139 Chương 139 Vạn Vũ Đế Vương
Thiên Nhi sau khi ăn viên Khí Văn Chi Lực của nam nhân, thân thể nàng bỗng lóe sáng, vô tận thiên địa nguyên khí bên trong Bát Diện Thạch bỗng ùa về phía nàng.
Trần An Vĩ và chúng nư đồng loạt chú ý tới tình cảnh trước mặt nhưng không ai để ý rằng cô nàng ngây ngô đó lại đang mỉm cười tinh nghịch bên trong luồng ánh sáng kia.
Theo từng dòng thiên địa nguyên khí tiến vào cơ thể, những vết rạn nứt vì trận chiến trước dần dần được sửa chữa, mà đẳng cấp của nàng cũng vì thế mà tăng lên.
Hóa ra, Thiên Nhi đã vốn ở đẳng cấp Linh cấp Cực phẩm, chỉ cần thêm một đến hai lần luyện hóa Khí Văn Chi Lực của nam nhân này là sẽ thăng cấp, rồi nàng sẽ lại được hắn thưởng cho “cái đó” như đã hứa.
Bây giờ nhìn thấy Khí Văn Chi Lực của hắn có đủ ba loại lực lượng, nàng giả vờ ngây thơ hỏi, mục đích là để nhắc khéo hắn cho nàng ăn thử, biết đâu sẽ thực sự thăng lên Tông cấp Hạ phẩm.
Và đúng như nàng nghĩ, nam nhân này đúng là dễ dụ, viên Khí Văn Chi Lực này thực sự ngon hơn loại trước đó nhiều, lực lượng cũng dồi giàu hơn, khiến nàng liền đạt đủ năng lượng để đột phá.
Chúng nữ bên cạnh sau một thoáng bất ngờ vì sự kiện này, cũng đồng loạt mỉm cười, thực ra Thiên Nhi cũng đã luôn cố gắng nha, nàng nhìn thấy các tỷ muội luôn bế quan tu luyện, đôi khi lại vì chiến đấu mà bị thương, bản thân cũng muốn giúp các nàng lắm.
Bất quá vì bản thân mang trọng thương, nàng vẫn luôn không được hắn cho phép rời khỏi Bát Diện Thạch, vì thế mới bày trò để mình đột phá nhanh chóng.
“Xem ra, phu quân sắp được giai nhân thưởng nha!” Bất chợt có nữ tinh nghịch nói, câu nói của nàng khiến các tỷ muội cười khúc khích, đồng loạt hướng ánh mắt trêu chọc về phía hắn.
Kể cả Hồn Tử Huyên sau đầu mất tự nhiên thì lúc này cũng đã hòa nhập, mà cùng cười trêu chọc hắn.
Chúng nữa vừa dứt lời, từ trong luồng sáng vừa nãy, một thân ảnh nữ tử bất chợt lao đến ôm lấy Trần An Vĩ khiến hắn bất ngờ mà ngã xuống, miệng nói “Phu quân, mau cho ta cái đó!”
Trần An Vĩ mộng bức nhìn lấy nữ tử xinh đẹp đang đè lên người mình, chỉ thấy nàng toàn thân mặc hoàng kim sắc bảo y, quanh thân còn được bao phủ với từng tầng Long Lân thoắt ẩn thoắt hiện như một bộ chiến giáp phủ bên ngoài không khiến vẻ đẹp của nàng bị mất đi mà ngược lại vì Long Lân tinh tế ôm trọn từng đường cong cơ thể, khiến nàng càng trở nên kiều diễm.
Nàng vẫn là Thiên Nhi, nhưng đẳng cấp đã đạt Tông cấp Hạ phẩm, vì đột phá nên hình thái Nhân Loại của nàng có chút thay đổi, bất quá đó không phải điều khiến hắn mộng bức.
Trần An Vĩ mộng bức là bởi vì nàng vừa gọi hắn là gì? “Phu quân?”
Thiên Nhi che miệng cười duyên, chỉ ôm lấy hắn không nói gì, mà chúng nữ phía sau thì liên tục cười trộm.
Tới lúc này thì Trần An Vĩ mà không biết mấy nữ giở trò thì hắn cũng quá ngây thơ đi. Đưa tay vỗ lên bờ mông kiều diễm của nữ nhân Binh Nhân Tộc này, hắn trêu chọc nói “Gọi ta là phu quân thì phải có trách nhiệm của người thê tử a…”
“Trách nhiệm của thê tử?” Thiên Nhi không hiểu, ánh mắt ngây ngô nhìn hắn, còn chúng nữ nghe câu hỏi của nam nhân, từng gương mặt tuyệt mĩ bất giác đỏ ửng, trong lòng thầm mắc nam nhân này lưu manh.
Kể cả Tiểu Kim cũng có chút ngượng ngùng, nàng đương nhiên hiểu hắn đang ám chỉ điều gì, mắt đẹp trừng trừng mắt nhìn hắn, Thiên Nhi vẫn còn nhỏ mà.
Thiên Nhi thấy hắn cứ cười cười, lại còn nói gì nàng không hiểu, đợi mãi cũng chẳng thấy “cái đó” đâu, nhất thời giận dỗi, phồng má trợn mắt nhìn hắn, nhưng lại không có ý định rời khỏi người hắn mà ngược lại liên tục nhún nhún như muốn hắn nghẹt thở chết.
Chúng nữ nhìn thấy hành động ngây ngô của nàng, từng gương mặt tuyệt mĩ đã đỏ lại càng thêm đỏ, bởi vì động tác đó của nàng không khác gì cái tư thế hắn luôn muốn các nàng làm mỗi khi ân ái.
Hắn gọi nó là gì nhỉ? À đúng rồi “Nữ cao bồi!”
Các nàng chẳng hiểu cao bồi là gì, nhưng cứ nghĩ tới tư thế đáng xấu hổ kia, là đều ngượng hết cả lên.
Trần An Vĩ bị hành động của nàng làm cho chịu hết nổi, tiểu huynh đệ lại dựng thẳng đứng, lại như có như không động chạm vào bờ mông kiều diễm của nàng.
Một loạt hành động lập tức diễn ra, Trần An Vĩ dễ dàng giữ lấy nữ nhân vẫn luôn nhún nhảy trên người mình, nếu không làm vậy chỉ sợ một lúc sau hắn sẽ đè nàng ra làm thịt mất.
“Ngươi… ngươi mau buông… ưm…” Thiên Nhi bất ngờ vì hành động của hắn, đang vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân thì liền cảm thấy đôi môi chín mọng của mình bị hắn chiếm giữ, chỉ kịp ưm lên một tiếng phản đối.
“Không phải nàng muốn cái đó sao? Ta cho nàng đó!” Trần An Vĩ nhếch miệng cười trêu chọc.
Thiên Nhi nghe câu nói của hắn, muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của nam nhân, nhưng lại phát hiện cái ôm của hắn càng ngày càng siết chặt, nụ hôn không biết vì sao lại có chút chiếm hữu khiến nàng thoáng ngây người.
Kì lạ là nàng lại không hề kháng cự trước sự chiếm hữu bất chợt của nam nhân, ngược lại còn có chút chờ mong mà hai tay vô thức ôm lấy hắn, mặc cho hắn nhấm mút lấy bờ môi của mình.
Nhưng giai nhân ngây thơ không hề biết lòng tham của nam nhân là không đáy, chỉ hôn nàng không thể nào là đủ, cái lưỡi hư hỏng lại bắt đầu nhẹ nhàng cậy lấy đôi môi nàng mà tiến vào bên trong.
“Ưm…” Thiên Nhi vì động tác bất ngờ của hắn mà ưm lên một tiếng, khẽ nhăn mặt, nhưng rất nhanh cảm giác kì lạ khi lần đầu tiên nút lưỡi khiến nàng mê mẩn, cái lưỡi đinh hương của nàng cũng nhanh chóng hòa quyện với nam nhân, thân thể bất giác nóng lên chút.
Không biết qua bao lâu sau, mãi cho tới khi Thiên Nhi gần như hết dưỡng khí, hắn mới buông tha cho nàng, bắt gặp ánh mắt ngập nước cùng gương mặt đỏ ửng và điệu bộ thở hổn hển của giai nhân, Trần An Vĩ không nhịn được muốn hôn thêm lần nữa.
Thiên Nhi lúc này mới hoàn hồn, vội đẩy hắn ra mà trở về nấp đằng sau chúng nữ, không dám nhoi nữa.
“Khụ… bất quá ai đã dạy nàng gọi ta như vậy?” Trần An Vĩ ho khan một tiếng bình ổn lại tâm trạng, bị một tuyệt sắc giai nhân như vậy nhún nhảy trên người đối với hắn thật khó mà kiềm chế được a…
Nghe câu hỏi của hắn, Thiên Nhi bất giác cảm thấy ngượng ngùng, lắp bắp nói “Là… là Yên Nhiên nói ta phải gọi ngươi như vậy, ngươi mới cho ta cái đó!”
Ban đầu nàng nghe Trần Yên Nhiên nói phải gọi hắn là phu quân hắn mới cho nàng “cái đó”, nàng không nghĩ nhiều liền gọi hắn như vậy. Kết quả thì đúng là hắn cho nàng “cái đó” nhưng cảm giác lạ quá.
Vừa rạo rực vừa khó chịu, dường như nàng còn muốn điều gì khác nữa.
Trần An Vĩ nghe câu trả lời của nàng, nhất thời trợn tròn mắt nhìn lấy một nữ nhân toàn thân bao phủ bởi Hỏa Hệ và Kim Hệ Nguyên Lực, sau lưng còn thấp thoáng hư ảnh một loài Thần Thú dạng phi cầm đang bay lượn.
Nàng không ai khác chính là người bày trò, nữ nhân tinh nghịch luôn khiến hắn đau đầu với những trò đùa của nàng. Nàng chính là Trần Yên Nhiên, biểu muội của hắn, cũng là người luôn bên cạnh hắn cho dù trước đó hắn bị cả gia tộc khinh bỉ, xa lánh.
Thời gian trước Trần An Vĩ đã giao huyết mạch Kim Vĩ Tất Phương Điểu cho nàng luyện hóa. Ở trong Nhiên Vĩ Điện, với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mình, nàng sớm đột phá Nguyên Vương cảnh, hiện tại cũng đã luyện hóa được một chút năng lượng từ huyết mạch.
Huyết mạch Thần Thú có khác, chỉ mới luyện hóa chỉ một phần nhỏ bên trong đã khiến nàng vừa đột phá Nguyên Vương đã liền bước một chân vào Nguyên Hoàng cảnh.
Nếu không phải vì sợ căn cơ không đủ vững chắc, nàng đã bế quan luyện hóa thêm một phần nữa, đột phá Nguyên Hoàng cảnh luôn.
Lúc này đây, bị hắn trừng mắt nhìn, Trần Yên Nhiên không những không sợ, còn tinh nghịch lè lưỡi trêu chọc hắn.
Trần An Vĩ véo má nàng một cái như trừng phạt, rồi quay qua Thiên Nhi nói “Nàng ngây thơ quá, thứ mà ta và nàng vừa làm gọi là hôn!”
“Hôn?” Thiên Nhi thắc mắc hỏi, nàng vốn tính tình trong trẻo chưa từng tiếp xúc chuyện nam nữ nên đương nhiên chẳng hiểu hôn là gì.
“Ừm, hôn là khi hai người chạm môi nhau, trao nhau những tình cảm tốt đẹp nhất, và chỉ khi hai người có tình cảm với nhau mới thực sự cảm nhận được hôn là gì!” Trần An Vĩ không nhanh không chậm giải thích cho giai nhân ngây thơ.
“Thiên Nhi chẳng hiểu ngươi nói gì đâu, nhưng Thiên Nhi cảm thấy thích nó, vì thế mỗi ngày ngươi đều phải cho ta hôn hôn!” Thiên Nhi cái hiểu cái không nhìn hắn cười ngây thơ nói.
Chúng nữ nghe vậy khẽ vỗ trán, thôi xong, lại một nữ nhân tự mình đâm đầu vào ma trảo của nam nhân này.
Trần An Vĩ cũng bất đắc dĩ, giải thích cho nàng hiểu “Giữa ta và nàng chưa từng có tình cảm, nàng chấp nhận để ta hôn sao?”
“Ừm ừm, ta thích mà!” Thiên Nhi vẫn cười gật đầu lia lịa, chợt nhớ ra điều gì, nàng ngây thơ chọt chọt vào cái lều nhỏ đang độn lên giữa hai chân nam nhân, hỏi “Còn cái thứ nóng hổi này là gì nha?”
Chúng nữ thấy hành động của nàng thì vội tiến tới kéo nàng trở về, nhỏ giọng nói “Đừng chạm vào nó, nếu không muội sẽ hối hận đấy!”
Thiên Nhi ngây ngô hỏi “Sao vậy? Thứ đó trông có vẻ rất vui nha!”
Trong lúc nàng nhún nhảy trên người hắn, cái thứ nóng hổi như thép nung kia lên tục đập vào phía sau nàng, cảm giác ấm nóng khiến nàng muốn chạm vào nó nhưng lại bị nam nhân kia bắt lại mất rồi.
Lục Thanh Vân và mấy nữ nhìn nhau, trong lòng phân vân không biết có nên nói cho Thiên Nhi biết không, cứ như nàng bây giờ không chừng chẳng bao lâu nữa bị nam nhân đáng ghét kia ăn sạch cũng không biết.
Tiểu Kim thì lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng cũng chẳng có quan hệ gì với nam nhân kia, vì thế liền kéo Thiên Nhi đi tới một góc, vừa nói vừa giải thích cho nàng, khiến gương mặt giai nhân bỗng chốc méo xẹo.
Sau một lúc, Thiên Nhi cùng Tiểu Kim quay lại, không dám nhìn thẳng vào túp lều kia của nam nhân nữa. Nàng không muốn bị nó đâm đâu a, đau lắm…
Bất quá tâm hồn trẻ thơ khiến nàng không nhịn được tò mò mà hỏi chúng nữ “Các tỷ muội đã bị nó đâm chưa?”
Câu hỏi của nàng khiến chúng nữ lập tức đỏ mặt, gắt một tiếng. Các nàng làm sao có thể nói cho nàng ấy nghe đây, mắc cỡ muốn chết.
“Khụ, khụ! Được rồi được rồi đừng nói tới chuyện đó nữa, không phải các nàng đều muốn biết trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì sao?” Hết cách, Trần An Vĩ đành phải lên tiếng thay đổi chủ đề, nói nữa không chừng hắn không chịu nổi mà đè từng người các nàng ra làm một trận quá.
Quả nhiên, chúng nữ lập tức bị câu nói của hắn thu hút, từng đôi mắt tuyệt mĩ tràn ngập thắc mắc đồng loạt hướng về hắn.
Mà nhắc tới chuyện này, Hồn Tử Huyên lại bất giác đỏ mặt, chuyện xảy ra trong thời gian qua chẳng phải là trong ba tháng trở lại đây sao?
Nhìn thấy biểu hiện của chúng nữ, Trần An Vĩ gật đầu hài lòng, rồi cũng không để các nàng đợi lâu, hắn cất tiếng nói “Chuyện là thế này…”
“Chàng đã gần đột phá Tôn Sư cấp bậc sao?”
“Còn liều lĩnh dung nhập Thánh Văn vào hư ảnh Hỗn Thế Nguyên Long?”
“Sau đó còn liên tiếp bị trúng Hồn Thuật gây nên tổn thương linh hồn?”
“Vì sao không để bọn thiếp giúp chàng?”
Sau khi nghe hắn kể mọi chuyện, chúng nữ người lo lắng, người tức giận nhìn hắn, có nữ còn không nhịn được mà tiến tới gần xem xét hắn như muốn chắc chắn nam nhân này đã hoàn toàn bình phục.
“Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hơn nữa các nàng vẫn đang bế quan nên ta không muốn làm phiền các nàng!” Trần An Vĩ không muốn chúng nữ buồn liền lên tiếng trấn an.
“Được rồi, tạm không nói tới vấn đề này, sau khi tiêu diệt tên Khí Văn Sư kia, mọi chuyện tiếp theo là thế nào?” Lục Thanh Vân vẫn luôn ra dáng là bà cả, cái nàng quan tâm không phải chuyện gì đã xảy ra. Nàng chỉ quan tâm sau những chuyện đó, nam nhân này có bị làm sao không mà thôi.
“Sau đó thì ta liền được Tử Huyên đưa về Ngọc Hồn Tiểu Giới, cũng chính là lãnh thổ của Hồn Tộc, sau đó nữa thì…” Trần An Vĩ nói tới đoạn này như có như không liếc mắt về phía Hồn Tử Huyên đang mắc cỡ đứng đó.
“Hứ!” Cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn lấy mình, nàng yêu kiều hứ một tiếng, định không nói nhưng lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của các tỷ muội, Hồn Tử Huyên cũng không tiếp tục giấu giếm “Sau đó, nam nhân đáng ghét của chúng ta cứ mãi nằm trên giường bệnh, tỉnh rồi mà không muốn dậy.”
“Mặc cho muội dùng liên kết linh hồn câu thông tới cỡ nào cũng vô dụng, hại muội lo lắng tới mất ăn mất ngủ, nhiều đêm còn gục bên giường bệnh của hắn!” Hồn Tử Huyên hung hăng nhéo hắn mấy cái cho bõ ghét.
Không biết hắn tỉnh lúc nào, nhưng vừa tỉnh đã dày vò nàng thành đống bùn nhão, lại còn hại nàng phải lo lắng hằng đêm, tên nam nhân này đúng là đáng ghét!
Trần An Vĩ nghe câu nói của nàng liền yêu thương mà hôn lên môi nàng một cái, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hắn lại hỏi “Tử Huyên, nàng có thể cho ta mượn xem Diệt Hồn Kiếm được không?”
“Nhiên Nhi, cả Hồng Yên Kiếm và Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp của nàng nữa!”
Nghe câu nói của hắn, Hồn Tử Huyên và Trần Yên Nhiên lập tức khó hiểu nhìn nhau, chúng nữ bên cạnh cũng đồng dạng biểu hiện y hệt, cũng chẳng biết nam nhân này định làm gì, bất quá cũng không tiếp tục thắc mắc mà liền lấy ra những thứ hắn vừa nói.
Trong ánh mắt trợn tròn của chúng nữ, Trần An Vĩ nhanh chóng lấy ra hai tấm Tôn cấp Thăng Khí Phù mà hắn đã nhận được từ phần thưởng “Trợ Hồn Hậu – Diệt Phản Đồ”.
Vì bất ngờ bị lỗi nên Hệ Thống đền bù cho hắn tới tận 5 tấm Thăng Khí Phù này, ngoài ra còn có phần thưởng từ nhiệm vụ Huyền Thoại cấp bậc – Diệt Khí Văn nữa.
Không tiếp tục chần chừ, hắn liền hỏi Ảnh Nhi cách sử dụng rồi lập tức hướng về phía Diệt Hồn Kiếm đã hư hỏng nặng và Hồng Yên Kiếm đã bị tách thành hai mảnh, dứt khoát xé đi hai tấm phù.
Lập tức, từng luồng Phù Văn bên trong hai tấm phù nhanh chóng ùa ra, lần lượt bao trùm lấy Hồng Yên Kiếm và Diệt Hồn Kiếm, bắt đầu quá trình sửa chữa.
Sau đó, hắn lại hướng tới mảnh tàn quyển ẩn chứa Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp mảnh Hạ này, không nhanh không chậm lấy ra một mảnh tàn quyển giống y hệt đặt bên cạnh. Chính là Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp mảnh Thượng.
Không ngoài ý muốn của hắn, hai mảnh tàn quyển vừa đặt bên cạnh nhau, lập tức sinh ra phản ứng mà hòa nhập cùng một thể, thiên địa nguyên khí liên tục được nó triệu hoán mà về.
Hai mảnh tàn quyển điên cuồng hấp thu Kim Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực trong không gian, lóe lên một tia sáng rồi lập tức lao vào nhau.
Sau khi luồng sáng biến mất, cũng là lúc một tiếng ngâm tụng thần thánh vang lên, cùng với đó, là Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp hoàn chỉnh một lần nữa xuất thế…
-------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花