Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 129 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

129 Chương 129 Vạn Vũ Đế Vương

Trở lại với Trần An Vĩ ở phía bên này…

Ngay sau khi chia tay hai nữ nhân họ Thiên kia, hắn lại tiếp tục lên đường tiến tới phương hướng mà Lương Gia Quỳnh của Vạn Bảo Hội đã cung cấp cho hắn.

“Nơi này là…” Nhìn lấy cảnh tượng trước mặt, Trần An Vĩ cũng phải bất ngờ thốt lên một tiếng.

Chỉ thấy nơi đây là một vùng không gian kín đáo nằm tận sâu bên trong Hỏa Nguyên Lâm, một cánh rừng nguyên sinh nằm phía Đông Hành Thiên Đại Lục.

Chính vì nằm sâu bên trong Hỏa Nguyên Lâm, mà hắn đã phải mất tới ba ngày thời gian để tìm ra nơi này, nhưng dường như cũng chính vì lý do đó mà nơi này vẫn giữ được dáng vẻ hoang dã của thiên nhiên, ngoại trừ một cái Không Thời Loạn Lưu đang liên tục xoay tròn bên trong một động phủ gần đó.

Nếu không phải nhờ vị trí mà Lương Gia Quỳnh đã đưa cho hắn, Trần An Vĩ dám chắc mình có đi khắp Hỏa Nguyên Lâm trong hàng thập kỉ cũng không thể tìm ra vị trí của nó.

Có ai nghĩ rằng tận sâu bên trong một vùng hoang vu rộng lớn như Hỏa Nguyên Lâm này lại tồn tại một tòa động phủ có chứa cánh cổng thông tới địa phận của Hồn Tộc?

Câu trả lời là không ai cả, bởi vì có hai lý do.

Thứ nhất, cho dù là có người tìm ra, thì cũng chẳng ai đủ can đảm để bước vào, nên sẽ chẳng ai biết đầu ra của Không Thời Loạn Lưu này lại là địa phận lãnh thổ của Hồn Tộc.

Thứ hai, như đã nói, Không Thời Loạn Lưu này thực chất là một dạng cánh cổng, tức là phải có người mở cổng nếu muốn đi qua nó. Nếu không, nơi ngươi dịch chuyển tới sẽ là một nơi khác.

“Dựa theo khí tức mà cái Không Thời Loạn Lưu này tỏa ra, kết hợp với vị trí mà Lương Gia Quỳnh đưa cho công tử, thì nơi này chính là cánh cổng dẫn tới Ngọc Hồn Lãnh Địa!” Ảnh Nhi quan sát tình hình nơi này, nãi thanh nãi khí nói.

Trần An Vĩ nghe vậy liền gật đầu, đang định tiến vào thì đột nhiên dị biến lại nảy sinh…

“Cái quỷ…” Trần An Vĩ chỉ kịp thốt lên một tiếng trước khi bị một thân ảnh mềm mại từ đâu rơi xuống đè lên người hắn.

“Ưm…” Một tiếng rên nhè nhẹ đầy ái muội vang lên, chắc là do rung động bất chợt đi.

Trần An Vĩ nghe thấy tiếng rên, lúc này mới hoàn hồn nhìn lại thân ảnh nữ nhân đang đè ép trên người mình. Và không biết vô tình hay cố ý, tay hắn lại đang đặt trúng vào… bờ mông kiều nộn của nữ tử kia.

“Ách, tình cảnh này… sao quen thế nhỉ?” Trần An Vĩ tự hỏi trong đầu, cho tới khi hắn nhìn kĩ gương mặt của nữ tử kia.

Chỉ thấy, nữ tử kia thân mặc một bộ bạch y cung trang nhẹ nhàng ôm lấy toàn bộ thân thể mê người, gương mặt tuyệt mĩ với ngũ quan tinh xảo và mắt phượng mày ngài, trên mái tóc đen dài xuôn mượt vẫn còn cài một chiếc trâm ngọc tinh xảo tôn thêm vẻ đẹp của nàng.

Chỉ tiếc rằng, toàn bộ những vẻ đẹp mĩ miều đó lại đang bị vấy bẩn bởi vô vàn vết thương chi chít trên cơ thể nàng, gương mặt trắng bệch xanh xao vì trọng thương khiến đôi mắt tuyệt mĩ phải nhắm nghiền rất đau đớn.

Trần An Vĩ nhận ra nữ nhân trước mặt mình là nữ nhân mà trước đó ba ngày hắn từng chiếm tiện nghi, Thiên Tử Huyên.

“Bất quá… vì sao nàng lại ở đây?” Trần An Vĩ nhìn lấy tình trạng của nàng, trong đầu tự hỏi.

Phốc!

Một tiếng thổ huyết vang lên khiến Trần An Vĩ giật mình, định lấy ra Đan Dược chữa trị cho nữ nhân trước mặt thì lại nhìn thấy ánh mắt của nàng đang nhìn mình.

“Nàng đừng hiểu lầm, ta không có ý định xàm sỡ nàng…” Trần An Vĩ tưởng rằng nàng đang muốn tức giận như lần trước, liền lên tiếng giải thích.

Chưa kịp nói hết câu, lại nghe giọng nói yếu ớt của nàng vang lên “Giúp… giúp ta… cứu Thiên Ý…”

Dứt lời, Tử Huyên dường như tìm được chỗ dựa, nàng nhắm lại đôi mắt tuyệt mĩ của mình…

“Ảnh Nhi, nàng ấy…” Trần An Vĩ nhìn nữ nhân trước mặt, không để ý tới lời nói của nàng mà lo lắng hỏi. Nhìn thấy khí tức của giai nhân trong lòng đang dần trở nên yếu ớt, bản tính thương hương tiếc ngọc của hắn lại một lần nữa trỗi dậy.

Bất quá, ngược lại với sự lo lắng của hắn, Ảnh Nhi lại tỏ ra khá bình tĩnh, nhìn thấy tình trạng của Tử Huyên, nàng nhẹ giọng nói “Yên tâm, nàng ấy không chết, chỉ là linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng khiến khí tức dần ảm đạm mà thôi!”

Trần An Vĩ nghe nàng nói thì khóe miệng giật giật, còn chưa kịp nói gì lại nhìn thấy ánh mắt bất thường của nàng đang nhìn mình.

Quả nhiên, Ảnh Nhi cười nham hiểm nhìn hắn “Công tử quả là tốt số a…”

“Xú nha đầu, lúc này mà nàng còn đùa được!” Trần An Vĩ nghiến răng cốc đầu nàng một cái, khí tức của Tử Huyên ngày một yếu dần, mà nha đầu này vẫn có thời gian trêu chọc hắn.

“Ảnh Nhi nói nghiêm túc mà, công tử muốn cứu nàng, chẳng phải sẽ gây ấn tượng mạnh với nàng ấy sao?” Ảnh Nhi không để ý việc mình vừa bị cốc đầu, cũng chẳng để ý khí tức của Tử Huyên, nhẹ giọng nói.

“Được rồi, không đùa nữa, có cách gì mau nói!” Trần An Vĩ trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ nha đầu này suốt ngày chỉ nghĩ tới việc bậy bạ.

“Giao hoan!” Ảnh Nhi cũng không tiếp tục trêu đùa hắn, nàng thu lại nét cười, nhẹ giọng phun ra hai chữ khiến Trần An Vĩ xém chút ngã ngửa.

“Xú! Nha! Đầu!” Trần An Vĩ nghiến răng trừng mắt nhìn nàng, hắn cạn lời rồi.

“Tình trạng của nàng, công tử cũng biết, tổn thương linh hồn không phải dễ chữa trị, kể cả khi công tử có là Luyện Đan Sư, luyện chế ra được Tôn cấp Đan Dược, thì chuyện cứu chữa cho nàng cũng không phải dễ.”

“Chỉ sợ tới lúc có thể cứu chữa được, Tử Huyên đã sớm hương tiêu ngọc vẫn! Công tử nỡ để một tuyệt sắc giai nhân như vậy chết sao?” Ảnh Nhi nghiêm túc nhìn hắn nói.

Trần An Vĩ nghe vậy ngẩn ra, ngẫm nghĩ lại điều Ảnh Nhi vừa nói. Quả thật tình trạng của Tử Huyên quá nghiêm trọng, linh hồn dường như bị thứ gì tàn phá khiến cho nó chỉ còn là một luồng Hồn Lực yếu ớt tới cực điểm. Nếu không nhanh chóng chữa trị, nàng thực sự sẽ chết.

“Mà ngược lại, linh hồn của công tử do trải qua quá trình rèn giũa từ việc xuyên không, nó đã sớm trở nên cứng cáp vượt xa người thường, Hồn Lực của công tử càng là thuốc tốt nhất cho những thương tổn linh hồn này!”

“Hơn nữa, ân cứu mạng của một vị công chúa rất đáng giá a…” Ảnh Nhi ánh mắt đầy ý vị nhìn hắn nói một câu.

Trần An Vĩ nghe thấy lời nói của nàng, tuy có hơi bất ngờ, nhưng nhìn thấy tình trạng của Tử Huyên ngày một xấu đi, cũng chẳng thể nghĩ nhiều hơn, hắn nhanh chóng đặt nàng xuống một nơi bằng phẳng, khẽ động ý niệm, y phục của hai người liền hóa thành hư vô.

Hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của giai nhân, hắn nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt tuyệt mĩ kia, đôi mắt nàng vẫn khép hờ, thi thoảng lại cau mày nhè nhẹ cho thấy tổn thương linh hồn mà nàng đang gánh chịu là rất đau đớn.

“Tử Huyên, ta biết chuyện ta sắp làm với nàng có thể sẽ khiến nàng hận ta. Ta cũng không mong sau chuyện này nàng có thể cho ta sắc mặt tốt.” Trần An Vĩ cúi đầu thủ thỉ vào tai giai nhân một câu, rồi nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi tuyệt mĩ của nàng.

Chụt… chụt… chụt…

Đôi tay nhanh chóng tiến tới hai địa phương mẫn cảm của cơ thể người con gái, không chút do dự mà trêu chọc khiến giai nhân dù đang hôn mê vẫn vô thức run lên từng đợt.

Không chịu dừng lại ở đó, đầu lưỡi hắn như rắn nước mà tách nhẹ hai cánh môi yếu ớt, nhanh chóng tiến vào bên trong khai phá, hút hết mật ngọt của giai nhân, cuối cùng bắt lấy cái lưỡi ngọt ngào của nàng mà nhấm mút.

“Tử Huyên, ta vào đây!” Trần An Vĩ biết cần phải nhanh chóng xâm nhập, vì thế động tác ngày càng nhanh chóng, khiến u cốc của giai nhân liên tục rỉ nước.

Tiểu huynh đệ căng cứng đặt ngay phía trước u cốc thần thánh kia, cọ nhẹ đầu nấm hồng hào lên hang động ẩm ướt như để bôi trơn, hạ thể dần dần tiến vào bên trong.

“Ư… ư…” Có tiếng rên rỉ nhè nhẹ phát ra từ miệng giai nhân, như nín nhịn, lại như mời gọi khiến Trần An Vĩ suýt chút nữa không nhịn được mà muốn hung hăng làm thịt nàng.

Bất quá chứng kiến hai giọt lệ chảy ra từ đôi mắt vốn nhắm nghiền của nàng, Trần An Vĩ lại có chút không nỡ, hắn nhẹ vươn tay lau đi nước mắt cho Tử Huyên, nhẹ giọng thủ thỉ “Đừng khóc, ta sẽ dành cả đời này chăm sóc cho nàng!”

Dứt lời, cưỡng ép cảm giác chật hẹp mà u cốc thần thánh của nàng mang lại, hạ thân hắn gồng mình đẩy mạnh.

Ót…

Một tiếng động đầy ám muội vang lên, dòng máu đào từ hang động mềm mại chảy ra, minh chứng cho thấy Tử Huyên chính thức trở thành nữ nhân của Trần An Vĩ.

“Á…” Đau đớn khiến giai nhân vô thức rên lên một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt.

Trần An Vĩ hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, dù đã có không ít thê tử, nhưng u cốc chật hẹp mê người của nàng vẫn khiến hắn suýt chút nữa không nhịn được dục hỏa.

Bởi vì ngay khoảnh khắc tiểu huynh đệ của hắn toàn bộ xâm nhập vào bên trong, một cảm giác thoải mái khó tả truyền về khiến không chỉ thể xác hắn mà cả linh hồn hắn cũng cảm thấy thăng hoa.

Sau lưng hắn, Ảnh Nhi dường như cảm nhận được điều gì, khóe môi nhỏ bất giác cong lên một cái rồi biến mất dạng.

Trần An Vĩ sau khi đâm lút cán vào bên trong, cảm nhận được sự đau đớn của giai nhân, trong lòng thương xót không thôi, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy đôi môi kiều diễm của nàng, hai tay lại bắt lấy đôi gò bông đào mà xoa nắn, như muốn xoa dịu nỗi đau phá thân cho nàng.

Cùng lúc đó, ý niệm khẽ động, Gia Tốc Cung từ trong Bát Diện Thạch bay ra ngoài, bao trùm lấy hắn cùng Tử Huyên, đem thời gian xung quanh gia tốc lên hai mươi lần, đẩy nhanh quá trình chữa trị linh hồn cho nàng.

Hồn Lực trong cơ thể hắn cấp tốc vận chuyển, cấp tốc tiến vào cơ thể nàng thông qua hai nơi tư mật đang gắn kết kia…

Tại một vùng không gian khác…

“Hồn Thiên Ý, trở thành nữ nhân của ta, ta sẽ khiến cuộc đời sau này của nàng sung sướng!” Một giọng nói trầm thấp, hờ hững của nam nhân bất chợt vang vọng trong không gian.

Nếu Hồn Tử Huyên có mặt tại nơi này, nàng không khó để nhận ra đây chính là hang động của con Song Hồn Xà mà nàng cũng Hồn Thiên Ý đã từng chiến đấu.

Bất quá lúc này đây, một cảnh tượng kì lạ đang diễn ra tại nơi này…

Chỉ thấy một thân ảnh nam nhân toàn thân mặc áo trắng đứng bên cạnh một tôn Yêu Thú Xà loại, Hồn Lực từ người hắn tỏa ra khiến không gian xung quanh cũng phải run rẩy.

Mà tôn Yêu Thú Xà loại kia, nếu để ý kĩ sẽ thấy nó vậy mà cam chịu để nam tử kia vuốt ve như một con thú cưng.

Ngươi sẽ thắc mắc, Yêu Tộc và Nhân Tộc vốn không hòa thuận không phải sao? Vì sao lại có chuyện một tôn Yêu Thú cam chịu làm thú cưng cho nhân loại như vậy?

Không để tác giả tiếp tục nói, một giọng nói thanh lãnh lạnh lùng nhưng có phần yếu ớt của nữ nhân vang vọng trong hang động, khiến nụ cười trên môi của nam tử cứng đờ.

“Hồn Xuyên, bổn tiểu thư có chết, cũng không bao giờ trở thành nữ nhân của ngươi!”

Hồn Xuyên ngẩn người nhìn lấy nữ nhân đang bị trói phía đối diện, trên người chằng chịt vết thương y hệt những vết thương trên người Hồn Tử Huyên, cho thấy những vết thương trên người các nàng đều do cũng một nguyên nhân gây ra.

Nàng không ai khác chính là Hồn Thiên Ý, khuê mật của công chúa Hồn Tộc. Mà tên Hồn Xuyên này, lại chính là một tên tội nhân của Hồn Tộc, từng bị trục xuất khỏi Ngọc Hồn Lãnh Địa.

Chỉ là nàng không ngờ, hắn lại nhân lúc hai nàng làm nhiệm vụ mà lập ra kế hoạch bỉ ổi này.

Tôn Yêu Thú kia vốn không phải Song Hồn Xà, nó cũng là một loài Hồn Thú Xà loại, nhưng nó không chỉ có hai linh hồn mà có tới tận chín linh hồn riêng biệt. Tên của nó chính là…

“Cửu Hồn Ngụy Long Xà!”

Hồn Thiên Ý nhìn lấy tôn Hồn Thú trước mặt kia, trong lòng ngưng trọng nói, ngày từ khi nhìn thấy nó, linh cảm nàng đã cảm nhận được nó không phải Song Hồn Xà, bất quá vì ngoại hình chúng quá giống nhau nên nàng đã nhầm lẫn.

Con Cửu Hồn Ngụy Long Xà này vẫn còn nhỏ, vì thế nên chỉ mới có hai đầu, toàn thân lại trắng muốt không khác gì một con Song Hồn Xà bình thường.

Nhưng chỉ khi giao chiến rồi mới biết, Cửu Hồn Ngụy Long Xà có thể sử dụng một loại Hồn Thuật mà dù là tổ tiên của Song Hồn Xà cũng không thể học được. Đó chính là Long Ngâm.

Không phải tự nhiên mà tên nó lại có chữ Ngụy Long, chính vì có thể sử dụng Long Ngâm để công kích linh hồn, nên Cửu Hồn Ngụy Long Xà mới trở nên nguy hiểm dù vẫn chỉ là một con nhỏ.

Chính vì không lường trước được điều này, lại thêm bị Hồn Xuyên đánh lén mà Hồn Tử Huyên cùng Hồn Thiên Ý mới lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Cũng may trong lúc nguy cấp, Hồn Thiên Ý đã kịp tiêu tốn toàn bộ lượng Hồn Lực cuối cùng của mình, sử dụng Hồn Thuật cao cấp của Hồn Tộc đem Hồn Tử Huyên dịch chuyển trở về Không Thời Loạn Lưu kia, với hi vọng tộc nhân trong tộc sẽ kịp thời cứu chữa cho nàng.

Nhưng chính điều đó cũng đẩy nàng vào hiểm cảnh này, bất quá trong lòng nàng lại không chút oán trách nào, có thể cứu được Hồn Tử Huyên, nàng đã mãn nguyện rồi.

“Chết đi!” Động lấy ý niệm, trong cơ thể nàng, Nguyên Hải Tâm chấn động dữ dội, nó đem toàn bộ lực lượng của mình lan tràn khắp cơ thể nàng, khiến cơ thể mỹ miều kia cấp tốc phình to. Nàng muốn tự bạo, nàng dù có chết cũng sẽ kéo tên này theo cùng.

“Trò mèo!” Hồn Xuyên nhìn thấy tình cảnh này, khóe môi nhếch lên khinh bỉ, thân thể nhanh chóng biến mất. Một lần nữa xuất hiện đã đứng trước mặt nàng, ngón tay điểm nhẹ một cái.

Phốc!

Hồn Thiên Ý phun ra một búng máu, ánh mắt không cam tâm nhìn lấy tên khốn trước mặt. “Ngươi… ngươi vậy mà đã đạt cảnh giới Hóa Thực?”

Vừa rồi, hành động tưởng chừng như đơn giản của tên này, thực chất lại là một loại Hồn Thuật mà chỉ có Hồn Tu cảnh giới Hóa Thực mới có thể làm được, mang tên Điểm Hồn.

Điểm Hồn công dụng không khác gì Định Thân Thuật bình thường, chỉ khác là nó còn có thể ngăn không cho phép tu sĩ tự bạo. Bất quá Điểm Hồn lại đòi hòi một lượng Hồn Lực cực lớn để sử dụng, và điều kiện học được nó cũng không phải dễ dàng. Vậy mà Hồn Xuyên lại có thể học được nó?

Hồn Thiên Ý trong lòng ngập tràn ngưng trọng, một con Cửu Hồn Ngụy Long Xà đã khiến hai người các nàng chật vật, nay tên này lại còn học được Điểm Hồn. Đó không phải điều tốt lành đối với Hồn Tộc.

Là nữ nhân thông minh, nàng không nghĩ Hồn Xuyên lại chỉ vì ham muốn sắc đẹp của mình mà lập ra kế hoạch này, Hồn Thiên Ý hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, nhìn hắn nói.

“Ngươi muốn làm gì?”

------------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.