm cười nói “Đây là chút quà đáp lễ, đa tạ đã giải đáp thắc mắc của ta!”
Dứt lời cũng là lúc trên tay hai nam tử xuất hiện một chiếc túi trữ vật, mà thân ảnh đồng dạng cũng biết mất.
Hai nam tử kia còn chưa kịp hoàn hồn, thì lại nhìn thấy thứ bên trong túi trữ vật, xém chút không nhịn được mà gào lên sung sướng, trong lòng thầm cảm tạ Trần An Vĩ đã tặng cho mình một cơ hội tốt như vậy.
Bọn hắn chỉ cần phục dụng hết những thứ có trong túi trữ vật này, thực lực lập tức tăng lên nhanh chóng, kì thi Lão Sư cũng có hi vọng rồi!
Sau khi từ chỗ Nguyên Tố Tháp rời đi, Trần An Vĩ vừa suy ngẫm vừa trở về phòng. Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện ra điều gì, ánh mắt liền trở nên lấp lóe, không vội dùng thân pháp trở về mà tìm một chỗ ẩn nặc khí tức, dường như đang chờ đợi điều gì.
Trước mặt hắn, một thân ảnh nữ tử cực kì quen thuộc đang hướng về một nơi cũng rất quen thuộc. Đó chính là vị trí của kiện Không Gian Pháp Bảo mà hắn đang ở từ ngày đầu đến Nhật Nguyệt Học Viện.
Dường như khi sáng tạo ra nó, vị Luyện Khí Sư kia đã định sẵn công dụng cho tòa Không Gian Pháp Bảo này, vì thế tên của nó không gì đơn giản hơn chính là Lão Sư Viện.
Mà tương tự, một tòa Không Gian Pháp Bảo khác tên là Đồ Nhi Viện, dành riêng cho các học viên tu luyện.
Cả hai tòa Không Gian Pháp Bảo này, Lão Sư Viện và Đồ Nhi Viện, đều có chung một điểm đặc biệt.
Thử nghĩ xem, nếu ngươi đang ở trong một căn phòng, tư trang ngươi đều để ở bên trong, vậy thì làm sẽ để tránh kẻ gian trộm cắp? Chính là sử dụng ấn ký của riêng mình khắc vào cánh cửa, và ngoài ngươi ra sẽ không có ai có thể vào nếu không được sự cho phép của ngươi.
Lão Sư Viện và Đồ Nhi Viện này cũng tương tự như vậy, trước khi nhận căn phòng của hắn hiện tại, Trần An Vĩ cũng phải khắc lên cánh cửa ấn ký linh hồn của riêng mình, nếu không chẳng phải ai cũng vào được sao?
Loại ấn ký này cũng khá đặc biệt, nó có thể sáng lên nhằm xác nhận được chủ nhân có đang ở trong phòng hay không, giúp cho người bên ngoài dễ dàng liên lạc nếu có việc cần. Ngoài ra khi phát hiện chủ nhân tiến tới gần, nó sẽ phát sáng và tự động mở cửa, cũng khá tiện lợi.
Trở lại với hiện tại, Trần An Vĩ đang chăm chú nhìn lấy nữ tử đang tiến vào Lão Sư Viện, nàng thậm chí còn tiến về phía căn phòng bên cạnh căn phòng của hắn.
Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là nữ tử kia không phải ai quá xa lạ, mà ngược lại, nàng lại chính là học viên đã luôn chủ động giúp đỡ hắn, thậm chí còn khéo léo nhắc nhở hắn phải cẩn thận Trường Lãm.
Không phải Dương Lệ thì chính là ai?
“Nàng cũng là một vị Lão Sư sao?” Trần An Vĩ nhìn thấy ấn ký trên cánh cửa lấp lóe khi có sự xuất hiện của Dương Lệ, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Đôi chân khẽ động, thân ảnh một lần nữa trở lại Tàng Thư Viện.
…
“Tiểu tử, lại là ngươi sao?” Nhật Nguyệt Nhị Lão nhìn thấy Trần An Vĩ vừa mới cáo từ đã quay trở lại, liền lấy làm thắc mắc hỏi.
“Thật xin lỗi, tiểu tử còn muốn biết một chuyện!” Trần An Vĩ gãi đầu cười nhìn hai vị Thủ Thư nói.
“Ngươi muốn biết về nha đầu Dương Lệ kia?” Nguyệt Lão mỉm cười đầy ý vị nhìn hắn nói.
“Sao Nguyệt Lão tiền bối có thể biết?” Trần An Vĩ ánh mắt tràn đầy kinh ngạc hỏi.
“Haha, ngươi nghĩ cái danh Nguyệt Lão của lão bà ta chỉ để trưng thôi sao?” Nguyệt Lão ngược lại cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà để lại một câu nói tràn đầy ý vị trước khi ném cho hắn một tấm ngọc bội rồi rời đi.
“Tiểu tử, thê tử của ta chưa bao giờ cảm nhận sai. Cho nên nếu ngươi dám đối xử tệ bạc với nha đầu Dương Lệ, mạng của ngươi sẽ không còn!” Nhật Lão giả vờ tức giận buông xuống một câu rồi cũng không nán lại.
Trần An Vĩ khóe miệng giật giật mấy cái, bất quá nghĩ rằng cường giả thường có tính tình cổ quái nên cũng không quá để ý tới biểu tình của hai người, ngược lại hắn càng hứng thú với tấm ngọc bội trên tay mình hơn.
Không chút chần chừ, hắn động lấy ý niệm truyền Nguyên Lực vào trong đó, gần như ngay lập tức, một luồng thông tin được truyền vào đầu Trần An Vĩ.
“Chuyện này… Hàn gia vậy mà…” Trần An Vĩ hai mắt mở lớn, nếu không phải lượng thông tin này đến từ Tàng Thư Viện, hắn tuyệt đối sẽ không tin được thứ mình đang đọc.
Hóa ra… Dương Lệ lại không phải tên thật của nữ tử kia, mà tên của nàng lại chính là Hàn Uyển Dư.
Phải! Nàng mang họ Hàn, nàng là người của Hàn gia. Hơn nữa, thân phận của nàng ở Hàn gia cũng là rất cao, thậm chí còn cao hơn cả tên Thiếu Chủ Hàn Bạch đã chết của gia tộc này.
Nàng là Hàn Uyển Dư, nàng là Đại Tiểu Thư thế hệ trước của Hàn gia. Theo bối phận, Hàn Bạch còn phải gọi nàng một tiếng đại di.
Hàn Uyển Dư từ nhỏ đã có thiên phú rất cao, được một vị Lão Sư cao cấp nhận làm đồ đệ và đưa về Nhật Nguyệt Học Viện từ rất lâu về trước. Cũng từ đó, tên Hàn Vô Lĩnh mới có cơ hội lên nắm quyền Hàn gia, gây ra biết bao nhiêu cơ sự như ngày hôm nay.
Mà vị Lão Sư cao cấp kia sau này lại được bổ nhiệm làm Viện Trưởng của Nhật Nguyệt Học Viện, mà Hàn Uyển Dư bằng vào thiên phú của mình cũng trở thành một vị Lão Sư có tiếng trong học viện.
Đó cũng là lý do tại sao khi Trần An Vĩ nhắc tới việc muốn tìm tung tích của Viện Trưởng, ánh mắt của Hàn Uyển Dư lại trở nên thân thuộc như vậy.
Từ lượng thông tin mà Nguyệt Lão tiền bối đã giao cho, Trần An Vĩ còn biết thêm một chuyện đó là thời điểm xảy ra Tam Gia Đại Chiến, Hàn Uyển Dư lại đang bế quan, vì thế không thể có mặt.
Sau khi xuất quan, biết tin gia tộc mình đã toàn diệt, Hàn Uyển Dư vì thù hận đã nhiều lần đề nghị Nhật Nguyệt Học Viện đem quân san bằng Trần gia và Lục gia, nhưng lại không được chấp thuận.
Bởi lẽ Nhật Nguyệt Học Viện sẽ chỉ giải quyết mẫu thuẫn giữa các học viên với nhau hoặc giữa các học viên và một thế lực nào đó trong đại lục. Một khi mâu thuẫn đó phát triển thành mẫu thuẫn giữa các thế lực, học viện sẽ không giải quyết dù bất kì lý do gì.
Ở trường hợp này, Hàn gia và hai nhà Lục – Trần vốn có thù oán từ trước, nay đã giải quyết xong, Nhật Nguyệt Học Viện không thể xen vào.
Hàn Uyển Dư biết điều đó, nhưng nàng không từ bỏ, mà ngược lại càng điên cuồng tu luyện, trong vòng vài năm ngắn ngủi trong Gia Tốc Trận, tu vi của nàng cấp tốc đề thăng. Hiện tại đã là cường giả Tứ Tinh Nguyên Tông cảnh.
Trần An Vĩ đọc xong lượng thông tin này, trong lòng hiện lên nhiều điểm thắc mắc. Vì sao nàng từng muốn trả thù, nhưng khi gặp hắn lại không trực tiếp ra tay mà phải hóa trang thành Dương Lệ?
Nếu như nàng muốn giết hắn, tại sao nàng còn nhắc nhở hắn cẩn thận Trường Lãm làm gì? Hàn Uyển Dư có thể mặc kệ hắn đối đầu với Trường Lãm, thậm chí khi nghe tới mục đích của hắn cũng không nhắc nhở điều gì, như thế chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
Phải biết Trường Lãm hiện tại là cường giả Nguyên Tôn cảnh, có thể dễ dàng diệt sát một Nguyên Hoàng cảnh như Trần An Vĩ.
Chưa kể, nàng còn giúp hắn tiến thẳng đến tầng thứ 31 của Nguyên Tố Tháp, giúp hắn luyện được Tử Lôi Nguyên Lực nâng cao tu vi. Như thế chẳng phải sẽ khiến nàng khó thể trả thù hơn sao?
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức động lấy ý niệm, gửi đi một tín hiệu.
“Chủ nhân!” Rất nhanh sau đó, một khe nứt bất chợt xuất hiện sau lưng Trần An Vĩ, giọng nói trầm ổn bất chợt vang lên, cùng với đó là một nam tử trung niên với ánh nhìn cung kính bước ra quỳ một gối trước mặt Trần An Vĩ.
“Đã đạt tới Nhị Tinh Nguyên Tông cảnh rồi?” Trần An Vĩ đánh giá nam tử trung niên trước mặt, trong lòng cảm thán không thôi.
Trước khi hắn rời đi, nam tử trung niên này vốn vẫn còn trong hình dạng một lão nhân gần đất xa trời, tu vi vừa đột phá Bán Bộ Nguyên Tông cảnh, vậy mà hiện tại không chỉ là Nhị Tinh Nguyên Tông cảnh, mà bộ dạng cũng có chút thay đổi vì tuổi thọ gia tăng.
Nam tử trung niên này không ai khác chính là Đại Trưởng Lão của Hàn gia, Hàn Vô Nhất.
Sau sự kiện Tam Gia Đại Chiến, Hàn Vô Nhất vẫn luôn ở lại Trần gia phụ giúp quán xuyến nội vụ hai gia tộc, thời gian tu luyện cũng bị giảm bớt không ít, nhưng hắn lại có thể đột phá Nguyên Tông cảnh, chứng tỏ thiên phú cũng rất không tồi.
“Đó là nhờ lượng tài nguyên mà chủ nhân cùng các vị chủ mẫu đã chu cấp cho lão phu!” Hàn Vô Nhất chắp tay cung kính nói.
Trần An Vĩ gật đầu, không do dự liền hỏi “Ngươi là Đại Trưởng Lão Hàn gia, chắc là biết những cao tầng của thế hệ trước?”
“Biết, nhưng đa số bọn hắn đều đã chết vì hao sạch tuổi thọ, chỉ có Hàn Vô Lĩnh do đảm nhiệm vị trí Gia Chủ, hưởng không biết bao nhiêu tài nguyên nên có phần sống thọ hơn một chút.”
“Bất quá tại sao chủ nhân lại hỏi vậy?” Hàn Vô Nhất không giấu giếm mà gật đầu, nhưng trong lòng cũng không hiểu vì sao chủ nhân hắn lại hỏi câu này.
“Vậy còn vị Đại Tiểu Thư Hàn Uyển Dư kia?” Trần An Vĩ khó hiểu lên tiếng.
Đa số bọn hắn đều đã chết vì hao sạch tuổi thọ ư? Nhưng Hàn Uyển Dư vẫn còn sống, hơn nữa hiện tại cũng đã là cường giả Nguyên Tông cảnh, tiềm lực ngời ngợi kia mà?
“Đại Tiểu Thư Hàn Uyển Dư là một trong số ít thiên tài của Hàn gia chúng ta được Nhật Nguyệt Học Viện tuyển chọn trực tiếp. Nàng thậm chí còn được Viện Trưởng thu làm đồ đệ.”
“Nhưng kể từ khi tiến vào học viện, Hàn gia đã không còn nhận được bất kì thông tin nào từ nàng.” Hàn Vô Nhất nhàn nhạt nói, nhưng trong ánh mắt không thể che giấu sự nuối tiếc.
“Tại sao lại như vậy?” Trần An Vĩ hỏi.
“Lão phu không biết, năm đó gia tộc đã nhiều lần tìm tới học viện cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời rằng nàng đã lên đường đi làm nhiệm vụ hoặc là bế quan đột phá!” Hàn Vô Nhất khẽ thở dài trả lời.
Trần An Vĩ sau khi hỏi thêm một vài điều nữa, liền phất tay ra hiệu cho Hàn Vô Nhất trở về gia tộc, còn bản thân lại lâm vào trầm tư. Xem ra nữ nhân tên Hàn Uyển Dư này tồn tại nhiều bí ẩn hơn hắn tưởng tượng.
“Kì quái, cảm giác bất an này là như thế nào?” Chợt cảm nhận được điều gì, Trần An Vĩ khẽ lẩm bẩm.
…
Trong lúc Trần An Vĩ trầm tư, thì tại một căn mật thất nào đó…
Vẫn là hình ảnh nam tử trung niên quen thuộc trước kia, trước mặt hắn vẫn là một cái hồ nước trong vắt và một vài mẩu xương cốt trắng phếu đang tan rã trên mặt hồ.
Lơ lửng trước mặt hắn, là một tờ giấy bạc màu vì năm tháng, trên nó ghi hàng loạt những cái tên lí nhí như một danh sách nào đó. Trong số chúng, có một số đã bị gạch đi, một số lại chưa động tới, và cả một số khác vừa được ghi thêm vào.
Dường như tờ giấy này là một bản danh sách cho một mục đích nào đó vậy!
Mà lúc này, nam tử trung niên vừa hờ hững nhìn lấy bộ xương cốt đang tan rã trên mặt hồ, vừa nhẹ nhàng điểm chỉ lên tờ giấy. Và dị tượng đã xảy ra, một cái tên khác dần bị gạch.
“Đến lượt ngươi…” Nam tử trung niên nở nụ cười tà ác khi nhìn đến cái tên tiếp theo, sau đó liền biến mất. Mãi tới khi thân ảnh của hắn hoàn toàn tiêu thất trong không gian, điệu cười man rợ đó vẫn vang vọng khắp mật thất.
Nếu như Trần An Vĩ có mặt tại nơi này, nhìn thấy cái tên kia, nhất định sẽ biết được điều gì khiến hắn cảm thấy bất an…
----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花