Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 36: Bí Mật Trong Sơn Động

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

36 Chương 36: Bí mật trong sơn động

– Kiếm pháp Hoa Sơn lấy khí làm chủ, kiếm pháp hỗ trợ trọng khí không trọng lực, trọng ý không trọng hình, nếu đường kiếm cơ bản nắm vững, sau khi công lực đã thâm hậu mới có thể phát huy được hiệu quả gấp bội. – Lao Đức Nặc đang truyền thụ lại khẩu quyết tâm pháp cho các sư đệ của phái Hoa Sơn, đúng lúc đó, Linh San cũng đi tới.

– Tiểu sư muội.

– Nhị sư huynh

– Khỏe hơn nhiều rồi phải không?

– Nằm trong phòng cả ngày, thật là buồn quá, muội muốn ra ngoài đi dạo, xem các sư huynh luyện kiếm.

Nói xong, nàng đưa mắt tìm Lâm Bình Chi, vừa nhìn thấy hắn,nàng mỉm cười chào hắn, nhưng không hiểu sao Lâm Bình Chi không nói không rằng, mặt mày đăm chiêu, chạy đi chỗ khac làm nàng thấy hết sức kỳ lạ. Hôm sau Nhạc Bất Quần và phu nhân cũng về tới phái:

– Sư phụ, sư nương!

– Trong nửa tháng nay mọi việc trong Hoa Sơn đều rất ổn thỏa, các đệ tử rất chỉnh tề, mỗi ngày siêng năng luyện tập, còn trên núi, cũng không có chuyện gì phát sinh


– Rất tốt, Đào mừng thọ này là do Tả minh chủ tặng. Đức Nặc/ Sư nương/ Hãy phân phát số đào này cho các đệ tử đi./ Dạ.

– Sư muội, lần này đi đường vất vả, chúng ta cũng đã mệt rồi, hãy mau về nghỉ ngơi thôi. / Vâng, sư huynh

Hai người vừa đi khỏi, Lục Hầu Nhi với bản tính nghịch ngợm của mình đã nhanh chân chạy đến định xí quả to nhất, nhưng Linh San đã ngăn cản, đồng thời nàng cầm giỏ đào lần lượt chia cho các sư huynh, đến lượt Lâm Bình Chi thì hắn lại quay đi mất, không cầm đào, điều này khiến Linh San rất đau khổ, nàng quyết định đi tìm hắn.

Lâm Bình Chi đang ngồi miên man suy nghĩ thì nghe tiếng của Linh San liên tục gọi tên mình, hắn vội nấp vào một bụi cây ngay đó, đúng lúc Linh San cũng vừa chạy tới, đang ráo riết tìm quanh:

– Tiểu Lâm Tử, ta biết đệ đang ở đây, thật ra đệ không nên trốn ta, cho dù…cho dù chúng ta không thể ở bên nhau. Nhưng chúng ta cũng có thể làm sư tỷ đệ tốt của nhay được mà. Đệ cứ trốn ta nhu vậy, đệ tưởng có thể trốn được bao lâu, đệ có thể trốn ta cả đời hay sao? Cho dù đệ có muốn như vậy thật, còn mối thù của cha mẹ đệ thì sao? Đệ không định báo thù sao?

Nói xong, nàng chờ một lúc vẫn không thấy hắn xuất hiện, Linh San tiếp tục lên tiếng:

– Được, nếu đệ đã không muốn gặp mặt ta nữa, ta sẽ không miễn cưỡng đệ làm gì, chỉ là ta đã hứa với đệ sẽ giúp đệ luyện võ công, bây giờ ta sẽ múa Ngọc Nữ thập cửu thức cho đệ xem, mẹ ta từng nói, kiếm pháp này chủ yếu biến đổi kì diệu so với cách lấy khí khóng chế kiếm của bổn môn. Thể lực của nữ đệ tử thường yếu, nếu gặp phải cường địch, có thể dùng cách này để chiến thắng, đệ hãy nhìn cho thật kỹ nhé.

Dứt lời, nàng rút kiếm ra và múa Ngọc Nữ thập cửu thức, Lâm Bình Chi chăm chú nhìn, không bỏ sót bất kỳ một chiêu thức nào, tất cả những chiêu thức của nàng, hắn nhanh chóng ghi nhớ hết vào trong đầu. Múa kiếm xong, Linh San thu kiếm lẳng lặng đi mất, bóng nàng đã khấu hẳn rồi, Lâm Bình Chi mới chạy ra hắn múa lại những đường kiếm đó, thấy rằng quả nhiên thanh thoát và biến ảo vô cùng…


Mấy hôm sau:

– San Nhi? / Dạ mẹ / Mau vào đây.

– Mẹ, cha, có chuyện gì vậy ạ.

– Ngọc Nữ thập cửu thức con luyện rất tốt, hôm nay cha mẹ sẽ tặng con thanh Bích Thủy kiếm này.

– Mẹ, cha, là thật ạ. / Thật / Đa tạ cha mẹ.

– San Nhi, đây là một trong những bảo kiếm rất hiếm có của phái Hoa Sơn chúng ta, con phải giữ gìn cho thật cẩn thận, con biết không?

– Cha, con biết rồi.


Hôm sau, nàng mang cơm lên núi:

– Đại sư ca. / Tiểu sư muội, cuối cùng muội cũng đến rồi, ta còn tưởng lại là Lục Hầu Nhi mang cơm đến cho ta.

– Muội bệnh, bảo huynh đến thăm huynh cũng không đến, lại còn mong muội mang cơm tới cho huynh – Nàng giận rỗi.

– Thật ra huynh cũng định đi thăm muội, nhưng huynh sợ bị sư phụ phát hiện.

– Thì ra, môn quy quan trọng hơn muội

– Đừng như vậy mà…

– Thôi đi, không nói chuyện này nữa, hôm nay muội đến là có chuyện vui muốn cho huynh biết. / Chuyện gì vậy / Huynh xem – Nàng vừa nói vừa đưa thanh kiếm ra.

– Bích Thủy kiếm / Đúng vậy. Mẹ đã tặng nó cho muội rồi. Nhưng nói thật, lần này phải cám ơn Tiểu Lâm Tử, nhờ có hắn, muội mỗi ngày đều luyện kiếm nên kiếm pháp tiến bộ rất nhanh.

– Thì ra muội luôn ở bên cạnh Lâm sư đệ. Thảo nào chẳng có thời gian đến thăm huynh.

– Làm gì có, đại sư ca, huynh ghen à. Thôi, huynh luyện vài chiêu với muội đi, muội muốn xem Bích Thủy kiếm lợi hại đến đâu. Được không?

– Được thôi, để ta xem kiếm pháp của muội tiến bộ đén mức nào.

Nói xong hai người cùng nhau múa kiếm, không hiểu là vì sao, trong lúc luyện kiếm với Linh San, trong đầu Lệnh Hồ Xung luôn hiện ra hình ảnh cười nói nhạo báng của Lâm Bình Chi, cơn ghen nổi lên, trong lúc sơ ý, chàng đã đánh bay thanh Bích Thủy Kiếm của Linh San ra khỏi tay và rơi xuống vực. Điều này khiến Linh San rất giận, nàng quay mặt bỏ đi trong mặc cho Lệnh Hồ Xung đã cô gắng giải thích, bóng nàng khuất hẳn rồi, Lệnh Hồ Xung mới cảm thấy ân hận về hành động lỗ mãng của mình. Cả đêm đó, Lệnh Hồ Xung không sao ngủ được, miệng liên tục lẩm bẩm câu “xin lỗi tiểu sư muội”. Nhìn thấy ba chữ Phong Thanh Dương khắc trên vách đá, chàng lớn giọng:


– Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương, ông bảo ta phải làm thế nào đây.

Vừa dứt lời thì một ông lão râu tóc bạc phơ, với dáng đứng oai phong lầm liệt xuất hiện ngay trước mặt chàng, Lệnh Hồ Xung giật mình lên tiếng “ông là ai” . Nhưng ông lão không nói không rằng, lặng lẽ đi ra cửa. Lệnh Hồ Xung thấy vậy, cầm kiếm đuổi theo, ra ngoài sơn động. Ông lão dừng lại, Lệnh Hồ Xung lao đến, hai người đấu võ công với nhau trên đỉnh núi Tư Quá Nhai giữa đêm khuya lạnh ngắt với tuyết rơi đầy trời. Mọi chiêu thức kiếm pháp Hoa Sơn của Lệnh Hồ Xung đều bị ông dùng tay không hóa giải vô cùng đơn giản, chỉ sau khoảng hơn ba mươi chiêu, chàng đã bị đánh bại hoàn toàn, bảo kiếm thậm chí mất vào tay ông một cách vô cùng đơn giản. Sau đó, ông đi lại chiêu thức Ngọc nữ thập cửu thức của Linh San hồi chiều khiến Lệnh Hồ Xung hết sức bàng hoàng chàng vừa nhìn vừa nghĩ “Ông ấy là ai, chiêu thức ông ấy dùng chính là Ngọc Nữ thập cửu thức mà sư muội đã luyện với ta, nhưng rất nhiều chiêu thức, lại dùng rất rõ ràng, mỗi chiêu đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ông ấy xuất chiêu như vậy, ta hoàn toàn không thể xác đinh được kiếm ở trong tay ông ấy. Mỗi chiêu của ông ấy đều có thể chém đứt bàn tay ta, trời ơi, thì ra kiếm pháp này lại có uy lực lớn đến như vậy”. Sau khi múa xong, ông trả lại kiếm cho Lệnh Hồ Xung rồi phóng mình bay mất trước sự ngỡ ngàng của chàng, trong đầu Lệnh Hồ Xung có vô vàn câu hỏi thắc mắc chưa được giải đáp “rốt cuộc người này là ai, tại sao lại ở trên núi Hoa Sơn, lẽ nào là tiền bối của phái Hoa Sơn”

Tại vườn hoa của phái Hoa Sơn Lúc này, Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San vẫn say sưa luyện kiếm, nhưng tâm trí của Nhạc Linh San vẫn rối bời, không sao tập trung được, có lẽ nàng vẫn còn rất giận Lệnh Hồ Xung. Nên chỉ vài chiêu đã bị Lâm Bình Chi làm rơi kiếm, hắn vội vàng lao đến đỡ nàng lại khi nàng gẫn ngã xuống đất. Linh San bối rối:

– Đệ thắng rồi…/ Tỷ không tập trung tư tưởng.

– Làm gì có…/ Những chiêu vừa nãy của đệ rất bình thường, tại sao tỷ lại không đỡ nổi chứ. Còn nữa, thanh kiếm trong tay tỷ tại sao lại không phải là Bích Thủy kiếm mà sư nương tặng cho tỷ.

– Bích Thủy Kiếm…ta đã không cẩn thận để đánh mất rồi. / Đệ nghĩ có là tỷ đã đánh mất lúc đi thăm đại sư ca có phải không? / Đệ thật phiền phức – Linh San quay lưng bỏ đi nhưng lại bị hắn kéo ngược trở lại

– Sư tỷ, tỷ nghe đệ nói, đại ca không xứng với tỷ, tỷ bệnh nặng như vậy huynh ấy cũng không trở về thăm tỷ một lần, đệ biết trong lòng tỷ có huynh ấy, nhưng chưa chắc trong lòng huynh ấy đã có tỷ.

– Đệ đừng nói nữa, ta không muốn nghe đệ nói những lời này. – Linh San giật tay ra bỏ đi nhưng hắn vẫn không buông tha

– Sư tỷ, tỷ nghe đệ nói đã / ta không muốn nghe, đệ đi đi./ hai người thực sự không hợp nhau/ ta không muốn nghe, ta không muốn nghe

– Tỷ không muốn nghe đệ cũng phải nói, hai người thực sự không hợp nhau, nếu hai người cô dây dưa thì tỷ sẽ là người chịu thiệt thòi, hiểu không.

Trong lúc giằng co, Lâm Bình Chi đã cố ý để Linh San kéo rách áo mình, để lộ ra vết thương trên cánh tay của hắn:

– Sao đệ lại bị thương, đệ bị thương khi nào? – Linh San lo lắng.

– Bởi vì đệ muốn giảm đau / Giảm đau?



Lâm Bình Chi kéo ngực áo ra, những vết thương còn in hằn trên cả khắp lông ngực của hắn khiến nàng không khỏi bàng hoàng, tự nhiên Linh San cảm thấy trái tim mình đau nhói, Lâm Bình Chi lên tiếng:

– Gặp nhau không thể ở bên nhau là đau, ở bên nhau nhưng không thể yêu nhau còn đau hơn gắp bội, đệ biết, có thể một ngày nào đó, tỷ sẽ quên đệ. Tỷ sẽ như trời cao biển rộng. Trời xanh mây nhẹ. Nhưng đệ không làm được, đệ đau khổ tột cùng. / Đệ…đệ thật ngốc. – Những giọt nước mắt đã lăn dài trên má Linh San

– Tỷ cho đệ biết, đệ phải làm sao mới quên được tỷ, làm sao mới có thể quên đi từng giây phút chúng ta ở bên nhau. / Ta không đáng đâu / Đáng hay không, không phải tỷ quyết định, mà do đệ quyết định. – Rồi để cho vở kịch thêm hoàn hảo, hắn bất ngờ đổi giọng:

– Sư tỷ, xin lỗi sư tỷ, đệ không nên như vậy, đệ biết, hôm nay đệ không kiềm chế được cảm xúc của mình, đệ từng hứa với lòng mình rằng đệ sẽ không làm khó tỷ nữa, đệ chỉ muốn tỷ vui vẻ, nhưng hôm nay đệ…

Hắn bỏ tay Linh San ra, toan quay lưng bỏ chạy thì lại bị chính nàng lao đến, ôm trầm lấy hắn mà thổn thức:

– Xin lỗi Tiểu Lâm Tử, đều do ta không tốt, do ta luôn không dám đối mặt với đệ. Ta không dám đối mặt với tình yêu trong lòng mình, ta luôn tự nói với mình, ta phải kiên trì, ta phải kiên trì tất cả, nhưng đến bây giờ ta mới biết ta đã sai, ta đã sai thật rồi.

Linh San vừa nói vừa khóc nức nở, tay vẫn ôm chặt lấy Lâm Bình Chi như sợ mất đi một cái gì đó quý giá nhất trên đời. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, từ từ quay mặt lại, đối diện với ánh mắt nàng:

– Tỷ khẳng định đó là tình yêu sao?

– Ta khẳng định là tình yêu, có lẽ tình yêu này không nên sảy ra. Nhưng bất luận nó đúng hay sai, bây giờ đã muộn rồi. Bởi vì nó đã sảy ra rồi.

Linh San vừa nói ánh mắt nhìn hắn tha thiết nhưng cũng đầy quả quyết. Hai người nhìn nhau say đắm một hồi lâu, Linh San từ từ nhắm mát lại, môi hướng tới môi hắn, hai người trao nhau một nụ hôn nồng nàn say đắm, một nụ hôn mà Linh San cảm nhận đó là tình yêu đích thực của nàng chứ không chỉ đơn thuần là để thỏa mãn nhu cầu xác thịt nhưng những lần trước…

– Tiểu sư muội, muội đến rồi à.

– Không phải tiểu sư muội, là tiểu sư đệ. – Lục Hầu Nhi hớn hở không đeể ý tới khuôn mặt thất vọng của chàng.

– Đại sư ca ăn cơm thôi, thức ăn hôm nay rất phong phú. Đại sư ca, cơm hôm qua đây sao, sao huynh không động đến chút nào vậy, huynh không sợ chết đói sao?

– Đệ cứ để đó đi, ta không đói…

– Huynh…huynh như vậy, tiểu sư muội.

– Ta hỏi đệ Lục Hầu Nhi, đệ có biết tiểu sư muội giận ta nhiều như thế nào không? / Đệ…/ Thôi đi, giờ này chắc chắn là tiểu sư muội rất giận ta rồi.

– Đại sư ca, huynh yên tâm đi lát nữa về nhất định đệ sẽ nói và khuyên tiểu sư muội đến thăm huynh.

– Lúc Hầu Nhi, đệ làm được sao? / Huynh cứ tin ở đệ – Lục Hầu Nhi vỗ ngực tự tin.

– Đa tạ Lục sư đệ / Huynh khách sáo gì chứ. Ăn cơm thôi / Phải, phải ăn cơm thôi.

Đêm đó hai người ở lại trên núi uống rượu và tâm sự. Cùng lúc đó, tại khuê phòng của Linh San, Dưới ánh đèn cù mờ ảo Linh San tự lúc nào đã trần truồng đứng trước mặt Lâm Bình Chi, trông nàng đẹp như một pho tượng cẩm thạch vậy. Nàng xấu hổ, mặt đỏ bừng lên như con gái lần đầu tiên chuẩn bị trao thân cho người mình yêu vậy, tay nàng ngượng che hờ vị trí tam giác hồng hồng phía trước. Thân thể nàng quá hoàn mỹ. Hai bầu vú căng tròn, lớn đến mức khó tin, hai núm vú đỏ hồng xinh xắn như hai đóa hoa, eo thắt hông nở, cặp đùi thon dài căng, làn da trắng muốt hồng hào hiền hiện trước ánh mắt rực lửa của Lâm Bình Chi, nàng có thể cảm nhận thấy hơi thở khó khăn phát ra từ cuống họng của hắn.

– Ực… – Lâm Bình Chi run run đưa tay về hướng Linh San, nước miếng tuôn ra ào ào, không kịp nuốt

– Lâm sư đệ, ta có đẹp không ? – Linh San mặt đỏ gay gắt, hỏi nhẹ.

– Đẹp… ực… Đẹp sư tỷ đẹp lắm. – Hắn gật đầu như trống bỏi.

Bàn tay hắn run run giơ lên thật chậm, Linh San mặt đỏ bừng, đứng yên thin thít, ngực phập phồng hồi hộtruyenc.comón tay hắn chạm nhẹ vào bầu vú trần trụi của nàng, cảm nhận sự mềm mại co dãn thật tuyệt vời. Hai ngón, rồi cả bàn tay, từ từ chậm rãi phủ kín một bên bầu vú. Hai bàn tay hắn thích thú nhào nặn nhè nhẹ hai bầu vú xinh. Hai chiếc núm xinh đẹp đang săn lại như mời mọc. Hai bàn tay hắn vuốt dài xuống eo, uốn lượn theo hông, vòng ra sau lưng mân mê cặp mông căng tròn tuyệt đẹp. Ngón tay nó vuốt dọc khe mông, thật sâu xuống, chậm rãi làm cơ thể Linh San căng cứng lên hồi hộp, rồi chạm nhẹ vào vùng da thịt mềm mại ấm áp nhất của nàng. Hai chân nàng run lên cầm cập, hơi thở của nàng gấp gáp dần rồi phát ra một tiếng rên lớn trong cổ họng làm Lâm Bình Chi thấy vô cùng thích thú. Linh San nhắm mắt rên khẽ, cả người mềm nhũn ngã tới trước, làm mặt hắn như chìm trong một khối bông êm ái mát lạnh. Lâm Bình Chi dụi dụi mặt mình miệng nó há hốc cọ hàng ria nhám quanh ngực Linh San. Lưỡi liếm quanh quanh, thấm ướt hai cái núm vú, miệng nó há to ngậm lấy, mút chùn chụt. Ngón tay hắn day day hai mép âm hộ ẩm ướt của Linh San. Để nàng rít lên, nhấp nhỏm từng hồi. Dương vật hắn cũng đang phản đối mãnh liệt, đội lên thật cao. Không nén được nữa, hắn đứng lên, cởi phăng quần áo trên người rồi lấy tay nàng cầm dương vật mình.

Linh San thở gấp dồn dập mặt đỏ như gấc chín, bàn tay nàng lúng túng cầm lấy thứ nóng hổi, to lớn giữa hai chân hắn. Không hiểu sao hôm nay nàng lại lúng túng như chưa bao giờ làm chuyện này vậy. Bàn tay nhỏ nhắn mát rượi của nàng trùm lên đầu, rồi vuốt xuống thân dương vật. Những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương vừa đủ bao quanh thân dương vật hắn. Lâm Bình Chi ngồi ngữa xuống giường hai mắt lim dim thích thú nhìn vẻ mặt háo hức và hồi hộp của Linh San. Nàng hổn hển cầm dương vật nó bằng hai tay, tay dưới vuốt xuống lại đổi lên trên. Cảm giác sung sướng lâng lâng làm đầu dương vật hắn rỉ ra ít nước nhờn trong veo:

– Sư tỷ hôn nó đi. – Hắn lên tiếng

Linh San mặt đỏ như sắp nhỏ máu, cúi đầu thấp xuống, đôi môi hé mở để chiếc lưỡi đỏ hồng đưa ra. Lưỡi nàng rụt rè, liếm thật nhẹ lên đầu dương vật Bình Chi. Miệng nhắm nháp như thử mùi vị. Rồi như bắt đầu thích với mùi hương ngai ngái quen thuộc đó, chiếc lưỡi nàng đưa ra dài hơn, liếm từ dưới lên tới trên, vét đi cả giọt nước trong trong vừa rỉ ra từ đầu dương vật hắn.

– Đúng rồi… sư tỷ giỏi quá… Ahhh… hãy ngậm nó đi…

Linh San khẽ liếc hắn như oán trách, rồi hất mái tóc dài ra sau lưng. Đôi môi nàng hé mở chậm rãi chùm lấy đầu dương vật hắn. Nhìn đôi môi xinh xắn bao quanh đầu dương vật mình và ánh mắt ngượng ngùng của Linh San, làm hắn sướng muốn điên. cái cách nàng ngậm quanh, rồi dùng lưỡi đánh, như đang hôn, đầu dương vật, làmhắn sung sướng muốn chết.

– Sư tỷ nằm xuống đây…

Lâm Bình Chi kéo Linh San nằm sấp xuống giường, hai chân bỏ thỏng xuống đất. hắn lùi người lại chiêm ngưỡng cặp mông tròn lẳng của nàng, trắng phau phau, hai mép âm hộ khít khao đỏ hồng mọng nước. Lâm Bình Chi quỳ xuống đất, hai tay nó rung rung đặt lên mông con bé. Trước giờ hắn không nghĩ rằng sư tỷ mình lại có thân hình tuyệt đẹp như thế. Linh San áp mặt trên giường, hơi thở dồn dập, tay nàng đưa ra sau che đi chỗ thầm kín của mình đang bị hắn soi mói.

Linh San bưng mặt, xấu hổ, vì hắn đang bóp nghiến cặp mông, kéo mở ra. Người đâu mà

đẹp như thế, từ trên xuống dưới, đến cả những chỗ sâu kín nhất cũng hoàn mỹ đến lạ kỳ. Bên

trên hai mép âm hộ ẩm ướt là một bông hoa chúm chím hồng hồng. Hắn úp mặt vào,

lưỡi le dài liếm một đường từ âm hộ lên đến hậu môn con bé.

– Ahhh… ôi Trời ơi… Đệ…đê. làm gì vậy

Một lần, hai lần, ba lần đến lưỡi nó khô đi, cả khoang miệng tràn ngập mùi hương con gái thơm

phức. Linh San níu cái đệm trên giường đến nhàu nát, hai bàn chân nó co quắp, miệng há hốc

đến nước dãi chảy dài ra. Lâm Bình Chi lại khum thấp xuống, chui hẳn đầu vào giữa hai chân nàng. Với những động tác vô cùng chuyên nghiệp hắn vạch hai mép âm hộ nàng ra, miệng há lớn, ngậm khít, mút mạnh. Nước nhờn tràn ra như muốn nhấn chìm hắn, lưỡi hắn le dài liếm quanh quanh cái mồng đốc nho nhỏ xinh xinh.

– Ahhh Ưmm… Ta chết mất… sư đệ ơi… Ôi…

Linh San đờ đẫn cả người, hai chân nàng muốn nhũng ra, cả âm hộ đè dí lên miệng hắn, mặc hắn xì xụp như muốn hút khô cơ thể nàng. Một lúc sau, hắn ngồi dậy. Tay cầm dương vật đỏ bầm của mình, tay kia xốc eo Linh San quỳ cao lên. hắn hít hà cọ cọ đầu dương vật vào âm hộ nàng, khẽ lách qua hai mép, nhấn vào thật nhẹ. Con cặc hắn từng chut, từng chút một xâm nhập thật sâu vào bên trong lồn nàng kèm theo tiếng rên thổn thức đầy sung sướng của Linh San.

Lâm Bình Chi vừa hít hà, vừa nhấp vào chậm chậm. Cảm giác khít khao ấm áp quanh đầu dương

vật thật tuyệt diệu. Hắn đẩy vào nửa đường, rồi lại rút ra… hai tay bóp nghiến cặp mông của vị sư tỷ xinh đẹp, bóp đến đã đời. Hạ thể bắt đầu thúc mạnh.

– Ahhh Ôi…

Linh San há hốc, mặt ngữa lên vì mái tóc bị hắn níu ra sau. Lâm Bình Chi khí thế bừng bừng tay tra cương, tay vỗ mông ngựa chan chát, bắt đầu ra trận. Cặp mông Linh San đàn hồi, căng tròn như hai trái banh, hạ thể hắn dập vào, nảy ngược ra thật sướng không thể tả. Dương vật hắn vừa cứng vừa thẳng, một đường lại một đường đi tới, chèn ép hai mép âm hộ Linh San đến nức nở, đỏ tấy lên. Tay hắn vuốt ve tấm lưng trần láng mịn, xoa bóp hai bầu vú trắng nõn bị đè nghiến trên đệm. Linh San há hốc, đờ đẫn, miệng không phát ra nổi tiếng rên rỉ. Âm hộ nàng tuôn trào nước nhờn ướt vãi dưới sàn. Đến lúc hắn vã mồ hôi, sướng khoái sắp đến đỉnh thì Linh San đã rũ người thiêm thiếp. Hắn gầm lên, rút dương vật ra. Từng dòng, từng dòng tinh dịch nóng hổi vung vãi khắp lưng nàng. Hắn gầm gừ sung sướng, cọ cọ dương vật lên mông nàng, như muốn cảm giác đê mê còn âm ỉ lại, chưa đã Linh San quay người lại, nàng cầm con cặc hơ nhớp của hắn liếm thật sạch, ánh mắt đĩ thõa ngước lên nhìn Lâm Bình Chi…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.