Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 127

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

127 Chương 127

Theo một cách tự nhiên, Doanh Doanh đưa tay xuống dưới hạ bộ. Trời ơi, quần nàng đã ướt đẫm, khí dâm đã thấm ra tràn trề rồi. Nàng bặm môi bấu chặt vào cái vùng âm vật ẩm nước đó, làm như là muốn vắt cho ra hết chất nhờn đang từ từ rỉ ra từ nơi hang cùng lỗ hẹp. Nàng rùng mình mấy cái làm như đang lên cơn nóng lạnh, tuy rằng cả người nàng lại đang nóng như lò lửa giữa màn sương lạnh giá và cả hai người đang đứng ngoài sân kia cũng vậy, cũng nóng không kém gì nàng. Nàng nghiến răng cố dè nén một tiếng rên khoái lạc, chỉ sợ lỡ ra hai người họ biết được hành vi nhìn trộm ngó lén của mình. Vậy mà mắt nàng, như bị thôi miên, vẫn không thể rời hai thân người đang quấn quít ôm nhau sờ soạng trước mặt.

Bỗng nhiên Doanh Doanh nhìn thấy người con gái làm một cử chỉ, nghe thấy người con gái nói lên một câu, khiến nàng muốn té xỉu. Hành động đó, câu nói đó là những gì mà Linh San vẫn hay làm trong lúc gần gũi với Bình Chi trước kia. Nàng tụt quần xuống rồi cong mình lên, đu ngay trên người chàng, vừa kẹp vào hông chàng thật chặt, vừa hổn hển nói:

– Đại sư ca…huynh…chơi muội đi…

Lệnh Hồ Xung nghe câu nói đó thì hỏa dục bùng phát dữ dội, đây cũng chính là câu nói mà ngày xưa nàng vẫn thường nói với chàng khi hai người chuẩn bị hành lạc, từ sau khi Linh San gửi găm trái tim nàng cho Lâm Bình Chi, Lệnh Hồ Xung nghĩ có lẽ không bao giờ chàng được nghe lại câu nói này một lần nữa, thế nhưng hôm nay, một lần nữa nó lại hiền hiện ngày trước mặt chàng, vừa thoát ra khỏi cái miệng dâm dật của nàng, như vậy tức là Linh San đã trở lại bình thường, nàng hoàn toàn không còn ý định tự tử nữa.

Chàng ôm vào người cái thân hình trần truồng trắng toát của Linh San mà bỗng dưng thấy sảng khoái và hứng khởi vô cùng, như mới thoát khỏi một gọng kềm nhức nhối, gỡ đi một tảng đá nặng nề. Cái mặc cảm tội lỗi mất đi là tự nhiên cái khoái lạc hồng hoang liền kéo tới. Ghì sát tấm thân trong suốt, êm ái, khiêu gợi đó vào trong lòng thì chàng nổi nứng lên một cách dữ dội, bất ngờ. Chàng hăng hái bế xốc Linh San lên, biết ngay là hôm nay hai người sẽ cùng trải qua một cuộc truy hoan có một không hai trên đời

Sau đó, chàng say sưa, mê mải đứng đụ nàng như một con thú hoang. Chàng dạng chân đứng đụ nàng một cách dữ dội, tàn cơn như muốn chẻ đôi người nàng ra làm hai. Linh San không ngờ là Lệnh Hồ Xung lại làm tình với nàng ở một tư thế đứng khó khắn như vậy mà vẫn có thể cuồng bạo, kinh khủng đến thế này. Chàng hùng hục như vậy là để bù lấp lại những ngày hai người xa cách, thiếu nhau chăng? Có lẽ vậy. Nhưng chỉ là chàng ghen với Lâm Bình Chi thôi, chứ khoảng thời gian đó, Linh San đâu có thiếu thốn thứ gì. Lần này cũng như mọi lần khác, Linh San cũng hết mình tham gia vào cuộc ái ân dồn dập này. Thế rồi cả hai người cùng giao hoan với nhau một cách đê mê, khốc liệt, đắm đuối, tận cùng – đến khi cả hai đều rã rượi, ngất lịm mà vẫn ôm nhau đứng thở dốc giữa sân, không buông nhau ra…

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung dậy sớm và đến gõ cửa phong Doanh Doanh, chàng không thấy nàng trả lời, Lệnh Hồ Xung đẩy cửa bước vào. Căn phòng trông trơn, Lệnh Hồ Xung nhìn quanh và thấy một lá thư để trên bàn chàng đến cầm và mở nó ra xem

“Xung ca, Nhạc cô nương gặp chuyện đau buồn, nhưng phẩm hạnh lương thiện, thật là xứng đôi với huynh, sau này phải đối sử tốt với cô ấy, hai chúng ta tuy có duyên, đáng tiếc là vô phận, huynh hãy buông tay, đừng nhớ nhung gì, mỗi ngày muội đều chúc phúc, mong huynh nhiều phúc thọ, chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành, tuy chỉ có những tháng ngày ngắn ngủi bên nhau, nhưng huynh cũng đã cho muội biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là sung sướng và khoái lạc, muội kiếp này sống như vậy là không uổng rồi. Huynh và Nhạc cô nưỡng hãy bảo trọng. Chúc huynh hạnh phúc.




 

 

 

Doanh Doanh”

… Đọc truyện Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ tại TruyenVKL(.)com

Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa đưa cho Doanh Doanh xem lá thư. Sau khi xem xong, nàng lên tiếng:

– Muội đi cùng với huynh.


– Không được, đường lên đó rất hiểm trở, nơi này lại cách Hắc Mộc Nhai rất xa.

– Tính mạng của muội là do Doanh Doanh nhặt về, hơn nữa cô ấy hiểu lầm một phần cũng do muội. Đại sư ca, hãy để muội đi cùng huynh giải thích.

– Đươc rồi, tiểu sư muội, đi. – Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ phải đồng ý.

Trong khi đó, Nhậm Ngã Hành cho người do la tin tức của Doanh Doanh hắp nơi không được, nay lại thấy nàng đột nhiên xuất hiện trở về thì hoan hỉ vô cùng, ông cố gắng dịu dàng chăm sóc cho nàng và khuyên con gái nên ở hẳn núi Hắc Mộc Nhai, không nên đi gặp Lệnh Hồ Xung nữa.

Doanh Doanh nghe lời cha mình, nàng đồng ý ở lại, nhưng quả thực là nàng đã không còn mục đích để xuống núi nữa rồi.

Doanh Doanh vừa trở về thì Lệnh Hồ Xung và Linh San cũng đi đến nơi. Tên lính canh cổng núi chạy vào bẩm báo. Sự xuất hiện nhanh như chớp của hai người họ khiến nàng phân vân, nhưng quả thực trong lòng nàng cũng mong mỏi điều đó. Hướng Vấn Thiên xuống núi với vài đệ tử tiếp chuyện chàng. Doanh Doanh cũng cải trang xuống theo. Quả đúng như điều nàng mong chờ, Lệnh Hồ Xung ngay lập tức nói với Hướng Vấn Thiên rằng Doanh Doanh đã hiểu nhầm chàng, và chàng muốn giải thích, lúc đó nàng định lê tiếng, nhưng Hướng Vấn Thiên lại nói rằng nàng chưa từng về núi, và Nhậm giáo chủ vẫn đang điều động giáo chúng đi tìm tung tích của nàng. Không gặp được Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung không còn cách nào khác, đành phải cáo từ và xuống núi.

Doanh Doanh bước từng bước lặng lẽ trở về khuê phòng của mình. Trong đầu nàng nặng trữu suy tư. Rõ ràng chàng đã đến tìm nàng, như vậy là đủ chứng tỏ, trái tim chàng có nàng, nhưng những hình ảnh hoan lạc của chàng và Linh an cũng rất chân thật, rất cuộc nhiệt, điều đó khiến nàng khó chịu, khiến nàng cảm thấy đố kị. Nàng rốt cuộc là cái gì của chàng, trái tim chàng có nhiều ngăn như vậy sao, Sư nương chàng, tiểu muội của chàng, Đông Phương….


Nghĩ tới đây thôi, nàng cảm thấy cơ thể tự nhiên nóng bừng lên, hạ thể nàng có cảm giác đang rỉ nước. Doanh Doanh nhắm mắt, khẽ đưa tay xuống vùng tam giác vàng ngọc của mình, khi những ngón tay chạm vào lớp vải đầu tiên, nàng giật mình mở mắt, cả vùng trũng đó đã ươn ươn nước nhờn, chính Doanh Doanh cũng không nghĩ nó lại nhanh ướt đến như vậy. Nàng run run luồn tay vào cạp quần, thò hẳn vào bên trong mà day day lên vùng mu rậm rạp của mình. Những ngón tay giúp nàng giải tỏa được phần nào cơn ham muốn. Hai mắt nàng khép hờ, đầu óc Doanh Doanh mụ mị dần vì cơn thủ dâm. Đầu óc nàng bắt đầu mường tượng ra hình ảnh hoan lạc của Lệnh Hồ Xung với Linh San, điều đó càng khiến nàng nóng người hơn, khe lồn nàng mở rộng hơn và dâm thủy chảy ra nhiều hơn. Những ngón tay đã tiến dần vào thâm cung bí sử.

Doanh Doanh mắt phượng lim dim, hai cánh mũi phập phồng, hổn hển, hai gò má nàng ửng hồng như thể nàng đang hưởng thụ một cuộc làm tình mê man, cổ họng nàng khẽ phát ra một vài tiếng rên nho nhỏ, day dứt.

– Khởi bẩm Thánh Cô…

Doanh Doanh giật mình, nàng mở choàng mắt ra. Một tên lâu la đang đứng bên ngoài cánh cửa gọi vào. Doanh Doanh vội vã thu tay ra khỏi quần, chỉnh lại quần áo. Cơn hoan lạc vừa đến bị hắn phá tan khiến nàng thấy tức giận:

– Có chuyện gì vậy?…

– Dạ thưa, Thánh Cô lệnh cho thuộc hạ theo dõi Lệnh Hồ Đại Hiệp, nhưng nay đại hiệp và Nhạc tiểu thư đã rời khỏi núi Hắc Mộc Nhai, đi khá xa, thuộc hạ đến để nghe tiếp chỉ thị của người.

Chàng đã đi, vẫn là đi cùng Linh San, không có nàng thì đã có Linh San bên cành chàng, trong khi đó, nàng thì ở đây tơ tưởng, nhớ nhung còn chàng thì say đắm, chìm trong nhục dục với Linh San, thật quá bất công. Một chút ghen tị bốc lên đầu Doanh Doanh, cơn sướng vừa ập đến bị tên khốn kia phá tan ngay lập tức lại ập đến người nàng, nhưng lần này, nàng không muốn tự mình giải tỏa nữa, có kẻ sẽ giúp nàng làm việc đó. Nàng quay ra:

– Được rồi, người và mọi người lui hết ra cho ta, gọi Tam đại trưởng lão tới đây, ta có việc cần bàn, không có lệnh của ta, ai cũng không được vào.

– Rõ…thưa Thánh cô…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.