Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 119

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

119 Chương 119

Sáng sớm hôm sau, mọi người đã tụ tập đầy đủ trên Phong Thần đài, nơi mà Tả Lãnh Thiền đã bày sẵn một cái ghế Chưởng môn vô cùng trịnh trọng mà hắn nghĩ là dành cho mình, sau bài phát biểu đầy uy nghi, tất cả mọi người đều đồng ý mỗi phái tiến cử một đại diện ra giao đấu để tránh mất thời gian, và thắng thua sẽ do Phương Sinh và Phương Chứng đại sư làm chứng công khai. Phương Chứng đại sư rất coi trọng cuộc tỷ thí ngày hôm nay, nên trịnh trọng khuyên can mọi người nên vĩ hòa di quý, đánh tới điểm dừng thì thôi.

Phái Thái Sơn do Ngọc Cơ Tử làm Chưởng môn nhưng ông ta đã mất hai tay bởi Tả Lãnh Thiền, vì vậy, Ngọc Hinh Tử làm người đại diện, sau khi bị Lam Phượng Hoàng kích tướng mắng chửi một hồi, hắn tức giận nhảy lên võ đài. Nhạc Linh San theo sự sắp đặt của Nhạc Bất Quần, đứng lên phát biểu vài lời chào mọi người, rồi lên tiếng nói am hiểu võ công của NNKP xin đứng ra dùng Thái Sơn kiếm pháp tỷ thí với Ngọc Hinh Tử. Ngọc Hinh Tử nghe Linh San nói am hiểu võ thuật của phái mình thì tỏ ra tức giận vô cùng rút kiếm lao vào tấn công Linh San liền. Linh San bình tĩnh né đòn của hắn, rồi dùng Thái Sơn kiếm pháp đã thất truyền mà nàng học trong sơn động trên Tư Quá Nhai ra giao đấu. Ngọc Hinh Tử thấy võ công thất truyền của Thái Sơn được Linh San múa một cách vô cùng điệu nghệ trước mặt ình thì vô cùng hoang mang. Sau hai mươi chiêu, hắn bị Linh San dùng “Ngũ đại phu kiếm”. Chiêu thức bậc nhất của Thái Sơn kiếm pháp đánh bại Ngọc Hinh Tử, bị chính kiếm pháp của mình đánh bại, Ngọc Hinh Tử xấu hổ lui xuống.

Sau đó Mạc Đại tiên sinh của phái Hành Sơn lên giao đấu với Linh San, kiếm pháp của Mạc Đại tiên sinh chỉ dựa vào cây đàn mà ông dùng, kiếm khí loang loáng và vô cùng ảo diệu, Linh San chỉ né được vài chiêu đầu, sau cùng nàng bị kiếm khí của Mạc Đại tiên sinh đánh liên tiếp vào những vị trí trọng yếu trên cơ thể, nếu không phải Mạc Đại tiên sinh nương tay, có lẽ Linh San đã mất mạng từ lâu, nhưng tại sao Mạc Đại tiên sinh vẫn không đánh bại nàng, thực ra, ông chỉ muốn cho Linh San biết kiếm pháp của Hành Sơn tinh thâm và ảo diệu đến mức nào. Linh San mải miết chống đỡ lại những chiêu thức kiếm khí vô hình của Mạc Đại tiên sinh, sự bối rối dược thể hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Linh San chợt nhớ tới chiêu thức Phá kiếm khí của phái Hành Sơn được khắc trên vách đá, nàng chọc kiếm xuống lấy đất, hất lên một viên đá rồi bắn thẳng về phía Mạc Đại tiên sinh. Quá bất ngờ, ông dính phải đòn thế phản công của Linh San, ngã lăm xuống đất, bản thân nàng cũng bị văng khỏi võ đài. Lệnh Hồ Xung theo dõi từ đầu tới cuối, chàng biết bí mật ở trên Tư Quá Nhai đã bị họ phát hiện, và Linh San được học qua những chiêu thức thất truyền này để đối phó với bọn họ, xem ra ý đồ của sư phụ chàng đã rõ ràng.

Lệnh Hồ Xung lặng lẽ bước lên võ đài, chàng trịnh trọng:

– Nhạc cô nương, ta muốn thử sức với Hằng Sơn kiếm pháp của cô.

Linh San nhìn chàng, bốn mắt nhìn nhau, rồi cả hai lặng lẽ đi vào góc võ đài, cả hai nhìn nhau một hồi rất lâu, mặc dù kiếm đã rút ra, nhưng không ai muốn động thủ, bao nhiêu kỷ niệm xưa cũ ùa về khiến cả hai vô cùng thổn thức. Lệnh Hồ Xung bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Lâm Bình Chi đang nhìn Linh San thì sực tỉnh, chàng rút kiếm lao vào tấn công Linh San, nàng cũng rút kiếm ra chế ngự, cả hai không ai sự dụng Hằng Sơn kiếm pháp, thứ mà họ sử dụng chính là kiếm pháp của hai người sáng lập ra: Xung Linh kiếm pháp.

Thi triển Xung Linh kiếm pháp khiến cả hai vừa đấu kiếm vừa hồi tưởng lại quãng thời gian thần tiên của hai người ở Hoa Sơn, mọi động tác của Lệnh Hồ Xung và Linh San khi thi triển Xung Linh kiếm pháp đều mang tính chất biểu diễn và múa kiếm nên đường kiếm vô cùng đẹp mắt và tinh tế. Lệnh Hồ Xung nhớ đến lời dặn dò của sư phụ Nhạc Bất Quần, chàng lấy tay kẹp lấy mũi kiếm của Linh San, suy nghĩ một lúc rồi tự đâm kiếm vào ngực mình. Hành động quái lạ đó khiến cả Linh San và nhóm người phái Hằng Sơn ngỡ ngàng. Doanh Doanh vội lao lên đỡ nàng chàng xuống dưới, Nghi Lâm thì vội vàng bỏ Cửu hoa ngọc lộ hoàn ra thoa vào vết thương cho chàng. Rồi Doanh Doanh điểm các huyệt đạo quanh vết thương để không cho máu lưu thông. Linh San đứng thất thần trên võ đài, nàng thầm cầu nguyện đại sư ca của nàng sẽ không sao.

Sau khi Lệnh Hồ Xung bại dưới tay của Linh San, chỉ có Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền là vui mừng nhất, ví với họ, chàng chính là trở ngại lớn nhất trên con đường chinh phục ngôi vị Minh Chủ, bây giờ Lệnh Hồ Xung đã bị thương cả hai đều nghĩ rằng sẽ chẳng còn ai có thể là đối thủ của mình ở đây. Nhạc Bất Quần đứng dậy vỗ tay cười lớn:


– San Nhi, con dùng kiếm pháp của Thái Sơn, Hành Sơn và Hằng Sơn lần lượt đánh bại Chưởng môn nhân của bọn họ, thật là hiếm có. Con đã khiến Hoa Sơn nở mày nở mặt trên Tung Sơn rồi.

Linh San cầm mũi kiếm dính đẫm máu của Lệnh Hồ Xung, trong lòng vô cùng ân hận, nàng thầm cầu mong chàng sẽ bình yên vô sự. Phương Sinh đại sư thấy vậy đứng dậy lên tiếng:

– Vốn tưởng phái Hoa Sơn nổi tiếng với Tử Hà khí công, nay Nhạc Chưởng môn còn cho mọi người thấy sự tinh thâm về võ học, thấu hiểu võ thuật của các môn phái trong Ngũ Nhạc, thật là đáng khâm phục hết sức.

– Nhạc cô nương tinh thâm kiếm phái trong Ngũ Nhạc Phái, nếu cô có thể dùng kiếm pháp của phái Tung Sơn để đánh bại ta, thì ngôi vị Chưởng môn Ngũ Nhạc Phái sẽ do lệnh tôn đảm nhiệm. – Tả Lãnh Thiền đứng ra cắt ngang lời của Phương Sinh đại sư.

– Tả sư bá, điệt nữ có biết mười ba chiêu kiếm pháp của phái Tung Sơn, xin hiện xấu trước Tả sư bá.

Tả Lãnh Thiền bước lên võ đài, Linh San lùi lại thủ thế, nàng rút kiếm, sử dụng 13 chiêu kiếm pháp thất truyền của Tung Sơn giao đấu với Tả Lãnh Thiền, Tả Lãnh Thiền vừa dùng kiếm đỡ đòn của Linh San vừa thầm nghĩ “Đây là kiếm pháp gì, trong 17 đường kiếm pháp của Tung Sơn ta dường như không có chiêu thức nào sánh bằng, lạ thật.” Vốn dĩ, Tả Lãnh Thiền định đánh bại Linh San ngay lập tức, nhưng ông ta muốn nàng tiếp tục đánh để ghi nhớ lại những kiếm pháp tuyệt diệu của Tung Sơn đã thất truyền này. Đến khi Linh San xuất chiêu thứ 13, Tả Lãnh Thiền ngay lập tức dùng vỏ kiếm khống chế bảo kiếm của Linh San rồi đánh bại nàng.

Linh San đứng dậy, biết rằng Tả Lãnh Thiền đã nương tay, nàng lễ phép:

– Đa tạ Tả sư bá đã nương tay, để cho điệt nữ múa rìu qua mắt thợ, sử dụng 13 chiêu của Tung Sơn biểu diễn trước mặt người.


– Mười ba chiêu không dễ, rất tốt rất tốt.

Lục Bá thấy sư huynh của mình dễ dàng đánh bại Linh San thì ngay lập tức đứng dậy vỗ tay cười lớn, bước dần lên võ đài và ba hoa khoác lác rằng vỗ thuật bác đại tinh thâm không phải do biết nhiều, hiểu hết võ công của các môn hái chưa chắc đã là xuất sắc, mà sử dụng một laoij võ công tới mức xuất quỷ nhập thần mới là xuất sắc. Sau một màn khoác lác cho sướng mồn, hắn trịnh trọng mởi Tả Lãnh Thiền lên nhận chức Chưởng môn của Ngũ Nhạc Phái. Tả Lãnh Thiền trong lòng mừng thầm, thật không nghĩ chức vị Chưởng môn Ngũ Nhạc Phái lại dễ dàng có được như vậy, hắn bay vút lên trên chiếc ghế đó, định đặt mông xuống ngồi thì bị Linh San ngăn lại:

– Tả sư bá, hãy khoan, ông đánh rơi kiếm trong tay của tôi, vậy là có thể làm Chưởng môn của Ngũ Nhạc Phái sao???

– Anh Hùng trong thiên hạ ở đây, mọi người đã nói rõ là tỷ kiếm đoạt ngôi, nếu Nhạc tiểu thư có thể làm gãy kiếm của Tả mỗ, đương nhiên có thể giành ngôi vị Chưởng môn của Ngũ Nhạc Phái.

– Muốn thắng Tả sư bá, điệt nữ không có khả năng, nhưng trong NNKP không hẳn là không có người nào làm được chuyện đó.

– Ha ha ha, vậy theo ý kiến của Nhạc tiểu thư, người có võ công cao hơn Tả mỗ là Lệnh Tôn, Lệnh Đường hay là Tôn phu đây?

Linh San từ từ bước về phía cha mẹ và chồng mình rồi lên tiếng:


– Phu tế tôi là vãn bối, không thể so sánh với Tả sư bá, nhưng võ công của mẹ tôi, có thể nói ngang bằng với Tả sư bá, nhưng võ công của cha tôi, e rằng cao hơn Tả sư bá một chút.

– Nhạc tiên sinh, Lệnh ái quả rất tôn sùng võ công của các hạ.

Nhạc Bất Quần lúc này đứng dậy lên tiếng:

– Tiểu nữ nói chuyện không có suy nghĩ, mong Tả sư huynh đừng để ý. Võ công của Nhạc mỗ, so với nhị vị đại sư, tự thấy còn kém xa. Nhưng võ công của phái Tung Sơn và Hoa Sơn đều có sở trường riêng. Tại hạ cũng rất muốn thỉnh giáo Tả minh chủ, nhưng hôm nay Ngũ Nhạc phái vừa được thành lập, ngay cả Minh chủ mới vẫn chưa chọn ra, ngay lúc này đây Nhạc mỗ so tài nghệ với Tả minh chủ, e rằng anh hùng trong thiên hạ lại cho rằng Nhạc mỗ muốn đoạt ngôi vị minh chủ của các hạ.

– Nhạc huynh, chỉ cần có thể thắng được kiếm trong tay ta, ngôi vị Minh chủ này sẽ là của huynh, không cần Nhạc huynh phải câu nệ.

– Cái này là do Tả minh chủ nói, không phải là Nhạc mỗ tham lam. Mong mọi người ở đây thấu hiểu.

Sau đó, cả Phong Thần Đài như nín thở chờ đợi, cả Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền đều đã rút kiếm, không khi quanh họ như cô đặc lại, lệ khí của cả hai người đột nhiên tăng cao, rồi bất ngờ, họ lao vun vút vào nhau đấu kiếm, kiếm khi loang loáng cả một góc trời, hình thái và võ công của cả hai người đều giống hệt nhau, đó là tất nhiên bởi vì cả hai đều đang sử dụng Tịch tà kiếm pháp, nhưng đáng tiếc chỉ có một người là sử dụng Tịch tà kiếm pháp đích thực. Doanh Doanh quan sát rất kỹ nhất cử nhất động của họ, nhưng nàng không phát hiện ra đó là kiếm pháp gì, bởi vì Doanh Doanh chưa bao giờ nhìn thấy, Lệnh Hồ Xung cũng vậy, chàng mơ màng không hiểu hai người bọn họ đang sử dụng kiếm pháp gì, mà cả hai lại sử dụng một lại kiếm pháp, không phải của Hoa Sơn và cũng không phải của Tung Sơn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.