Trở về truyện

Tư Vị Tình Dục - Chương 5: Trống Rỗng

Tư Vị Tình Dục

5 Chương 5: Trống rỗng

Phó Nghiêu cởi chiếc khăn tắm trên người xuống, phóng ra dương vật to lớn đã sớm cương cứng giống như sắt của mình.

Đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng tuấn tú của Phó Nghiêu, chứ vật khổng lồ phía dưới của anh lại đặc biệt gây ấn tượng hơn rất nhiều.

Dương vật nặng trĩu vừa to lại vừa cứng, thậm chí còn thô hơn so với người bình thường rất nhiều, vừa nhìn đã thấy vô cùng hung mãnh và dữ tợn.

Phó Nghiêu nhét dương vật của mình vào giữa hai chân của Thương Lạc, không ngừng cọ xát vào háng cô.

Tần suất một đi một về lại vô cùng phù hợp với tiết tấu ra vào của ngón tay đang ở trong hoa huyệt của Thương Lạc.

“Ưm a…”

Phần đùi của Thương Lạc bị Phó Nghiêu đè đến nặng trĩu, muốn chạy trốn cũng không thể nào thoát nổi.

Da thịt ở bên trong phần đùi bị dương vật to lớn của Phó Nghiêu ma sát đến đỏ bừng, tiểu huyệt cũng bị ngón tay của anh cọ nhẹ làm cho hơi se lại.


Thương Lạc miễn cưỡng cử động phần nửa người trên, thì thấy Phó Nghiêu đang vùi đầu vào trong ngực của cô, xuyên qua dòng nước lấp lánh, cô có thể nhìn rõ đầu lưỡi của Phó Nghiêu đang liếm láp bộ ngực căng phồng của mình.

Kích thích trên dưới gấp đôi khiến Thương Lạc ngoại trừ rên rỉ thì không nói được bất kỳ lời nào.

Phó Nghiêu sợ mình sẽ chơi Thương Lạc đến hỏng, nên ngón tay của anh không dám cắm vào quá sâu, mỗi lần chạm đến màng trinh của cô thì bắt đầu lùi lại.

Thọc vào rút ra tới tới lui lui, Phó Nghiêu liền phát hiện ra màng trinh kia chính là điểm mẫn cảm nhất của Thương Lạc, ngón tay của anh cũng dồn hết toàn bộ sức lực để chọc vào chỗ đó, khiến Thương Lạc ngẩng cao vừa rên rỉ vừa thở hổn hển không ngừng.

“Ưm a… A…”

Theo tiếng thét chói tai của Thương Lạc, hoa huyệt bị kích thích đến co rút lại, một dòng nước trong suốt từ trong mật huyệt tuôn ra ngoài. Cơ thể của Thương Lạc run rẩy không ngừng, trong đầu hiện lên vô số tia sáng màu trắng, cứ như vậy tiết hết ra tay của Phó Nghiêu.

“A…”

Thấy Thương Lạc đã lên cao trào, Phó Nghiêu dùng sức tách hai chân của Thương Lạc ra, sau đó ép cô kẹp chặt hai chân của mình lại, dương vật ở bên trong phần đùi của cô thọc vào rút ra liên tục mấy trăm cái.


Một tiếng gầm nhẹ vang lên, dòng tinh dịch màu trắng đục từ trong lỗ niệu đạo phun ra ngoài, chảy dọc theo bụng nhỏ của Thương Lạc, chảy xuống miệng huyệt.

Phó Nghiêu ôm Thương Lạc một hồi lâu, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại.

Sau khi thoát khỏi cơn tình dục mãnh liệt, Thương Lạc nhanh chóng đẩy Phó Nghiêu vẫn còn đang bất động đè lên người cô ra. “A Nghiêu, em khó chịu, muốn đi tắm rửa.”

Phó Nghiêu biết da mặt của Thương Lạc rất mỏng nên cũng không làm khó dễ cô, anh xoay người nằm xuống bên cạnh cô, để cô có thể đứng dậy.

Thương Lạc vừa đứng lên thì dòng tinh dịch mà Phó Nghiêu vừa bắn lên bụng nhỏ của cô liền chảy dọc xuống đùi, sau đó nhỏ xuống sàn nhà. Hình ảnh dâm mỹ này khiến dương vật vừa mới tắt lửa của Phó Nghiêu lại bắt đầu cương lên.

Thương Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa, cô vội vàng chạy vào phòng tắm, sau đó khóa trái cửa phòng tắm lại.

Trong phòng tắm có một chiếc gương lớn soi được toàn thân, nó có thể phản chiếu rõ dáng vẻ lúc này của cô.


Mặc dù Phó Nghiêu không có đi vào, nhưng sự đùa giỡn đáng xấu hổ và cảm xúc xa lạ này khiến cô cảm thấy khó chịu hơn cả trực tiếp làm chuyện đấy.

Lúc nãy cô giống như một người phụ nữ phóng đãng, dạng hai chân để mặc Phó Nghiêu thích làm gì thì làm. Ngoài ra còn có tiếng rên giống rỉ như mèo kêu, thực sự do chính cô tự phát ra.

Cô không dám thừa nhận rằng hoa huyệt của mình xuất hiện cảm giác trống rỗng mà từ trước đến nay chưa từng có, cô muốn dương vật to lớn của Phó Nghiêu mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong, lấp đầy hoa huyệt của cô.
Chứ không phải là một ngón tay nhỏ bé như này.

Ý nghĩ vừa dâm đãng lại vừa đáng xấu hổ này khiến Thương Lạc cảm thấy kinh hãi.

Thương Lạc dựa vào cửa, thở dốc một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Cô mở vòi hoa sen trong phòng tắm ra, để làn nước rửa sạch cơ thể trắng nõn như ngọc của mình. Tinh dịch mà Phó Nghiêu bắn lên trên bụng nhỏ của cô cũng bị nước cuốn trôi.

Thời điểm cô đi ra ngoài lần nữa, thì Phó Nghiêu đã không còn ở trong phòng.

Ngày hôm sau, Thương Lạc dậy muộn.

Thứ nhất là do cô cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nên đối mặt với Phó Nghiêu như thế nào. Thứ hai là do hôm qua Phó Nghiêu đã cắm vào chỗ đó của cô, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Mãi đến khi mẹ Thương đến gọi cô thì cô mới miễn cưỡng đứng dậy.

“Lạc Lạc, mẹ và ba của con đã nói chuyện xong rồi, chỉ cần Phó Nghiêu đối xử tốt với con là được. Ba con vẫn giận chuyện con tự mình kết hôn, đợi lát nữa con qua dỗ dành ông ấy vài câu, lớn rồi mà như trẻ nhỏ, dỗ dành vài câu là ổn thôi.”
Thương Lạc gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một vòng, lúc này cô mới phát hiện cha Thương và Phó Nghiêu đều không có ở nhà.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.