3 Chương 3: Liếm vú
Phó Nghiêu đi tắm, không có quần áo để mặc nên anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, nghiêm túc ngồi trên giường.
Phòng ngủ của Thương Lạc không quá rộng, với chiều cao một mét tám mươi ba của Phó Nghiêu khiến cho căn phòng này nhìn có vẻ hơi chật chội.
“Trong nhà chỉ có quần áo của cha em, anh mặc tạm trước, ngày mai em sẽ dẫn anh đến trung tâm thương mại mua vài bộ đồ mới.” Thương Lạc đưa quần áo cho Phó Nghiêu.
Nhìn thấy hai vết đỏ trên lưng của Phó Nghiêu, Thương Lạc nhíu chặt mày lại.
“Sao lại đỏ hết cả lên như vậy, anh còn thấy đau hay không? Cha của em muốn đánh anh, tại sao anh không biết trốn đi hả?”
Phó Nghiêu không nhìn được phía sau lưng của mình, anh chỉ trở tay sờ qua sờ lại hai lần, sau đó thản nhiên nói: “Đương nhiên là không được trốn, nếu anh trốn rồi thì cha sẽ trút giận lên đầu của em, như vậy anh sẽ rất đau lòng. Anh đường đường là một người đàn ông, da dày thịt béo, đánh vài cái cũng không đau.”
“Để em đi tìm xem trong nhà có thuốc hay không, tốt nhất là nên bôi thuốc, như vậy sẽ khỏi nhanh hơn.” Thương Lạc không yên tâm nổi.
“Em đừng quá lo lắng làm gì, anh không sao thật mà, anh cũng không có yếu đuối như vậy. Hơn nữa việc này cũng chứng minh anh đang bảo vệ bà xã của mình, anh cảm thấy rất vui vẻ nữa đó.” Phó Nghiêu chắn ở cửa, không cho Thương Lạc ra ngoài tìm thuốc.
“Bà xã, có phải em đang đau lòng anh không? Hay là em hôn anh hai cái, hôn vậy sẽ không đau nữa.” Phó Nghiêu trêu ghẹo nói.
Hai người còn chưa kịp trải qua đêm tân hôn đã bị người lớn trong nhà đánh, kết hôn rồi mà vẫn phải ngủ ở phòng dành cho khách, nghĩ lại anh vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức và tủi thân.
Lúc này lại được ôm Thương Lạc, dĩ nhiên anh sẽ cảm thấy có chút ngọt ngào.
Thương Lạc đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Phó Nghiêu, cô cũng có chút không đành lòng. Đôi môi đỏ mọng dán lên tấm lưng của anh, sau đó hôn hai cái lên vết đỏ ở sau lưng anh.
“Được rồi, anh mau đến phòng cho khách đi thôi, nếu như bị cha em nhìn thấy, khẳng định anh sẽ lại ăn đòn tiếp cho mà xem.”
Phó Nghiêu nào rời đi một cách dễ dàng như vậy, anh dơ tay khóa trái cửa phòng của Thương Lạc, sau đó ôm cô đè lên cửa, hôn ngấu nghiến.
“Ưm…”
Nụ hôn của Phó Nghiêu vô cùng cuồng nhiệt, đầu lưỡi cạy hàm răng trắng nõn của Thương Lạc ra, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, dây dưa không dứt.
Những ngón tay thon dài của anh kéo chiếc áo sơ mi đang nhét trong quần jeans của Thương Lạc ra, sau đó chui vào trong vạt áo, mò mẫm đi lên trên.
“A Nghiêu, dừng lại…”
“Lạc Lạc, em đã quên em còn nợ anh một đêm tân hôn à? Anh sẽ không chạm vào em, nhưng em để anh sờ một chút, nếu không buổi tối anh sẽ không ngủ được mất.” Phó Nghiêu chỉ cần dùng một tay đã nắm được hai cánh tay đang cố gắng đẩy mình ra của Thương Lạc, sau đó giữ chặt hai tay cô, đè lên trên đỉnh đầu.
Tay còn lại đẩy nội y của Thương Lạc lên trên, sau đó nắm lấy hai khối thịt mềm mại trước ngực Thương Lạc mà không hề gặp chút trở ngại nào cả.
Thương Lạc có dáng người rất thon thả, nhưng nơi nào nên có thịt vẫn sẽ có đủ thịt. Cặp vú đầy đặn vừa mềm mại lại vừa thơm tho, không lớn không nhỏ, một bàn tay của người đàn ông nắm là vừa đủ. Dưới sự nhào nặn xoa bóp của Phó Nghiêu, núm vú màu hồng nhạt nhanh chóng cứng lên.
“A ưm… A Nghiêu…”
Phó Nghiêu say mê nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ xuân tình của Thương Lạc, bàn tay xoa nắn cặp vú của Thương Lạc không khỏi nhanh hơn mấy phần.
Phó Nghiêu chỉ dùng một tay nên chỉ nắm được một bên, bên còn lại lộ ra ngoài không khí, nhìn có vẻ hơi cô đơn.
Đôi mắt đen tràn đầy dục vọng sâu hơn vài phần, đôi môi mỏng mím lại, sau đó cúi đầu ngậm lấy bên vú còn lại kia vào trong miệng.
“A!”
Kích thích đột ngột như một dòng điện đangchạy điên cuồng trong cơ thể Thương Lạc.
Đầu lưỡi của Phó Nghiêu liếm láp một bên ngực của Thương Lạc, phát ra những tiếng “nhóp nhép”, đầu lưỡi liếm một vòng quanh nụ hoa, khiến hai bên núm vú của Thương Lạc nhanh chóng cứng lại.
“A! A Nghiêu! Đừng làm như vậy!”
Thương Lạc bị Phó Nghiêu liếm đến mức hai chân mềm nhũn, cơ thể dựa vào cánh cửa run lên bần bật, nếu không phải Phó Nghiêu đang nắm lấy cổ tay của cô thì cô sợ mình đã sớm ngã ngồi trên mặt đất.
Phó Nghiêu không thoả mãn với việc chỉ liếm vú đơn giản như vậy, anh bế Thương Lạc lên, sau đó nhanh chân đặt cô lên giường, cởi sạch áo của cô một cách nhanh gọn, khiến nửa người trên của cô lộ ra trước mặt mình. Trong mắt của Phó Nghiêu như có hai ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Ngón tay của anh chạm vào quần jeans của cô, nhân lúc Thương Lạc đang mất cảnh giác, anh nhanh chóng cởi bỏ cúc quần, kéo khoá, sau đó tụt xuống tận đầu gối.