Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 131 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

131 Chương 131 Vạn Vũ Đế Vương

“Ngươi muốn biết về bổn công chúa, cũng không phải là không thể!” Hồn Tử Huyên nhìn lấy nam nhân vẫn đang vuốt ve săn sóc mình, nhẹ giọng nói. “Nhưng một khi đã biết thân phận của ta, ngươi phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, ngươi chắc chắn mình muốn biết sao?”

“Nữ nhân của mình còn không bảo vệ được, ta không xứng đáng với nàng!” Trần An Vĩ nghe câu nói của nàng, không nhanh không chậm nói.

Dù cho hắn có nghe bao nhiêu lần câu “Ngươi sẽ gặp nguy hiểm nếu biết quá nhiều về ta!” hay đại loại vậy, thì câu trả lời hắn dành cho các nàng sẽ luôn là câu nói đó.

Trần An Vĩ suy nghĩ rất đơn giản, cũng có thể là do ảnh hưởng từ kiếp trước, khi hắn không thể bảo vệ được cho người con gái mình thương yêu nhất. Vì thế kiếp này, cho dù phải đánh đổi mọi thứ, hắn vẫn nhất quyết bảo vệ những nữ nhân bảo bối của hắn.

Bất kì ai động vào một sợi tóc của các nàng, kẻ đó đều phải chết!

“Đừng có một câu nữ nhân của ta, hai câu nữ nhân của ta! Bổn công chúa còn chưa nói sẽ tha thứ cho ngươi đâu!” Hồn Tử Huyên trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong lòng lại vô thức cảm thấy ngọt ngào.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười tà một tiếng, hai tay lại không chịu để yên mà xoa nắn đôi gò bông đào dụ nhân lủng lẳng trước mặt hắn.

“Ưm… đừng… ta đang… ưm… nói chuyện… ưm… nghiêm túc mà…” Hành động bất ngờ của hắn khiến Hồn Tử Huyên không kịp phản ứng, chỉ đành bất lực chịu trận.

“Nàng cứ nói, ta vẫn đang nghe!” Trần An Vĩ không dừng lại động tác của mình, ngược lại hắn cúi xuống nhấm mút một bên nhũ hoa của nàng, tay kia vẫn nhẹ nhàng xoa nắn bên nhũ hoa còn lại của tiểu giai nhân.

Hồn Tử Huyên nhìn thấy hành động của hắn, trong đầu thầm nghĩ “Tên này là em bé sao?”

Bất quá cũng không ngăn cản hắn, mà nhẹ giọng nói “Ta gọi Hồn Tử Huyên, Công Chúa của một gia tộc hùng mạnh đã lánh đời từ lâu, mang danh Hồn Tộc!”

“Hồn Tộc?” Trần An Vĩ bất giác hỏi lại, động tác cũng vì thế mà khựng lại một chút.

“Ừm, Hồn Tộc chúng ta cách một đoạn thời gian sẽ mở ra cánh cổng Không Thời Loạn Lưu kia, cho phép hậu bối trong tộc ra ngoài thi hành nhiệm vụ.” Hồn Tử Huyên dường như không quá bất ngờ trước phản ứng của Trần An Vĩ, nàng lại nói tiếp.

“Ta thân là công chúa Hồn Tộc, nên cũng muốn thử sức bản thân, vì thế đã cùng khuê mật của mình là Hồn Thiên Ý ra ngoài, chính là nữ nhân ngươi gặp lần trước.”

“Nhiệm vụ lần này của bọn ta chính là săn giết một tôn Song Hồn Xà đạt tu vi Nhị Tinh Tam giai. Bất quá…” Hồn Tử Huyên nói tới đây, giọng điệu liền trở nên lạnh lẽo.

Trần An Vĩ cảm nhận được biểu tình của giai nhân, liền không tiếp tục trêu chọc nàng, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng như muốn làm dịu lại tâm trạng của Hồn Tử Huyên.

“Ta không sao!” Hồn Tử Huyên nhìn hắn gật nhẹ đầu, rồi lại nói tiếp “Vốn nhiệm vụ đã có thể hoàn thành, nhưng chúng ta đã lầm.”

Con Song Hồn Xà mà tình báo trong gia tộc truyền về thực chất lại chính là một con Cửu Hồn Ngụy Long Xà non. Cũng vì thông tin sai lệch khiến hai nữ đánh giá sai thực lực của nó.

Vì thế mà không lường được việc nó sử dụng Long Ngâm công kích. Lại thêm sự xuất hiện của Hồn Xuyên – tội đồ bị gia tộc truy sát, khiến hai nữ càng thêm chật vật.

Trong thời khắc mấu chốt, Hồn Thiên Ý đột nhiên thi triển Dịch Hồn Thuật, Hồn Thuật cao cấp trong gia tộc, đem nàng dịch chuyển về cánh cổng Không Thời Loạn Lưu này, với hi vọng tộc nhân trong tộc sẽ kịp thời cứu chữa cho nàng.

Nhưng vì điều đó khiến Hồn Thiên Ý liền rơi vào bẫy của kẻ thù.

“Lúc đó…” Hồn Tử Huyên còn đang định nói gì, chợt cảm nhận được một cỗ sát ý tỏa ra từ người nam nhân, khiến động tác liền khựng lại.

Nàng vươn tay lay nhẹ người hắn, bất giác hỏi “Ngươi sao vậy?”

Nhưng nàng không hề biết, trong ánh mắt nàng nhìn hắn lúc này vậy mà lại ẩn chứa sự lo lắng cùng bất an, như thể một vị thê tử lo lắng cho lang quân của mình.

Trần An Vĩ bị hành động của nàng làm cho hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt bất an của nàng, hắn liền thu lại sát ý, nhẹ hôn lên trán giai nhân, thủ thỉ “Ta không sao, dám động vào nữ nhân của ta, ta sẽ bắt hắn trả giá!”

Hồn Tử Huyên kinh ngạc nhìn hắn, còn đang định nói gì thì cuối cùng lại chỉ gật nhẹ đầu một cái.

“Nàng nghỉ ngơi, ta sẽ đi cứu Thiên Ý trở về!” Trần An Vĩ cũng không tiếp tục trễ nải, sau khi nghe Hồn Tử Huyên kể lại, hắn biết tình hình của Hồn Thiên Ý càng để lâu càng bất lợi.

Bất quá ngay lúc hắn vừa định đứng dậy, thì một bàn tay trắng nõn đã kéo hắn trở lại.

“Ta đi cùng ngươi!” Hồn Tử Huyên ánh mắt kiên định nhìn hắn, đây vốn là chuyện của nàng, nàng cũng không thể làm phiền nam nhân này.

“Được!” Trần An Vĩ gật đầu, tâm trạng của nàng hắn rất hiểu, vì lẽ đó cũng không dông dài ngăn cản nàng làm gì.

Nhẹ nhàng giúp giai nhân mặc lại y phục, hắn vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng, Tốc Văn kích hoạt, nháy mắt đã hướng tới phương hướng hang động của con Cửu Hồn Ngụy Long Xà kia.

Lần đầu tiếp xúc gần với nam nhân, dù đã bị hắn ăn sạch, nhưng Hồn Tử Huyên vẫn có chút không tự nhiên, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng hắn.

“A!” Bất chợt, cảm nhận được bàn tay tên này lại không yên phận mà bắt đầu xoa bóp vùng eo của nàng, Hồn Tử Huyên rên nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Nàng cũng không vừa, tay nhỏ bắt lấy tay hắn, nhéo nhéo liên tục cho bõ ghét.

Trần An Vĩ nhìn thấy hành động đáng yêu của nữ nhân bướng bỉnh này, trong lòng cười thầm một tiếng, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa mà lại hỏi “Vậy còn lực lượng khi nãy là gì?”

Hồn Tử Huyên nghe hắn hỏi câu này, gò má bất giác đỏ ửng, nàng đã cố tình không kể hắn nghe đoạn này, vì sao còn hỏi tới chứ?

“Cái… cái đó… làm sao ta biết được!” Nàng lắp bắp nói, ánh mắt lảng tránh không nhìn thẳng hắn.

“Hửm?” Nhưng Trần An Vĩ làm sao buông tay, động tác nhanh gọn dứt khoát, dễ dàng đem nàng đặt trước mặt, áp sát khuôn mặt góc cạnh của mình vào gương mặt nhỏ nhắn của nữ nhân bướng bỉnh kia, ánh mắt như muốn lột trần nàng.

Khí tức cương dương đầy nam tính của nam nhân bất chợt ùa về khiến gương mặt Hồn Tử Huyên càng lúc càng đỏ hơn, hô hấp dần trở nên dồn dập, mà ở phía dưới hạ thể bắt đầu rỉ nước.

“Cái quỷ gì…” Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng, trong lòng mộng bức, hắn còn chưa trêu chọc nàng a, làm sao lại động tình?

“Đương nhiên sẽ động tình, bởi vì Hồn Tử Huyên sở hữu Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể!” Đúng lúc này, Ảnh Nhì lại hiện ra trên vai hắn, nãi thanh nãi khí nói.

“Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể?” Trần An Vĩ lại càng thêm mộng bức hơn, đưa mắt nhìn tiểu nha đầu hỏi.

“Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể là một thể chất đặc biệt của Hồn Tộc, trong hàng triệu năm mới may mắn sinh ra một người.”

“Người mang Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể sẽ có khả năng uân dưỡng linh hồn của chính bản thân mình, khiến bọn hắn không cần tu luyện công pháp đặc hữu của Hồn Tộc cũng có thể thăng tiến tu vi như bao người khác!”

Ảnh Nhi nhẹ giọng nói, đó cũng là lý do vì sao Hồn Tử Huyên không tu luyện Hậu Hồn Kinh vẫn có thể tự mình đạt Hư Huyễn Hậu Kỳ.

“Lợi hại!” Trần An Vĩ âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.

Phải biết rằng Hồn Tu là một con đường khó tu luyện nhất, không thấy Trần An Vĩ từ lúc xuất đạo tới giờ Thể Tu và Nguyên Tu đã vượt qua Hồn Tu khá nhiều rồi hay sao?

Vậy mà Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể lại cho phép người sở hữu có khả năng thăng tiến tu vi Hồn Tu như cách mà Nguyên Tu bình thường tu luyện. Như vậy quá lợi hại không phải sao?

“Bất quá, cỗ lực lượng kia lại là gì?” Trần An Vĩ nhớ tới lúc Hồn Tử Huyên vô tình để lộ một tia khí tức thần bí truyền qua cơ thể mình, dù chỉ là một tia, nhưng nó cũng đủ khiến tu vi Hồn Tu của hắn thăng tiến lên Hư Huyễn Hậu Kỳ.

“Đó là lực lượng của Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể gọi Dưỡng Hồn Lực.” Ảnh Nhi hiếm thấy cau mày nói. “Bất quá, Ảnh Nhi cũng không biết nên gọi nó là ưu điểm hay khuyết điểm!”

“Tại sao lại nói vậy?” Trần An Vĩ không nhịn được tò mò.

“Người sở hữu Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể có một đặc điểm, chính là một khi liên kết linh hồn với người khác giới đầu tiên, linh hồn các nàng sẽ trở nên phụ thuộc vào linh hồn nam nhân đó!”

“Trong cơ thể sẽ vô thức sản sinh ra Dưỡng Hồn Lực giúp uân dưỡng linh hồn của nam nhân mà mình đã liên kết, ngoài ra các nàng còn có thể đem tu vi Hồn Tu của mình mà giúp cho nam nhân đột phá.”

“Đồng thời các nàng cũng không thể kháng cự sự tiếp xúc thân thể với nam nhân kia. Trường hợp bị nam nhân khác cưỡng ép giao hoan, các nàng và tên nam nhân lạ kia sẽ bạo thể mà chết!” Ảnh Nhi cũng không để hắn đợi lâu, liền nói.

“Trên thế giới này, ngoài Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể, còn một loại thể chất khác có công dụng tương tự, nhưng lại dành riêng cho các Tiên Tu, tên gọi là Âm Dương Thánh Thể!”

“Tiên Tu? Âm Dương Thánh Thể?” Trần An Vĩ nghe nàng nói, lại càng thêm tò mò mà hỏi.

“Ảnh Nhi sẽ kể công tử nghe sau, còn bây giờ nếu không giúp Hồn Tử Huyên giải tỏa dục hỏa thì công tử không ổn với nàng đâu a!” Ảnh Nhi lại không tiếp tục giải thích cho hắn, mà chỉ lè lưỡi trêu chọc hắn một cái rồi biến mất dạng.

“Xú nha đầu!” Trần An Vĩ thầm mắng một tiếng, trước khi bị Hồn Tử Huyên đè ra làm thịt.

Trở lại với hang động nơi Hồn Thiên Ý bị nhốt, con Cửu Hồn Ngụy Long Xà vẫn cuộn tròn thân mình, đôi mắt nhắp hờ như thể đang ngủ kia dường như chẳng hay biết có một nữ nhân đang đã tọa cách đó không xa.

Bên cạnh nàng còn một đám xiềng xích đã bị phá tan bằng một cách thần kì nào đó, nhờ vậy mà nàng mới có thể ngồi xuống phục dụng những viên Đan Dược bổ sung Hồn Lực.

Nàng không ai khác chính là Hồn Thiên Ý, nhờ vào trí thông minh và tài quan sát của mình, nàng phát hiện ra đám xiềng xích này nhìn thì nhiều, nhưng thực chất chỉ có một đoạn trong số chúng có công dụng hấp thu Hồn Lực.

Bằng vào sự phát hiện đó, nàng dễ dàng phá hủy toàn bộ những đoạn xích bình thường, rồi thoát khỏi trói buộc.

Đương nhiên động tĩnh vừa rồi quá lớn, khiến con Cửu Hồn Ngụy Long Xà kia chú ý, bất quá không hiểu lý do vì sao nó lại không làm ra hành động gì, để mặc nàng phục dụng Đan Dược.

Sau một lúc, cảm nhận tình huống cơ thể mình đã tốt lên, Hồn Thiên Ý không tiếp tục chần chừ, hai tay kết ấn muốn một lần nữa thi triển Dịch Hồn Thuật.

Ầm! Phốc!

Bất chợt lúc này, một đòn Hồn Lực không biết từ nơi nào giáng xuống, Hồn Thiên Ý chỉ vừa mới hồi phục đương nhiên không kịp tránh né mà lập tức trúng chiêu, khóe môi tuyệt mĩ rỉ máu khiến người ta nhìn mà thương.

“Haha, Hồn Thiên Ý a Hồn Thiên Ý, ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng để ngươi rời đi như vậy sao?” Trong âm thanh bất chợt vang vọng tiếng cười đê tiện của Hồn Xuyên, như thể hắn đã đoán trước nàng sẽ lại dùng Dịch Hồn Thuật để trở về.

Hồn Thiên Ý nghe giọng nói của hắn, trong lòng tràn ngập ngưng trọng mà nhìn quanh, phát hiện trong hang động ngoại trừ con Cửu Hồn Ngụy Long Xà ra không còn ai khác thì mới thở phào.

Lại lấy ra vài viên Đan Dược bổ sung Hồn Lực, nàng cần nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nếu không thể sử dụng Dịch Hồn Thuật, nàng chỉ đành hướng tới cửa ra mà rời đi thôi.

Bất quá, đó lại là một vấn đề nan giải, với tình trạng bây giờ của nàng muốn thoát khỏi con Cửu Hồn Ngụy Long Xà kia cũng đã khó, huống gì chiến đấu với nó.

Xà!

Trong lúc nàng suy nghĩ, con Cửu Hồn Ngụy Long Xà dường như phát hiện được điều gì, nó rít lên một tiếng, trực tiếp bỏ qua Hồn Thiên Ý mà hướng về phía cửa hang phát động công kích.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Động tĩnh lớn khiến Hồn Thiên Ý lập tức hoàn hồn, phát hiện Cửu Hồn Ngụy Long Xà vậy mà lại tiến ra cửa hang.

Trực giác cho nàng biết đây có thể là cơ hội, nàng lập tức bám theo sau đuôi nó, tìm kiếm một chỗ ẩn nấp kín đáo chờ thời cơ.

Ở cửa hang lúc này…

Hai thân ảnh một nam một nữ bất chợt xuất hiện bên ngoài, người nữ dường như đang trừng mắt nhìn nam nhân, miệng mấp máy như thể muốn nói “Ngươi là trâu đực sao?”

Hắn làm nàng động tình thì cũng thôi, dù trước đó đã ra hai lần, nhưng hắn lại không có dấu hiệu xuống sức mà lại tiếp tục dày vò nàng thêm năm lần nữa mới chịu buông tha cho nàng.

“Hắc hắc, chỉ có thể nói do Huyên Nhi của ta quá mức mê người a!” Nam nhân dường như không để ý tới thái độ của nữ nhân, hắn cười cười nhìn nàng nói, hai tay vươn ra ôm chặt lấy vòng eo thon thả của nàng mà xoa nắn.

“Hừ, đừng làm rộn!” Hồn Tử Huyên liền đẩy hắn ra, để hắn động chạm thêm vài lần nữa là lại tới công chuyện đấy.

Trong lúc ân ái, nàng cũng đã nói hắn nghe việc mình sở hữu Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể, từ giờ chỉ có thể phụ thuộc vào hắn, cũng nhận lại phản ứng trân trọng của hắn dành cho mình, khiến nàng cũng yên tâm phần nào.

Bất quá điều khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tên này vậy mà lại có quan hệ dây mơ rễ má với không ít nữ nhân có thân thế, từ Phó Các Chủ Đan Các, tới thiên tài mới nổi của Đan Các cũng có dính liếu, thậm chí cả vị Đại Tiểu Thư thần bí của Vạn Bảo Hội dường như cũng có chút quan hệ với hắn.

Ngoài ra còn có không ít nữ nhân thiên tài rơi vào ma trảo của tên này. Càng khiến nàng cảm thấy quái dị hơn chính là, những nữ nhân của hắn dường như cực kì vui vẻ khi nhìn thấy hắn đem về nữ nhân khác.

Điều này khiến nàng vô thức tò mò, tên nam nhân này có gì tốt mà khiến các nàng cam nguyện chung chồng như vậy?

“Cẩn thận!” Bất chợt lúc này, thân thể thon thả của nàng đột nhiên bị một vòng tay săn chắc bắt lấy, kèm theo âm thanh lo lắng của nam nhân vang lên bên tai khiến Hồn Tử Huyên hoàn hồn.

Ngao!

Không để nàng kịp phản ứng, một tiếng Long Ngâm quen thuộc mà nàng không thể quên được vang lên, thân ảnh trắng muốt của một con rắn hai đầu dần hiện ra trước mặt nàng và Trần An Vĩ.

Hồn Tử Huyên nhìn thấy con rắn kia, hai tay cấp tốc kết ấn, đang muốn thi triển công kích thì bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của nam nhân.

“Hừ, Ngụy Long nhỏ, ngoan ngoãn cho ta!”

Cùng với đó là một hình ảnh cực kì ấn tượng mà nàng cho dù có muốn cũng không thể nào có thể quên được.

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.