Trở về truyện

Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống - Chương 15 Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

15 Chương 15 Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

Nhìn nụ cười tự tin của Vô Thiên Huỳnh Anh không hiểu sao lại nổi lên sự tin tưởng kì lạ đối với người đàn ông mới vừa gặp này, nàng đi lại tắt cầu giao, không gian xung quanh khu biệt thự tối đen vì không còn điện cung cấp cho đèn nữa.

Những tên sát thủ lập tức đeo kính nhìn trong bóng tối lên, bọn chúng biết mình đã bị lộ từ phát súng đầu tiên rồi, nên vô cùng cẩn thận, dù sao đối thủ của bọn chúng cũng không phải dạng vừa, một lính đánh thuê huyền thoại, biệt danh mắt thần.

Vô Thiên lúc này nhắm chặt hai mắt lại, tập trung vào hai cái lỗ tai của mình, thính giác của hắn nhờ kỹ năng mà đã có thể giúp Vô Thiên gần như có thể nhìn bằng hai cái tai.

Vô Thiên điều động không gian hệ thống lấy ra trang bị, bao gồm cái giáp cấp F mua bữa kia, khi mặc vào giá trị phòng thủ của hắn sẽ +3, có thể bảo vệ hắn khỏi 1 lần trúng đạn, hoặc sát thương chí mạng.

Một khẩu súng ngắn cũng mua từ hệ thống, nó ngoài bắn ra được đạn thì còn một chức năng đặc biệt, tăng khả năng bắn chuẩn, sát thủ đứng thứ 5 thế giới và một thằng hack sẽ ra sao đây.

Vô Thiên một tay cầm lấy súng, tay còn lại lấy ra con dao 1m mua từ hệ thống, nó +4 giá trị lực lượng, và có 10% chém ra được đòn chí mạng.

Vô Thiên nhẹ nhàng chậm rãi đi từng bước, hắn có thể cảm nhận được trong không gian này đang có 6 người, 1 người phụ nữ và 5 người đàn ông, Vô Thiên đi ra ngoài sân.

Hắn cảm nhận được ở phía hướng trái của mình có một tên đang di chuyển về phía cửa nhà, Vô Thiên cẩn thận núp nay phía sau tường canh chuẩn thời cơ.

Hắn nhào ra, kỹ năng tinh thông bắn súng khởi đầu, cơ thể của Vô Thiên bắt đầu tự động di chuyển, hắn dơ súng lên bóp cò liên tục ba phát.

Bằng bằng bằng.

Ba viên đạn lần lượt bắn theo ba vĩ độ khác nhau, mục đích chính là dù tên này né chỗ nàng cũng sẽ phải trúng đạn mà thôi, tên sát thủ phản ứng nhanh cỡ nào cũng vô dụng.

"Hự" tên sát thủ chỉ trúng có 2 viên vào bụng, vai, hắn lùi lại về phía sau, bóp cò súng bắn ra vài viên đạn về phía của Vô Thiên, hắn né lại núp vào tường.

Nhân lúc hắn mất cảnh giác lần nữa, Vô Thiên nhào ra, lao đến, động tác vô cùng nhanh nhẹn, dùng lực lượng của bàn tay ném cây dao về phía của hắn.

Với một lực vô cùng mạnh, cây dao kia ghim thẳng vào đầu của tên sát thủ kết liễu tên sát thủ, máu bắn lên rồi trên trời, rồi hắn ngã quỵ xuống mà không kịp làm gì.

Vô Thiên đi lại gần xác tên đó, rồi rút cây dao ra khỏi người tên sát thủ, Vô Thiên sờ soạng người hắn có vài cây dao ngắn vô cùng sắc bén, một khẩu súng ngắn, một khẩu súng trường và vài băng đạn, Vô Thiên thu hết vào bên trong không gian hệ thống.

Tiếng động của tên này thu hút sự chú ý của mấy tên còn lại Vô Thiên có thể cảm nhận được chúng đang đến rồi, Vô Thiên chạy nhanh ra chỗ khác dưới sân nhà của Huỳnh Anh để ẩn núp sau một chậu cây.

Vô Thiên cảm nhận được tiếng bước chân của một tên ở phía trước xác chết tên đầu tiên không xa, hắn cầm khẩu súng lên đợi tiếng bước chân lại chỗ thích hợp nhất, khi đã xác định xong, hắn nhào ra bắn 2 phát.

1 viên trúng vào đùi, viên còn lại trúng vào eo của hắn, hắn chưa kịp làm gì thì một con dao đã bay đến ghim hẳn vào hộp sọ của tên này, Vô Thiên chuẩn bị đi lại thu chiến lợi phẩm là trang bị của tên vừa bị giết.

"Hự" Vô Thiên kịp làm gì đã cảm nhận được một cơn đau sau lưng, hắn cảm giác như xương sườn bị mình gãy vậy, cũng may giáo có thể đỡ cho hắn một đòn chí mạng.

Nếu không e rằng hắn bị trọng thương không nhẹ rồi, tên sát thủ này nhân lúc Vô Thiên giết tên kia đã mà âm thầm tiếp cận, giáng xuống một cú trời giáng, cú đấm này hình như có mang theo vũ khí tăng cường lực đấm.

"Mày khá lắm nhóc, đỡ được một chiêu của tao" theo âm thanh phát ra tên này cao khoảng chắc 2m mấy một tên khổng lồ, thân hình vạm vỡ, tên này hình như chơi tay, người mặc khá nhiều giáp nặng nề.

"Ăn thêm một cú của tao" gã lao lên đấm đến chỗ Vô Thiên, hắn cười khẩy một cái, giá trị lực lượng của hắn là 9 đấy, sợ cái gì cái loại đầu buồi như này cơ chứ, hắn cũng tung quyền đến.

Ầm.

Rắc rắc.

Khi hai quyền va chạm vào nhau cả hai bị đẩy lùi ra xa, Vô Thiên cảm giác hơi đau ở bàn tay nhưng cũng không quá nhiều, hắn lợi dụng bị đẩy lùi vào chạy về phía sau lấy lại con dao của mình.

Mà tên sát thủ cảm nhận được xương cả bàn tay của mình gãy nát hết rồi, những vụn xương đâm vào da thịt làm nó chảy máu ra bên ngoài, hắn cũng biết mình đụng phải đối thủ không tầm thường rồi.

Bằng.

Khi nghe tiếng súng bắn đến, hắn vội vàng né tránh, lấy ra tấm kiên vác theo sau lưng, che chắn cơ thể của bản thân hắn, Vô Thiên nghe một tiếng keng thì biết hắn có đồ che nên dùng tốc độ chạy ra phía sau hắn.

Vô Thiên chạy vòng vòng hạ người xuống dùng súng bắn vào điểm mù của cái khiên này, bắn 1 viên vào chân của tên cao to, làm hắn ngã quỵ người xuống, Vô Thiên chỉ đợi thời cơ thế thôi, hắn dùng lực phóng đến lên trên người của tên này, rồi Vô Thiên dùng dao đâm xuống đầu của tên này.

"Thằng chó...aaaaa" tên này vô cùng trâu bò khi ăn một dao vậy mà chưa chết, vẫn còn có thể vùng vẫy, hắn muốn bắt Vô Thiên xuống khỏi người của hắn, Vô Thiên vừa lấy dao đâm, vừa lấy súng bắn.

Xẹt xẹt xẹt.

Bằng bằng bằng.

Tên này ăn thêm mấy viên đạn và mấy chục nhát dao cũng đã có dấu hiệu yếu đi, Vô Thiên dùng toàn lực lần nữa đâm xuống, 10% chí mạng của con dao cuối cùng cũng hoạt động, kết liễu tên trâu bò này.

"Aaaaaa" hắn hét lên một một cái rồi ngã xuống, Vô Thiên cười đối với mấy tên người bình thường như thế này giết thật sự quá dễ dàng, Vô Thiên lục soát xác hai người này thu lại một ít chiến lợi phẩm.

"Tôi giải quyết xong rồi, cậu còn sống không" Huỳnh Anh lo lắng hét lên, dù biết là như vậy rất nguy hiểm nhưng nàng vẫn làm, vì tiếng động bên này to hơn bên nàng.

Là lính đánh thuê hàng đầu nên 2 tên bên chỗ Huỳnh Anh vô cùng dễ đối phó với, chỉ có tên mà biết bắn súng kia là hơi khó giải quyết một chút, nhưng chung quy vẫn là bại.

Lúc này từ sau lưng có một vòng tay ôm lấy eo của nàng, Huỳnh Anh phản ứng lại lấy ra khẩu súng muốn bắn kẻ này, thì cũng may hắn kịp lên tiếng:

"Tôi mệt quá, chị diều tôi vào nhà được không"...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.