13 Chương 13 Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống
Vô Thiên sau khi tập gym thu lấy 1 điểm giá trị lực lượng, cơ thể bây giờ của hắn, đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, cảm giác như hắn bây giờ có thể cân cả mấy con voi cũng không thành vấn đề vậy.
Hắn sau đó dùng 1 tỷ cuối cùng mua một cây trồng và một số lượng lớn rau củ, trái cây, thu hết tất cả vào bên trong không gian hệ thống xong xuôi.
Vô Thiên lên xe đi đến nơi tập bắn súng, hắn muốn nâng cao kỹ năng tinh thông bắn súng của mình lên ít nhất thêm 2 cấp.
Sau khi đăng ký để vào trong trường bắn súng xong, hắn đi vào bên trong đeo tai cách âm, đi đến nơi tập bắn, ở đó có những bia tập bắn, Vô Thiên cầm khẩu súng ngắn chuẩn bị sẵn lên.
"Anh là người mới đúng không, được rồi tôi sẽ hướng dẫn anh..." người này chưa kịp nói xong, thì Vô Thiên đã điêu luyện cầm lấy cây súng nạp đạn vào, mở chốt an toàn ra, điêu luyện mà ngắm bắn.
Bằng.
Tuy không trúng tâm nhưng cũng gần trúng, người hướng dẫn không biết nói gì hơn, tên này rõ ràng là dân lâu năm đang tập bắn súng lại mà, để bớt sượng lại anh ta liền nói:
"Được rồi có gì thắc mắc cứ lại gọi tôi" nói xong anh ta bỏ đi, Vô Thiên cũng không quan tâm đến anh ta chỉ chăm chăm vào việc bắn súng.
Vô Thiên thầm cảm thán kỹ năng của hệ thống làm hắn giống như biết bắn súng từ rất lâu, sống hai kiếp cũng là lần đầu hắn bắn súng như vậy, nhưng nhờ kỹ năng mà hắn lại có thể bắn súng như có kinh nghiệm từ mấy đời vậy.
...một lúc sau.
[Ting kỹ năng tinh thông bắn súng lên cấp E -> D].
Vô Thiên bắn súng hơn cả tiếng đồng hồ đến cả chiều, kỹ năng tinh thông bắn súng của hắn đã lên được đến 2 cấp, lúc này bên trong trường tập bắn đã còn thêm mấy người bước vào, Vô Thiên đi lấy đạn thay cho súng, muốn tập bắn tiếp.
"Chào trai đẹp" lúc này một cô gái đi lại chào hỏi Vô Thiên, cô nàng này ăn mặc cá tính, thân hình khá đẹp, gương mặt cũng đẹp đầy vẻ cá tính, mái tóc đen nhánh dài, đeo hai cái bông tai vòng tròn lớn, ngay dưới mắt phải có một nuốt ruồi, khí chất cũng không phải thuộc dạng tầm thường, mà nhìn hơi quen mắt chẳng lẽ kiếp trước có gặp qua.
[Tên: Huỳnh Anh.
Loài: người.
Giá trị trước mắt: 2 sao].
"Chào chị, có chuyện gì à" Vô Thiên nhìn Huỳnh Anh cuối cùng cũng nhận ra rằng người này là ai rồi, mắt thần thiện xạ, Huỳnh Anh, trong kiếp trước cô nàng này tuy không nằm trong hàng ngũ các bá chủ.
Nhưng cô nàng này vẫn rất mạnh mẽ, một sát thủ chưa từng thất bại, thậm chí Vô Thiên còn nghe rằng lần cô nàng này mất mạng là do đã ám sát một vị bá chủ, tuy chết, nhưng trước khi chết nàng ta vẫn là đã thành công đem vị bá chủ kia giết chết.
Huỳnh Anh sở hữu một khả năng cho phép nàng cường hoá sức mạnh của đạn bắn ra khỏi nồng súng của nàng và khả năng cường hoá giác quan, kết hợp với kinh nghiệm của một lính đánh thuê bắn tỉa chưa bao giờ bắn hụt, Huỳnh Anh chính là một con quái vật khi cầm súng.
"Chị tên là Huỳnh Anh, còn chú".
"Tôi tên Vô Thiên" Vô Thiên nói người như Huỳnh Anh trong tận thế quả thật là một khẩu súng rất tốt, tạo mối quan hệ sau này chiêu mộ sau vậy.
"Chú Thiên này, có muốn làm một kèo bắn súng với chị không".
"Nếu chị thắng chú đãi chị một bữa, còn nếu chú thắng chị sẽ thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của chú".
"Bất kỳ yêu cầu nào, tức là yêu cầu nào cũng được sao".
"Đúng vậy".
"Được tôi chơi với chị".
Những người khác bên trong trường tập bắn ôm đầu thở dài, bọn họ biết cô nàng này đang đi săn, lúc mới vào họ cũng bị gạ như vậy, kết quả chưa bao giờ thắng được cô nàng này, dù có cố gắng cỡ nào đi chăng nữa.
Họ thua cũng không oan nha, cô nàng này từng là một lính đánh thuê chuyên bắn tỉa, từng giết người bách phát bách trúng, người bình thường muốn thắng chị ta, e rằng là việc còn khó hơn lên trên trời.
Nhưng hắn thì khác, hắn có hack, Vô Thiên có thứ gọi là hệ thống, nếu chị ta có năng lực tăng cường giác quan thì hắn đương nhiên không phải đối thủ của nàng rồi, nhưng bây giờ nàng chưa có thứ đó.
Mà hắn lại có kỹ năng cấp D tinh thông bắn súng rồi, hắn khá tự tin đó, cô nàng này hôm nay tới công chuyện với Vô Thiên rồi.
"Để chị bắn trước cho" Huỳnh Anh nói xong, nàng cầm súng ngắm bắn chuẩn vào tâm bia, rồi bóp cò súng của mình.
Bằng.
"Chị lỡ trúng tâm rồi" Huỳnh Anh nói, Vô Thiên không nói gì hắn vẫn đứng tại chỗ, người bất động không phản ứng, mọi người cứ nghĩ hắn bỏ cuộc ai dè.
Vô Thiên cười lên một cái, cơ thể xoay qua một bên, cơ thể của hắn tự hoạt động, dơ tay cầm súng lên, mắt còn không nhìn bia ngắm mà bóp cò súng.
Bằng.
"Ây da tôi hình như cũng lỡ bắn trúng tâm rồi" Vô Thiên cười khẩy một cái, Huỳnh Anh mặt nghiêm túc, màn trình diễn vừa rồi của Vô Thiên thật sự đã làm nàng và tất cả người trong đây kinh ngạc.
"Đến chị kìa".
Bằng.
Vô Thiên vừa nhắc xong Huỳnh Anh đã bắn vào tâm của bia rồi, Vô Thiên cười một cái càng lúc càng thú vị nha, cô nàng này cái tôi lại cao như vậy, thế thì cũng tốt hắn có thể dễ dàng chiến thắng.
Bằng
Bằng
Bằng.
30 phút sau.
"Ây da chị thua rồi nha"Vô Thiên nhìn Huỳnh Anh đã thua cuộc ngồi quỵ xuống trên mặt đất, nàng không tin mình đường đường là một lính đánh thuê bắn tỉa chuyên nghiệp lại thua như vậy.
Nãy giờ hắn và nàng đều bắn trúng tâm, Vô Thiên càng bắn trúng tâm bia càng làm Huỳnh Anh mất đi sự tự tin của mình, cuối cùng vì cái tôi cao bị lung lay và tự tin mất hết bắn trượt tâm bia một chút, còn hắn phong độ giữ vững, 1 bắn trúng tâm bia.
"Thế nào chị xinh đẹp, chị thua rồi" Vô Thiên vuốt cầm của Huỳnh Anh, khung cảnh này làm không ít bại tướng của Huỳnh Anh thả thê, không ngờ một ngày nàng lại thua cuộc giống như chúng.
"Này chị biết nấu ăn không".
"Biết?".
"Được rồi yêu cầu của tôi là chị nấu một bữa cho tôi thế nào được không".
"Hể?".
Huỳnh Anh hể lên một tiếng vì không hiểu sao Thiên lại yêu cầu nhưng vậy, cứ tưởng hắn sẽ nổi ý đồ xấu với nàng, nhưng không ngờ hắn chỉ yêu cầu một bữa ăn mà thôi.
"Không được à, không ngờ chị là người thất hứa như vậy đó".
"Tức nhiên là được rồi" Huỳnh Anh đang thất thần thì cũng đồng ý, Vô Thiên cười một cái rồi cả hai đi ra lấy xe, Huỳnh Anh chạy trước dẫn đường cho Vô Thiên, nhà của Huỳnh Anh là một căn biệt thự lớn.
Cả hai nhanh chóng đi vào bên trong, Vô Thiên cũng không quá bất ngờ, vì biết số tiền của làm lính đánh thuê của nàng, đủ sức xây thêm mấy căn như này nữa cũng không hết.
"Cậu cứ đậu xe ở đó đi" Huỳnh Anh nói, Vô Thiên cũng đậu xe ngoài sân của nàng, Vô Thiên đi vào bên trong ngồi vào trên ghế, không hổ là là ghế người có tiền, ngồi vô cùng êm nha.
"Cậu đợi tôi chút" Huỳnh Anh nói xong liền đi vào bếp để ý mặt nàng hình như đỏ lên một chút, Vô Thiên cười lên một cái không ngờ làm quen mắt thần thiện xạ dễ như vậy...