Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 115

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

115 Chương 115

Nhạc phu nhân nghe hắn trút cơn hận, khóe mắt rưng rưng đầy uất ức:

– Và để điều đó không sảy ra, huynh sẵn sàng dâng muội cho hắn một đêm sao???

– Sư muội…một lần còn hơn để nó kéo dài mãi mãi. Hy vọng muội hiểu cho ta. Sau này ta hứa sẽ bù đắp cho muội.

– NGỤY BIỆN…huynh chỉ đang ngụy biện cho dã tâm muốn làm minh chủ của mình mà thôi. Huynh sẵn sàng vung đao tự cung để luyện kiếm phổ nhà Lâm gia, thì còn chuyện gì mà huynh không dám làm chứ?? – Nhạc phu nhân cay nghiệt trì chiết chồng.

– Đúng…ta muốn làm Minh chủ, ta muốn Tả Lãnh Thiền phải quỳ phục dưới chân ta, ta muốn phát dương quang đại phải Hoa Sơn. Sư muội…cầu xin muội…giúp ta một lần này thôi. Hơn nữa muội thấy đấy…ta bây giờ đã là một tên ái nam ái nữ, ta không còn có thể làm tròn bổn phận của một người chồng với muội nữa. Nên sau này, dù muội có làm gì…ta…ta cũng sẽ làm ngơ như không biết…chỉ mong muội giúp ta lần này thôi…được không?

– Huynh…huynh nói vậy là có ý gì?? – Nàng hơi chột dạ, không lẽ mấy chuyện vụng trộm của nàng Nhạc Bất Quần đã biết rồi sao?

– Haiza…sư muội…ta không phải là một kẻ ngốc…muội là một người có nhu cầu rất cao…ta biết điều đó chứ…những chuyện muội làm sau lưng ta, không phải là ta không biết…nhưng do ta kém cỏi, không đáp ứng được muội…nên ta giả vờ hoặc cố tình tạo cơ hội cho muội và đám nam nhân đó…trước đây cũng vậy…sau này cũng thế…ta chỉ mong muội hãy giúp ta lần cuối này thôi.

Nhạc phu nhân sững sờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nàng không tin nổi vào tai mình nữa. Ánh mắt Nhạc Bất Quần lúc này như muốn bắt buộc nàng làm điều đó, nàng hoàn toàn sụp đổ, thất vọng tràn trề. Có lẽ từ lâu hắn đã không coi nàng là vợ, hôm nay hắn cố tình nói ra mấy chuyện này chỉ để cho nàng không thể từ chối được mà thôi. Nàng nhìn chồng bằng ánh mắt căm phẫn:


– ĐƯỢC…nếu huynh muốn…muội sẽ làm như vậy…có điều…tình nghĩa phu thê của chúng ta sau hôm nay coi như chấm dứt.

Nàng gạt nước mắt, quay người chạy như bay rồi mất hút trong đêm tối. Chỉ còn Nhạc Bất Quần vẫn đứng sững sờ trước sân “Sư muội…mong sao muội đừng hận ta…”.

Nhạc phu nhân nhẹ nhàng dùng khinh công lướt qua một ngọn núi. Nàng chợt khựng người lại khi nghe được những tiếng rên rỉ đang phát ra ở một hang động gần đó. Nàng dừng lại, bước nhẹ nhàng đến bên cửa hang, hồi hộp thâm nghĩ “hay là Xung Nhi đang làm chuyện đó với nữ nhân nào trong này”. Nàng đến gần hang, ghé mắt nhìn vào rồi sững người lại, hạ thể nóng bừng trước cảnh quan trước mặt. Bên trong hang động, Lam Phượng Hoàng đang rên rỉ đầy thông khoái:

– Ôi…ứ…ư..mạnh nữa lên…ta sướng….sướng quá….khá lắm…biết vậy…ta cho ngươi…ư…ứ…từ…lâu…rồi…á..á..a…a…a…

– Tiện nhân…hôm nay trên đại điện Tung Sơn…ngươi khua môi múa mép cho lắm vào…chết này….chết này…

– Á…á….chết ta…địt nát lồn ta đi…ta sướng….ư…ư…ư…

Ả đang trần truồng, bò trên một tảng đá, mông chổng ra phía sau, một khúc thịt nóng hổi quen thuộc đang thúc như vũ bão vào cái lồn đẫm khí của ả. Cái lồn như muốn co bóp hút sạch tinh khi của con cặc kia. Eo ả bị hai cánh tay rắn chắc giữ chặt, Hắn không ngừng đẩy đưa, thúc mạnh con cặc vào lồn nàng.

– Hự hự…ôi…a….sướng quá…tiện nhân..lồn ả thật sự quá co bóp,,,cặc ta sướng quá…


– Ư..ư…sướng thì địt mạnh lên…ta cho người đó…mạnh nữa lên…từ giờ người thèm lúc nào…ứ..ứ…cứ tới tìm ta…mà địt…cái lồn này…ư..ư..là của ngươi….rồi…a…a…a…

Điền Bá Quang rút con cặc ra, lật ngửa nàng ta ra rồi chĩa con cặc ướt sũng vào mặt ả:

– Nào…bú cho ta…

“Ư…ưm” Lam Phượng Hoàng khẽ rên nhẹ một tiếng rồi ưỡn ẹo ngồi dậy, tay ả tóm lấy con cặc của Điền Bá Quang le lưỡi liếm từ gốc lên ngọn, ả liếm quanh thân cặc rồi mút mạnh lấy cái đầu khấc của hắn. Miệng ả mút chùn chùn như muốn liếm hét nước nhờn của chính ả đang dính trên thân cặc hắn. Miệng không ngừng phát ra những tiếng rên ư ử trong cuống họng, sau khi mút sạnh con cặc cho Điền Bá Quang. Ả lại trèo lên dang hai chân ra, hai tay xe xe hạt le, miệng lả lơi:

– Ư…nào…thiên hạ đệ nhất dâm tặc…mau tới đây và chiếm lấy ta đi…ư…ư…

– Hahaha…ả đúng là thiên hạ đệ nhất dâm nữ mà…nhưng mà ta thích…hahaha…ta tới ngay đây….

Điền Bá Quang trèo đè lên người ả, con cặc kê đúng vào cửa lồn ả rồi đóng mạnh một cú “phụp…” con cặc hắn ngập lút cán, nằm trật ngất bên trong cái lồn nhỏ bé của ả. Cú đóng mạnh và tê tái đến nỗi làm cho Lam Phướng Hoàng phải rú lên mốt tiếng “Á…a…a….” đầy khoái lạc. Đến cả Nhạc phu nhân đang xem bên ngoài cũng phải giật thót mình, một tay vội vàng che miệng, tay kia vội vã bịt kín âm hộ của mình để ngăn cho dòng nước ấm không bị trào ra. Do đây là một cái hang thông thiên lên trời, bây giờ đã là nửa đêm, ánh trăng soi sang vằng vặc vào hang nên Nhạc phu nhân có thể nhìn thấy rõ rang cặp mông săn chắc của Điền Bá Quang đang không ngừng nhấp nhô trên cơ thể trần trụi kia. Nàng có thể nghe rõ cả từng hơi thở phấn khích của hai người. Điền Bá Quang vừa địt phành phạch vào lồn ả, vừa lên tiếng:


– Hự..hự…thế nào…sướng không?

– Ứ..ứ…sướng…sướng…quá…địt chết ta đi.

Nhạc phu nhân như mụ người trước hoàn cảnh trước mắt, người nàng run run, hạ thể nóng bừng, một dòng suối ấm nóng trào qua, chảy xuống đùi nàng. Hai chân nàng qíu lại, ánh mắt đờ đẫn, một tay nàng thò vào trong tự động bóp vú của mình lúc nào không hay. Nếu có thể, nàng đã muốn xông vào đá phăng ả Lam Phượng Hoàng kia ra mà thế vào cái chỗ sung sướng đó rồi. Cố gắng giữ bình tĩnh, nàng bước từng bước thật nhẹ ra khỏi cửa. Đi lên gần tới đỉnh rồi mà Nhạc phu nhân vẫn nghe văng vẳng tiếng rên của Lam Phượng Hoàng bên tai.

Nhạc phu nhân đứng lặng người trước căn phòng của Tả Lãnh Thiền, căn phòng vẫn còn lấp lóe ánh đèn cầy, điều đó chứng tỏ hắn vẫn còn thức. Nàng hoang mang, không biết phải bắt đầu từ đâu, những lần trước hoàn toàn là hắn chủ động đến tìm nàng, còn lần này nàng lại là người chủ động. Nàng không biết phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào. Miên man một lúc, Nhạc phu nhân quyết định quay đầu trở về:

– Nhạc phu nhân, nàng tới tìm ta sao?

Tiếng nói của Tả Lanh Thiền làm nàng khựng người lại. Nàng từ từ quay đầu lại và nhìn hắn, 4 mắt nhìn nhau một hồi khá lâu. Nhìn ánh mắt khát dục của hắn, Nhạc phu nhân quay đầu né đi:

– Tả minh chủ…ông vẫn chưa ngủ sao???

– Chẳng phải nàng cũng chưa ngủ sao? Còn đến tận đây tìm ta nữa? Nhạc Bất Quần đâu? Ông ta không đi cùng nàng sao?

– Ông ta…ông ta ngủ rồi…có lẽ vì ông ta muốn…dưỡng sức…cho trận tranh bá ngày mai..

– Vậy sao??? Vậy có lẽ nàng tới tìm ta chắc cũng là vì…trận chiến ngày mai…phải không?

– Minh chủ…ông???

Nàng đang định nói tiếp thì hắn đưa tay lên ngăn lại:


– Nhạc phu nhân…muốn nói gì thì vào trong phòng rồi nói

Sau đó, hắn đi lên mở cửa và chờ đợi. Nàng phân vân, nếu bây giờ nàng quay về thì vẫn còn kịp, còn nếu nàng bước vào đo, thì xác định là đêm nay sẽ không thoát khỏi tay hắn. Nhưng nếu nàng quay về, thì chẳng phải sẽ khiến Nhạc Bất Quần thất vọng sao. Hơn nữa lúc này đây, chẳng phải chính nàng cũng đang rất khao khát sao? Chính nàng cũng đang muốn tìm một con cặc để khỏa lấp nỗi buồn sao? Nếu bước vào, hắn nhất định sẽ quần nàng cả đêm, như vậy thì ngày mai nội lực và thể lực hắn sẽ giảm đang kể, sẽ có lợi cho Nhạc Bất Quần, còn nàng cũng sẽ được thỏa mãn với con cặc của hắn. Con cặc mà nàng đã thừa biết sự lợi hại của nó rồi, vậy chẳng phải một mũi tên sẽ trúng hai đích hay sao. Nhạc phu nhân cắn môi bước vào. Tả Lãnh Thiền lạnh lùng kéo cánh cửa lại, kèm theo một nụ cười nham hiểm.

Sau khi cánh của phòng đóng lại, Tả Lãnh Thiền lên tiếng:

– Nào…giờ nàng mau nói đi, nàng tới tìm ta làm gì?

Nhạc phu nhân quay đầu lại, nhìn hắn:

– Tả Lãnh Thiền, ta biết võ công ông lợi hại nhất trong NNKP. Ngôi vị Chưởng môn nhân NNP(Ngũ Nhạc Phái) ngày mai khó mà thoát khỏi tay ông. Nhưng Nhạc Bất Quần cố chấp, nhất định sẽ đòi tỉ thí với ông để tranh ngôi Minh chủ.

– Đúng…nhưng như vậy thì sao, đó cũng là chuyện bìn thường mà??

– Tả Lãnh Thiền, ông không phải đóng kịch nữa…ta biết ông rất hận Nhạc Bất Quần..ngày mai là cơ hội vô cùng tuyệt vời để ông danh chính ngôn thuận giết chết ông ta mà không sợ mọi người trong ngũ phái dị nghị.

Tả Lãnh Thiền nhìn nàng, cười lớn:

– Hahaha…đúng vậy…nếu năm xưa nàng chịu lấy ta…thì ta cũng sẽ không hận hắn như vậy. Nàng nói đúng…ngày mai nhất định nếu hắn dám lên võ đài, ta nhất định sẽ không tha cho hắn. Hắn sống như vậy là đủ rồi.

– Tả minh chủ…ta đến đây cũng là vì chuyện này. Cầu xin ông hay tha cho Nhạc Bất Quần một mạng?

Tả Lãnh Thiền tắt ngúm nụ cười:

– Hắn bảo nàng tới đây cầu xin ta sao?

– Không…không phải…ta cho hắn uống thuốc mê trong rượu để hắn ngủ. Là ta tự nguyện đến…mong ông niệm tình…chúng ta…mà tha cho hắn một mạng.

– Xem ra…Nàng…vẫn còn rất yêu hắn?

Nhạc phu nhân nghe hắn hỏi vậy thì cười chua chát, có lẽ với hắn lúc này, nàng chỉ còn một chút tình nghĩa:

– Yêu ư…ta cũng không biết có phải là tình yêu không nữa…nhưng dù sao…ta cũng không muốn hắn chết…chỉ mong yêu cầu này được ông đáp ứng.

Tả Lãnh Thiền tiến tơi, hắn đưa tay lau hai hàng nước mắt trên má nàng:

– Được thôi, nếu nàng đã tới đây để mở lời…ta không đồng ý thì đúng là không xứng đáng là Minh chủ…sét cho cùng, một Nhạc Bất Quần bất tài vô dụng thì có thể gây nguy hiểm gì cho ta được chứ?

– Tả minh chủ…cám ơn ông…

– Gượng đã…để ta đồng ý…nàng cũng phải chấp nhận một điều kiện…gọi là trao đổi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.