197 Chương 197 Vạn Vũ Đế Vương
Nhìn thấy lượng thông tin mình tìm được thông qua Chiêm Tinh Thuật, Trần An Vĩ không khỏi bất ngờ, bởi vì hắn biết được một đoạn quá khứ từ xa xưa của Hàn Long Tộc.
Đúng vậy, ngươi không hề nghe nhầm đâu. Trần An Vĩ thực sự đã tìm được một đoạn quá khứ mà chỉ có những cao tầng Hàn Long Tộc mới biết được.
Năm xưa, trước khi mà Long Nhược Thủy đảm nhiệm vị trí Hàn Long Tộc Trưởng, khi ấy mẫu thân nàng đã mang thai và sinh ra được hai quả trứng giống nhau như đúc.
Hai quả trứng đó sau này lại nở ra thành hai tôn Long Tộc giống hệt sau, các nàng lần lượt được phụ mẫu đặt tên là Long Nhược Thủy và Long Băng Thanh.
Hai nữ càng lớn càng chứng tỏ bản thân là một thiên tài khi ngoài Băng Hệ Nguyên Lực thuần khiết gia truyền từ phụ mẫu, các nàng còn tự lĩnh ngộ được Thủy Hệ Nguyên Lực, từ đó chiến lực của hai nữ càng là đạt đến tầm cao mới.
Hàn Long Tộc trên dưới quá đỗi vui mừng vì có được hai vị Công Chúa vừa tuyệt sắc vừa thiên tài như vậy.
Bất quá, vui mừng chưa được bao lâu, tai họa đã ập tới với Hàn Long Tộc. Phụ mẫu hai nữ mất tích một cách bí ẩn, Long Nhược Thủy thân là đại tỷ dựa vào thực lực của mình, đạt được sự chấp thuận của cao tầng trong tộc, lấy thân nữ nhi đảm nhiệm vị trí Tộc trưởng thay phụ thân, mãi cho tới khi bị chính tình lang của mình phản bội và truy sát.
Trong khoảng thời gian đó, Long Nhược Thủy vẫn còn có Long Băng Thanh bên cạnh, hai tỷ muội nương tựa nhau vừa tìm kiếm phụ mẫu, vừa chấp chưởng Hàn Long Tộc.
Nhưng bi kịch chưa kết thúc, Long Băng Thanh vào một lần đi nhiệm vụ đã đột nhiên bị tập kích, lâm vào trọng thương và mất tích.
Long Nhược Thủy kiềm nén đau khổ đi tìm muội muội, nhưng dù bất kì cách nào, nàng vẫn lực bất tòng tâm. Đến tận khi bị giết chỉ còn một luồng tàn hồn, nàng vẫn không thể tìm lại người thân của mình. Điều đó vẫn luôn là điều khiến nàng nuối tiếc nhất trong đời.
Mà khi hắn tìm hiểu quá khứ của Bạch Băng Thanh, kết quả hắn tìm được không gì khác hơn, nàng chính là Nhị Công Chúa Hàn Long Tộc.
Trong quá khứ, ngay khoảnh khắc nàng tưởng chừng bị diệt sát, Bạch gia lão tổ khi đó đã ra tay tương trợ, cứu nàng một mạng.
Nhưng do mang trong mình vết thương quá nặng, khi được Bạch gia lão tổ cứu trợ đã lâm vào hôn mê. Bạch gia lão tổ thương tình đem về gia tộc chữa trị, đồng thời cũng nhận làm con gái nuôi.
Sau lại lo lắng thân phận của nàng bại lộ, Bạch gia lão tổ bằng vào thực lực của mình đã phong ấn huyết mạch Hàn Long Tộc của nàng, hơn nữa còn không nói cho nàng biết.
Từ đó, Long Băng Thanh đã trở thành quá khứ, nàng vì trọng thương quá nặng nên cũng không nhớ mình đã từng là Nhị Công Chúa Hàn Long Tộc, mà lấy thân phận Bạch Băng Thanh trước mặt người đời.
“Haiz…” Đọc xong lượng thông tin mình nhận được, Trần An Vĩ không kiềm được mà thở dài.
Trong lòng thầm tự hỏi, tại sao nữ nhân cứ luông phải chịu những điều bất công như thế này? Các nàng cũng chỉ muốn bản thân có cuộc sống bình yên mà thôi, liệu có khó đến thế không?
“Công tử…” Ảnh Nhi nhìn thấy biểu hiện của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy phức tạp. Vui vẻ có, đồng cảm và thương xót cũng có.
Chắc có lẽ bởi vì nàng cũng là nữ nhân, nhìn thấy những nữ nhân khác gặp phải bi kịch không khỏi có chút u sầu. Còn vui vẻ là khi nhìn thấy nam nhân thấy biết quan tâm tới các nàng. Thế gian này có bao nhiều nam nhân được như hắn?
Trần An Vĩ nhắm mắt định thần, càng ngày càng tiếp xúc với nhiều nữ nhân có quá khứ không mấy vui vẻ, lý tưởng của hắn ngày càng chắc chắn. Nữ nhân của ai khác hắn không quan tâm, nhưng nữ nhân của hắn phải luôn được vui vẻ.
Chiến Ý trong mắt càng nồng đậm, Trần An Vĩ đối với mục tiêu kia ngày càng quyết tâm.
Không tiếp tục nghĩ nhiều, Trần An Vĩ đứng dậy tiếp tục đi tìm Địa Hoàng Đại Tướng, thực ra hắn có thể trực tiếp đi tới Chủ Điện tiếp nhận thử thách của hai vị Địa Hoàng, bất quá sau một hồi suy nghĩ, hắn lại không tiến vào Chủ Điện ngay.
Dù sao thì hắn chưa biết Địa Hoàng Bảo Khố liệu sẽ có thứ gì, biết đâu chừng lại là một loại Dị Thuộc Tính cần đâu đó hơn vạn điểm thì sao? Nên việc kiếm thêm điểm là cần thiết nha.
Bất quá đúng lúc này, Chiêm Tinh Thuật lại cho ra phản ứng mới, điều này khiến Trần An Vĩ bất ngờ, vì hắn không chủ động tìm kiếm thông tin này, nhưng nó lại tự tới với hắn.
“Thú vị!” Nhếch miệng cười, Trần An Vĩ đôi chân khẽ động thân ảnh đã lập tức biến mất.
…
Bên trong Bát Diện Thạch…
Bạch Băng Thanh đang tận hưởng khoái cảm mà Ôn Hồn Tuyền mang lại, chợt nghe tiếng gọi thân mật liền đưa mắt về một phía, ánh mắt khẽ co rút lại khi nhìn thấy một luồng tàn hồn giống hệt mình đứng cách đó không xa.
Nữ nhân kia tròng mắt đẫm lệ nhìn nàng, nhưng kì lạ thay, tại sao nàng lại không một chút nhận biết nàng ấy?
“Cô.. là ai?” Bạch Băng Thanh trong lòng có chút khó xử, ngập ngừng hướng về phía nữ nhân kia hỏi.
Long Nhược Thủy nghe vậy, nhất thời kinh ngạc, trong lòng có chút mất mát, run giọng hỏi “Muội muội, muội không nhớ tỷ sao? Tỷ là Long Nhược Thủy đây! Còn muội chính là Long Băng Thanh, muội muội của ta!”
“Long Băng Thanh?” Bạch Băng Thanh nghe qua cái tên, trong đầu bất chợt lóe lên một cái gì đó, nhưng rất nhanh nó đã vụt tắt. Nàng nhẹ lắc đầu nói “Ta đúng là tên Băng Thanh, nhưng ta không phải họ Long, ta mang họ Bạch!”
Long Nhược Thủy nghe vậy, tròng mắt bất giác rơi lệ, không phải nàng khóc vì vui mừng, mà có lẽ đó là những giọt lệ bất lực và tuyệt vọng. Nàng cuối cùng đã tìm được muội muội thất lạc nhiều năm, nhưng trớ trêu thay, muội ấy lại không nhận ra nàng. Chưa bao giờ, một cường giả Nguyên Thánh cảnh như nàng lại cảm thấy bất lực như bây giờ.
Bạch Băng Thanh khó hiểu nhìn lấy luồng tàn hồn của nữ nhân tên Long Nhược Thủy kia, nhìn thấy những giọt nước mắt kia, lần đầu tiên trong đời nàng lại không biết nên phản ứng như thế nào.
Hàn Mộng Nhu đứng bên cạnh, nghe được toàn bộ câu chuyện lúc này, ánh mắt xót xa nhìn lấy Long Nhược Thủy, nàng từng nhiều lần nghe vị “tỷ tỷ” này kể về phụ mẫu và người muội muội mất tích của mình.
Bất quá không hề nghĩ tới hiện tại nam nhân kia lại đem về một tàn hồn giống y đúc, nhưng hai người hay nói đúng hơn là nữ nhân tên Bạch Băng Thanh kia lại không có dấu hiệu quen biết Long Nhược Thủy.
“Chẳng lẽ là nhầm người sao?” Hàn Mộng Nhu thầm nghĩ.
Chợt phát hiện không gian bên mình thoáng rung động, lát sau lại nhìn thấy nam nhân kia đã xuất hiện bên cạnh, Hàn Mộng Nhu bất giác cất tiếng gọi. “Phu quân…”
“Suỵt!” Trần An Vĩ khẽ nháy mắt với nàng, đồng thời truyền âm lại những thông tin mà mình vừa nhận được từ Chiêm Tinh Thuật, sau cùng lại càng là dặn dò nàng đừng làm ồn tránh đánh động tới hai nữ.
“Tỷ ấy đang cần chàng!” Hàn Mộng Nhu sau khi biết được mọi chuyện, trong lòng càng cảm thông cho số phận Long Nhược Thủy mà nháy mắt nói với hắn, rồi cũng hiểu ý mà trở về Nhu Vĩ Điện.
Bản thân hắn lại nhẹ nhàng tiến lại gần Long Nhược Thủy, toàn thân bao phủ Hồn Lực, dịu dàng nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của giai nhân kéo nàng ôm vào lòng, như hành động an ủi của một nam nhân dành cho tình lữ của mình.
“Tiểu Vĩ…” Long Nhược Thủy đang mải chìm trong đau buồn, lúc này có được một bờ vai rắn chắc làm điểm tựa, mọi cảm xúc trong người không kiềm nén được mà tuôn trào.
Từng giọi hồn lệ tuôn rơi, tuy chẳng làm ướt áo Trần An Vĩ nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sự đau khổ mà giai nhân trong lòng phải gánh chịu.
Thử nghĩ, một nữ nhân cùng lúc mất đi phụ mẫu, sau lại mất cả muội muội của mình, tới lúc tìm lại được muội muội thì người đó lại không nhớ ra mình là ai, đó… phải chăng là bi kịch chồng chất bi kịch?
Đau nhất không phải bỏ lỡ một người, mà đau khổ nhất có lẽ chính là ở bên một người, nhưng họ lại chẳng nhớ đến mình.
Chịu đựng nhiều nỗi đau cùng lúc như vậy, tâm cảnh của một vị Nguyên Thánh cảnh cường giả chịu thấu sao?
Bạch Băng Thanh nhìn thấy biểu hiện của nữ nhân kia, càng lúc càng bối rối không biết phải làm gì, thì nhận được truyền âm của nam nhân, nàng liền gật đầu sau đó âm thầm rời đi.
“Hức… hức…” Từng tiếng nấc nghẹn liên tục vang lên, Trần An Vĩ vẫn một mực im lặng ôm lấy tiểu giai nhân trong lòng, tay liên tục vuốt ve tấm lưng thon thả của nàng như an ủi.
“Nếu còn buồn thì cứ khóc đi, ta sẽ luôn ở đây với nàng!” Trần An Vĩ nhẹ giọng thủ thỉ, vẫn luôn ôm lấy nàng mặc cho giai nhân càng khóc càng to.
Không biết qua bao lâu sau, khi cảm thấy tâm trạng đã vơi bớt, Long Nhược Thủy ánh mắt vẫn đẫm lệ nhìn nam nhân, nhớ tới lời nói vừa nãy của hắn mà tâm linh không khỏi rung động.
“Đời này có thể gặp được ngươi… thật tốt!” Long Nhược Thủy nhu tình lẩm bẩm, nam nhân này luôn cho nàng những thứ mà nàng luôn ao ước từ rất lâu, những thứ mà kể cả tên tra nam nàng từng dành hết thanh xuân để yêu kia cũng không bao giờ có thể cho nàng.
“Nàng cảm thấy thế nào rồi?” Trần An Vĩ dịu dàng hỏi, tay vẫn vuốt ve nàng như an ủi.
Long Nhược Thủy biết mình đang được nam nhân ôm, bất quá không những không vùng vẫy hay ngượng ngùng, nàng lại cực kì hưởng thụ điều này, nó khiến tâm trạng hiện tại của nàng tốt lên một chút.
Nghe hắn nói, nàng hít sâu một hơi rồi nói “Đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ ngươi!”
“Vậy thì tốt rồi!” Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, sau đó từ tốn nói tất cả những gì mình biết cho giai nhân. Từ khi Bạch Băng Thanh được Bạch gia lão tổ cứu trợ, cho đến lúc hắn vô tình gặp mẫu nữ hai nàng trong Địa Hoàng Mật Tịch, rồi tới hiện tại.
Long Nhược Thủy sau khi nghe được toàn bộ sự việc, tâm trạng trong lòng cũng không còn quá đau khổ, trong lòng thầm cảm tạ vị Bạch gia lão tổ kia đã cứu muội muội nàng một mạng.
Mà sau khi thấy nam nhân này vậy mà biết mọi việc như thế hắn là người chứng kiến từ đầu tới cuối, Long Nhược Thủy bất giác tin tưởng hắn hơn một bậc, dù sao quá khứ của nàng hắn cũng biết nên chẳng có gì là lạ nữa.
Nhìn thấy tiểu giai nhân đã tạm thời bình tĩnh lại, Trần An Vĩ nhẹ nhàng nói “Nàng cũng biết tình hình hiện tại của muội muội nàng, muốn nàng ấy nhớ lại một sớm một chiều là điều không thể, vậy nên ta nghĩ hai nàng nên từ từ tiếp xúc với nhau, từng bước một, ta tin rồi cũng có ngày nàng ấy sẽ nhớ ra mà thôi!”
Long Nhược Thủy gật đầu, cũng biết điều hắn nói là đúng. Nàng đã chờ đợi giay phút đoàn tụ này quá lâu rồi, bây giờ chờ đợi thêm một chút cũng không có vấn đề gì.
“Đa tạ ngươi!” Nhu tình nhìn lấy nam nhân vẫn đang ôm mình, Long Nhược Thủy thủ thỉ một câu, rồi lấy tốc độ của một Nguyên Thánh cảnh cường giả, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi hắn một cái sau đó chuồn mất dạng.
“Nữ nhân này…” Trần An Vĩ nhìn thấy Long Nhược Thủy dường như sợ bị hắn ăn sạch mà chuồn vội vàng, khóe miệng giật mấy cái liền.
Khẽ liếm môi cảm nhận hơi ấm của giai nhân, Trần An Vĩ động lấy ý niệm rời khỏi Bát Diện Thạch, tiếp tục cuộc hành trình săn điểm của mình.
Ở phía bên này, nhìn thấy thân ảnh của nam nhân dần biến mất, Long Nhược Thủy hai gò má đỏ bừng che mặt, nàng làm sao lại để cảm xúc chi phối như vậy chứ, thật là ngượng chết mất!
“Hihi!” Bất chợt lúc này, có tiếng cười khúc khích quen thuộc của nữ nhân vang lên bên tai, Long Nhược Thủy càng ngượng ngùng hơn, không dám nhìn đến nữ nhân kia. Hàn Mộng Nhu nhìn thấy biểu hiện của nàng càng là không nhịn được cười.
“Xú nha đầu, ngươi cười cái gì!” Long Nhược Thủy thẹn quá xù lông nói.
Hàn Mộng Nhu chỉ cười không nói gì, càng khiến Long Nhược Thủy ngượng ngùng hơn.
Mãi tới một lúc sau đó, Long Nhược Thủy mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh nhìn đến Hàn Mộng Nhu vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt ý vị thâm trường, nàng nhẹ giọng gọi “Mộng Nhu này…”
“Có chuyện gì sao, Nhược Thủy tỷ tỷ…” Hàn Mộng Nhu nghe nàng gọi, cố tình kéo dài hai chữ cuối cùng thêm một chút.
Long Nhược Thủy nghe giọng điệu của nàng, hai má cấp tốc đỏ bừng, khẽ gắt một tiếng, ngập ngừng nói “Nam nhân kia… hắn… hắn liệu có ghét Yêu Tộc không?”
“Cái gì cơ, muội không nghe rõ a?” Hàn Mộng Nhu hiếm có cơ hội trêu chọc vị “tỷ tỷ” này, tính cách lạnh lùng thường ngày cũng biến đấu mất.
“Xú nha đầu!” Long Nhược Thủy trong lòng thầm mắng, hai má lại càng đỏ hơn.
Hít sau một hơi, nàng lên tiếng “Nam nhân kia hắn có để ý tới việc ta không phải nhân loại không?”
“Tỷ nghĩ sao?” Hàn Mộng Nhu không tiếp tục trêu chọc nàng, nhưng cũng không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
Long Nhược Thủy nghe vậy, từng mảnh ký ức từ lúc nàng gặp hắn tới hiện tại như một thước phim quay chậm hiện ra trước mặt nàng.
Lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã biết rõ thân phận của nàng là Hàn Long Tộc Trưởng, nhưng cũng chẳng mấy quan tâm mà để nàng trú ngụ trong người thê tử của hắn.
Sau đó còn ngỏ ý muốn đúc lại thân thể cho nàng, muốn cả thế gian phải nghe đến cái danh Long Nhược Thủy một lần nữa.
Mới vừa này hắn thậm chí còn bỏ thời gian quý báu của mình mà ở lại an ủi nàng khi nàng gặp phải chuyện không vui.
Từng cử chỉ và lời nói của hắn, đều không có một chút khinh bỉ căm ghét hay thù hận gì với một Yêu Tộc như nàng.
“Chàng chẳng để ý nhiều vậy đâu, cái chàng muốn chỉ đơn giản là chúng ta luôn được vui vẻ mà thôi!” Hàn Mộng Nhu thấy nàng im lặng, liền tiếp tục lên tiếng.
Tuy nam nhân kia hắn không nói ra, nhưng chúng nữ ai cũng là người thông minh, làm sao có thể không nhận biết? Nhưng các nàng ủng hộ hắn, vì vậy vẫn luôn tận lực tu luyện để một ngày nào đó có đủ thực lực sát cánh chiến đấu bên nam nhân kia.
Đừng hỏi tại sao các nàng ủng hộ hắn thu thêm nữ nhân, thậm chí chính các nàng cũng đôi lần thay hắn tạo ấn tượng với những nữ nhân khác.
Bởi vì các nàng biết hắn sẽ cần nhiều lực lượng trong tương lai, mà cách thu mua lòng tin dễ dàng nhất, chính là cưới nữ nhi của một thế lực chi chủ nào đó, và hơn thế nữa chính là, các nàng tin Trần An Vĩ sẽ không để bất kì ai trong các nàng phải chịu thiệt thòi.
“Thật vậy sao?” Nghe lời nói của nàng, Long Nhược Thủy tâm hồn thật sâu chấn động.
“Chào mừng tỷ gia nhập hậu cung của hắn!” Hàn Mộng Nhu biết biểu hiện hiện tại của nàng, mỉm cười nói.
“Phi!” Long Nhược Thủy nghe vậy, khẽ gắt một tiếng, yêu kiều nói “Hắn còn chưa thu được ta!”
Hàn Mộng Nhu nghe vậy liền bật cười, hai nữ lại tiếp tục tán gẫu thêm một lúc.
----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花