Trở về truyện

Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống - Chương 14 Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

14 Chương 14 Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

Huỳnh Anh vào bên trong bếp nàng vẫn không cách nào tin được mình lại thua Vô Thiên, nàng đường đường là thiên tài bắn súng, một lính đánh thuê kinh nghiệm đầy mình, lại thua một người bình thường, cái gì cũng bình thường như vậy, thật quá khó tin mà.

Lúc này bỗng nhiên đầu của Huỳnh Anh nhảy số liên tục, cuối cùng suy diễn ra Vô Thiên là một sát thủ được tổ chức nào đó phái đến bắt nàng.

Vẻ bề ngoài thư sinh đầy trẻ trung của hắn cũng chỉ là lớp ngụy trang, bên trong hắn là một ông lão, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, nàng từng nghe nói qua.

Trên chợ đen có bán một loại mặt nạ làm bằng da người, có thể giả làm bất kì ai, rất khó để phát hiện khi chỉ nhìn bằng mất thường thay đơn giản chạm vào, điều này cũng giải thích cho việc tại sao hắn có thể thắng nàng khi còn trẻ như vậy.

Tuy nhiên để chắc ăn, Huỳnh Anh lấy điện thoại ra liên hệ với một số mối quan hệ, nàng từng lính đánh thuê cấp cao, quen biết không ít mối quan hệ đặc thù trong nhà nước, điều tra thông tin của một người bình thường không có gì là khó cả.

Sau một lúc thông tin về người tên Vô Thiên sống ở thành phố này cũng đến, Huỳnh Anh chăm chú đọc:

"Tên Vô Thiên, năm nay 20 tuổi, còn là người dám hộ của một nữ sinh tên Tiên Vũ đang theo học một trường cấp ba có tiếng tại thành phố này, không có quan hệ đặc biệt nào, làm mọi loại nghề, cũng như không có bí mật nào cả, chỉ là một người bình thường không hơn không kém".

Huỳnh Anh đọc xong, thì vẫn không tin Vô Thiên chỉ là người bình thường, nhưng bỗng nhiên nàng nhớ đến lời của thầy Huỳnh Anh từng nói, trong bắn súng nàng chính là thiên tài.

Cùng thời cùng tuổi không ai là đối thủ của nàng trong sở trường bắn súng, thậm chí bây giờ đối với một số sát thủ bắn súng, có kinh nghiệm hơn nàng mấy chục năm, bây giờ cũng đã không còn là đối thủ của nàng rồi.

Nhưng nàng cũng từng nghe thầy nói rằng, ngoài loại thiên tài như nàng ra, vẫn còn một loại thiên tài khác, loại thiên tài mà làm người khác xuất hiện cảm giác bị đè ép đến cực điểm.

Đứng trước mặt loại thiên tài đó, dù là ai kể cả thiên tài như nàng cũng sẽ bị hắn dễ dàng đè bẹp mà không chút sức phản kháng, đó chính là thiên tài trong thiên tài.

Chưa đầy 20 tuổi đã có thể bắn súng đỉnh cao như vậy, không biết lúc bằng tuổi với nàng hắn sẽ ra sao, đây chính là cách biệt giữa thiên tài và thiên tài trong thiên tài sao(cày chay và hack sao).

Lúc này trái tim của Huỳnh Anh bỗng chốc đập mạnh một cách dữ dội, khi nhớ về hình ảnh Vô Thiên bắn súng làm màu, khi nghe sư phụ nói về người thiên tài trong thiên tài kia, nàng đã từng hạ một thứ quyết tâm.

Nàng chỉ yêu người xuất sắc hơn nàng trong việc bắn súng mà thôi, bởi vì thế mà dù xinh đẹp, giàu có, nàng cũng được không ít người xuất chúng để ý đến, và cũng đã gần 30 tuổi, rồi mà Huỳnh Anh vẫn chưa yêu một ai.

Vì nàng vẫn chưa tìm ra người giỏi hơn nàng trong việc bắn súng, nhưng có lẽ hôm nay ông trời đã đưa nửa kia đến với nàng rồi, Huỳnh Anh vui vẻ nấu ăn, có lẽ nàng sắp thoát ế rồi.

Một lúc sau trên bàn nhà Huỳnh Anh đã đầy ấp thức ăn, Vô Thiên cũng không ngần ngại mà bắt đầu chén cả bàn thức ăn này.

"Ây da tài nghệ nấu ăn của chị rất được nha" Vô Thiên vừa ăn vừa đánh giá, nếu so sánh thì Tiên Vũ và Huỳnh Anh nấu ăn đều ngon như nhau.

"Cảm ơn cậu đã khen" Huỳnh Anh mặt xuất hiện nét ngại ngùng, đây cũng là lần đầu nàng biểu hiện như vậy, trước một nam nhân, Vô Thiên sau một lúc cũng ăn xong.

"Kết bạn Facebook đi có gì làm thêm vài kèo như thế này nữa" Vô Thiên lấy điện thoại ra nói, Huỳnh Anh cũng đồng ý kết bạn, nàng nhìn thiếu niên trước mặt trái tim đã bắt đầu đập nhanh hơn.

"Tôi về đây, bye chị nhé" Vô Thiên nói rồi quay người rời, làm quen như vậy với nàng đã là rất tốt chưa gì đã làm quen thêm được một người mạnh mẽ trong tận thế.

Đang đi ra thì bỗng nhiên cảm giác được thứ gì đó không ổn, giác quan thứ 6 của hắn cho hắn biết có nguy hiểm đan đến rất gần.

Bằng.

Vô Thiên phản xạ vô cùng nhanh, tinh thần của hắn là 10 đấy, tốc độ xử lý thông tin không phải thuộc dạng tầm thường đâu.

Viên đạn kia hướng bắn là Huỳnh Anh, nàng phản ứng lại khi nghe tiếng súng, vội vàng tránh né nhưng nàng biết chắc chắn viên đạn này chúng vào vai mình rồi.

Nhưng nàng không ngờ, trước khi viên đạn kia bắn đến nàng, Vô Thiên đã phóng đến ôm lấy người nàng đẩy xuống tránh quá một bên.

"Anh có sao không" Huỳnh Anh hỏi, nàng cũng không quá bất ngờ, vì đây tức nhiên không phải lần đầu tiên nàng bị ám sát rồi.

Trong những năm khi nàng làm lính đánh thuê người mà nàng ám sát, đều thuộc dạng không thề tầm thường đâu, không phải đứng đầu một nước, cũng là tướng một khu.

Người nhà bọn họ, thuê sát thủ đến trả thù cũng không ít, nhưng nàng không ngờ trùng hợp hôm nay có khách đến, Vô Thiên đẩy cái ghế sofa ra chắn, cả hai núp sau cái ghế đó.

"Bỏ tôi ra được rồi phải không" Huỳnh Anh ngại ngùng nói bên trong lòng của Vô Thiên, hắn lúc này mới bỏ cô nàng này ra.

"Ây da hình như chị không đơn giản nha" Vô Thiên nhìn Huỳnh Anh nói, tuy nhiên hắn thừa biết nàng không đơn giản rồi, chỉ là giả vờ nói như vậy.

"Cậu không sợ sao" Huỳnh Anh hỏi đối với tâm lý người bình thường đã sớm mất bình tĩnh và sợ hãi rồi, nhưng hắn vẫn còn khá bình tĩnh.

"Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu chạy đi, đến nhà vệ sinh bấm vào một cái nút dưới bồn cầu sẽ có đường cho cậu chạy" Huỳnh Anh nói, nàng không muốn vì mình mà liên lụy đến Vô Thiên.

[Ting phát động nhiệm vụ: anh hùng cứu mỹ nhân.

Chú thích: cùng với Huỳnh Anh diệt trừ nhóm sát thủ hạng 5 toàn thế giới.

Phần thưởng: 5 điểm phân bối tự do.

Thất bại: chết].

Vô Thiên cười một cái mặc dù hệ thống có phát động nhiệm vụ thay không hắn vẫn sẽ ở lại lấy hảo cảm của nàng cho bằng được, một sát thủ có thể đồng quy vô tận với một bá chủ.

Con hàng như này chắc chắn chiến lược không kém hơn một bá chủ là bao đâu, loại người sống trong bóng tối như sát thủ mới là thứ đáng sợ nhất.

"Này chị đã là bạn thì sao bỏ chị được, bù lại ngày mai đãi tôi một bữa nữa là được" Vô Thiên nói, câu nói này trực tiếp làm Huỳnh Anh cảm động vô cùng.

Vô Thiên lúc này mở ra hack của mình, chính là cửa hàng hệ thống, hắn muốn mua cái gì đó thật đáng giá để có thể hoàn thành nhiệm vụ.

[Nguyên điểm: 223.87].

Vô Thiên không ngờ mới có mấy ngày mà nó lại tăng lên đến con số 200 nguyên điểm rồi, hắn hy vọng sẽ có kỹ năng thay vật phẩm nào đó ngon ngon một chút.

[Cuộn nâng cấp kỹ năng lên 1 cấp từ cấp D trở xuống: 20 nguyên điểm.

Cuộn kỹ năng thính giác tăng cường cấp E: 19 nguyên điểm.

Cuộn kỹ năng ngẫu nhiên cấp E: 20 nguyên điểm

Làm mới: 10 nguyên điểm ].

Vô Thiên cười một cái hôm nay hình như hắn khá may mắn 3 cái đều là cấp E hết, thậm chí còn 1 cái cấp D, Vô Thiên không ngại mua hết dù sao nguyên điểm cũng lên đến 200 rồi mà.

[Ting tất cả vật phẩm kỹ năng đều đã chuyển về không gian hệ thống, khấu trừ 59 nguyên điểm, còn lại 169.87 nguyên điểm].

Vô Thiên lập tức sử dụng kỹ năng tăng cường thính giác, ngay lập tức âm thanh xung quanh dù là nhỏ nhất cũng không thoát khỏi tai của hắn.

Nhờ vậy mà hắn biết được xung quanh khu biệt thự của Huỳnh Anh có khoản 5 kẻ đang đi xung quanh và đột nhập vào bên trong.

"Chị đi tắt cầu giao đi, chuyện còn lại để tôi" Vô Thiên cười một nụ cười đầy tự tin...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.