1 Chương 1: Nhận giấy đăng ký kết hôn
Không biết là vì quá cảm động hay là do tình cảm thật lòng mà ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đồng ý với lời cầu hôn của bạn trai Phó Nghêu, thậm chí còn cùng anh đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn ngay lúc đó.
Cô đã từng tưởng tượng ra vô số trường hợp bạn trai sẽ cầu hôn mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới cảnh anh sẽ cầm sổ hộ khẩu đến để cầu hôn cô.
Sau hai năm hẹn hò qua lại cùng với Phó Nghiêu, cô thấy Phó Nghiêu đối xử với mình rất tốt, hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời.
Phó Nghiêu không bao giờ nói nhiều lời ngọt ngào nịnh nọt để dỗ cô vui vẻ, nhưng anh làm gì cũng suy nghĩ đến cô, tính tình cũng rất cẩn thận.
Có một câu tục ngữ nói rất đúng, bạn không thể nghe những lời đàn ông nói mà phải nhìn những gì mà anh ta làm.
Phó Nghiêu chính là kiểu người thích dùng hành động thực tế để chứng minh rằng anh rất yêu cô.
Hối hận sao? Chắc là không đâu.
Chính là vì bốc đồng.
“Lạc Lạc, hiện giờ hai chúng ta đã kết hôn, em ở bên ngoài một mình như vậy khiến anh không yên tâm, anh nghĩ em vẫn nên chuyển đến ở cùng với anh đi.” Phó Nghiêu dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thương Lạc.
Giữa hai hàng lông mày của anh tràn ngập khí phách, vẻ ngoài trắng nõn tinh tế giống như một bức tranh vẽ nhưng lại không hề nhìn ra sự nữ tính.
“Được rồi, A Nghiêu, trong nhà anh còn có ai nữa không?” Vợ chồng mới cưới thì nên sống chung với nhau.
Thương Lạc cũng không từ chối.
Dù sao thì hai người cũng đã đăng ký kết hôn, vậy nên nhất định phải đi gặp cha mẹ hai bên.
Mặc dù hai người đã yêu đương được hai năm, nhưng Thương Lạc cũng không biết quá nhiều về gia đình của Phó Nghiêu.
Phó Nghiêu là người có ăn có học tử tế, cư xử đàng hoàng, vậy nên điều kiện gia đình chắc hẳn cũng không tệ.
“Thành viên trong gia đình anh cũng khá đơn giản. Ông nội của anh là bộ đội, bình thường đều sống ở quân khu đại viện cùng với bà ngoại. Để tiện cho việc vừa học vừa làm thì anh ở chung với ba của anh, bọn họ cũng đều là người tốt, hơn nữa cũng dễ tính, không khó ở chung. Nếu anh đã thích thì bọn họ nhất định cũng sẽ thích, Lạc Lạc, em không cần quá áp lực làm gì.” Phó Nghiêu vội vàng nói, anh đang cố gắng giới thiệu mọi thứ trong gia đình của mình một cách ngắn gọn đơn giản nhất có thể.
Anh cũng không biết phải giải thích tình hình trong nhà của mình với Thương Lạc như thế nào.
Yêu nhau hai năm, từ lúc ra trường đến khi có việc làm ổn định, Thương Lạc cũng chưa từng hỏi anh về vấn đề này.
Đưa ra quyết định kết hôn cũng không phải ý nghĩ nhất thời của anh.
Thương Lạc rất tốt với anh, cô luôn chu đáo về mọi mặt. Có lẽ giữa bọn họ không có dữ dội khoa trương, nhưng lại vô cùng ấm áp, mỗi chỗ đều có sự xuất hiện của cuộc sống.
Ngày hôm qua anh có nghe được chuyện Thương Lạc từ chức thông qua một người bạn, nguyên nhân cụ thể là gì thì anh cũng không hỏi.
Phó Nghiêu còn biết, cha mẹ của Thương Lạc luôn thúc giục Thương Lạc quay về quê, chẳng lẽ Thương Lạc đã nghe lời cha mẹ, về quê, rời khỏi thành phố Lê, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?
Lấy cá tính của Thương Lạc, chắc hẳn là sẽ nói lời chia tay với anh nhỉ?
Cả buổi chiều hôm qua anh đều rơi vào trạng thái mơ màng hồ đồ, anh không cách nào tưởng tượng ra được nếu không có Thương Lạc ở bên cạnh thì anh sẽ như thế nào?
Chắc hẳn là sẽ sụp đổ mất thôi!
Vậy nên anh mới mặt dày mày dạn đưa ra quyết định cầu hôn với Thương Lạc trước khi cô nói lời chia tay, thậm chí còn lôi kéo cô đi đăng ký kết hôn, chính thức xác nhận quan hệ.
“A Nghiêu, em từ chức là vì muốn nghỉ ngơi một thời gian, hai ngày nữa anh có rảnh không? Em muốn về quê một chuyến, chuyện kết hôn của hai chúng ta vẫn cần phải nói cho ba mẹ của em biết một tiếng.” Thương Lạc vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, sau đó nhấp một ngụm cà phê ở trên bàn.
Nếu đúng theo kế hoạch ban đầu, thì hôm nay cô phải nói chia tay với Phó Nghiêu, nhưng ai ngờ giờ lại biến thành cuộc gặp mặt người lớn trong gia đình.
“Anh rảnh, cuối tuần nên rất rảnh.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Nghiêu lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
“A Nghiêu, cuối năm chúng ta hãy bàn đến chuyện tổ chức hôn lễ, em nghe nói khâu tổ chức rất phiền phức.” Thương Lạc nhàn nhạt nói.
“Lạc Lạc, em không cần phải để tâm chuyện hôn lễ, người lớn trong nhà anh sẽ lo việc này, không phiền chút nào, em chỉ cần yên tâm về làm cô dâu của anh là được rồi.” Phó Nghiêu nào dám để Thương Lạc phiền lòng vì mấy chuyện lặt vặt này.
Hôn lễ của anh đã có người lớn trong nhà lo liệu, đảm bảo long trọng.
Về phần bối cảnh của gia đình, rất nhiều lần anh muốn nói nhưng lại thôi, anh không biết phải bắt đầu như thế nào, anh sợ nếu mình nói ra sẽ doạ Thương Lạc sợ.
Vẫn nên chờ đến lúc Thương Lạc về quê xong quay lại rồi nói sau.
Đến gặp cha mẹ nhà gái, thuận tiện phát triển mối quan hệ của cả hai, đến lúc đó cho dù Thương Lạc có bị doạ thì chắc cũng không đến mức náo loạn đòi ly hôn với anh đâu.