200 Chương 200 Vạn Vũ Đế Vương
Trước mặt hắn là một vùng tiểu không gian kì lạ với khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với kiến trúc bên cạnh. Nó không cổ điển theo kiểu của Ai Cập mà lại mang một nét nào đó theo hướng Châu Âu hiện đại.
Trung tâm vùng tiểu không gian này, tồn tại một căn phòng nhỏ với nội thất đúng kiểu Châu Âu, và giữa căn phòng là một quả cầu bao trùm trong một luồng ánh sáng mờ nhạt màu xám, nếu không muốn nói là nó bao trùm trong bóng tối.
“Đó là thứ gì?” Trần An Vĩ nhìn về phía quả “cầu tối” kia, thoáng kinh ngạc hỏi. Hắn không cảm nhận được bất kì khí tức nào của thứ bên trong quả cầu kia, nhưng lại có thể cùng lúc cảm nhận được sự thân thuộc và lạ lẫm của nó.
Trần An Vĩ cũng chẳng nghĩ nhiều liền tiến lại gần nó, bởi vì hắn tin vào cảm giác của mình, sự thân thuộc này không thể là giả, và đồng dạng sự lạ lẫm cũng là sự thật.
Nhìn lấy quả cầu nhỏ kia, phát hiện ra không có một chút thông tin gì về phẩm cấp hay tên gọi và giá trị của thứ được phong ấn bên trong, Trần An Vĩ không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Bổn tọa vô tình đạt được nó từ rất lâu về trước, và như ngươi đã thấy, cũng giống mảnh tàn đồ kia, tên gọi và công dụng của nó vẫn là một bí ẩn. Nếu ngươi muốn có thể lấy nó, nhưng nó sẽ tính vào phần thưởng ngươi nhận được, hãy suy nghĩ thật kĩ!” Ngay lúc này, giọng nói bất định nam nữ của hai vị Địa Hoàng lại vang lên bên tai hắn.
Trần An Vĩ nghe vậy liền gật đầu, không do dự mà đưa tay chạm lấy quả cầu nhỏ kia, khẽ động ý niệm muốn lấy thứ được phong ấn bên trong.
“A…” Trong khoảng khắc đó, hàng loạt ký ức bất chợt ùa về trong đầu hắn, khiến Trần An Vĩ không nhịn được rên lên một tiếng đau đớn, rồi ngất lịm, trên tay vẫn nắm chặt lấy một sợi dây chuyền màu thạch anh tím.
…
Tại một tòa kiến trúc mang hơi hướng hiện đại của Châu Âu, một thiếu niên tầm mười tám đôi mươi rảo bước quanh nơi này, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin cùng chút hứng thú.
“Nơi này gọi là trường học sao?” Thiếu niên sau khi nhìn thấy tấm biển có ghi tên của tòa kiến trúc này, trong mắt liền hiện lên vẻ hứng thú nói “Ta từng học tập tại nơi này ư?”
“Mọi thứ đều rất quen thuộc, đây là ký ức tiền kiếp của ta sao?” Thiếu niên sau khi rảo bước khắp nơi quanh nơi được gọi là trường này, cảm thấy mọi thứ dường như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua, đều rất quen thuộc.
Mà thiếu niên không ai khác chính là Trần An Vĩ, sau khi chạm vào sợi dây chuyền được phong ấn trong quả cầu “bóng tối” kia, hắn liền nhận được một đoạn ký ức như thế này.
Chưa biết mục đích thực sự của nó là gì, nhưng Trần An Vĩ cũng không ngại biết thêm quá khứ của chính mình nha.
Theo những gì hắn biết được trước đó, thì tại tiền kiếp, hắn sống ở một tinh cầu tên gọi Trái Đất, thuộc hệ Mặt Trời. Trái Đất cũng giống như An Nam Tinh Cầu bây giờ, đều chia làm nhiều đại lục nhỏ.
Hắn sinh ra tại một đất nước tại Châu Á, không to lớn cũng chẳng giàu có như những nước khác, nhưng người dân ở đó đều rất thương yêu nhau, an ninh lại càng là số một, khí hậu lại là ôn hòa khiến ai ai cũng đều vui sướng.
Cuộc sống cũng không đến nỗi khó khăn nên hắn vẫn thường được đi đến nhiều đất nước khác trong tinh cầu, hiểu thêm rất nhiều nền văn minh khác biệt. Đó cũng chính là lý do vì sao hắn cảm thấy kiến trúc bên trong Địa Hoàng Mật Tịch lại có hơi hướng giống với kiến trúc của nền văn minh Ai Cập cổ đại.
Tuy vậy, Trần An Vĩ lại không biết quá nhiều về quá khứ của mình, chỉ biết rằng thời điểm hắn xuyên không tới nơi này là năm 28 tuổi, sau cái chết của người con gái hắn yêu, của toàn đội và của chính bản thân mình.
Lúc này đây, hắn lại có thể “sống” trong đoạn ký ức của tiền kiếp, không nói cũng biết hắn đang hứng thú thế nào.
Nơi đây là ngôi trường đại học mà hắn đã từng được học trước khi trở thành một thành viên của đội, vì là đi du học nên mọi thứ ở đây đều theo kiến trúc của một đại lục gọi là Châu Âu.
“Tiểu Vĩ!” Bất chợt lúc này, một giọng nói êm tai dịu ngọt vang lên khiến Trần An Vĩ ngừng suy nghĩ, đưa mắt nhìn đến phương hướng phát ra giọng nói.
“Nàng…” Nhìn thấy thiếu nữ ăn mặc gọn gàng với mái tóc màu tím nhạt cùng đôi mắt màu thạch anh tím đứng trước mặt mình, Trần An Vĩ bất ngờ buột miệng một câu.
Thiếu nữ này cũng là một trong hai người bạn cùng đi du học với hắn tại tiền kiếp, cũng là một trong hai người bạn thân nhất của hắn.
“Nàng? Cậu lại đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi phải không?” Thiếu nữ kia dường như quá quen với cách xưng hô kì lạ của Trần An Vĩ, nàng mỉm cười nhìn hắn nói.
Trần An Vĩ lúc này mới nhận ra mình đang ở trong ký ức tiền kiếp, cũng biết mình trong tiền kiếp là một con sâu nghiện tiểu thuyết, vì vậy lập tức ho khan mà sửa lời “Khụ! Xin lỗi …, mình vừa đọc xong tiểu thuyết của Dạ, nên có hơi lậm một chút!”
Thiếu nữ kia nghe vậy giả vờ tức giận nói “Mình đã dặn cậu bao nhiêu lần, đọc thì tốt nhưng đừng chìm sâu quá, mà cái tên Dạ này cũng lạ thật, biết cậu rất dễ nhập tâm mà còn cho cậu đọc!”
“Ách, cậu đừng trách cậu ấy, tại mình muốn đọc mà thôi!” Trần An Vĩ nghe thiếu nữ tức giận, liền nhanh chóng xua tay giảng hòa.
“Hihi, coi cậu kìa, mình chỉ trêu cậu một chút thôi! Mau đi thôi sắp vào học rồi!” Thiếu nữ kia bị phản ứng của hắn chọc cười, nàng nở nụ cười tươi như trăm hoa đua nở kéo tay hắn về phòng học.
Sau đó, Trần An Vĩ nhìn thấy mình và thiếu nữ kia tiến vào phòng học, rồi khung cảnh bắt đầu thay đổi.
Trước mặt Trần An Vĩ lúc này, vẫn là thân ảnh của thiếu nữ kia, nàng lúc này đang đứng ngắm hoàng hôn, tóc dài thướt tha tung bay khiến nàng trong mắt hắn trở nên thật xinh đẹp.
Nhưng kì lạ thay, Trần An Vĩ lại không có cảm xúc để thưởng thức cái đẹp, bởi lẽ khi nhìn bóng lưng của nàng, hắn lại cảm nhận được một sự cô đơn khó thể diễn tả.
Sự cô đơn đó dường như luôn hiện hữu trong nàng, chỉ là nàng luôn ẩn giấu quá tốt, mà hắn thì lại vô tư không để tâm tới. Phải chăng vào lúc đó, Trần An Vĩ của tiền kiếp cũng không thể nhận ra được sự cô đơn mà nàng đang phải chịu?
Trần An Vĩ cũng không biết, hắn không giải thích được tâm trạng hiện tại. Mà trong lúc hắn vẫn còn phân tâm vì cảm xúc kia, mọi thứ trong đoạn ký ức vẫn cứ tiếp diễn.
Thiếu nữ dường như biết được Trần An Vĩ đã tới, nàng nhẹ xoay người, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn mà không nói gì.
“…, cậu gọi mình ra đây có chuyện gì không?” Nhìn thấy thiếu nữ không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn mình, Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.
Thiếu nữ nghe vậy, nụ cười trên môi dần tắt, nàng nhẹ nói “Tiểu Vĩ… có lẽ… đây là lần cuối mình có thể nhìn thấy cậu!”
“…, cậu nói gì vậy, có phải cậu lại đang trêu mình nữa đúng không?” Trần An Vĩ nghe vậy bật cười nói.
Thiếu nữ cũng bật cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia buồn bã, sau đó rất nhanh nàng liền che giấu nỗi buồn đi, lại mỉm cười nhìn hắn nói “Gia đình mình có việc phải chuyển ra nước ngoài sinh sống, có thể sẽ phải đi gấp, mình gọi cậu ra nơi này để từ biệt cậu lần cuối!”
Nếu như là Trần An Vĩ của tiền kiếp, có lẽ hắn đã không thể nhận ra phản ứng khác lạ của nàng. Nhưng hiện tại, Trần An Vĩ lấy tư cách một người ngoài xem lại đoạn ký ức của chính mình, nên đương nhiên phản ứng của thiếu nữ không thể qua mắt được hắn.
Có chuyện gì khiến nàng buồn như vậy? Sự cô đơn hắn cảm nhận được từ nàng đại biểu cho điều gì? Và quan trọng hơn, hắn biết rõ tên của nàng, nhưng tại sao mỗi khi nói ra chính bản thân hắn lại không thể nghe được?
“Gấp như vậy sao?” Trần An Vĩ trong đoạn ký ức lại lên tiếng, ánh mắt hiện lên nỗi buồn man mác.
“Hihi, đừng buồn như vậy chứ? Chúng ta vẫn còn có thể liên lạc được mà không phải sao?” Thiếu nữ cười khúc khích nhìn lấy hắn nói, một tay còn cầm lấy một thứ gọi là điện thoại mà lắc lắc, ý muốn nói hai người vẫn có thể thông qua nó liên lạc với nhau.
“Dạ đã biết chuyện này chưa?” Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, hắn lại hỏi.
“Biết rồi!” Thiếu nữ gật đầu, trên môi vẫn mỉm cười, nhưng lại không nói gì thêm.
Không khí cũng vì vậy mà trở nên trầm lắng hẳn.
Sau một thoáng im lặng, Trần An Vĩ mỉm cười nhìn lấy người bạn thân của mình, giơ tay ra trước mặt, nói “Dù không biết cậu đến nơi nào, nhưng nhất định một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại!”
Thiếu nữ mỉm cười, tay nàng cũng đưa ra phía trước, bắt lấy tay hắn, gật đầu chắc nịch nói “Nhất định sẽ gặp lại!”
Dứt lời, cũng là lúc nàng quay lưng trở về, mà đoạn ký ức cũng dần kết thúc.
Trần An Vĩ cũng mở ra đôi mắt của mình, nhìn lấy sợi dây chuyền tinh xảo được đính một viên ngọc thạch anh tím chính giữa, tròng mắt khẽ co rút.
“Đây chẳng phải sợi dây chuyền mà nàng luôn đeo sao?” Trần An Vĩ lẩm bẩm, nhớ lại đoạn ký ức mà mình vừa xem qua, thiếu nữ luôn đeo một sợi dây chuyền giống hệt thứ đang nằm trên tay hắn.
Bất quá khiến hắn khó nghĩ chính là, nó chẳng phải là thứ đồ của tiền kiếp sao? Làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này? Hơn nữa lại còn lưu giữ ký ức của hắn?
“Ảnh Nhi!” Suy nghĩ mãi cũng không thể giải thích được nguyên do, hắn chỉ có thể đành hỏi Ảnh Nhi.
Ảnh Nhi sau khi đánh giá sợi dây chuyền trước mặt, nàng lập tức cho ra kết luận “Công tử còn nhớ khi Ảnh Nhi nói chấp niệm của công tử mạnh mẽ tới nỗi làm rối loạn quỹ tích của Không Thời Gian, nhờ đó linh hồn công tử ở tiền kiếp mới có thể xuyên không tới nơi này?”
Trần An Vĩ gật đầu, nàng quả thực từng nói vậy, đó cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với hai loại lực lượng chí cao Thời Gian Chi Lực và Không Gian Chi Lực.
“Nói vậy nghĩa là…” Bất chợt nhận ra điều gì, ánh mắt Trần An Vĩ lập tức trở nên kích động, xém chút không nhịn được mà hét ầm lên.
Ảnh Nhi mỉm cười gật đầu, nói “Khả năng thiếu nữ kia cũng xuyên không tới thế giới này như công tử cũng không phải là không thể, nếu không thì sợi dây chuyền kia cũng đã không xuất hiện ở nơi này!”
Trần An Vĩ hô hấp trở nên dồn dập, hắn vẫn luôn muốn biết đáp án của sự cô đơn và buồn bã kia của nàng, càng muốn biết rõ lý do vì sao mình lại không thể nghe được hay nhớ được tên của nàng, mặc dù bản thân biết rất rõ.
“Vậy nàng liệu có ở gần đây không?” Trần An Vĩ không nhịn được mà hỏi, hắn thật sự muốn đi gặp nàng ngay nếu có thể.
Nhưng Ảnh Nhi lại lắc đầu “Ảnh Nhi không biết, mọi chuyện chỉ có thể nhờ vào duyên số! Bất quá, Ảnh Nhi cũng nhắc nhở công tử một chuyện!”
“Nếu thiếu nữ kia có thể xuyên không qua thế giới này, thì những người khác cũng có thể, thậm chí có thể có cả kẻ thù của công tử tại tiền kiếp! Ngay cả Ảnh Nhi cũng không dám chắc bọn hắn ở kiếp này và tiền kiếp có giống nhau hay không, vì thế sau này nếu có đụng độ phải những người như công tử, phải cực kì cẩn thận!”
“Ta biết rồi, đa tạ tiểu nha đầu!” Trần An Vĩ gật đầu mỉm cười nói.
Thu lại sợi dây chuyền vào nhẫn trữ vật, Trần An Vĩ lúc này chưa vội rời khỏi Địa Hoàng Bảo Khố, mà ngược lại dùng thần thức của mình tiến vào không gian Hệ Thống, nơi Vô Thượng tọa lạc.
Vừa tiến vào, Trần An Vĩ đã nhìn thấy một quyển cổ tịch được bao trùm bởi hàng loạt sợi xích kì ảo thần bí với đủ loại màu sắc.
Khác với loại xích nào đó ở một nơi nào đó, những sợi xích này không phải của Hệ Thống dùng phong ấn Vô Thượng, mà chúng đại biểu cho những chức nghiệp và lực lượng có trên thế giới này.
Ít nhất đó là những điều mà Trần An Vĩ hiểu sau khi tu luyện Nguyên Lực, Hồn Lực, Thể Lực, đạt được Chiêm Tinh Thuật, Luyện Đan Thuật. Bởi vì khi hắn đạt được một trong những điều kể trên, một sợi xích tương ứng đồng loạt nứt vỡ, minh chứng cho việc hắn đã mở ra con đường tu luyện tương ứng.
“Vô Thượng sau khi thăng cấp sẽ có thêm Dị Năng gì đây nhỉ?” Trần An Vĩ trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng hắn vẫn chưa hoàn toàn giao tiếp được với Vô Thượng, nhưng ít nhất nó cũng không phản đối hắn như lần đầu tiên.
Mà không để hắn đợi lâu, Vô Thượng – Thiên Địa Quy Nhất Kinh dường như phát hiện ra tên chủ nhân lâu ngày mới tiến vào gặp nó đã tới, lúc này lập tức làm ra hành động.
Chỉ thấy sợi xích đại biểu cho Nguyên Tu của nó vốn đã nứt gãy, hiện tại lại trở nên liền mạch, rồi lấy tốc độ của lôi đình và ánh sáng, lao thẳng về phía Trần An Vĩ.
Mà Trần An Vĩ dường như bị một cỗ khí tức thần thánh nào đó tác động, hắn không thể né tránh hay thậm chí là biểu cảm bất cứ thứ gì, mãi cho tới khi sợi xích tiến vào cơ thể hắn, kéo lấy bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính trong cơ thể ra thì Trần An Vĩ mới có phản ứng.
Đồng thời đó cũng là lúc mà hắn nhìn thấy từng loại Nguyên Lực Thuộc Tính của hắn đang dần có sự biến đổi, bằng một cách thần kì nào đó mà lực lượng của chúng trở nên mạnh mẽ hơn, mà màu sắc cũng có sự chuyển biến.
Chuyển biến rõ nhất có thể kể đến loại Nguyên Lực Thuộc Tính mạnh nhất mà hắn hiện đang sở hữu, Hồng Hỏa Nguyên Lực. Nó có sự chuyển biến rõ nhất trong bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính hắn đã hoàn thiện.
Không biết qua bao lâu sau, mãi đến khi ngọn lửa của Hồng Hỏa Nguyên Lực chuyển hóa thành một màu đỏ cảm pha lẫn sắc vàng, sức nóng của nó cũng tăng lên gấp bội.
Mặc dù là bị Vô Thượng rút lấy bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính hiện có, nhưng Trần An Vĩ vẫn có thể cảm nhận được Hồng Hỏa Vực mà hắn luyện được vốn chỉ có ba thành lực lượng thì hiện tại đã tăng lên năm thành, đã được phân nửa chặng được trở thành Vực.
Mà Thiết Thổ Nguyên Lực và hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác cũng có dấu hiệu tăng tiến sức mạnh, nhưng lại không quá rõ nét nên không đáng nói tới.
Không để Trần An Vĩ kịp thời chuẩn bị, Vô Thượng sau khi làm xong tất cả, bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính lập tức được đưa trở về cơ thể Trần An Vĩ bằng sợi xích Nguyên Lực kia.
Các loại Nguyên Lực Thuộc Tính kia tiến vào cơ thể Trần An Vĩ đều trót lọt, cho tới khi ngọn hỏa diễm màu đỏ cảm pha lẫn sắc vàng tiến vào cơ thể hắn, sức nóng khủng khiếp của nó bốc lên bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, da thịt và thậm chí cả xương cốt liên tục bị nó thiêu đốt.
“Aaaaaaaaaaa…” Cơn đau chết đi sống lại khiến hắn gần như ngất lịm đi, nếu không phải tâm cảnh hắn đã trở nên vững vàng, Trần An Vĩ thực sự sẽ bị thiêu đến xương cốt cũng không còn.
Đúng lúc này, bên tai Trần An Vĩ đột nhiên vang lên một giọng ngâm tụng thần thánh mà uy nghiêm…
“Thập Nguyên luyện hoàn chỉnh,
Hóa Vực ngự thiên quân.
Thập Nguyên đạt viên mãn,
Phá Giới lập an yên.”
--------------------
Xin chào các đạo hữu, lại thêm một cột mốc nữa mà VVĐV đã đạt tới, cảm ơn các đạo hữu trong suốt thời gian qua đã ủng hộ tác!
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花