202 Chương 202 Vạn Vũ Đế Vương
“Xem đi!”
Nghe câu nói bình thản của Mộc Nhẫn Tiễn Vương, không chỉ Dược Chương và Thương Kiêu Hùng mà cả Địa Thể Đao Vương cũng không khỏi kinh ngạc nhìn về tình cảnh đang xảy ra.
Trần An Vĩ lúc này mặc dù đang ở trong Tiêu Ý, nhưng hắn dường như lại không hề bị ảnh hưởng bởi nó, tiếng sáo của đại tỷ lại càng là vô hiệu.
“Chuyện gì xảy ra?” Dược Chương và Thương Kiêu Hùng hai mặt nhìn nhau chứng kiến trong mắt đối phương có sự khó tin không thể che giấu, rồi sau đó như hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Nhẫn Tiễn Vương.
“Đừng nhìn ta, ta cũng không biết.” Mộc Nhẫn Tiễn Vương lắc đầu nhàn nhạt nói.
Ông vốn cũng nghĩ rằng Trần An Vĩ sẽ gặp nguy hiểm khi đại tỷ bộc phát Tiêu Ý, nhưng rồi linh cảm của một vị Cung Thủ và một vị Nhẫn Giả khiến ông cảm nhận được một cỗ lực lượng cao thâm huyền bí tỏa ra từ người Trần An Vĩ.
Cỗ lực lượng kia khiến ông cảm nhận được một sự nguy hiểm cực kì to lớn, tuy không khiến lực lượng trong cơ thể nảy sinh ý định quy phục nhưng cũng khiến ông phải dè chừng đôi chút.
Nhìn thấy phản ứng của Mộc Nhẫn Tiễn Vương, ba người Dược Chương đưa mắt nhìn nhau rồi cũng lúc nhìn về phía Trần An Vĩ, hận không thể lập tức biết được câu trả lời.
Trong lúc bốn người bọn hắn suy già đoán non, thì ở trên thuyền, Kim Hồn Tiêu Vương ánh mắt co rút nhìn lấy cổ tự ẩn hiện trước mặt thiếu niên, chính nó là thứ giúp Trần An Vĩ không bị ảnh hưởng bởi Tiêu Ý của nàng.
“Ngươi là Khí Văn Sư?” Khó tin nhìn lấy thiếu niên, Kim Hồn Tiêu Vương lên tiếng hỏi.
Lúc này đến lượt Trần An Vĩ bất ngờ, nhưng rồi lại nghĩ tới việc Ngũ Đại Anh Kiệt từng chiến đấu trên chiến trường liên hành tinh, hắn cũng không cảm thấy quá khó hiểu.
“Nàng từng tiếp xúc với nó sao?” Trần An Vĩ hứng thú lên tiếng hỏi.
“Nàng? Bổn tọa đáng tuổi tiền bối của ngươi!” Kim Hồn Tiêu Vương dù rất tức giận những cũng chỉ nghiến răng khi nghe thấy tên này luôn miệng xưng hô với nàng như vậy.
Hiển nhiên đối với thân phận Khí Văn Sư của Trần An Vĩ cũng có chút hiểu biết. Khí Văn Sư là những người sở hữu Khí Văn Chi Lực, chiến đấu bằng cách sự dụng nó tạo ra Khí Văn.
Khí Văn Chi Lực lại là loại lực lượng có thể hấp thu Nguyên Lực, Hồn Lực và cả Thể Lực để trở nên mạnh hơn hoặc cũng có thể tự sản sinh trong cơ thể Khí Văn Sư thông qua một bí pháp đặc biệt mà chỉ Khí Văn Sư mới biết.
Từ Khí Văn Chi Lực, bọn hắn có thể tạo ra các loại Khí Văn, dùng chúng để chiến đấu hoặc có thể lập trận, các loại…
Vì có thể hấp thu các loại lực lượng khác, nên khi Hồn Lực của nàng đánh về phía Trần An Vĩ, cổ tự kia đã thay hắn hấp thu tất cả, không ảnh hưởng tới Trần An Vĩ dù chỉ một chút. Vì lẽ đó, Kim Hồn Tiêu Vương cũng không muốn tốn sức đánh tiếp làm gì.
Mà Trần An Vĩ nghe câu nói của nàng, tùy ý nhún vai “Nữ nhân của ta cũng là cường giả Nguyên Tôn cảnh đấy thôi!”
“Nàng là ai?” Kim Hồn Tiêu Vương nghe vậy không kiềm được hứng thú hỏi, nàng không nghĩ tên này lại có sức hút đến nỗi nữ nhân Nguyên Tôn cảnh cũng yêu hắn.
“Nàng hỏi làm gì? Hay là…” Trần An Vĩ nghe vậy, giả vờ ôm lấy cơ thể mình mà vô thức lùi về sau một bước.
“Xì! Ai mà thèm, không nói thì thôi!” Kim Hồn Tiêu Vương nhìn thấy bộ dạng của hắn, nghiến răng bỏ lại một câu rồi biến mất.
Trần An Vĩ bật cười nhìn bóng lưng nhỏ dần của nữ nhân vừa rời đi kia.
“Lực lượng vừa rồi ngươi sử dụng là gì? Vậy mà có thể chống đỡ được thế tấn công của đại tỷ?” Thương Kiêu Hùng và ba người còn lại nhìn thấy đại tỷ tức giận rời đi, nhất thời kinh ngạc tiến lại gần, cất tiếng hỏi.
“Haha, tiểu tử khá! Nhiều năm qua, ngươi chính là người đầu tiên khiến đại tỷ dù tức giận nhưng lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!” Địa Thể Đao Vương cười sảng khoái nói.
“Tiểu tử thúi nhà ngươi, ngươi có mệnh hệ gì lão phu biết ăn nói thế nào với nha đầu kia?” Dược Chương trưởng lão càng trực tiếp hơn, vừa tiến vào đã cốc đầu hắn một cú đau điếng.
“Hắc hắc, tiền bối đừng nóng giận, tiểu tử tự biết lượng sức mình!” Trần An Vĩ không cảm thấy đau mà ngược lại còn xua xua tay cười làm hòa.
“Không nói chuyện này nữa, lực lượng vừa rồi là thứ gì?” Mộc Nhẫn Tiễn Vương lên tiếng hỏi.
Trần An Vĩ nghe vậy thì bất ngờ, nhớ lại mới vừa nãy Thương Kiêu Hùng tiền bối cũng vừa hỏi hắn một câu tương tự, dường như nhận ra điều gì mà hỏi “Các vị tiền bối chưa từng tiếp xúc với Khí Văn Chi Lực sao?”
“Khí Văn Chi Lực?” Bốn người nghe hỏi đồng loạt nhìn nhau một lúc rồi lâm vào trầm tư, hiển nhiên là đang nhớ lại xem trong quá khứ mình đã từng tiếp xúc với ai có Khí Văn Chi Lực hay là chưa.
“Không có ấn tượng!” Sau một lúc suy nghĩ, bốn người đồng loạt lắc đầu nói.
“Vậy các vị đã từng nghe qua chức nghiệp Khí Văn Sư?” Trần An Vĩ lại đưa ra câu hỏi.
“Chưa từng!” Không cần suy nghĩ nhiều, bốn người lại là lắc đầu.
Trần An Vĩ thấy vậy liền trầm tư, xem ra không phải ai từng chiến đấu ở trên cũng có cơ hội tiếp xúc với Khí Văn Chi Lực.
“Những điều tiểu tử ngươi vừa nói thì có liên quan gì tới lực lượng ngươi vừa dùng?” Thương Kiêu Hùng lúc này không kiềm được tò mò hỏi.
“Bởi vì thứ ta vừa sử dụng chính là Khí Văn Chi Lực!” Trần An Vĩ nói rồi nhanh chóng giải thích sơ lược cho bốn người biết.
…
Trở lại thời điểm Trần An Vĩ đang tiếp nhận ký ức bên trong Địa Hoàng Mật Tịch…
Tại một vùng không gian cách Nhật Nguyệt Đại Lục không quá xa…
Lúc này đây, một thân ảnh mờ mờ ảo ảo bất chợt xuất hiện giữa không trung, không ai biết người này là ai, và cũng chẳng ai biết lý do vì sao người này lại xuất hiện tại nơi này.
Dường như cảm nhận được điều gì, thân ảnh kia liền đưa mắt nhìn về một phía, trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự khó tin không thể che giấu, trong đầu vô thức hiện lên từng dòng ký ức xưa cũ.
“Có chuyện gì sao, Cung Chủ?” Bất chợt sau lưng thân ảnh kia lại vang lên một giọng nói có phần nhẹ nhàng trong trẻo lại có chút non nớt khiến người này hoàn hồn mà chú ý tới thân ảnh thiếu nữ vừa xuất hiện trước mặt.
Khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói “Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi!”
Không quá lâu sau…
Thiếu nữ và thân ảnh gọi Cung Chủ kia lại xuất hiện trên nền trời của một vùng lãnh thổ mà nếu như Trần An Vĩ có mặt tại đây, hắn sẽ cực kì kinh ngjac khi phát hiện ra nơi mà hai người này hướng tới lại chính là gia tộc của hắn – Trần gia.
“Muội có chắc nàng ở nơi này? Đây không phải gia tộc của nàng!” Thân ảnh Cung Chủ nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ trước mặt liền khó hiểu nhìn lấy thiếu nữ bên cạnh mình.
“Muội chắc chắn mà, dựa theo thông tin Cung Chủ đã đưa cho, nàng ấy hiện đang ở nơi này!” Thiếu nữ gật đầu chắc nịch nói, một bộ ta làm việc không thể nào sai được.
Cung Chủ bán tin bán nghi nhìn nàng một lúc, sau đó liền vươn tay xé rách không gian, vô thanh vô tức tiến vào bên trong Trần gia.
Tại Trần gia lúc này…
Một nữ nhân thân khoác Huyễn Vân Tẩm Y, thân thể thon thả với đôi gò bông đào tròn lẳng kiêu ngạo vểnh cao cùng đôi bờ mông căng tròn đang âm thầm đề phòng vết nứt không gian vừa mới xuất hiện bên cạnh mình, Lôi Hệ Nguyên Lực và các loại Nguyên Lực khác ầm ầm vận chuyển, Tứ Sắc Lôi Đình Kiếm đã xuất hiện trên tay.
Nàng không ai khác chính là Lục Thanh Vân, bà cả trong dàn hậu cung của Trần An Vĩ, nàng vốn đang nhắm mắt đã tọa tu luyện, chợt cảm nhận được vùng không gian bên cạnh xuất hiện dị tượng, nàng lập tức phát hiện điều bất thường mà nhanh chóng rời khỏi khu vực.
“Là ai?” Lục Thanh Vân lập tức lên tiếng, lực lượng đã âm thầm vận chuyển vào Tứ Sắc Lôi Đình Kiếm. Nàng một chút cũng không dám xem thường, bởi lẽ kẻ đến có thể vô thanh vô tức tiến vào nơi này thì đều không phải tầm thường.
Trần gia sau khi có gia chủ và lão tổ tấn thăng Nguyên Tông cảnh cũng đã thay đổi không ít, hiện tại số lượng cường giả tọa trấn tăng mạnh, cơ sở tu luyện và tài nguyên cũng tốt lên không ít.
Trần gia lão tổ lại càng là bình phục nhờ vào Nguyên Hải Hoàn Tâm Đan của Trần An Vĩ nhờ Lục Thanh Vân mang về.
Mà không chỉ Trần gia, Lục gia của nàng và toàn bộ các gia tộc phụ thuộc cũng tiến bộ tương tự. Vì vậy mà hiện tại nhìn thấy có kẻ có thể vô thanh vô tức tiến lại gần mình, Lục Thanh Vân không khỏi lâm vào đề phòng.
“Không nhớ ta sao, Tiểu Vân Vân?” Không để nàng đợi lâu, từ bên trong vết nứt không gian bước ra hai thân ảnh, mà một trong số đó chính là người vừa lên tiếng, giọng điệu có chút xúc động và nhiều hơn là vui mừng.
Thiếu nữ sau lưng người vừa lên tiếng nhìn thấy Cung Chủ nhà mình lâu ngày cuối cùng cũng gặp được bằng hữu cũ, cũng nở nụ cười vui vẻ.
“Tiểu Vân Vân?” Lục Thanh Vân nghe danh tự kia, dường như nhận ra điều gì, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng nói “Ngươi chính là Triệu Linh Lung?”
“Nhận ra ta rồi?” Nữ nhân gọi Triệu Linh Lung mỉm cười nhìn lấy nữ nhân trước mặt, trong đầu hiện lên không ít ký ức.
Không ai biết rằng, rất lâu về trước, trong một lần đi lịch luyện, Triệu Linh Lung nàng đã từng bị truy sát dẫn đến trọng thương. Những tưởng nàng sẽ chết thì đột nhiên một thân ảnh nữ nhân bất chợt ra tay giúp đỡ nàng.
Dù sau đó cả hai đều chật vật không ít, nhưng cũng may hai nữ đều thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù. Cũng nhờ lần đó mà Triệu Linh Lung và Lục Thanh Vân trở nên thân thiết tới mãi tận bây giờ.
Đáng tiếc nàng vì còn sự vụ tại thân nên đã phải rời khỏi Nhật Nguyệt Đại Lục một khoảng thời gian dài, mãi tới tận ngày hôm nay mới có cơ hội tìm lại người bạn thân cũ.
Lục Thanh Vân lúc này cũng đồng dạng nhớ lại những ký ức ngày xưa, trước khi Triệu Linh Lung rời đi.
Hai nữ lâu ngày mới có thể gặp lại nhau, lại là bạn thân, chắc chắn đây sẽ là một cuộc tán gẫu dài…
…
Trở lại với Trần An Vĩ, trở lại với hiện tại…
Trần An Vĩ không hề hay biết rằng lúc này đây tại quê nhà của hắn đang có một vị khách bất ngờ đến viếng thăm, hắn lúc này đang mải giải thích cho bốn người trong Ngũ Đại Anh Kiệt biết thêm về Khí Văn Chi Lực.
“Theo như ngươi nói, Khí Văn Chi Lực có thể hấp thu cả Nguyên Lực, Thể Lực và Hồn Lực?” Dược Chương lần đầu nghe qua Khí Văn Chi Lực, vẫn cảm thấy vô cùng khó tin hỏi.
“Chính xác!” Trần An Vĩ nhẹ gật đầu.
“Khí Văn Chi Lực có thể tạo ra Khí Văn? Khí Văn có thể giúp tạo ra gần như mọi thứ?” Thương Kiêu Hùng lại một lần nữa khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy!” Trần An Vĩ cũng gật đầu xác nhận, Khí Văn gồm nhiều loại, mỗi loại văn tự được viết ra đều có công dụng riêng của chúng. Ngươi muốn nó là hỏa diễm, lôi đình cũng được, ngươi muốn nó phòng thủ cũng được, ngươi muốn tăng tốc cũng có.
Sau đó, dường như tiếp nhận tri thức mới, Trần An Vĩ liên tục bị Mộc Nhẫn Tiễn Vương, Địa Thể Đao Vương, Dược Chương và Thương Kiêu Hùng quay như chong chóng.
Mãi tới tận khi cảm thấy không còn gì để hỏi, Trần An Vĩ mới miễn cưỡng được bọn hắn buông tha.
Trước khi đi, Mộc Nhẫn Tiễn Vương và Địa Thể Đao Vương còn giao lại cho hắn một khối lệnh bài, bảo rằng khi nào cần giúp cứ truyền âm vào nó, bọn hắn sẽ tới.
Thương Kiêu Hùng và Dược Chương trưởng lão cũng làm ra hành động tương tự, chỉ là câu nói sau đó của bọn hắn khiến Trần An Vĩ xém chút phun một ngụm.
“Tiểu tử ngươi có tư chất rất tốt, ta tin có ngày ngươi sẽ thu được đại tỷ!”
“Cố lên, hai lão già bọn ta ủng hộ ngươi!”
Dược Chương và Thương Kiêu Hùng nháy mắt cười hàm ý nhìn thiếu niên trước mặt, thật khó thể tưởng tượng hắn vừa mới khiến đại tỷ tức giận mà vẫn có thể sống sót nha.
“Cái này…” Trần An Vĩ nghe vậy vuốt vuốt mũi, ánh mắt quá dị nhìn hai vị tiền bối trước mặt, không biết phải nói gì. Có ai bán đại tỷ mình như các người không hả?
“Vậy nha!” Dược Chương trưởng lão buông lại một câu rồi xé rách không gian biến mất.
Trước khi rời đi, ông còn thần thần bí bí truyền âm cho Trần An Vĩ một câu “Thân phận thực sự của tỷ ấy chắc chắn sẽ làm ngươi bất ngờ đấy! Muốn biết rõ hơn, hãy đến Lãnh Hàn Đại Lục, hỏi về cái tên Nhạc Yên Ngọc!”
Trần An Vĩ gật gật đầu, thầm nghĩ mọi chuyện nên để tùy duyên thì hơn.
Hắn tuy là thiếu niên tuổi đôi mươi, tinh lực thì tràn trề, nhưng cũng không phải loại thu nữ nhân một cách vô tội vạ, hắn đề cao tình cảm giữa hai người nhiều hơn.
Hơn nữa hắn còn là một người có tính chiếm hữu rất cao. Nếu như đã không có bất kì quan hệ gì, Trần An Vĩ sẽ không gượng ép. Nhưng một khi đã xảy ra quan hệ, Trần An Vĩ nhất định sẽ không để nữ nhân của hắn chịu thiệt thòi.
Sau khi Dược Chương và hai người còn lại rời đi, Thương Kiêu Hùng lúc này cũng không tiếp tục trêu chọc Trần An Vĩ, ngược lại trở về vị trí của mình mà điều khiển con thuyền của mình quay đầu trở về Hành Thiên Đại Lục.
Trần An Vĩ cảm thấy bản thân cũng không còn việc gì làm, hắn liền gọi lấy Hàn Mộng Nhu và Tiểu Kim ra ngoài, tổ chức một chuyến du thuyền cho hai nữ… hay là nhiều hơn nhỉ?
Hắn có truyền âm hỏi mấy nữ bên trong Bát Diện Thạch, nhưng Thiên Nhiên Tuệ Nghi quan hệ không mấy mật thiết với hắn nên không đi, Long Nhược Thủy ban đầu còn lưỡng lự nhưng rồi được hắn khuyên nhủ cũng chịu tiến ra ngoài cho khuây khỏa.
Bạch Băng Thanh do còn nữ nhi chưa tỉnh lại nên cũng từ chối, dù sao nàng và nam nhân kia cũng không quá thân thiết.
Đến cuối cùng một tổ hợp gồm nhất nam tam nữ như hoa như ngọc đứng trên chiếc thuyền lớn ngắm hoàng hôn, một tổ hợp khiến ai cũng phải ngước nhìn. Trần An Vĩ và chúng nữ sau khi được Thương Kiêu Hùng chờ về đất liền, lập tức thuê lấy một chiếc xe ngựa để tiện bề du ngoạn.
Chiếc xe mà hắn thuê được kéo bởi bốn tôn Xích Mao Mã vô cùng tuyệt sắc và anh tuấn, mà tốc độ lại không phải dạng vừa, chúng nữ lại vô cùng thích thú vậy nên Trần An Vĩ cũng không ngại mà thưởng thêm cho người xa phu.
Người xa phu vui mừng quá đỗi mà càng tận tâm tận lực hơn khiến cho những trải nghiệm của Trần An Vĩ và chúng nữ được trọn vẹn nhất.
Sau đó, hắn và chúng nữ cùng đi tận hưởng khắp nơi trên Hành Thiên Đại Lục này, bất kì nơi nào có danh lam thắng cảnh gì, hắn và chúng nữ đều đặt chân tới. Hắn và các nàng đều vô cùng vui vẻ.
Phải chăng đây chính là một trong những khung cảnh thật yên bình và khó quên…
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花