189 Chương 189 Vạn Vũ Đế Vương
Kim Giác Đại Địa Ngưu, một chủng tộc Yêu Thú tồn tại lâu đời trên Hắc Yêu Đại Lục.
Tương truyền bọn hắn vốn chỉ là một chủng tộc Yêu Thú có dạng trâu nhỏ yếu với cá thể mạnh mẽ nhất cũng chỉ đạt đến ngưỡng Ngũ Giai Đỉnh Phong. Thậm chí tại thời điểm đó, cái tên Kim Giác Đại Địa Ngưu còn chưa ra đời.
Tại thời điểm đó, bọn hắn thường xuyên bị các chủng tộc khác mạnh mẽ hơn uy hiếp, đe dọa, thậm chí là có trường hợp cá thể trong tộc bị bắt làm thức ăn cho những chủng tộc khác.
Mãi cho tới một đêm định mệnh, bầu trời Hắc Yêu Đại Lục bỗng dưng hiện lên vô vàn vì tinh tú chói lọi, ánh sáng của chúng làm sáng rực cả một vùng không gian.
Các chủng tộc Yêu Thú lúc đó lâm vào bất an, bản năng của chúng cảm giác được sắp xảy ra một sự kiện gây chuyển biến toàn bộ đại lục. Ngay cả Kim Giác Đại Địa Ngưu cũng không khỏi lo lắng.
Bất quá dường như bị thứ gì thôi thúc, một tộc nhân của Kim Giác Đại Địa Ngưu bất giác bước vào vùng không gian được chiếu sáng kia mặc cho sự ngăn cản của tộc trưởng lẫn các trưởng bối.
Rồi người thứ hai… người thứ ba… tất cả dường như bị thứ gì đó tận cùng Huyết Mạch thôi thúc mà đồng loạt bước vào bên trong vùng ánh sáng. Ngay đến tộc trưởng thời đó của Kim Giác Đại Địa Ngưu cũng không kiềm chế được mà bước vào bên trong.
Ngay khi cảm nhận được toàn bộ tộc nhân đã tiến vào, những vì tinh tú trên bầu trời bất chợt xảy ra dị tượng. Chúng lần lượt tiến vào vị trí, sắp xếp thành hình dạng một con trâu.
Mà đồng dạng, trên cơ thể từng người đứng trong vùng ánh sáng cũng bắt đầu có những chuyển hóa.
Đầu tiên, một hình xăm giống hệt vì tinh tú trên bầu trời dần xuất hiện trên cơ thể từng người, nhưng đa số đều xuất hiện ở trên lưng đối với nữ tử và trên cánh tay đối với nam nhân.
Dĩ nhiên là mãi tới khi bọn hắn hóa hình thì mới nhận ra sự khác biệt này, còn khi đó, tất cả chỉ biết hình xăm kia hiện lên giữa trán mà thôi.
Tiếp theo, cặp sừng vốn nhỏ bé yếu đuối của bọn hắn đột nhiên dài ra trông thấy, nó vàng óng một màu hoàng kim. Mà cơ thể bọn hắn cũng không ngừng to lớn hơn, màu lông trở nên nâu sậm cực kì cứng cáp.
Thứ ba, vốn chỉ sở hữu Thổ Hệ Nguyên Lực trong cơ thể, thì lúc này đây, cơ thể bọn hắn cũng tự động sản sinh ra Kim Hệ Nguyên Sắc trong Nguyên Hải.
Cuối cùng, thực lực từng người bất chợt tăng vọt, đem tu vi từng người thăng tiến rõ rệt. Từng người, từng người một vốn chỉ có thể dừng lại ở Ngũ Giai Đỉnh Phong cảnh, nay lại có thể hóa hình như các chủng tộc Yêu Thú khác.
Trong suốt quá trình này, không ít kẻ thù từ những chủng tộc Yêu Thú đối địch từng có ý định thi triển công kích, muốn một kích tiêu diệt toàn bộ chủng tộc yếu ớt này.
Bất quá có Kim Ngưu Cung bảo vệ, bọn chúng không những không thực hiện được ý đồ, mà còn bị phản phệ nghiêm trọng.
Mà Kim Giác Đại Địa Ngưu thời điểm đó sau khi thực lực tăng vọt, lập tức tổng tiến công, tiến hành tiêu diệt những chủng tộc Yêu Thú năm xưa đã từng ức hiếp chủng tộc mình, báo thù cho những tộc nhân đã khuất.
Thổ Hệ Nguyên Lực có lực phòng thủ cường đại được bọn hắn sử dụng nhuần nhuyễn khiến mọi công kích của kẻ thù đều bị vô hiệu hóa, Kim Hệ Nguyên Lực đầy tính sát phạt khiến bọn hắn dễ dàng tiêu diệt được kẻ thù.
Và cũng từ đó, cái tên Kim Giác Đại Địa Ngưu chính thức ra đời. Có ai mà ngờ, một chủng tộc nhỏ bé từng bị ức hiếp liên tục, lại trở thành một chủng tộc gây nên nỗi khiếp sợ mỗi khi được nhắc đến.
Nói thế cũng không đúng lắm, bởi lẽ bọn hắn chỉ tiêu diệt những chủng tộc đã từng gây thù với mình, còn lại chưa từng chủ động gây sự với chủng tộc nào khác.
Mà cũng từ sau trận chiến năm xưa, Kim Giác Đại Địa Ngưu không biết vì lý do gì lại như biến mất khỏi thế gian. Không ai biết bọn hắn đã đi đâu làm gì, đến địa phận lãnh thổ bọn hắn, cũng chẳng phát hiện dấu hiệu cho thấy bị diệt tộc.
Đó là tất cả những gì Ảnh Nhi đã nói cho Trần An Vĩ biết khi phát hiện được thân ảnh Ngưu gia này, song song với những gì Hệ Thống cho biết, cuối cùng Trần An Vĩ đưa ra quyết định muốn giao đấu với hắn.
"Nếu ta chiến thắng, ngươi phải trở thành thuộc hạ của ta!" Hắn mỉm cười nhàn nhã nói.
Ngưu gia dường như bị chọc giận, liền gầm lên "Ảo tưởng!" rồi nhanh chóng điều động lực lượng lao về phía hắn.
"Haha, ảo tưởng hay không, chiến mới biết!" Trần An Vĩ không ngại chiến đấu, đồng dạng điều động lực lượng nghênh chiến.
Ầm! Oành! Ầm!!!
Hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa liên tục vang lên trong không gian khiến Sa Ngưu Tháp cũng không chịu nổi dư ba mà dần vỡ nát.
Trần An Vĩ và Ngưu gia vậy mà đã giao đấu lên cả trăm hiệp, bất quá dù không gian xung quanh bị tàn phá không ít, thì bọn hắn vẫn còn rất sung sức, như thế trogn suốt trận chiến bọn hắn chẳng sử dụng chút lực lượng nào.
Ngưu gia vẻ mặt kiên định nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Làm sao hắn có thể nghĩ tới một thiếu niên chỉ vừa đột phá Cửu Tinh Nguyên Vương lại có thể đánh ngang tay với một người có tu vi đạt Nhất Tinh Nguyên Tông cảnh như hắn chứ.
Chính bản thân hắn ở gia tộc cũng không ít lần lấy yếu địch mạnh, vượt cấp chiến đấu càng là như cơm bữa, nhưng đó cùng lắm chỉ là cách một đại cảnh giới chiến đấu mà thôi.
Nào như tên này, vượt cả hai đại cảnh giới chiến đấu vẫn chẳng thấy mất sức gì. Điều này khiến hắn gợi lên hứng thú, không nhịn được mà hỏi. “Ngươi tên là gì?”
“Trần An Vĩ!” Trần An Vĩ mỉm cười trả lời ngắn gọn.
“Tốt! Đã rất lâu rồi, Kim Thần Ngưu ta mới gặp được một kẻ khó nhằn như ngươi!” Kim Thần Ngưu gật đầu nói, khẽ động lấy ý niệm.
Keng!
Một tiếng ngâm vang của kim loại vang lên, trước mặt Kim Thần Ngưu lập tức xuất hiện một kiện pháp bảo, khí thế từ nó tỏa ra khiến không gian không ngừng rung động.
Trần An Vĩ ánh mắt khẽ co rút nhìn lấy kiện pháp bảo trước mặt, khẽ lẩm bẩm “Tông cấp Cực phẩm Pháp Bảo?”
Kim Thần Ngưu không quá bất ngờ khi thấy Trần An Vĩ vậy mà biết đẳng cấp cụ thể của kiện pháp bảo mình vừa lấy ra, hắn liền gật đầu nói “Đây là một trong những kiện Pháp Bảo Trấn Tộc của gia tộc ta, Định Thiên Chùy!”
“Tên rất hay!” Trần An Vĩ gật đầu tấm tắc khen.
“Tiếp tục!” Kim Thần Ngưu gật đầu, đôi chân lại khẽ động, thoáng chốc đã xuất hiện trước mắt Trần An Vĩ, hai tay nâng cao đem Định Thiên Chùy nện xuống.
Trần An Vĩ sắc mặt nghiêm túc hội tụ lực lượng, Thiết Thổ Nguyên Lực bao trùm hai cánh tay, Thể Tu cũng lúc bùng nổ muốn dùng hai tay mình cứng đối cứng với đòn tấn công của đối thủ.
Nhưng Kim Thần Ngưu dường như biết ý định của tên này, hắn khẽ động lấy hai tay, đem Định Thiên Chùy bất chợt đổi hướng quét ngang.
Ầm!
Sau khi Định Thiên Chùy đổi hướng, Kim Thần Ngưu liền cảm nhận được mình vừa đánh trúng thứ gì đó, một thứ cực kì cứng cáp.
“Thủ đoạn chiến đấu rất đa dạng nha!” Trần An Vĩ mỉm cười hứng thú nói, một tay hắn đang giữ lấy vũ khí của Kim Thần Ngưu, tay còn lại cấp tốc hội tụ lực lượng, không chút lưu tình mà đấm xuống.
Kim Thần Ngưu sau một thoáng bất ngờ cũng nhanh chóng giơ tay ngạnh kháng với quyền kình của hắn.
Đúng lúc này, Trần An Vĩ nhếch miệng cười tà.
Nụ cười của hắn rơi vào mắt Kim Thần Ngưu đem lại cho hắn cảm giác bất an trong lòng, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, hắn không thể thu lại đòn tấn công của mình được nữa.
Trong lúc Kim Thần Ngưu khựng lại một chút vì suy nghĩ kia, Trần An Vĩ đột nhiên vung chân đá mạnh.
Lực lượng Tứ Chuyển Thể Tu cùng Thiết Thổ Nguyên Lực đồng loạt bộc phát, một cước đủ sức trọng thương Nguyên Tông cảnh không chút chậm trễ mà quét ngang.
Kim Thần Ngưu không lường trước được nước đi này, ánh mắt co rút nhìn lấy cước pháp giản đơn nhưng mạnh mẽ kia trúng vào người mình.
Vút!
Ăn trọn một cước của Trần An Vĩ, Kim Thần Ngưu như con diều dứt dây bay ngược, dù vậy thân thể cứng cáp của một loài Yêu Thú khiến hắn bị thương không quá nặng.
Hơn nữa Trần An Vĩ cũng không nhắm vào yếu điểm nên hắn cũng chỉ bị xây xát nhẹ mà thôi.
Bất quá, Trần An Vĩ dường như chưa kết thúc đòn tấn công của mình, đôi chân khẽ động, thân ảnh đã lập tức xuất hiện trên đường bay của Kim Thần Ngư, lực lượng hội tụ về phía tay phải, Đại Địa Quyền một lần nữa được thi triển.
“Không dễ đâu!” Kim Thần Ngưu trong giây phút chủ chốt đã động lấy ý niệm, Định Thiên Chùy vốn ở phía xa lập tức bay như lưu tinh về phía Trần An Vĩ, ý đồ muốn dùng nó khiến Trần An Vĩ phải từ bỏ thế công.
Quả nhiên hắn nghĩ đúng, nhìn thấy Định Thiên Chùy lấy tốc độ không thể cản lao về phía mình, Trần An Vĩ không thể chuyển mục tiêu từ Kim Thần Ngưu sang nó.
Oành! Răng rắc!
Quyền kình va chạm Định Thiên Chùy, khí lãng tàn phá xung quanh, chấn đến không gian vỡ vụn.
Trần An Vĩ chỉ cảm thấy cánh tay mình như sắp tan vỡ, xương cốt kêu lạch cạch như sắp vỡ tới nơi, nhưng hắn không bỏ cuộc, một tay không đủ đánh bay Định Thiên Chùy, hắn sẽ dùng tới tay còn lại.
Nghĩ là làm, tay trái cấp tốc tụ hội Thiết Thổ Nguyên Lực, Tứ Chuyển Thể Tu bùng phát, không chút chần chừ mà đấm về phía trước.
Định Thiên Chùy chịu cùng lúc hai quyền kình khủng bố, nó dù có là Tông cấp Cực phẩm Pháp Bảo thì cũng có chút ăn không tiêu.
Kim Thần Ngưu lúc này đã tiếp đất, nhìn thấy Định Thiên Chùy một mình đối chiến với Trần An Vĩ, hắn lập tức ra lệnh cho nó bay về tay mình.
Rồi ngay lập tức lại truyền Thổ Hệ và Kim Hệ Nguyên Lực trong người, hai tay lại một lần nữa nâng lên thanh đại chùy, đôi chân khẽ động lại lao lên đối chiến với Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ cũng không chần chừ điều động lấy Thiết Thổ Nguyên Lực, một lần nữa lao về phía hắn.
Nhưng đột nhiên lúc này, dị biến lại phát sinh…
…
Cách thời điểm hiện tại khoảng một nén hương, tại một nơi nào đó trên Hắc Yêu Đại Lục…
“Kì lạ, Định Thiên Chùy tại sao lại biến mất?” Một thân ảnh yêu kiều mạn diệu của nữ nhân đứng khoanh tay nhìn chằm chằm vào một trong ba cái kệ tủ được đặt trong trận pháp bảo vệ.
Tuy không thể nhìn rõ dung nhân tuyệt mĩ của nữ nhân, nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng một cặp sừng trâu vàng óng tinh mĩ nằm gọn hai bên đầu điểm thêm mái tóc đen mượt mà xen chút sắc vàng kim và nâu đất càng tô điểm cho vẻ đẹp của nàng.
Lúc này đây, nàng đang tự hỏi không biết vì sao Định Thiên Chùy lại có thể biến mất một cách khó hiểu như vậy trong khi trận pháp bảo vệ không hề có dấu hiệu bị cưỡng ép phá vỡ.
Trận pháp bảo vệ này thực chất là một dạng câu đó, nếu không biết được đáp án chính xác mà cưỡng ép lấy vật phẩm bên trong ra, nó sẽ lập tức phát nổ, vừa gây sát thương cho kẻ trộm, vừa gây kinh động tới toàn tộc.
Kể cả khi kẻ trộm có tinh vi tới mức khôi phục được trận pháp lại nguyên vẹn thì hắn liệu sẽ ngu ngốc tới nỗi chỉ lấy mỗi Định Thiên Chùy sao?
Phải biết rằng hai kiện pháp bảo còn lại cũng có sức mạnh và đẳng cấp không hề kém cạnh Định Thiên Chùy chút nào đâu nha.
Điều này chứng tỏ rằng có người trong tộc đã lấy Định Thiên Chùy, hơn nữa còn là người biết cách giải mã trận pháp bảo vệ này.
“Người đâu!” Đã có kết luận, nữ nhân lập tức cất tiếng gọi.
“Có thuộc hạ!” Rất nhanh sau đó, một thân ảnh bất chợt xuất hiện sau lưng nàng, dáng vẻ cực kì cung kính nhìn nàng.
“Là ai đã lấy Định Thiên Chùy?” Nữ nhân ngay lập tức lên tiếng hỏi, tuy lời nói có vẻ bình thường như lại ẩn chứa sự đe dọa và uy áp kinh người.
Thân ảnh sau đó liền đưa mắt nhìn lấy kệ tủ trống rỗng cách đó không xa, nhất thời liền sợ hãi mà chảy mồ hội hột, khóe miệng lắp bắp không nói nên lời.
Nữ nhân đưa mắt nhìn, trong mắt hằn rõ vẻ uy hiếp khiến thân ảnh kia càng sợ hãi hơn.
Ngay lúc tưởng chừng như nữ nhân này sắp ăn tươi nuốt sống tên thuộc hạ kia, thì một giọng nói hiền từ bất chợt vang lên, cùng lúc đó một thân ảnh nam tử trung niên mỉm cười bước vào “Là ta đã lấy cho tiểu tử thúi kia đi lịch luyện!”
Nữ nhân nhìn thấy thân ảnh kia, trừng mắt cảnh cáo tên thuộc hạ một cái rồi nhìn qua nam nhân trung niên vừa đến nói “Tiểu tử kia tu vi còn chưa đủ, phụ thân tại sao lại giao cho hắn?”
Giọng điệu ẩn ẩn chút uy hiếp mà đến cả nam tử trung niên kia cũng phải rùng mình, nàng thật giống mẫu thân của nàng a…
“Ta cam đoan sau khi tiếp nhận truyền thừa ở nơi đó, hắn sẽ đột phá Lục giai, đủ sức chưởng khống Định Thiên Chùy!” Nam tử trung niên âm thầm lau mồ hôi lạnh, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm nữ nhân, dường như muốn xem phản ứng của nàng.
Sau một lúc vẫn không thấy nàng trả lời, ngược lại nam tử trung niên còn cảm thấy không khí xung quanh bất chợt lạnh đi vài phần.
Biết nữ nhi nhà mình sắp tức giận, nam tử trung niên cố gắng nặn ra một nụ cười giảng hòa, nhẹ nhàng gọi “Nghiên Nhi, con xem…”
Nữ nhân được gọi Nghiên Nhi kia cuối cùng cũng thu lại uy áp của bản thân, nàng cũng không muốn làm to chuyện này, dù sao có phụ thân bảo đảm, tiểu tử kia hẳn sẽ đột phá như ông dự đoán đi.
Bất chợt lúc này, dường như nam tử trung niên cảm nhận được điều gì, nhất thời vung tay xé nát không gian, kéo từ trong đó ra một thân ảnh không hề xa lạ gì với ông và Nghiên Nhi.
Thân ảnh kia trên tay vẫn còn cầm Định Thiên Chùy, lực lượng trên cơ thể vẫn còn chưa kịp tiêu tán hết, dường như đang hội tụ lực lượng thi triển công kích nào đó.
Nhìn thấy cảnh vật bỗng chốc thay đổi, lại nhìn thấy nam tử trung niên đang nắm lấy cổ áo mình kéo lên, nhất thời hắn nổi giận quát “Lão già, ngươi ném ta đến nơi quỷ quái nào vậy?”
Ánh mắt hắn tràn đầy bất mãn và tức giận nhìn lấy “lão già”, ai đời là phụ thân hắn mà lại giới thiệu một cái truyền thừa không mấy trong sáng như vậy? Có còn coi hắn là nhi tử không kia chứ?
“Tiểu Ngưu! Không được vô lễ!” Bất chợt lúc này, một giọng nói nữ nhân quen thuộc vang lên bên tai khiến hắn im bặt, vẻ mặt cũng không còn tức giận mà trở nên ngoan ngoãn vô cùng.
Mà thân ảnh vừa bị kéo ra từ vết nứt không gian không ai khác chính là Kim Thần Ngưu.
Bị nữ nhân Nghiên Nhi lên tiếng, hắn dù còn tức giận và bất mãn nhưng cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu chào “Phụ thân khỏe, tỷ tỷ khỏe!”
Nam tử trung niên nhìn thấy nữ nhi nhà mình dễ dàng chế ngự tiểu tử này, mà hắn lại cực kì hiếm khi nghe lời mình, nhất thời ảo não thở dài. Nhưng rất nhanh sau đó, như phát hiện ra điều gì, ông lại hỏi.
“Nói cho phụ thân biết, ngươi vì sao phải điều động Định Thiên Chùy? Phụ thân chẳng phải đã dặn không tới tình huống cấp thiết không được dùng sao?”
Kim Thần Ngưu trừng mắt nhìn “lão già”, hắn thậm chí muốn dùng Định Thiên Chùy phá nát cái truyền thừa đồi bại kia ấy chứ, nếu không phải bên trong vẫn còn Công Pháp và Nguyên Thuật quý giá, hắn đã không tiếp nhận rồi.
“Hửm?” Thấy Kim Thần Ngưu mãi không trả lời, Nghiên Nhi lại thể hiện phong thái tỷ tỷ của mình.
“Đừng, đừng, đừng! Phụ thân và tỷ tỷ muốn biết thì theo đệ!” Kim Thần Ngưu sợ hãi xua tay, hắn rất sợ chữ “hửm” này của tỷ tỷ nha… và đừng hỏi, hắn không muốn nhớ lại đâu…
“Đi đâu?” Nghiên Nhi có vẻ hứng thú với biểu hiện của đệ đệ mình, dù rằng hắn vẫn sợ nàng, nhưng ánh mắt hừng hực chiến ý kia lại không thể che giấu, chứng tỏ tại nơi truyền thừa kia hắn đã gặp thứ gì đó kích phát được chiến ý chăng?
Không tiếp tục chần chừ, nàng đem hắn ném trở về vết nứt không gian, trừng mắt nhìn người phụ thân đang muốn bỏ dở sự vụ gia tộc mà đi hóng hớt, rồi sau đó mới bước vào…
Ngay khi bước ra khỏi vết nứt không gian, Nghiên Nhi lập tức cứng họng khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, không nhịn được lên tiếng khiến Kim Thần Ngưu rùng mình “Ngươi đây là… đùa giỡn với tỷ?”
-------------------
Tác có thay đổi chút tình tiết cuối chương 188, nên nếu đạo hữu thấy hơi lạ thì có thể đọc lại nha.
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花