Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 37

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

37 Chương 37

Mấy hôm sau:

– Tiểu sư muội, chờ ta đã.

Linh San vẫn bỏ đi như không nghe thấy, phớt lờ lời gọi của Lục Hầu Nhi.

– Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội nghe ta nói này. – Lục Hầu Nhi chạy đến chắn ngang trước mặt nàng

– Muội không nghe, muội không nghe. – Linh San vừa nói vừa bịt hai tai nàng lại, đầu nàng lắc lắc ngúng nguẩy.

– Tiểu sư muội…/ Huynh đừng phiền muội nữa / Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội chờ ta – Hắn lại chặn ngang nàng lại và hấp tấp:

– Tiểu sư muội, đại sư huynh rất nhớ muội, mấy ngày hôm nay, cả cơm huynh ấy cũng không thèm đụng đến. Cả người không biết hốc hác thế nào rồi.

Hắn tiếp tục:


– Tiểu sư muội, muội đi thăm huynh ấy một lần thôi được không?

Thấy nàng vẫn đang do dự, Lục Hầu Nhi làm tới:

– Tiểu sư muội, xem như Lục Hầu Nhi ta cầu xin muội có được không? Muội đi thăm huynh ấy một lần thôi. Muội hà tất phải khó khăn như vậy. Đại sư huynh chỉ nhất thời lỡ tay, huynh ấy muốn đích thân nói rõ cho muội hiểu.

– Giải thích, có gì mà giải thích chứ, trừ khi…trừ khi huynh ấy tìm lại Bích Thủy Kiếm cho muội

– Muội…làm sao mà tìm, thanh kiếm đó đã rơi xuống vực sâu cả vạn trượng rồi. Trừ khi…trừ khi muội bảo huynh ấy nhảy xuống.

– Huynh đừng nói bừa, muội không bảo đại sư ca phải nhảy xuống.

– Vậy…vậy muội muốn thế nào đây Tiểu sư muội. / Muội cũng không biết – Linh San tiếp tục bước đi.

– Tiểu sư muội, đứng lại nghe ta nói đã. / Rốt cuộc huynh muốn gì đây?


Hai người đang tranh luận thì tiếng của Lâm Bình Chi vang lên:

– Sư tỷ. / Tiểu Lâm tử

– Sư tỷ, tỷ xem, đệ đã mua một thanh kiếm cho tỷ, tỷ xem có thích không?

– Cảm ơn tiểu Lâm tử. – Linh San cầm cái hộp đựng thanh kiếm với vẻ thích thú.

– Lục sư huynh cũng có ở đây sao? – Lục Hầu Nhi phớt lờ câu hỏi của Lâm Bình Tri

– Sư tỷ, Lục sư huynh sao vậy? / Mặc huynh ấy. Chúng ta đi.




Mấy hôm sau:

– Tiểu sư muội, muội vẫn không chịu đi thăm đại sư ca sao?

– Lục Hầu Nhi, chuyện của muội, cha mẹ muội còn không lo, không đến lượt huynh phải lo.

– Đúng, Lục Hầu Nhi ta nhiều chuyện, ta biết, mấy ngày hôm nay, ngày nào hai người cũng dính lấy nhau từ tối đến sáng, từ sáng đến tối. Lúc đầu ta tưởng muội chỉ tìm đến hắn để giải khuây, nhưng hóa ra không phải vậy. Xem ra muội có vẻ đã yêu hắn rồi, ta không đành lòng nhìn đại sư ca bị người ta vung đao đoạt tình như vậy. Con người dễ thay lòng đổi dạ vậy sao?…

– Huynh…Đại sư ca…

Đêm đó, Linh San lặng lẽ mang cơm đến Tư Quá Nhai, Lệnh Hồ Xung cũng ra ra vào vào. Xem ra chàng cũng nóng ruột lắm, nhìn thấy Linh San, Lệnh Hồ Xung hồ hởi, trong lòng mừng thầm, nhưng lạ thay, Linh San để hộp cơm xuống rồi quay đầu chạy mất. Chàng vội vàng đuổi theo gọi với:

– Tiểu sư muội, tiểu sư muội…Đứng lại đã, muội còn giận ta sao?

– Muội không nhỏ nhen như vậy. – Linh San gạt tay chàng ra khỏi tay mình và nói.

– Tiểu sư muội, muội nghe ta nói, hôm đó ta không cố tình đánh rơi Bích Thủy kiếm xuống vực thật mà. Tiểu sư muội, chỉ cần muội chịu tha thứ cho ta, muội nói ta làm chuyện gì ta cũng làm.

– Chuyện gì cũng dám làm mới đúng. – Linh San vừa tức giận vừa nói.

– Muội nói gì ta…ta không hiểu..

– Muội nói gì huynh tự biết, không ngờ rằng đại sư ca mà muội tôn kính lại làm những chuyện ích kỷ như vậy. Tiểu Lâm tử làm gì có lỗi với huynh mà huynh lại xúi Lục Hầu Nhi ức hiếp hắn


– Ta…ta không có làm chuyện đó mà. Muội hãy nghe ta nói.

Trong lúc cầm tay Linh San giải thích. Lệnh Hồ Xung vô ý làm rách tay áo nàng. Linh San tức giận hét lên một tiếng “Muội hận huynh” rồi chạy như bay ra khỏi sơn động. Lệnh Hồ Xung không có cách nào giải thích cho nàng hiểu. Linh San trở về nhà, ấm ức khóa mình trong phòng ngủ, cha mẹ nàng đã về mà nàng cũng vờ như không quan tâm.

– San Nhi sao rồi, sao tối cũng không thấy nó ra ăn cơm – Nhạc Bất Quần hỏi vợ mình.

– Con gái mới lớn, tính tình thật khó đoán.

– Có phải vì tên Lâm Bình Chi đó không?

– Huynh cũng nhận ra sao?

– Ta thấy San Nhi xem ra rất quan tâm đến hắn. Con gái chúng ta đã trưởng thành rồi, đến lúc phải tính chuyện đại sự cả đời rồi.

– Sư huynh, huynh tán thành việc Bình Chi qua lại với San nhi à?

– Chỉ cần đúng theo khuôn phép, và cả hai đều yêu thương nhau, đương nhiên ta sẽ không phản đối. (Địt nhau như gà cmn rồi còn khuôn phép, xin phép các bác cho e cười đã) =))

– Vậy Xung Nhi… / Muội yên tâm, San Nhi có cách nghĩ riêng của nó

Nhạc phu nhân không hề biết rằng Nhạc Bất Quần, phu quân của nàng đẩy con gái mình tới Lâm Bình Chi cũng chỉ vì Tịch tà kiếm phổ.

Đêm đó Lệnh Hồ Xung trên núi không sao ngủ được, trong lòng chàng cứ bồn chồn không yên, chàng có cảm giác tiểu sư muội yêu quý đang ngày càng rời xa khỏi tầm tay chàng. Đêm đó Lệnh Hồ Xung đã lẻn xuống núi để tìm Linh San giải thích, bất chấp môn quy và bên ngoài tuyết rơi đầy trời vứi cái rét cắt da cắt thịt. Chớ trêu thay đến phong Linh San gõ cửa nhưng không thấy nàng trả lời. Lệnh Hồ Xung mạnh dạn mở cưa vào nhưng nàng không có trong đó. Trong đầu chàng thầm nghĩ “Tiểu sư muội đã đi đâu” Lệnh Hồ Xung lang thang ra vườn hoa nơi hai người thường luyện “Xung Linh kiếm pháp” thì chàng sững người khi thấy Linh San đang ở đó với một người khác. Đó không ai khác chính là Lâm Bình Chi. Trong khung cảnh hữu tình đó hai người đang ôm nhau rất tình tứ và không hề để ý tới một người đang chết lặng với trái tim tan vỡ:

– Tỷ nói xem, chờ sau khi đại sư ca ra khỏi Tư Quá Nhai, liệu chúng ta có còn hạnh phúc giản dị được như này không?

– Đệ không tin tưởng ta sao? – Linh San giật mình khi nghe hắn nói vậy.

– Đệ tin.

Hai người nhìn nhau say đắm rồi trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn ấm áp giữa đêm khuya lạnh giá. Bất ngờ Lâm Bình Chi bế bổng nàng lên, Linh San thích thú cười típ mắt, hắn bế nàng đi phăm phăm về chiếc bàn đá trên căn chòi nhỏ, nơi Lệnh Hồ xung nấp ở ngay đó để chuẩn bị cho một đêm tuyệt diệu như mọi đêm khác hai người quấn quýt với nhau. Lệnh Hồ Xung cay đắng nấp sau một chiếc cột gỗ to gươi dưới căn chòi, có một điều chàng không biết, đó là ngay khi chàng vừa đến, đã bị Lâm Bình Chi phát hiện, và hắn cố tình bế Linh San đến nơi chàng lấp, cốt yếu để xát thêm muối vào vết thương lòng của chàng.

Bế Linh San vào trong căn chòi, miệng hai người vẫn không rời nhau cho đến Lâm Bình Chi đặt nàng xuống chiếc bàn, hắn đắn đo đứng tần ngần một hồi lâu, thấy Lâm Bình Chi còn có đôi ba phần ngượng ngập, Linh San nghĩ có lẽ hắn chưa nếm trải mùi vị ái ân nhiều nên kinh nghiệm còn non yếu, nàng lấy làm thích thú, cái cảm giác làm chủ cuộc chơi khiến nàng cảm thấy nóng bừng trong người, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt. Linh San chủ động ngã người xuống chiếc bàn đá to và phẳng lỳ. Nàng nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người, khoe trọn thân thân thể lõa lồ trước mặt Lâm Bình Chi. Nàng đưa hai tay hướng về phía hắn dường như mời mọc. Lâm Bình Chi khoái chí tiến đến cạnh nàng, vừa ngồi xuống chiếc ghế đá thì Linh San đã nhanh nhẹn tiến sát vào người hắn, áp làn da mềm mại trần truồng của nàng vào người hắn. Thấy hắn có vẻ vẫn còn lúng túng, nàng chủ động cởi bỏ quần áo cho hắn một cách nhanh chóng, như những lần đã làm cho Lệnh Hồ Xung. Con cặc Lâm Bình Chi như được giải phóng bung thẳng lên dựng đứng khiến Linh San bất giác cười khúc khích. Cởi xong quần áo hắn, nàng lại trèo ngay lên chiếc bàn đá, rồi với điệu bộ lẳng lơ, ánh mắt dâm đãng và giọng nói lả lơi buông lời xuống dưới:

– Nào, Tiểu Lâm tử, sao lại rụt rè vậy, có phải là lần đầu đâu, đệ làm gì đi chứ, sao lại ngồi im như phỗng ra thế, để ta phận nữ nhi mà chủ động quá mất hay à. Cái ấy của đệ nó đã nóng to lên rồi mà đệ còn không chịu làm nó sướng à.

Nghe đến đây, Lâm Bình Chi chợt như tỉnh giấc mộng mị, thì ra từ nãy đến giờ hắn đang khoái trá khi nghĩ đến cảnh Lệnh Hồ Xung đang đau khổ bên dưới mà quên mất nhiệm vụ của mình, giọng nói của Linh San làm hắn thức tỉnh, bản năng đàn ông đánh thức hắn đi tìm hoan lạc nơi cơ thể nàng . Hắn từ từ đứng dậy, đưa mắt chiêm ngưỡng tấm thân ngọc ngà mà bất cứ gã đàn ông nào cho dù là tiểu nhân hay quân tử thì cũng vô cùng thèm muốn. Cặp vú nàng nhọn hoắt chỉa cao, hai mông tròn căng, cặp đùi thon thả. Đôi mắt Lâm Bình Chi lướt khắp vùng cơ thể nàng , từ chốn đồi núi điệp trùng phía trên đến nơi sông lạch phía dưới giữa hai chân nàng.

Lâm Bình Chi bắt đầu vuốt ve dọc theo lưng nàng cho tới tận đôi mông thì hắn khẽ lấy tay bóp nhè nhẹ, hắn dịu dàng nắn bóp từng thớ thịt nơi lưng, vai và nhất là eo nàng, nơi lẳn lên những đường cong tuyệt diệu , vừa thon thon mà lại mỡ màng , đầy đặn khiến tay hắn sờ vào mát lạnh. Thỉnh thoảng từ phía lưng , nơi ngang vú, Lâm Bình Chi đưa ngón tay sang phía ngực nàng và dừng lại nơi chân vú vuốt ve hồi lâu làm cho Linh San bỗng thót người lên như chờ đợi bàn tay hắn dày vò hơn nữa cặp vú đang cương cứng. Những tiếng rên khoái lạc của nàng cang tăng sự sướng khoái của hắn và nỗi đau khổ tột cùng của Lệnh Hồ Xung.

Linh San cảm thấy thật sự hạnh phúc và tin tưởng nơi Lâm Bình Chi, nàng tin rằng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình, nàng dâng hiến cho hắn, chiều chuộng hắn hết sức mình và cũng thả mình theo khoái lạc đê mê. Lúc này thì Linh San chỉ còn biết cong mông lên hưởng ứng với Lâm Bình Chi, mở toang cánh cửa khoái lạc ra chờ đợi hắn. Thế nhưng đôi bàn tay thư sinh kia còn rụt rè chưa dám hay chưa muốn biết mà cứ quanh quẩn lởn vởn nơi cửa mình càng làm tăng thêm cảm giác thèm muốn của nàng. Tay nàng chủ động vươn ra chạm ngay vào dương vật đang cương cứng của hắn, nàng như đê mê tóm lấy dương vật của Lâm Bình Chi mà sờ mó vuốt ve, thỉnh thoảng lại xóc lên nhè nhẹ. Bàn tay của Lâm Bình Chi vẫn mân mê chẳng nỡ rời nơi âm hộ nàng, cái đầu khất nơi dương vật hắn lột ra trắng hồng. Nàng quay người nằm ngửa ra giường, trần truồng trước mặt Lâm Bình Chi, mở rộng háng ra chờ đợi, Lâm Bình Chi một lần nữa như kẻ mất hồn trước thân xác đang sẵn sàng dâng hiến, trước mặt hắn là một người đàn bà sắc nước hương trời đang mở sẵn cửa động thiên thai chờ đợi hắn, từ khe lạch Đào Nguyên nơi nàng rỉ nước ra không thôi.

Dương vật của hắn giờ cương lên hơn bao giờ hết , tay hắn banh rộng lỗ âm hộ nàng ra như chưa thỏc mãn dù nàng đã cố giạng chân ra thật xa từ trước để chờ hắn. Thấy hắn luống cuống Linh San chủ động cầm cái đàn ông của hắn đang chỉa ra đặt vào cái lỗ giữa hai đùi nàng giờ đây đã mở rộng và ướt nhoẹt . Nàng hơi ưỡn người lên cho cái đầu khất của hắn lọt vào trong lỗ ấy, chỉ chờ vậy Lâm Bình Chi ấn mạnh xuống, nghe đến ót một tiếng dương vật của hắn đã ngập hoàn toàn trong âm hộ nàng.

Linh San rú lên một tiếng đầy sung sướng, tiếng rú của nàng như lưỡi dao cứa thật sâu vào vết thương lòn của Lệnh Hồ Xung. Hai người giao hoan một cách cuồng nhiệt. Với hai người, giờ chỉ còn lại bể ái ân vô biên đắm chìm, ngụp lặn. Cả hai cùng oằn người dí sát vào nhau tận hưởng lạc thú nhục dục, hai thân thể như hợp làm một. Theo bản năng, hắn giập lên giập xuống âm hộ nàng, hầu muốn phá tan sự đè nén của nhục dục dâng trào trong cơ thể.

– Ôi…Tiêu Lâm tử…đệ..làm ta…sướng…quá…địt..mạnh..nữa lên…a..a..a…

– Sư tỷ…địt tỷ…thật là sướng…trong số bọn ta…ai làm tỷ…sướng nhất…

– Tất nhiên…là đệ….rồi…a…aa….địt ta…mạnh nữa..lên, không ai…làm ta…sướng bằng đệ…ôi…sướng…

– Cả…đại sư ca….sao?

– Ôi…ôi…đúng rồi…đệ đừng hỏi nữa….địt ta mạnh lên….á..a..á…a…

Nàng dướn người lên theo mỗi cú giập của Lâm Bình Chi mà đón nhận, hai thân thể lõa lồ va vào nhau tạo nên những tiếng phành phạch trộn với tiếng lép nhép phát ra từ phần giữa hai chân của cả hai người tạo nên một thứ âm thanh dâm loạn chưa từng có. Nàng kéo đầu hắn xuống sát mặt mình rồi nói gần như rên lên trong hơi thở:

– Tiểu…Lâm..tử..mạnh..á..a..nữa lên, ta sắp…không chịu…nổi nữa…rồi..a…a..a..

Lâm Bình Chi khẽ đặt ngón tay lên môi nàng, ra dấu cho nàng im lặng rồi mỉm cười tình tứ tiếp tục phần việc của con đực với nàng. Chưa bao giờ nàng thấy hứng tình đến thế, kể cả những lần cùng mẹ làm tình tay ba với Lệnh Hồ Xung cũng không làm cho nàng cảm thấy thống khoái như lần này. Linh San thấy âm hộ mình co thắt liên tục , khí trào ra nhiều chảy thành từng dòng trên mông đít nàng xuống nhễu nhão. Nàng cố ghì chặt mông Lâm Bình Chi mỗi khi hắn thọc vào người nàng. Khuôn mặt nàng đỏ bừng , mồ hôi lấm tâm trên trán và trên khắp thân thể , chảy thành từng dòng dọc theo người nàng. Chưa bao giờ trong lúc hành lạc với đàn ông , nàng lại cảm thấy mệt nhọc đến thế. Ngay cả chính nàng cũng bàng hoàng trước sự cuồng nhiệt bất ngờ của bản thân mình đêm nay. Cứ thế , cả hai mặc sức vầy vò thỏa chí. Cho đến khi nàng rùng mình, nước từ trong người chảy ra dầm dề thì cũng là lúc Lâm Bình Chi rú lên một tiếng ngã gục trên người nàng. Nàng vòng hai tay ra sau lưng ôm hắn thật chặt dường như muốn hắn xuất tinh vào thật sâu trong người nàng không thiếu một giọt. Cả hai đều kiệt sức sau cơn chăn xô gối lệch nhưng vẫn ôm chặt nhau nằm nghỉ, vừa nhìn nhau cười vừa thở dốc.

Phải một lúc sau, cả hai người mới ngồi dậy mà mặc quần áo cho nhau, Lâm Bình Chi nhìn xuống, không còn bóng của Lệnh Hồ Xung ở đó, hắn nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ đắc thắng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.