136 Chương 136 Vạn Vũ Đế Vương
“Pháp quyết này…” Không chỉ có Hồn Thiên Ý bất ngờ, mà tất cả nữ nhân Hồn Tộc có mặt trong Bách Hồn Điền lúc này đều đang mắt chữ a mồm chữ o nhìn nhau bất ngờ.
Hiển nhiên, thân là tộc nhân Hồn Tộc, các nàng biết những pháp quyết kia đại biểu cho chuyện gì, nhưng nếu là bình thường các nàng sẽ không bất ngờ tới vậy, vì chính bản thân sử dụng nó hằng ngày.
Nhưng lần này, người sử dụng nó lại chính là công chúa. Khỏi nói cũng biết hiện tại các nàng đang kinh ngạc tới mức nào, nhất thời đồng loạt hướng ánh mắt về phía nam nhân kia, trong đầu vô thức tự hỏi “Hắn là ai?”
Trở về phía bên này, Hồn Tử Huyên không quan tâm vô số ánh mắt đang nhìn về phía mình và Trần An Vĩ, nàng một mực tập trung vào nam nhân trước mặt, miệng liên tục nhẩm pháp quyết của Hậu Hồn Kinh.
Vô tận Hồn Lực từ không gian xung quanh và bên trong cơ thể liên tục gào thét, miệng thơm hé mở “Hậu Hồn Kinh – Dung Hợp Linh Hồn!”
Hồn Tử Huyên toàn thân lóe sáng, dường như ngay cả bản thân nàng cũng muốn hóa thành Hồn Lực mà tiến vào cơ thể Trần An Vĩ.
Ánh mắt dịu dàng nhìn lấy nam nhân trước mặt, khỏe miệng mỉm cười lẩm bẩm “Bổn công chúa tu luyện Hậu Hồn Kinh, trở thành Hồn Hậu của ngươi, nam nhân thối!”
Dứt lời, từ cơ thể nàng, một cỗ Hồn Lực mạnh mẽ bất chợt tiến vào cơ thể Trần An Vĩ, toàn bộ Hồn Lực trong cơ thể nàng cũng không hề kháng cự mà tiến vào cơ thể hắn, như muốn tăng tốc độ chữa lành linh hồn cho nam nhân.
Hồn Tử Huyên không chần chừ, linh hồn tách khỏi thân thể mà đi cùng dòng Hồn Lực tiến vào cơ thể hắn.
Vì có sẵn liên kết linh hồn từ Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể, linh hồn Hồn Tử Huyên dễ dàng tiến vào bên trong Không Gian Tiềm Thức của hắn. Đập vào mắt nàng lúc này là một vùng không gian mà có lẽ nàng sẽ không thể nào quên.
Một vùng không gian tuyệt đẹp với muôn vàn loài hoa mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, tuy vậy Hồn Tử Huyên lại vô thức cảm thấy thích thú với những loài hoa này.
Nàng định lại gần thì lại nghe những âm thanh xì xầm của nữ nhân vang vọng trong không gian, trong lòng tự hỏi chuyện gì vậy, rồi nhanh chóng tiến về phía phát ra tiếng nói.
Đi một lúc, cuối cùng Hồn Tử Huyên cũng tới được nơi cần tới, chỉ thấy nơi đây đơn giản chỉ là một vùng không gian bình thường với một căn đình viện to phía trước, xung quanh là những nữ nhân đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn về một phía.
Nhìn thấy có người tiến lại gần, chúng nữ đưa mắt nhìn nàng mỉm cười. Mặc dù mỉm cười nhưng Hồn Tử Huyên có thể nhìn thấy trong ánh mắt các nàng chất chứa nỗi buồn và sự lo lắng bất an không dễ che giấu.
“Tử Huyên, muội là Hồn Tu duy nhất ở đây, muội có cách nào cứu chàng không?”
Bất chợt, một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên khiến Hồn Tử Huyên ngẩn người, đưa mắt nhìn lấy nữ nhân vừa lên tiếng kia.
Chỉ thấy nàng cũng một thân bạch sắc y sam vừa đơn giản vừa trang nhã, trên người nàng tỏa ra mùi hương thơm của các loại Linh Thảo cho thấy nàng là một Luyện Đan Sư hàng thật giá thật.
Mà sau một chút ngẩn người, Hồn Tử Huyên nhanh chóng nhận ra nữ nhân kia, nàng chính là Á Huyền Ngân, Phó Các Chủ Đan Các.
Hồn Tộc nàng do có Bách Hồn Điền chuyên nuôi trồng các loại Linh Thảo chữa trị linh hồn, thứ mà ở bên ngoài rất hiếm có. Cũng chính vì vậy mà Đan Các và Vạn Bảo Hội cũng chủ động muốn hợp tác với Hồn Tộc nàng, thậm chí còn chủ động bố trí Truyền Tống Trận cho thuận tiện việc giao thương.
Cũng nhờ đó mà nàng không ít lần gặp nữ nhân này. Chỉ là…
“Tại sao nàng lại ở đây?” Trong lòng tự hỏi một câu, Hồn Tử Huyên đưa mắt quan sát các nữ nhân ở đây, phát hiện không ít gương mặt thân quen.
Lục Thanh Vân và Lục Thanh Huyền, hai vị công chúa của Lục gia thuộc Nhật Nguyệt Đại Lục, cũng là quê hương của nam nhân đáng ghét kia.
Tuyết Mi và Tuyết Nhi, cặp song sinh của Thất Tinh Tuyết Liên bài danh Đệ Lục và Đệ Thất của Tuyết Vực Cung thuộc Hành Thiên Đại Lục.
Ngoài ra còn nhiều nữ nhân có thiên phú và tài năng xuất chúng cũng có mặt tại nơi này.
Hiển nhiên, dù Hồn Tộc ẩn mình đã lâu, nhưng vẫn luôn có những tin tức truyền về từ Vạn Bảo Hội, vì thế toàn thể Hồn Tộc từ trên xuống dưới luôn có được những tin tức của thế giới bên ngoài.
Nghĩ tới câu hỏi của Á Huyền Ngân, nàng đưa mắt nhìn về phương hướng mà những nữ nhân kia vẫn đang lo lắng nhìn tới. Và tình cảnh phía trước khiến nàng cũng phải lo lắng, bàn tay nhỏ nhắn bất giác che đi cái miệng há hốc vì hoảng hốt.
Chỉ thấy lúc này đây, tọa lạc tại trung tâm vùng không gian tiềm thức này, là một luồng Hồn Lực mong manh và yếu ớt đến cực điểm. Dù vậy khí tức quen thuộc mà nó tỏa ra khiến Hồn Tử Huyên có thể khẳng định nó chính là linh hồn của Trần An Vĩ.
Nàng tiến lại gần nó, vươn tay muốn ôm lấy nó như thể ôm lấy điều trân quý nhất của cuộc đời này, nước mắt bất giác lại rơi.
Hắn vì nàng mà thành ra nông nỗi này, hắn vì lo lắng cho nàng mà bất chấp thương thế bảo vệ cho nàng, mà nàng chỉ có thể bất lực đứng nhìn hắn bị vụ nổ nhấn chìm, khiến linh hồn tổn thương nặng nề.
Nếu như nàng tu luyện Hậu Hồn Kinh ngay từ đầu, nàng đã có thể hỗ trợ hắn chiến đấu với Hồn Xuyên, hắn cũng chẳng phải liều mình khiến bản thân bị phản phệ dẫn tới những thương tích tiếp theo.
Nếu như nàng chịu nghe lời hắn giống như trong giấc mơ kia, hẳn sẽ giúp được cho hắn nhiều hơn.
Phải, những gì nàng nhìn thấy trong lúc hôn mê không chỉ đơn giản là mơ, nó thực sự là ký ức của nàng.
Sau khi ân ái, nàng cùng hắn cũng có đôi lời tâm sự, cũng không biết có phải vì Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể ảnh hưởng hay không mà nàng vô thức nói mọi thứ cho nam nhân đáng ghét kia, không giấu giếm thứ gì, kể cả việc nàng không chịu tu luyện Hậu Hồn Kinh.
Không giống như trong mơ, nàng lúc đó không hề suy nghĩ nhiều mà luôn ương bướng cãi lại hắn.
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, chợt nàng nhìn thấy từng ánh mắt an ủi của những nữ nhân kia đang nhìn nàng, như thể đang muốn nói “Không phải lỗi của nàng!” điều đó khiến tâm trạng nàng thực sự tốt hơn một chút.
Gạt đi nước mắt luôn không ngừng rơi, Hồn Tử Huyên ánh mắt lập tức trở nên kiên định, đôi tay thon thả lại cấp tốc kết ấn, Hậu Hồn Kinh một lần nữa được kích hoạt.
Dưỡng Hồn Lực từ trong cơ thể nàng điên cuồng tỏa ra truyền vào linh hồn bị tổn thương của Trần An Vĩ, như muốn chữa thương cho hắn.
Rồi trong ánh mắt mừng rỡ của Hồn Tử Huyên và chúng nữ, luồng Hồn Lực của Trần An Vĩ dần được chữa trị.
“Tốt quá rồi!” Chúng nữ reo lên mừng rỡ, đang muốn tiến lại gần thì đột nhiên lại nhìn thấy Hồn Tử Huyên đột nhiên ngất đi và biến mất.
Biến cố bất ngờ khiến mấy nữ đưa mắt nhìn nhau, các nàng muốn giúp nàng ấy, nhưng các nàng chỉ là ý niệm của nam nhân này, tồn tại trong không gian tiềm thức của hắn vì đơn giản hắn luôn muốn các nàng có cuộc sống an yên.
Cũng vì là ý niệm của Trần An Vĩ, các nàng đương nhiên biết Hồn Tử Huyên là nữ nhân mới của hắn, còn bản thể của các nàng ở ngoài thế giới thật vẫn chưa hay biết gì.
Các nàng nhìn nhau khẽ thở dài, nhìn lấy luồng Hồn Lực đã được uân dưỡng một chút so với lúc trước, lại nhớ tới tình cảnh cô công chúa kia khóc vì hắn, các nàng đồng loạt lẩm bẩm “Xem ra lần bị thương này của hắn ảnh hưởng rất lớn tới nàng!”
…
Hồn Tử Huyên từ không gian tiềm thức của hắn trở về, không quan tâm thương thế trong người, nàng lập tức kiểm tra tình trạng của nam nhân, phát hiện linh hồn hắn đã có dấu hiệu tốt lên, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Phốc!
Cơn đau bất chợt ập tới khiến Hồn Tử Huyên thổ huyết một ngụm, gương mặt tuyệt mĩ trở nên trắng bệch vì đau đơn. Hiển nhiên, nàng chỉ vừa mới hồi phục chưa bao lâu, đã liên tục điều động Hồn Lực, không bị phản phệ mới là lạ.
“Tử Huyên!” Hồn Thiên Ý thấy khuê mật cuối cùng cũng trở lại, nhưng vừa trở lại lại đột ngột thổ huyết thì lo lắng gọi.
Hồn Tử Huyên khẽ xua tay ý bảo nàng đừng lo lắng, rồi lấy ra một viên Bổ Hồn Đan có thể hồi phục Hồn Lực, nhanh chóng bỏ vào miệng, rồi lại tiếp tục dùng lượng Hồn Lực đó truyền vào cơ thể Trần An Vĩ.
Phốc!
Một lần nữa, nàng lại thổ huyết, nhưng hành động của nàng vẫn không ngừng lại, cứ mỗi lần Hồn Lực trong cơ thể cạn kiệt, một viên Bổ Hồn Đan lại được phục dụng. Hành động đó cứ liên tục lặp lại hết lần này tới lần khác khiến mẫu thân nàng là Hồn Mỹ Yên cũng phải nhíu mày.
Nhìn thấy hành động điên cuồng của khuê mật nhà mình, Hồn Thiên Ý không nhịn được kéo tay nàng lại, giọng điệu có chút đanh thép hỏi “Ngươi đang làm gì vậy? Muốn chết sao?”
Hồn Tử Huyên nhếch miệng cười nhạt, cũng không nhìn lấy bằng hữu của mình mà chỉ lặng lẽ nhìn nam nhân, miệng nói “Hắn không tỉnh lại, ta còn sống để làm gì chứ?”
“Ngươi…” Hồn Thiên Ý kinh ngạc vì câu trả lời của nàng, bàn tay bất giác buông thõng, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thể nói gì.
Hồn Tử Huyên không còn bị ngăn cản, nàng lại tiếp tục hành động của mình, ánh mắt hằn rõ sự cố chấp.
Hồn Mỹ Yên ở bên này nhìn nữ nhi của mình lần đầu tiên cố chấp thực hiện điều gì đó vì một nam nhân, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn.
Vui, vì nữ nhi cuối cùng cũng chịu tu luyện Hậu Hồn Kinh, cũng có ý trung nhân. Nhưng buồn là bởi vì, lúc này đây, nữ nhi của nàng đang vì tiểu tử kia mà bất chấp thương thế và tính mạng mình, liều lĩnh chữa trị cho hắn.
Là một người mẹ, nàng luôn muốn con mình có được điều tốt đẹp nhất, vậy nên nàng sẽ không để tình trạng này tiếp tục diễn ra.
“Để ta!” Ngay lúc nàng muốn làm ra hành động, thì bên tai lại vang lên giọng nói trầm ổn của Hồn Khắc Hòa, phu quân của nàng.
Hồn Mỹ Yên nhẹ gật đầu, nếu xét về độ cưng chiều của những người trong tộc đối với Tử Huyên, thì phụ thân nàng không thể nghi ngờ là người chiếm vị trí số 1, và ngược lại, người mà nàng nghe lời nhất cũng chính là hắn.
Vì lẽ đó, Hồn Mỹ Yên cũng yên tâm khi nghe thấy phu quân mình muốn giải quyết chuyện này.
Hồn Khắc Hòa được sự cho phép của phu nhân, cất bước tiến lại gần bên cạnh nữ nhi ngốc vẫn luôn bổ sung Hồn Lực vào cơ thể nam nhân.
Nhẹ nhàng xoa đầu con gái, giọng nói trầm ấm dịu dàng của một người cha vang lên khiến động tác của cô công chúa ương bướng bỗng dừng lại “Nữ nhi ngoan, ta biết con lo lắng cho hắn, nhưng nếu khi hắn tỉnh lại phát hiện ra con không còn nữa, thì hắn phải làm sao?”
Lời nói của ông không thể nghi ngờ là một đòn giáng cực mạnh vào tâm can của Hồn Tử Huyên.
Đúng vậy, nàng không muốn hắn chết nên mới liều mạng bổ sung Hồn Lực vào cơ thể hắn, nhưng hắn cũng đồng dạng không muốn nàng chết vì thế mới liều mình bảo vệ nàng mặc cho toàn thân mang trọng thương.
Nếu bây giờ nàng vì cứu hắn mà bỏ mạng, chẳng phải công sức của hắn sẽ đổ sông đổ bể sao? Nàng phải sống, sống để nhìn thấy hắn tỉnh lại.
Nghĩ vậy, Hồn Tử Huyên liền đứng dậy, không tiếp tục hành động điên cuồng của mình, nhưng lại không có ý định rời đi mà một mực đứng bên giường bệnh của Trần An Vĩ.
Hồn Khắc Hòa nhìn thấy nữ nhi đã nghe lời, cũng hiểu ý định của nàng mà lặng lẽ rời đi, trả lại không gian cho đôi nam nữ.
Hồn Thiên Ý nhìn khuê mật mình một chút, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng ấy chịu nghe lời là tốt rồi, mọi sự sau này đành phải để thời gian quyết định thôi. Khẽ an ủi Hồn Tử Huyên một câu, nàng cũng lặng lẽ rời đi.
Thấm thoát thời gian thoi đưa, chẳng mấy chốc đã là ba tháng sau…
“Tử Huyên, ngươi lại đến thăm hắn sao?” Hồn Thiên Ý nhìn thấy khuê mật nhà mình vừa nghỉ ngơi được một chút lại bắt đầu rời khỏi phòng liền hỏi.
Trong ba tháng này, ngày nào cũng như ngày đó, Hồn Tử Huyên vẫn luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của nam nhân kia, dù không còn cố chấp như lúc trước, nhưng đôi lúc nàng vẫn nhìn thấy nàng ấy dùng Hồn Lực của bản thân chữa trị cho hắn, tu vi cũng bắt đầu có dấu hiệu thụt lùi.
Điều đó khiến Tộc trưởng và các trưởng bối bắt đầu lo lắng.
Hồn Tử Huyên nghe câu nói của nàng, mỉm cười nói “Ừm, ta có linh cảm hôm nay hắn sẽ tỉnh lại!”
Hồn Thiên Ý sững người một lúc, nhìn lấy người bạn thời thơ ấu của mình, chưa bao giờ nàng phát hiện nàng ấy lại cố chấp tới vậy.
Bất giác, nàng buột miệng hỏi “Ngươi làm vậy… hắn thực sự xứng đáng sao?”
Hồn Tử Huyên bất ngờ vì câu hỏi của nàng, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi mình câu hỏi này, nhưng cũng rất nhanh nàng mỉm cười “Xứng đáng! Bởi vì hắn là nam nhân duy nhất quan tâm ta!”
Nói rồi, nàng quay lưng bước đi, hướng tới Bách Hồn Điền, nơi có nam nhân nàng yêu.
Ừm, nàng đã yêu hắn, giống như cái cách mà cố nhân thường nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Có thể do chăm sóc hắn lâu ngày, vì thế tình cảm cũng lớn dần theo thời gian chăng?
Nàng không biết, nhưng nàng biết một điều, chính là được nhìn thấy hắn là niềm hạnh phúc lớn nhất của nàng hiện tại.
Bước vào bên trong Bách Hồn Điền, nhìn lấy thân ảnh nam nhân vẫn luôn an tường nằm trên giường bệnh trong suốt ba tháng thời gian, nàng mỉm cười dịu dàng thủ thỉ “Trần An Vĩ, ta lại đến thăm chàng!”
…
Đêm hôm đó, tại Bách Hồn Điền…
Chiếc giường bệnh của nam nhân được đặt tại nơi Hồn Lực dồi giàu nhất Ngọc Hồn Tiểu Giới, bên cạnh còn có một tuyệt sắc giai nhân vì quá mệt mỏi mà thiếp đi.
Nàng không hề hay biết rằng, mí mắt của nam nhân nằm trên giường bất chợt cử động. Rất nhỏ thôi, nhỏ tới mức trực giác của một Hồn Tu như nàng cũng không hề hay biết.
Nhẹ nhàng cử động cánh tay đã tê cứng vì ba tháng thời gian không cử động, nam nhân đỡ thân thể mình ngồi dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn lấy vị công chúa Hồn Tộc ngày nào cũng tới đây chăm sóc mình.
Đúng vậy, Trần An Vĩ đã sớm biết trong ba tháng thời gian hắn dưỡng thương, Hồn Tử Huyên luôn tới đây chăm sóc hắn, đôi lúc còn cố chấp truyền Dưỡng Hồn Lực trong cơ thể nhằm uân dưỡng linh hồn hắn.
Mặc dù điều đó khiến thương thế hắn nhanh chóng hồi phục, nhưng lại khiến tu vi nàng thụt giảm ít nhiều.
Nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc đen dài xuôn mượt điểm chút trắng bạc phía đuôi của giai nhân, hắn cất giọng lẩm bẩm “Nữ nhân ngốc, Trần An Vĩ ta đã làm gì khiến nàng phải bất chấp như vậy?”
-----------------
Xin chào anh em, là tác Lãnh Tư Dạ đây!
Ờ thì tác có chuyện này muốn hỏi anh em, đó là trong quá trình viết VVĐV, thì đôi lúc tác bỗng nảy ra ý tưởng về không chỉ 1 mà tận 2 câu truyện khác, thể loại có thể là ngôn tình, có sắc hay không chưa biết! Hắc hắc! :D
Bất quá, tác muốn hỏi anh em rằng tác nên tập trung viết VVĐV hay là viết song song? Bởi tác sợ thời gian trôi đi linh cảm sẽ bay mất thì uổng lắm a...
Vậy nhé, anh em bình luận phía bên dưới nha!
Chúc anh em lễ 2/9 vui vẻ, ai có về quê nhớ cẩn thận xe cộ, nhớ thực hiện đúng 5K phòng trường hợp cúm và covid vẫn còn nha!
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花