Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 128

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

128 Chương 128

Tên lâu la quay người đi khỏi, nàng lại thở dài một cái, Doanh Doanh cũng không biết nàng làm như vậy là đúng hay sai, nhưng lúc này nàng không muốn rút lại nữa rồi. Nàng ngả người xuống giường, nằm trên tấm đệm mềm mại, mượt mà. Nàng ưỡn người lên, khiến bộ ngực căng cứng của nàng vung lên như muốn xổ tung ra khỏi nếp áo. Nàng mơn man nhìn trần nhà mà trí óc luôn luôn là những hình ảnh hoàn lạc của Linh San và chàng, những hình ảnh chàng dập lia lịa vào người Linh San rồi nhìn Linh San cưỡi ngựa không ngừng nghỉ trên con cu yêu dấu của chàng khiến cơn nứng cứ ập đến người nàng như sóng vỗ bờ. Nghĩ tới đó, hai đầu vú của nàng tự dưng săn cứng lại, vừa ngứa ngáy, vừa tê dại. Nàng để hai bàn tay mình lên ngực mà xoa nhè nhẹ hai bầu vú qua làn áo lụa.

Doanh Doanh từ từ nhắm mắt lại, đưa hai tay lên mà nắm lấy hai vạt áo của mình rồi giật ra thật mạnh. Cánh áo xổ tung. Tức thì một cặp vú trắng ngần, cương cứng hiện ra, lồ lộ, vung lên, chổng thẳng lên trời. Doanh Doanh bèn lấy hai bàn tay xinh xắn, nõn nà mà xoa bóp mân mê lên đôi gò bồng đảo của mình. Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, gấp rút, mặt nàng trở nên đỏ hồng, rực lửa, hơi thở phậo phồng, hai bờ môi rung động. Nàng lim dim cặp mắt, cong người lên cho hai cái vú dội cao lên thêm, hai bàn tay tiếp tục nhào nặn đôi vú không ngừng.

Một lúc sau, như không thể kềm hãm được cơn hứng tình, Doanh Doanh quay người sang bên vẫn để vạt áo trễ ra ngoài, làm lộ đôi vú mơn mởn, tròn xoe vun ra, trông hấp dẫn đến độ mê hồn nàng kêu lên, vừa như thì thào, vừa như thúc dục, giọng hổn hển, gợi dục, say mê:.

– Các người đâu … vào đây với ta …

Nói xong nàng ngã vật xuống tấm thân thon xuống giường, hai tay dang ra, phơi bày toàn thể một bộ ngực trần trụi, trắng phau, to tròn. Mặc cho tiếng chân nhiều người vội vã bước vào, Doanh Doanh nằm ngửa, tay chân mở rộng, hơ hớ không che đậy, trong cơn mê, buông thả không màng tới cả kéo áo lên sửa quần lại. Rõ ràng là nàng đang trông chờ, mong đợi…

– Thưa thánh cô, người cho gọi chúng thuộc hạ…

Cả ba tên trưởng lão bên ngoài đồng thanh hô. Giọng nói của bọn chúng càng làm nàng hồi hộp vào rạo rực hơn.

Thì ra đây là Tam Đại trưởng lao bao gôm Phong, Nhị và Thứ trưởng lão, là ba trong thập đại trưởng lão của NNTG. Ba tên này nổi tiếng là ta dâm. Mấy năm trước chúng thường xuyên lẻn xuống núi bắt gái nhà lành về hãm hiếp rồi lại thả ra, điều này chỉ có Doanh Doanh biết trong một lần vô tình bắt gặp chúng từ mấy năm trước trong một hàng động nhỏ trên núi. Khi đó nàng chưa hiểu tư tình nam nữ là gì, rồi thấy cô gái kia bị hãm hiếp một cánh dã man thì trong lòng tức giận, nàng lao vào đánh cho ba tên khốn này một trận tơi bời, còn đòi mang về cho Đông Phương xử trí. Cả ba lão già khi đó sợ mất mật, tái mét mặt mày quỳ xuống xin tha.


Doanh Doanh không nỡ giết hại vì chúng là công thần của NNTG, xong tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì không thể dung thứ, nàng lấy ra ba viên thuốc, sau đó ép chúng uống vào rồi nói đó là Đoạn tình đan. Từ giây phút đó trở đi, chúng chỉ sống như một thái giám, vì nếu dám giở trò với một nữ nhân nào, chúng sẽ bị hỏa dục công tâm, lục phủ ngũ tạng sẽ bị công phá, toàn thân thối giữa ra mà chết.

Cả ba tên già vội vàng quỳ mọp xuống tạ ơn vì nàng tha mạng. Hài lòng với hình phạt của mình, Doanh Doanh cười típ mắt rồi quay người đi mất. Nàng quay lưng được vài bước thì cả ba lão gia đừng dậy tồng ngồng, cặc dái vẫn còn ướt sũng nước nhờn nhìn theo bóng dáng của Doanh Doanh và không khoie vừa hờn vừa hận:

– Trời ạ, thế này thì chúng ta có khác gì thái giám nữa đâu. – Phong Trưởng lão uất ức gằn lên trong họng.

– Còn sống là may mắn rồi, nếu để Thánh Cô mang về cho Đông Phương giáo chủ, ta nghĩ đến chết, chúng ta cũng không được chết yên đâu. – Tên Nhất trưởng lão lên tiếng

Hai lão già vừa nói vừa nhìn theo bóng dáng của Doanh Doanh mà không để ý tới cặp mắt hau háu của tên Thứ trưởng lão đang dán chặt vào thân hình của nàng. Dáng nàng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, thoăn thoắt mà không như chạy, nhanh nhẹn mà lại có vẻ khoan thai, đài các. Tất cả những thứ càng toát lên vẻ kiêu sa, lộng lẫy của nàng, tuy nàng quay lưng lại, nhưng claox có thể tưởng tượng ra bộ ngực căng tròn của Doanh Doanh dội lên dưới làn áo, tương phản hẳn với thân hình thon nhỏ của nàng. Hai lão già kia còn thờ ơ, tiếc nuối vì đã bị nàng khống chế, nhưng hai con mắt của tên Thứ trưởng lão thì nheo lại, ánh mắt vẫn chứa đầy vẻ nhục dục, ham muốn. Con mắt của lão như là mắt con dã thú, chỉ chực chồm tới vồ mồi ngon. Thứ trưởng lão từ từ đứng thẳng người lên, rồi từ từ hít vào mũi cái mùi thơm thoang thoảng toát ra từ người Doanh Doanh, vẫn còn vấn vương trong làn gió. Lão vừa l liếm môi một cách bệnh hoạn, vừa lẩm bẩm:

– Trời… người ngợm thế kia… đẹp đẽ thế này… hèn chi mà thơm quá… từ giờ tới lúc chết, nhất định ta phải tìm cánh hưởng thụ cái thân hình đó..

Hai lão già còn lại do sợ chết nên tạm thời tắt nứng, không nghĩ tới, nhưng nghe những lời dâm dục phát ra từ tên còn lại, rồi nhìn lên những bước chân khoan tai của Doanh Doanh. Chúng không khỏi bàng hoàng:

– Lão già, người muốn chết à?


– Các người sống tới từng này rồi, hãm hiếp biết bao nhiêu phụ nữ rồi, ta hỏi các ngươi…đã có ai đẹp hơn Thánh cô của chúng ta chưa.

– Đúng…đúng là không ai đẹp hơn…nhưng mà…chẳng lẽ…người không sợ chết.

– Hehehe…chết có gì đáng sợ…chúng ta đã tới từng này tuổi rồi, nếm đủ mọi hương vị ái ân cuộc đời rồi, chỉ thiếu của hương vị của Thánh cô và mẹ của nàng. Mẹ àng không may chết rồi…bây giờ nàng ta đẹp như tiên nữ thế kia…dù phải chết…ta cũng nguyện được một lần…hehehe…trời ơi… Ta mà có cơ hội, ta sẽ dày vò, tận hưởng con nhỏ này cho đến hoa tàn nhụy rữa, chán chê mê đời… cho đến khi nào ta kiệt sức, hết nứng, không còn hơi mà chơi nữa mới thôi

Hắn nhìn theo bóng nàng khuất khỏi hang động mà rít lên qua kẽ răng.

Thoáng cái từ đó tới nay đã mấy năm, ba lão già bị Doanh Doanh khống chế, không dám ái ân với một nữ nhân nào nữa vì sợ chết, chúng muốn lần cuối cùng trước khi chết, người đàn bà của cuộc đời chúng phải là nàng. Thế nhưng chúng cũng chẳng có cơ hội để tiếp cận Doanh Doanh. Tháo chuông cần tới người buộc chuông, trải qua bể trời ái ân tình nhục dục, Doanh Doanh hiểu rằng việc kìm nén là vô cùng đau khổ, nàng đã kìm hãm chúng suốt mấy năm nay, đến cả thủ dâm chúng cũng không dám, xem ra đây là thời điểm thích hợp để nàng miễn xá cho bọn chúng.

Doanh Doanh nhướng cặp mắt nhung huyền nhưng hực lửa tình lên nhìn về phía cửa phòng mà khẽ gióng:

– Ư…Tam đại trưởng lão… ta đang cần các ngươi đây…mau bước vào đây…


Cánh cửa phòng bật mở, cả ba lão già bược vào, chúng đong cửa phòng rồi quay lại, đầu vẫn chưa ngẩng lên:

– Không biết Thánh Cô có điều gì sai khiến:

– Ư…ưm…ngẩng đầu lên và nhìn ta xem nào…

Cả ba lão cùng ngẩng lên một lúc, ngay lập tức mắt chúng mở lớn như đèn pha ô tô. Dán chặt vào thân hình chết người của Doanh Doanh đang nằm là lướt ở trên giường. Nàng nằm nghiêng, vấy áo xộc xệch, bầu ngực nửa kín nửa hở trắng ngần, nhấp nhô theo từng hơi thở phấn khích, khuông mặt nàng ửng hồng nhìn về phía ba lão già:

– Nào…tới đây với ta…

Cả ba lão già quỳ mọp xuống sợ hãi:

– Xin thánh cô tha mạng. Chúng thuộc hạ biết tội rồi, nên từ cái đêm đó, không hề hãm hiếp hay bắt bớ gái nhà lành nữa, xin người minh giám.

– Hahaha…Ngày đó các ngươi nói gì ở sơn động, bộ tưởng ta không biết sao.

– Xin Thánh Cô tha mạng, chúng thuộc hạ nhất thời hồ đồ, buông lời bất kính với người, nhưng tuyệt đối không dám vọng động.

Cả ba lão già nghĩ tới cái chết, cơn nứng tan biết, đập đầu tới tấp xuống sàn làm Doanh Doanh không khỏi bật cười, nàng khẽ buông giọng:

– Được rồi…mau tới đây.

Cả ba lão già bặm trợn đứng dậy bước vào, Ba tên bặm trợn bước vào, thấy Doanh Doanh nằm ngửa trên giường, hở hang ngực vú, khêu gợi vô cùng khiến con cặc chúng bất giác đội lên cương cứng trong quần. Rồi nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, khiến chúng không khỏi phấn khích, đã mấy năm nay chúng không dám nhìn đàn bà chứ đừng nói tới chơi gái, nay bị bước vào chốn nhục cảnh thế này, khiến chúng không khỏi khó thở, nhịp tim của chúng tăng đột biến, vừa bị kích thích lại vừa sợ hãi. Doanh Doanh vẫy tên Thứ trưởng lão đó tới gần, thì thào:


Không phải mấy năm trước, ngươi nói, ta sẽ là người đàn bà cuối cùng của người trước khi ngươi chết hay sao…bây giờ ta tạo điều kiện cho ngươi đo…không lẽ bây giờ Thứ trưởng lão lị sợ chết rồi. Tên Thứ trưởng lão thở hồng hộc như vừa chạy đua về, mặt lão còn đỏ hơn cả mặt Doanh Doanh, mắt dán chặt vào cơ thể nàng, lão ta chưa bao giờ sợ chết, nhưng lão không nghĩ cơ hội cuối cùng của lão lại thuận lợi tới vậy. Dù rằng nàng võ công cao cường, nhưng nếu như hai lão gia kia đồng lông, việc khống chế nàng không hẳn là không thể. Địt nàng một lần trước khi chết, lão quá lời rồi. Lão nhìn lên khuôn mặt khiêu khích của nàng một lần nữa như để chắc chắn:

– Thánh cô….nàng…nàng nói thật chứ…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.