137 Chương 137 Vạn Vũ Đế Vương
“Nữ nhân ngốc, Trần An Vĩ ta đã làm gì khiến nàng phái bất chấp tính mạng như vậy?” Câu nói trầm ấm dịu dàng của nam nhân vang lên trong bóng tối, ánh mắt hắn vẫn dịu dàng nhìn lấy nữ nhân bướng bỉnh hằng ngày vẫn luôn chăm sóc hắn.
Bất chợt như cảm nhận được nam nhân cử động, Hồn Tử Huyên thức giấc, miệng lẩm bẩm “Trần An Vĩ, chàng khó chịu sao?”
Rồi trong ánh mắt trợn tròn bất ngờ của Trần An Vĩ, Hồn Tử Huyên vô cùng thuần thục mà thò tay vào quần hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu huynh đệ căng cứng nóng hổi như thép nung của nam nhân.
Một hồi lâu sau, khi tay đã mỏi nhừ, nàng chồm người dậy, hé miệng nhỏ ngậm lấy côn thịt gân guốc của nam nhân mà bú mút.
Trần An Vĩ vì hành động của nàng mà sướng muốn điên lên, hắn đã phải cố gắng lắm mới không rên thành tiếng bởi cái miệng ấm áp và ướt át của nàng.
Không biết qua bao lâu sau, côn thịt co giật dữ dội, từng đợt sinh mệnh nóng hổi bắn thẳng vào trong miệng của giai nhân khiến nàng khẽ cau mày.
Dù rằng trong suốt ba tháng qua, ngày nào nàng cũng làm hành động này cho hắn, nhưng nàng vẫn chưa quen được cảm giác bất chợt khi thứ đáng ghét kia bắn từng dòng dương tinh vào trong miệng nàng.
Bất quá vì muốn nam nhân được dễ chịu, Hồn Tử Huyên vẫn chấp nhận mà âm thầm làm điều này cho hắn.
Nhìn lấy tiểu huynh đệ vẫn còn cứng nóng dù mới bắn ra, Hồn Tử Huyên khẽ làu bàu hờn dỗi “Sao vẫn còn cứng như vậy được chứ? Người ta mỏi miệng lắm rồi!”
Ấy thế mà nàng vẫn tiếp tục, môi nhỏ lại hé mở, ngậm lấy tiểu huynh đệ của nam nhân mà không hề biết rằng, nam nhân kia đã luôn quan sát nàng từ nãy giờ.
Về phần Trần An Vĩ, ngay khi cảm nhận được nàng tỉnh giấc hắn lại nhanh chóng nằm xuống giả vờ như bản thân chưa tỉnh.
Không phải Trần An Vĩ không muốn gặp nàng, mà ngược lại hắn nhớ nàng nhiều lắm, chỉ là nếu hắn tỉnh lại sớm quá, chẳng phải sẽ bỏ lở cảnh tượng đặc sắc này sao?
Hồn Tử Huyên vẫn say sưa giúp nam nhân thoải mái, mãi cho tới khi hắn ra thêm hai lần nữa nàng mới hài lòng nói “Được rồi đó, thật là... Dù hôn mê vẫn không bỏ cái tính dâm tà!”
Nhưng rồi, một nỗi buồn man mác khiến nàng im bặt, nàng muốn hắn tỉnh lại, dù khi đó hắn có vô sỉ luôn luôn chiếm tiện nghi của nàng, nhưng điều đó khiến nàng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Có thể nàng tham lam, được điều này muốn điều kia, hay nói theo cổ nhân chính là được voi đòi tiên nhưng mà nhìn nam nhân vẫn luôn không tỉnh lại, nàng cũng buồn lắm chứ.
Cố che đi dòng nước mắt chực chờ tuôn rơi, Hồn Tử Huyên mỉm cười dịu dàng nhìn hắn “Dù cho mất bao lâu, ta vẫn sẽ chờ chàng!”
Nói rồi nàng định quay lưng rời đi, thì bất chợt một cánh tay săn chắc rắn rỏi của nam nhân đã vòng qua vòng eo thon thả dụ nhân của nàng, thuần thục kéo nàng trở về.
Hành động bất chợt khiến giai nhân không kịp phản ứng, chỉ có thể ngã nhào vào một thứ gì đó rắn chắc nhưng ấm áp vô cùng.
Chưa kịp hoàn hồn, bên tai đã vang vọng giọng nói quen thuộc mà đã lâu rồi nàng chưa tưng được nghe “Bảo bối bướng bỉnh, ta đã tỉnh rồi, nàng không cần phải chờ nữa!”
Hồn Tử Huyên như không tin vào tai mình, chất giọng ấm áp đó, thanh âm dịu dàng tràn đầy quan tâm đó, đã bao lâu rồi... đã bao lâu rồi nàng không được nghe.
Nàng gắt gao nhìn lấy gương mặt nam nhân đang ôm lấy mình, nhận ra đó chính là gương mặt nàng mong chờ bấy lâu, vẫn anh mắt dịu dàng đó, vẫn tấm chân tình đó, hắn thực sự khiến nàng yêu đến chết đi sống lại.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, Hồn Tử Huyên vui mừng quá đỗi, nước mắt như chực chờ rơi xuống. Giờ phút này, nàng cảm thấy mọi thứ mình làm thật đáng giá.
Trần An Vĩ đưa tay lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má của cô công chúa ương ngạnh này, nhẹ giọng thủ thỉ “Xin lỗi đã khiến nàng chờ lâu, bảo bối bướng bỉnh!”
Nghe câu nói trầm âm dịu dàng của hắn, Hồn Tử Huyên trong lòng như được nếm mật, bất quá vì nhận thức được cảm xúc quá đà của mình, nàng vẫn ương ngạnh nói “Hứ, ai thèm chờ ngươi!”
“Phải vậy không?” Dứt lời, nàng liền nhìn thấy nụ cười tự tiếu phi tiếu cùng câu nói đầy ý vị của hắn, nhất thời chột dạ, nghĩ tới hắn có thể đã nhìn thấy hành động khi nãy của mình, gò má bất giác đỏ bừng.
“Ồ, nàng bị sốt sao? Sao hai má lại đỏ bừng thế này?” Trần An Vĩ không có ý buông tha cho nàng, hắn giả vờ ngây ngô hỏi dù biết rõ nàng đỏ mặt vì điều gì.
“Đâu... Nào có chứ, ngươi nhìn nhầm rồi!” Hồn Tử Huyên hờn dỗi nói một cậu, thân thể bắt đầu cọ quậy như muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nàng mà còn ở đây nữa nhất định sẽ xấu hổ chết mất.
Trần An Vĩ đương nhiên nhận ra ý đồ của nàng, không cho phép giai nhân kháng cự, hắn bắt lấy cằm của nàng, hướng mặt nàng về đối diện với mình, để rồi...
“Ưm...” Bất chợt bị nam nhân hôn xuống, Hồn Tử Huyên hai mắt trợn tròn nhìn hắn, lại cảm nhận được sự dịu dàng và trân trọng của hắn thông qua nụ hôn ngọt ngào kia, nàng dần nhắm mắt lại như muốn hoà nhập với động tác của nam nhân.
“Tử Huyên, ta yêu nàng!” Giọng nói trầm ấm đó lại một lần nữa vang lên, truyền vào tai Hồn Tử Huyên như một liều thuốc gây nghiện khiến nàng muốn trầm mê vào trong đó.
Cảm xúc bấy lâu dồn nén trong người cũng vì lời tỏ bày của nam nhân mà bùng nổ, nàng vòng tay ôm lấy hắn, nước mắt dâng trào, miệng nhỏ thủ thỉ “Thiếp cũng yêu chàng, Hồn Đế của thiếp!”
Nụ hôn của cả hai càng lúc càng nóng bỏng sau khi bày tỏ tình cảm, thân thể đôi nam nữ bắt đầu nóng dần lên, hai người bất chấp lao vào nhau như hai con thiêu thân, lại như muốn chứng minh cho đối phương biết mình yêu họ đến nhường nào.
“Vào luôn đi chàng, thiếp muốn lắm rồi!” Hồn Tử Huyên bẽn lẽn thủ thỉ vào tai nam nhân, u cốc ướt át đã chủ động uốn éo như mời gọi.
Trong ba tháng qua, hắn thoải mái còn nàng thì bị Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể hành hạ đây.
Phải biết rằng những người mang Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể như nàng chỉ cần có tiếp xúc với nam nhân của mình, lập tức cơ thể sẽ sinh ra phản ứng, nàng phải cố gắng lắm mới có thể áp chế được dục hoả trong người mỗi lần chăm sóc hắn.
Nhưng bây giờ thì có lẽ... nàng không cần nữa rồi.
Trần An Vĩ yêu thương hôn lấy bờ môi chín mọng của giai nhân, tiểu huynh đệ từ từ tiến vào u cốc chật hẹp ấm áp của vị công chúa Hồn Tộc này, đồng thời hắn không quên thủ thỉ “Từ giờ nàng không cần phải khổ sở như vậy nữa rồi!”
Dứt lời cũng là lúc hắn đâm mạnh côn thịt vào tận cùng hoa tâm của tiểu giai nhân.
“Ưm… a…” Xúc cảm đột ngột khiến cơ thể nàng không kịp thích nghi mà co giật dữ dội, Hồn Tử Huyên rên lên một tiếng yêu kiều trong khi u cốc phía dưới vẫn không ngừng phun ra thứ nước thánh khiến mọi nam nhân mê mẩn.
“Bảo bối, nàng làm từ nước sao?” Trần An Vĩ bật cười trêu chọc, hai tay không ngừng xoa nắn đôi gò bông đào mềm mại của nàng.
“Hứ, tại chàng hết đó!” Giai nhân giận dỗi nói một câu, hạ thân lại tiếp tục cảm thấy trống rỗng mà uốn éo mời gọi.
Trần An Vĩ không tiếp tục trêu chọc nàng, hắn cũng muốn tới phát điên rồi, dục hoả trong người nhanh chóng bốc lên, hạ thân dũng mãnh ra rồi vào trong u cốc thần thánh đó.
“Ưm… a… sướng… sướng quá chàng ơi…” Theo từng nhịp nhấp của nam nhân, Hồn Tử Huyên sung sướng rên rỉ.
Mà thiên phú trong chuyện nam nữ của nàng cũng rất cao, rất nhanh đã biết uốn éo vòng eo thon gọn của mình theo từng nhịp nhập để nam nhân dễ dàng xâm nhập.
“Bảo bối, nàng làm ta chỉ muốn mãi trầm mê bên nàng mà thôi!” Trần An Vĩ vừa ra vào bên trong giai nhân, vừa thủ thỉ lời đường mật vào tai nàng khiến Hồn Tử Huyên đỏ mặt.
Nhưng rồi chợt nhớ lại hắn có nhiều nữ nhân, bản tính nữ nhân lại nổi lên, hờn dỗi nói “Chàng nói dối, chàng có nhiều nữ nhân như vậy làm sao có thể trầm mê bên thiếp!”
Nhìn thấy biểu hiện ghen tuông đáng yêu của nàng, Trần An Vĩ không nhịn được liền hôn lên đôi môi kiều diễm chín mọng của giai nhân, nhẹ giọng thủ thỉ “Tất cả các nàng mỗi người một kiểu đều khiến ta mê mẩn!”
Hồn Tử Huyên nghe câu nói của nam nhân, trong lòng bất giác cảm thấy ngọt ngào, thảo nào các nàng lại cam nguyện ở bên hắn như vậy.
Câu nói đó nghĩa là, trong lòng Trần An Vĩ, các nàng đều có vẻ đặc biệt riêng của mình, không ai giống ai, và hắn yêu mỗi người các nàng theo từng cách khác nhau, hắn muốn các nàng biết, các nàng là cả thế giới của hắn. Thế là đủ!
Trong lòng được nếm mật, Hồn Tử Huyên lại hòa nhập cùng nam nhân, đôi chân thon thả quặp lấy vùng hông của hắn, như lời mời gọi dụ hoặc nhất đối với mọi nam nhân.
Trần An Vĩ như được kích thích bởi hành động của nàng, hắn điên cuồng ra vào bên trong u cốc thần thánh ướt át kia, miệng không ngừng bú mút hai bên gò bông đào căng tràn sức sống của vị công chúa Hồn Tộc ương bướng nhưng không kém phần đáng yêu này.
Phạch! Phạch! Phạch!
“Ưm… ưm… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ của thiếp… thiếp yêu chàng!” Từng tiếng rên rỉ yêu kiều của giai nhân, tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng va cham da thịt đầy ái muội khiến Bách Hồn Điền vốn là nơi thanh tịnh nhất lại trở thành chốn hoan lạc của đôi nam nữ.
Không biết trải qua bao lâu sau, Trần An Vĩ lại gồng người thúc mạnh cú nhấp cuối cùng, từng dòng sinh mệnh nóng hổi một lần nữa được bắn vào tận cùng hoa tâm của người con gái, khiến bụng nàng có chút phồng lên thấy rõ.
“A… thiếp ra… thiếp raaaa…” Tiếng rên rỉ cao vút của giai nhân chưa dứt, u cốc đã co giật, từng dòng âm tinh bắn ra khiến hạ thân hai người ướt đẫm, dương tinh của nam nhân cũng vì quá nhiều mà rỉ ra ngoài hòa cùng với âm tinh từ u cốc của giai nhân, lầy lội nhưng lại hài hòa tới cực điểm.
Hồn Tử Huyên thở dốc, u oán nhìn nam nhân đang cười hề hề kia, miệng làu bàu “Sao chàng có thể khỏe như vậy chứ, mệt chết người ta!”
Trần An Vĩ ngả người xuống ôm lấy thân thể trần trụi của giai nhân, tay khẽ vuốt ve u cốc sưng đỏ vì liên tục bị ra vào của nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tâm lưng trơn nhẵn trần trụi như muốn giúp giai nhân tận hưởng dư âm của cao trào.
“Ưm…” Cảm giác sướng khoái bất chợt khiến Hồn Tử Huyên không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
Chợt cảm nhận được điều gì bất thường, nàng lại nhìn xuống phía dưới, hoảng hốt nói “Sao… sao vẫn còn cứng như vậy được chứ?”
Chỉ thấy lúc này, tiểu huynh đệ của Trần An Vĩ lại một lần nữa ngạo nghễ đứng thẳng, hệt như một dũng tướng bất bại trên sa trường, gân guốc toàn thân cùng mùi hương đặc trưng khiến Hồn Tử Huyên bất giác nhìn đến mê mẩn.
“Vì nàng câu dẫn ta!” Trần An Vĩ ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, tiếng rên ban nãy của nàng khiến hắn lại muốn xách thương lên ngựa.
“Đừng… tha cho thiếp, chỗ đó còn rát lắm, nhé?” Hồn Tử Huyên bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn tới nóng ran cả người, cố kiềm nén cảm giác rạo rực trong người, nàng nhìn hắn bẽn lẽn nói như cầu xin.
Trần An Vĩ đương nhiên cũng biết giai nhân sẽ không chịu nổi, nhưng hắn thực sự có chuyện cần làm, vì thế nhẹ giọng an ủi “Bảo bối ngoan, chúng ta làm chính sự!”
“Chính sự gì… ưm…” Chưa kịp nói hết câu, Hồn Tử Huyên đã cảm nhận được u cốc một lần nữa được lấp đầy, ánh mắt tràn đầy thắc mắc nhìn hắn như muốn hỏi đây là chính sự của chàng sao?
Nhưng không để nàng hết bất ngờ, một cỗ Hồn Lực từ trong cơ thể nam nhân bất chợt truyền qua cơ thể nàng.
“Ưm…” Cảm giác sướng khoái tới tận linh hồn khiến nàng muốn thả lỏng toàn thân, nhưng một tia lý trí cuối cùng khiến nàng dừng lại động tác của hắn, bất an hỏi “Chàng định làm gì? Chàng mới hồi phục, không được sử dụng Hồn Lực như vậy!”
Trần An Vĩ nghe vậy bật cười, cắn yêu lên đôi gò bông đào của nàng, dấu răng đỏ hỏn in trên đó khiến giai nhân bất giác đỏ mặt.
“Nàng liều mình dùng Hồn Lực cứu chữa cho ta, khiến tu vi liên tục thụt lùi, khỏi nói ta cũng biết trưởng bối trong gia tộc nàng lo lắng như thế nào, nếu như ta không làm gì đó, làm sao có thể rước công chúa Hồn Tộc về nhà?” Trần An Vĩ cười dịu dàng nhìn nàng nói.
Từng câu từng chữ của hắn truyền vào tai Hồn Tử Huyên, nghe bình thường như bao lời nói khác, nhưng đối với nàng bây giờ đây, đó lại chính là lời nói hay nhất trong cuộc đời mà nàng từng nghe.
Trong lúc nàng mê mẩn vì lời nói của hắn, Trần An Vĩ không tiếp tục chần chừ mà niệm lấy Đế Hồn Kinh.
Với sự cải biến của vị tiền bối kia, Đế Hồn Kinh đã có một chiều thức mới bổ trợ trở lại cho Hậu Hồn Kinh, khiến nam nhân tu luyện công pháp này có thể giúp đỡ Hồn Hậu của mình.
Điều đó vừa hợp ý Trần An Vĩ, bởi vì hắn cũng không thích cái cách mà Hồn Hậu phải hi sinh thân mình để giúp Hồn Đế thăng tiến tu vi nếu như nàng chết.
“Đế Hồn Kinh: Đặc Biệt Thức – Chăm Sóc Hồn Hậu!”
Ờ… thì thiên phú đặt tên có hạn, bất quá chiêu thức này nói lên tình cảm yêu thương mà vị tiền bối kia dành cho Hồn Hậu của mình. Lúc mới học chiêu thức này, Trần An Vĩ cũng vô thức cảm nhận được sự bảo hộ mà tiền bối dành cho người đó.
Đó đồng thời cũng là điều hắn muốn dành cho nữ nhân của mình, đặc biệt là Hồn Hậu của hắn lúc này.
Theo tiếng gầm uy nghiêm của hắn, vô tận Hồn Lực từ trong cơ thể hắn thông qua hai nơi tư mật kia mà tiến vào cơ thể Hồn Tử Huyên, liên tục uân dưỡng linh hồn nàng.
Chúng vô cùng thân thiện mà hòa cùng linh hồn giai nhân, liên tục tẩm bổ linh hồn khiến tu vi Hồn Tu của nàng vốn có dấu hiệu thụt lùi nay lại cấp tốc đề thăng.
Hư Huyễn Hậu Kỳ… Hư Huyễn Viên Mãn, mãi cho tới khi nó đạt ngưỡng Hóa Thực Sơ Kỳ mới bắt đầu dừng lại.
Tu vi tăng tiến quá nhanh khiến Hồn Tử Huyên không dám tin vào tình huống cơ thể mình, cảm tượng nếu hắn tiếp tục dùng Hồn Lực tiến vào cơ thể nàng, nàng thậm chí có thể đạt tới cảnh giới Hóa Thực Trung Kỳ.
Nhưng nàng hiểu để làm được điều đó, nam nhân này cũng đã phải trả cái giá gì đó, không muốn hắn tiếp tục, nàng nhìn hắn lắc đầu.
Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhẹ nhàng mỉm cười, không tiếp tục vận chuyện Hồn Lực của mình nữa.
Hắn đương nhiên muốn giúp nàng tiến đến cảnh giới Hóa Thực Trung Kỳ, nhưng hắn hiểu đạo lý dục tốc bất đạt, thăng tiến tu vi quá nhanh sẽ ảnh hưởng tới căn cơ sau này.
Là tu sĩ, căn cơ là thứ quan trọng nhất, đột phá là tốt, nhưng đột phá quá nhanh khiến căn cơ không theo kịp lại là một chuyện xấu. Kể cả cho dù là Nguyên Tu, Thể Tu hay các chức nghiệp khác cũng vậy, mà Hồn Tu càng không là ngoại lệ.
Nhìn lấy tiểu giai nhân sắc mặt hồng hào bẽn lẽn nằm dưới thân thể nam tính của mình, Trần An Vĩ yêu thương hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, nhẹ giọng thủ thỉ “Cuộc đời này có nàng là niềm hạnh phúc lớn nhất của Trần An Vĩ ta!”
Hồn Tử Huyên nghe câu nói của hắn, ánh mắt nhu tình như nước nhìn hắn, nhẹ hôn lên bờ môi của nam nhân, cũng nhẹ giọng đáp lời “Được trở thành Hồn Hậu của chàng cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất của thiếp!”
Dứt lời, hạ thân nàng lại uốn éo mời gọi, như muốn mãi mãi hòa làm một với nam nhân này.
Động tác của nàng không nghi ngờ là liều thuốc kích thích Trần An Vĩ, hạ thân lại nhịp nhàng cử động.
Bách Hồn Điền lại một lần nữa xuân sắc ngập tràn…
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花