Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 33

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

33 Chương 33

Sáng hôm sau, cả hai đều tỉnh giấc sau cuộc truy hoan gần như cả đêm, Lệnh Hô Xung mặc quần áo vào cho nàng và định đưa nàng xuống núi thì lúc đó Lâm Bình Tri cũng tìm lên đên Tư Quá Nhai:

– Sư tỷ. Cuối cùng cũng tìm được tỷ rồi.

– Tiểu Lâm tử, đêm qua gió tuyết quá lớn, ta không xuống núi được. – Linh San cuống quít lên tiếng chữa thẹn, nàng đỏ mặt khi phải nói dối hắn, không hiểu sao nàng lại không muốn cho hắn biết nàng và Lệnh Hồ Xung đã làm tình sốt cả một đêm dài trong hang động.

Nhìn bộ dạng của cả hai người, Lâm Bình Chi cũng đoán ra phần nào đêm qua ở đây đã sảy ra chuyện gì, hơn nữa mùi tinh khí và dâm thủy cũng ám khắp sơn động như để tố cáo hay người. Hai bàn tay Lâm Bình Chi nắm chặt lại, hắn cố gắng bình tĩnh mỉm cười chào Lênh Hồ Xung rồi lên tiếng:

– Sáng sơm hôm nay không thấy tỷ đâu, đệ chạy đi khắp nơi tìm tỷ, tỷ không sao là may rồi.

– Lâm sư đệ, đệ mau đưa tiểu sư muội xuống núi đi, ngoài trời bão tuyết, nếu muội ấy lại bị phong hàn thì không tốt đâu.

– Vâng, đại sư huynh. Sư tỷ, chúng ta đi thôi. – Nói đoạn Lâm Bình Tri cầm tay Linh San kéo đi.

Ngày hôm đó xuống núi, quả nhiên Linh San bị cảm phong hàn, nằm li bì trên giường, cả ngày không đi đâu được, các sư huynh đệ phai thay nhau chăm sóc cho nàng:


– Tiểu sư muội, muội đừng sợ, các sư ca đều ở đây mà

– Nhị sư huynh, bệnh của sư tỷ rốt cuộc sao rồi? – Lâm Bình Chi lên tiếng

– Không có gì lớn, chẳng qua là bị cảm lạnh thôi.

– Muội không sao, cám ơn mọi người.

– Tiểu sư muội, cảm phong hàn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như muội không chăm sóc bản thân mình cho tốt đến khi bệnh nhẹ chuyển thành nặng, lúc đó sẽ rất phiền phức.

– Đúng vậy sư tỷ, bây giờ sư phụ và sư nương đang đi rất xa, tỷ nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Đệ đã đi cắt vài thang thuốc cho tỷ, tỷ chỉ cần chịu khó uống, tin rằng sẽ rất nhanh lành bệnh.

– Lục Hầu Nhi/ Tiểu sư muội, có ta đây

– Ngay mai huynh lên núi nói với đại sư ca rằng muội bị bệnh muội muốn huynh ấy xuống đây thăm muội, dù gì cha mẹ cũng không có ở nhà, huynh ấy trốn xuống đây một hôm chắc không vấn đề gì. / Được rồi, tiêu sư muội hãy yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ để ta lo. – lục Hầu Nhi thấy Linh San hướng về đại sư ca của mình như vậy thì sung sướng vô cùng.


– Bây giờ mọi người ra ngoài đi, muội mệt rồi, muội muốn ngủ. / Được rrooif, sư muội, muội cứ nghỉ đi nhé, bọn ta ra ngoài đây, đi thôi Bình Tri.

Linh San rối bời, nàng cho rằng giữa nàng và Lâm Bình Chi chỉ là tình cảm tỷ muội, đêm đó chỉ là do một phút yếu lòng của nàng mà thôi, chứ tình cảm thực sự nàng vẫn dành cho Lệnh Hồ Xung, chính vì vậy nàng luôn tìm cách quên Lâm Bình Chi hoặc cố gắng giữ khoảng cách với hắn, khi thì tìm cánh thể hiện tình cảm với Lệnh Hồ Xung trước mặt hắn, thế nhưng tất cả điều đó càng chống đối lại nàng, rằng tất cacr những việc làm của nàng đều liên quan đến hắn, trái tim của nàng hướng về hắn ban đầu là vì thương cảm cho số phận của hắn thê thảm, nhưng giờ nó chuyển dần sang thành tình yêu lúc nào nàng cũng không hay.

Lâm Bình Ch là người cuối cùng ra khỏi cửa, hắn đóng cánh cửa phòng Linh San lại và thầm nghĩ “Linh San, chắc chắn nàng thích ta, nhưng nếu như Lệnh Hồ Xung là trở ngại để ta đến với nàng thì nàng yên tâm, ta sẽ làm hắn biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của ta và nàng, chắc chắn”. Sáng hôm sau, Lục Hầu Nhi đang nhí nhảnh chạy lên Tư Qua Nhai để thông báo vớ Lệnh Hồ Xung thì bị Lâm Bình Chi chặn ngang:

– Lâm Bình Chi, đệ ngăn ta làm gì.

– Lục sư huynh, đệ mong là huynh đừng nên nói sư tỷ bị bệnh cho đại sư huynh biết, càng đừng để huynh ấy rời khỏi Tư Quá Nhai.

– Tại sao…Á à, đệ đó có suy nghĩ vượt bổn phận với tiểu sư muội. Nên sợ họ gặp mặt nhau phải không? Không có cửa đầu, tình cảm của tiếu sư muội và đại sư huynh đã bao nhiêu năm rồi, một người ngoài như đệ có thể tùy tiện xen vào sao.

– Đệ mong huynh đừng nghĩ đệ bỉ ổi như vậy, nếu giống như huynh tưởng, thì đệ dã không ở đây rồi, chỉ cần đệ nói cho sư phụ biết, đại sư huynh tự ý rời khỏi Tư Quá Nhai, trong thời gian người đi khỏi, vậy huynh nghĩ xem, theo quy tắc bổn môn phải sử lý như thế nào? Sư phụ chắc chắn sẽ trục xuất huynh ấy ra khỏi sư môn, đến lúc đó, huynh ấy và sư tỷ không thể nào còn cơ hội nữa.


– Đệ…nếu đệ không nói cho sư phụ biết, thì sẽ không ai nói hết.

– Trên đời không có chuyện gì giấu được lâu dài, huống hồ Hoa Sơn có nhiều đệ tử như vậy, huynh có dám chắc họ sẽ không nói ra không? Nếu huynh không sợ, huynh cứ đi đi, đệ không ép.

Lâm Bình Chi nói xong đi thẳng mất, để mặc Lục Hầu Nhi đứng đó băn khoăn “Hắn nói đúng, đi thăm tiểu sư muội là chuyện nhỏ, bị trục xuất khỏi sư môn mới là chuyện lớn, ta phải làm sao đây, sao lại rắc rối quá vậy. Bịa…bịa một lý do, tùy cơ ừng biên vậy” Nói rồi Lục Hầu Nhi chạy đi…

– Cái gì, tiểu sư muội bị bệnh? – Lệnh Hồ Xung giật mình xuýt làm rơi chén cơm.

– Không…không có gì nghiêm trọng, nhị sư huynh đã cho muội ấy uống thuốc rồi.

– Thật sao? / Thật…thật chứ.

– Sao đệ cứ nói chuyện ấp úng như vậy, lẽ lào muội ấy bệnh nặng thật rồi, không được ta phải xuống núi xem muội ấy thế nào.

– Ấy ấy, đại sư ca, đại sư ca…

– Đệ gọi sư ca gì chứ, còn không mau nói thật cho ta.

– Thôi được rồi, đệ nói thật, tiểu sư muội vốn không bị bệnh, muội ấy đang giả bệnh

– Giả bệnh?

– Phải, muội ấy nói với đệ đi lừa huynh rằng muội ấy bị bệnh để huynh xuống núi dẫn muội ấy đi chơi, vì sư phụ và sư nương đều đã đi Tung Sơn rồi. Lúc đầu đệ cũng định làm theo ý muội ấy, nhưng nghĩ lại lỡ như chuyện này để sư phụ biết, thì huynh còn có thể bị trục xuất khỏi sư môn, nên đệ…


– Làm ta sợ chết đi được, cứ tưởng muội ấy bị bệnh rồi chứ. Tiểu sư muội này cũng thật là, nếu muốn đi chơi, thì đợi ta diện bích xong, xuống núi dẫn muội ấy đi, lúc ó đi đâu mà chẳng được. Phải là lúc này sao, nếu như để sư phụ biết, vậy thì đời ta toi rồi.

– Vậy…vậy đại sư ca, huynh có xuống núi nữa không?

– Ta không xuống đâu.

– Vậy đệ biết ăn nói ntn với tiểu sư muội đây?

Suy nghĩ một lúc, Lệnh Hồ Xung lên tiếng:

– Thế này đi, đệ về nói với muội ấy bảo muội ấy yên tâm dưỡng bệnh, tạm thời đừng lên đây, chờ sau khi ta diện bích xong sẽ đi chơi với muội ấy.

– Vâng vâng, đại sư ca…

Trong khi đó, tại phòng của Linh San:

– Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi?

– Ta đợi đại sư ca về ta mới uống. / Tiểu thư / Ta nói thế nào thì làm thế đó, đừng nhiều lời nữa.

– Có ai uống thuốc mà còn chờ người nữa chứ? Tỷ không muốn sống nữa sao? – Lâm Bình Chi bước vào, đón bát thuốc từ tay a hoàn đồng thời bào cô ta ra ngoài.

– Đệ tới đây làm gì? Ra ngoài đi.

Lâm Bình Chi vẫn đứng đó, Linh San tức giận đứng dậy đẩy hắn ra khỏi cửa vừa đi vừa nói “Đệ không nghe thấy ta nói gì à, mau ra ngoài đi” Lâm Binh Chi quay ngoắt lại nói:

– Muốn đệ đi cũng được, tỷ mau uống thuốc đi

– Ta phải chờ đại sư ca đến, ta mới uống.

– Đại sư ca sẽ không đến đâu, bởi vì nếu huynh ấy đến sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.

– Ta không tin, đại sư ca biết ta bệnh, nhất định huynh ấy sẽ đến, đánh chết huynh ấy cũng sẽ đến.

– Tỷ mong huynh ấy chết thế sao? Tỷ yên tâm, huynh ấy sẽ không chết đâu, nhưng nếu tỷ không uống thuốc, có một người sẽ phải chết, đó là đệ.

– Đệ nói bừa gì vậy.

– Tỷ uống hay không. / Không uống.

Lâm Bình Chi thấy vậy uống hết bát thuốc vào miệng trước mặt Linh San, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã đứng trước mắt nàng, kề môi vào miệng nàng hôn thật chặt động thời truyền hết chỗ thuốc trong miệng mình sang miệng nàng mặc cho Linh San hết sức chống cự, đập chan chát vào lưng hắn. Khi hắn buông nàng ra cũng là lúc nàng đãn uống hết chỗ thuốc đó rồi. Sau đó Lâm Bình Chi lại ôm chặt nàng vào lòng, Linh San thều thào nói:

– Thả ta ra, tha ta ra – Nhưng hắn vẫn ôm nàng thật chặt và bỏ mặc những lời nói đó.

Quá tức giận. Nàng rút cây trâm cài trên đầu ra đâm mạnh một phát vào bả vai hắn, Lâm Bình Chi điếng người buông nàng ra, cả hai đều giật mình hoảng hốt. Linh San thẫn thờ:

– Sao đệ lại phải khổ như vậy?

Lâm Bình Chi cười nói:

– Đây gọi là khổ sao? Đây gọi là đâu, so với những nỗi đau mà tỷ mang đến cho đệ, chuyện này không có đáng là gì.

– Ta…ta, từ nhỏ ta và đại sư ca cùng nhau trưởng thành, bọn ta đã hứa hẹn với nhau cả đời này hai bọn ta sẽ sống bên nhau.

– Tỷ hãy nghe cho rõ đây, tình cảm và thời gian không liên quan gì đến nhau hết.

– Không…Tại sao…tại sao lại giày vò ta như vậy. – Linh San rơm rớm nước mắt

– Không phải đệ đang giày vò tỷ, mà tỷ đang giày vò chính bản thân mình. Tỷ luôn lừa mình lừa người,.

– Đệ gạt người, ta không thích đệ, người ta thích là đại sư ca, ta chưa từng thích đệ. – Linh San gào lên. Nàng vừa khóc vừa nói, nước mắt cứ trào ra.

– Được, tỷ không thích đệ, nhưng đệ nói cho tỷ biết, từ ngày hôm nay, đệ sẽ mỗi ngày ở đây nhìn tỷ, uống xong thuốc, chờ ho đến ngày tỷ khỏi bệnh. Đệ đảm bảo với tỷ, cho dù hai ta co ở chung một nhà, thì đệ cũng sẽ không để cho tỷ nhìn thấy đệ nữa. Đừng nói đệ biết là tỷ không nỡ rời xa đệ. Nói xong, hắn ra khỏi phòng nàng, đồng thời kéo cửa lại.

Trong khi đó trên núi Tung Sơn:

– Các vị trưởng môn đã lăn lội đường xa đến chúc thọ Tả mỗ, Tả mỗ vô cùng vui mừng, xin uống một y để cảm ơn tấm lòng của các vị. Nào.

– Tả minh chủ khách sáo quá rồi, bần ni xin lấy trà thay rượu chúc ông phúc thọ song toàn. / Mời.

Tất cả các vị trưởng môn cũng như một vài người khác thay nhau chúc mừng Tả Lãnh Thiền, mọi người uống hết ly này tới ly khác, lúc này, Nhạc Bất Quần mới lên tiếng:

– Hôm nay ngoài đại thọ của Tả minh chủ ra, hiếm khi các vị trưởng môn của NNKP chúng ta được tụ họp, quả là vui lại càng vui, chỉ tiếc là Mạc Đại tiên sinh của Hành Sơn phái lại không đến.

– Mạc Đại tiên sinh đã cho người gửi quà mừng đến chúc thọ tả mỗ rồi, chỉ có điều không đích thân đến tham dự.

– Hay là vì ông ấy vẫn còn giận Tả minh chủ đã ra tay qua nặng trong vụ Lưu Chính Phong? – Thiên Môn đạo trưởng lên tiếng.

– Ha ha ha, Mạc đại tiên sinh là trưởng môn của một phái, khoan dung độ lượng, sao lại có thể không phân biệt trắng đen chứ, hiện nay thế lực của Ma giáo với sự lãnh đạo của Đông Phương Bất Bại ngày càng lớn mạnh, NNKP ta mặc dù đã liên minh, nưng thực tế mỗi người một phương, rời rạc lỏng lẻo, nếu như Ma giáo tấn công, e là nước xa không cứu được lửa gần.

– Tả minh chủ quả thật nhìn xa trông rộng, mười mấy năm trước Nhậm Ngã Hành đã xuýt tấn công NNKP chúng ta, may mà Đông Phương Bất Bại đoạt ngôi, mới khiến cho NNKP chúng ta có thời gian chuẩn bị, mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng bần đạo cho rằng chúng ta ngồi ở đây vẫn không thể đối kháng với Ma giáo, quả thật vấn đề này rất hao tâm tổn sức.

– Theo Tả mỗ nghĩ, trừ phi NNKP hợp lực, mới có thể tiêu diệt được Ma Giáo, Tả mỗ có một ý kiến, mọi người suy nghĩ xem sao? Chúng ta hãy phát triên Llieen minh NNKP thêm một bước, hợp thành Ngũ Nhạc Phái như vậy mới có thể cùng Thiếu Lâm, Võ Đang tạo thành thế chân vạc càng có danh tiếng trên giang hồ hơn.

– NNP (Ngũ Nhạc Phái) hợp nhất không dễ, mà cho dù có hợp thành một, nhưng Thái, Hành, Tung, Hằng, Hoa Sơn nguc nhạc của Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung lại không thể kết hợp lại thành một, đệ tử của NNP sẽ thuộc về ai lại là một vấn đề, nếu như phân tá NNKP thì tình hình cũng không có gì khác với hiên giờ. Hà tất phải hợp nhất? Nên nếu tập hợp lại một nơi, sẽ ảnh hưởng đến sự di chuyển về cơ nghiệp của cả bốn phái, đó lại là chuyện càng khó hơn.

– Thiên Môn sư huynh nói rất phải, nếu muons hợp nhất NNKP thành NNP phải tìm một người tài đức vẹn toàn, võ công lỗi lạc để làm trưởng môn. Đây cũng quả là một vấn đề khó giải quyết. – Nhạc Bất Quần hướng vấn đề theo một chiều hướng khác.

– Nhìn quanh NNKP chúng ta, trước mắt vẫn chưa có người nào thích hợp càng huống hồ gì NNKP, mỗi phái có một ngọn nguồn khác nhau, tín ngưỡng và tập tục cũng không giống nhau, nếu mienx cưỡng hợp nhất, e là hậu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. – Định Giật sư thái lên tiếng. Nhạc phu nhân tiếp lời:

– Định Giật sư thái quả là rất có cao kiến.

– Định Giật sư thái đã có ý kiến như vậy, chi bằng về vấn đề này, mọi người nên tạm thời gác sang một bên đã, sau này hẵng tính chuyện lâu dài, không biết ý các vị thế nào?

– Ha ha ha, vừa nãy, chỉ là một đề nghị của Tả mỗ thôi, nào nào, chúng ta hãy uống cạn ly này đã. /Nào, mời.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.