Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 122

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

122 Chương 122

Nhận ra tiếng rên đầy dâm đãng và hoan hủy của nàng, Mộc Cao Phong càng khoái chí, hắn le lưỡi cố gắng liếm thật sâu lưỡi vào lồn nàng, những tiếng sột soạt ở vùng âm hộ của Linh San phát ra liên tục, hòa lẫn với tiếng rên đầy khoái cảm của nàng. Liếm lồn chán chê, lão xoay người theo từ thế 69 quen thuộc, hai tay chỉnh con cu vào miệng nàng. Linh San tuy không cử động được, nhưng cũng há miệng hệt cỡ để đón dương vật lão đi tới, ngay khi vừa ngậm được đầu khấc của dương vật vào, nàng múm môi mút chạt một cái, nàng hít hà để tận hưởng cái mùi vị quen thuộc của cặc. Hanh động của nàng khiến lão sướng phát điên, suýt chút thì đã xuất khí xối xả vào miệng nàng. Mộc Cao Phong cúi xuống, hôm hít bộ phận sinh dục của Linh San, hai người say sưa bú liếm cho nhau trong đê mê bất tận. Con cặc của lão dài và cong ngược lên, chứ không thẳng như bình thường, chính vì vậy mà Linh San dù đã há miệng ra hết cữ cũng không sao ngậm hết được nó vào miệng, mấy lần nàng bị lão đè co muốn ngộp thở, do hai tay không cử động được, phải dùng lưỡi để đẩy con cặc kỳ dị đó ra ngoài.

– Hé hé…thích rồi phải không…để nàng nằm im như vậy mất vui…ta giải huyệt cho nàng…chúng ta cùng sướng nhé…hé hé hé…

Mộc Cao Phong biết Linh San đã hứng tình lắm rồi lão mạnh dạn giải huyệt cho nàng. Hồi nãy lão điểm huyệt là sợ nàng chống cự, sẽ làm hỏng cuộc vui của lão, bây giờ thấy nàng cuống nhiệt và hưởng ứng như vậy, thì phải để nàng cũng chủ động nữa, như vậy cuộc vui với lão mới có thể trọn vẹn. Linh San tuy được giải huyệt, nhưng nàng cũng mềm nhũn người ví sướng, nang nằm xuội lơ, hai tay và hai chân dang rộng, mặc cho Mộc Cao Phong muôn làm gì thì làm.

Mộc Cao Phong trèo lên người nàng, hai chân Linh San được lão dang dộng ra, lão kê con cặc dài và cong cớn vào cửa mình Linh San rồi từ ừ nhấp nó nhè nhẹ vào, dâm thủy nóng hổi của nàng bám lấy thân cặc khiến lão sướng phát điên, rôi cứ như thế, lão chầm chậm rút ra rồi lại đóng vào dẫn dần, hơi thở của cả hai đều gấp gáp và thổn thức. Linh San thì khỏi nói, nàng sướng điên người vì con cặc kỳ dị này của lão, vì nó cong ngược lên nên đầu khấc chui vào trong là nó đẩy ngược lên bụng, khi nàng chổng mông thì có cảm giác đầu khấc của lão như chạy ngược lên cả sông lưng nàng, thân cặc thì ma sát một cách khủng khiếp vào vị trí trọng yếu của lồn nàng, cảm giáng thống khoái này nàng chưa bao giờ được hưởng, vì vậy mà dù rất mệt nhưng Linh San vẫn ưỡn mông lên, nhịp nhàng hưởng ứng cùng lão.

– Trời ơi….Mộc…Lão tiền bối…tiểu nữ…sướng…ư..ứ….ư…chết tiểu nữ…mất…ư…ư…ư…

– Hé hé hé…chả có ai gặp con cặc cảu ta mà không rên siết vì sướng cả…cô phải có phước lắm mới được nó địt đấy…

– Á…a…a..sướng…tiểu nữ sướng…tiền bối…địt mạnh lên…ư…ư..

Mộc Cao Phong nghe nàng rên rỉ cầu xin như vậy thì khoái chí vô cùng. Lão cứ như vậy tăng tốc một cách mạnh mẽ hơn, vũ bão hơn, cú nào cú nấy đóng mạnh như giã chày vào lồn nàng, cả bộ ngực trắng phau của Linh San đung đưa theo từng chuyển động của lão. Lão khoái chí vòng một tay ra trước luân phiên bóp nghiến hai bầu vú đó của nàng. Linh San chổng mông , đầu cúi hẳn xuống sát đất, thở gấp, miệng nàng không ngừng phát ra những tiếng rên vô nghĩa và bị ngắt quãng trước những cú thúc của lão. Sau cùng, Mộc Cao Phong cũng không chịu nổi trước sự co bóp kinh khủng của lồn Linh San, lão rú lên như chó sói tru rồi xuất tinh xối xả vào lồn nàng. Sau đó đè thân hình gân guốc của lão lên tấm thân trần truồng, trắng muốt của nàng đang bẹp dúm dưới đất.


Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cùng các đệ tử tiếp tục lên đường, bọ họ ngày đi đêm nghỉ, băng qua mấy khu đồi rừng núi, cuối cùng cũng chỉ cón cách Hằng Sơn có vài chục dặm, com đường trở về núi Thanh Thành và Bắc Nhạn Hằng Sơn cũng khá gần nhau nên Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cũng không lấy làm bất ngờ khi họ lại gặp Dư Thương Hải và đệ tử của hắn ở đó, có điều chỉ còn lại có một tên đệ tử và Dư Thương Hải, đám còn lạo đã bị Lâm Bình Chi giết sạch. Lệnh Hồ Xung và các đệ tử phái Hằng Sơn ở lầu trên, họ gọi một ít màn thầu và cơm chay. Dư Thương Hải vừa gọi một tách trà, hắn còn chưa kịp uống thì Lâm Bình Chi lại xuất hiện, lần này hắn trang điểm, mặc bộ y phục diêm dúa với dáng vẻ bán nam bán nữ trông vô cùng kinh ngạc đã vậy trên người hắn còn thoa đầy hương phấn thơm phức của phụ nữ, lan tỏa ra khắp quán trọ, trông vô cùng kinh tởm. Vừa nhìn thấy hắn, Dư Thương Hải đã giật bắn mình, vội vàng tóm lấy thanh kiếm thủ thế. Lâm Bình Chi nhìn ngó xung quanh, sau đó lên tiếng chào Lệnh Hồ Xung rồi tới một bàn trống ngay cạnh bàn của Dư Thương Hải để ngồi. Hắn vừa lấy khăn ra lau nhẹ lên mặt và lên tiếng với tên đệ tử của Dư Thương Hải:

– Ngươi là Nhân Hào à, hôm đó giết hại cả nhà ta ngươi cũng có mặt, cho dù ngươi có hóa ra thành tro ta cũng nhận ra được.

– Lão tử chính là Dư Nhân Hào, vậy thì đã sao? – Hắn tức giận đập xuống bàn và hô lớn. Thực khách ở đó nghe thấy như vậy sợ có đánh nhau nên vội vàng chạy hết, chủ quán cũng không dám ra can ngăn, bây giờ trong quán chỉ còn lại hái Hằng Sơn và mấy người bọn họ.

– Thanh Thành tứ thú, anh hùng hào kiệt, nhưng theo ta thấy, ngươi chẳng có khí phách hào kiệt gì hết. Thật là nực cười. – Lâm Bình Chi vần từ từ trêu tức hai thầy trò hắn

– Ngươi… / Vị Lệnh Hồ huynh trên kia nói gấu chó lợn nòi, Thanh Thành tứ thú, nhưng theo ta thấy, coi các ngươi là cầm thú thì bọn chúng bị hạ nhục mất rồi, các ngươi phải gọi là không bằng cầm thú.

Dư Nhân Hào bị sỉ nhục như vậy thì tức giận vô cùng, hắn định rút kiếm ra thì một giọng cười khả ố vang lên. Lâm Bình Chi nhìn ra phía cửa, Mộc Cao Phong từ từ bước vào với giọng điệu vô cùng khó chịu, một tay hắn tóm lấy Linh San từ từ bước vào. Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên khi thấy Linh San đi cùng hắn, nhưng nhìn qua dáng điệu của nàng, chàng biết là Linh San đã bị khống chế. Mộc Cao Phong bước vào, hắn dìu Linh San ngồi xuống bàn rồi ngạo mạn lên tiếng:

– Ở đây nhiều bằng hữu như vậy, ta thật may mắn đã đến kịp lúc. Lâm lão đệ, ta đã giúp đưa phu nhân của ngươi đến đây rồi, đêm qua cô ấy lạc đường, thật may mắn đã gặp được lão Mộc ta. Thật không ngờ, phu nhân của ngươi còn hoang dại hơn mẹ ngươi gấp trăm lần, nàng ta hành hạ ta cả đêm qua đó nha. Ha ha ha, ngươi thật là có phúc ba đời mới lấy được nàng ta làm vợ đó.

Nghe hắn buông lời bệnh hoạn như vậy Lệnh Hồ Xung tức giận vô cùng, chàng định lao xuống nhưng bị Doanh Doanh ngăn lại. Lâm Bình Chi thì lại chả tỏ cái vẻ gì là tức giận khi nghe thê tử của mình bị hãm hiếp. Trái lại, hắn con buông một cậu cụt lủn:


– Vậy sao??

Mộc Cao Phong hơi bất ngờ, bởi theo lão nghĩ, Lâm Bình Chi phải tức giận mà lao vào lão, đằng này hắn lại bình thản như không, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm tới sự sống chết của nàng nữa. Mộc Cao Phong thấy vậy thì bật cười đổi hướng:

– Ha ha ha, có câu có ơn phải trả, ta giúp ngươi một việc lớn như vậy, ngươi giúp ta báo đáp như thế nào đây?

– Ngươi muốn báo đáp như thế nào. – Lâm Bình Chi vừa vuốt tóc vừa lên tiếng.

– Rất đơn giản, đối với Lâm lão đệ mà nói, dễ như trở bàn truyenc.com chỉ muốn mượn Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia, để xem chút cho mở rộng tầm mắt, xem xong lập tức trả lại ngươi.

– Vậy sao? Dư quán chủ của phái Thanh Thành đây cũng rất muốn xem Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia ta, hắn đã thấy rồi đấy.

– Thật sao? Chúc mừng Dư Quán chủ, ngươi thực sự xem qua rồi sao? – Mộc Cao Phong hí hửng.


– Đúng vậy, mỗi chiêu mỗi thức, tại hạ đều xem từ đầu đến cuối.

– Nhưng nghe nói Tịch tà kiếm phổ đã bị Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn lấy đi rồi, sao ngươi có thể nhìn thấy được?

– Ta chưa hề nhìn thấy kiếm phổ. Nhưng ta đã thấy người sử dụng bộ kiếm pháp đó. – Hắn nói mà tay vẫn còn run run.

– Nghe nói Tịch tà kiếm pháp nửa giả nửa thực, hậu nhân của Lâm Viễn Đồ đều học Tịch tà kiếm phổ giả, công phu mèo ba chân đó sử dụng thì quả thực là một trò cười. Nhưng thứ ngươi nhìn thấy là thật hay giả? – Mộc Cao Phong nhạo báng thứ võ công mà Lâm Bình Chi đã học được gọi là Tịch Tà kiếm phổ trước kia.

– Ta cũng không biết là thật hay giả.

Mộc Cao Phong cười lớn nhạo báng Dư Thương Hải:

– Uổng công cho ngươi là tông chủ một phái, vậy mà võ công thật hay giả cũng không phân biệt được là sao?

– Tịch tà kiếm phap thật giả thế nào, tại hạ thật sự không thể phân biệt được, nhưng Mộc đại hiệp kiếm pháp cao minh, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ phân biệt được.

– Chỉ cần ta thấy được, nhất định có thể phân biệt.

Lâm Bình Chi nghe Mộc Ca Phong khoác lác như vậy thì đắc ý lên tiếng:

– Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.