Trở về truyện

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp) - Chương 112

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

112 Chương 112

Lệnh Hồ Xung thay đổi tư thế, chàng cúi xuống nút chặt lấy lưỡi nàng rồi xoay người nằm ngửa ra, cả hai cứ quấn chặt lấy lưỡi của nhau cho đến khi chàng nằm dưới, nàng nằm trên mới chịu nhả lưỡi ra. Doanh Doanh chống hay tay xuống ngực chàng, nàng chủ động nhịp nhàng lên xuống để điều chỉnh nhịp độ sướng, cặp mông nàng không ngừng sàng sê trên dương vật của chàng. Lệnh Hồ Xung vươn hai tay lên bóp nghiên lấy cặp vú đang nhấp nhô của nàng mà thưởng thức, ở tư thế này chàng nhìn được trọn vẹn thân hình trần truồng của Doanh Doanh, cặp vú đầy đặn trắng tròn nảy nảy trước mặt và méo mó theo bàn tay của chàng, hai bàn tay kiều diễm của nàng áp trên ngực chàng, nhìn xuống dưới thì cái eo thon nhỏ làm nổi rõ cặp mông đầy căng, tuyệt hơn nữa là chàng tận mắt nhìn rõ cu mình và lồn nàng cọ xát nhau. Chàng thì đê mê, nàng cũng sướng không kém. Doanh Doanh thích thú nhún nhẩy, tóc tai rũ rượi nhưng gương mặt xinh đẹp toát ra một vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, trông nàng lúc này rất xinh nhưng vẻ xinh đẹp này khác xa với vẻ đoan trang và đài các của một Thánh Cô Ma giáo.

Doanh Doanh nhún nhẩy trên người chàng cả canh giờ đồng hồ mà không hể thấy mệt mỏi, cả hai xoắn lấy nhau, lăn qua lăn lại để thay đổi tư thế, khi thì nàng nằm trên, khi thì chàng nằm trên… cứ thế, liên tục, liên tục… họ làm tình không biết mệt mỏi, không cần biết ngày mai sẽ là những cuộc đấu vô cùng khốc liệt để cạnh tranh ngôi vị Chưởng môn, cả hai luôn thèm khát và tận hưởng… nàng thì mồ hôi nhễ nhại, tóc tai rũ rượi, còn chàng thì đê mê, ngây ngất vì quá sướng. Sau hơn 2 canh giờ ái ân, Doanh Doanh rã rời, kiệt sức, nàng gục xuống trên người Lệnh Hồ Xung, áp má trên ngực chàng, lồn nàng tê rát nhưng vẫn không rời cặc của chàng, Doanh Doanh nằm lim dim, mê đắm, dục vọng của nàng đã hoàn toàn thỏa mãn. Tuy nhiên, Lệnh Hồ Xung thì vẫn chưa lên đỉnh, chàng quyết định làm cú chót, lật ngửa Doanh Doanh xuống giường đút cu vào miệng nàng mà nhịp nhàng ra vào, Doanh Doanh cũng đã kịp làm quen với trò này, nàng há miệng nút cu chàng thật mạnh, nhìn hai gò má nàng hóp vào khi nút cu mình, Lệnh Hồ Xung hứng chí xuất thêm một đợt tinh khí vào miệng Doanh Doanh, nàng sung sướng đón nhận và nuốt sạch, không để sót một giọt nào tràn ra ngoài. Lệnh Hồ Xung chủ động nằm ngửa ra, Doanh Doanh dù đã mệt, nhưng bỗng này ra một ý, nàng ngồi trên ngực chàng, kẹp mặt chàng giữa 2 bắp đùi nàng để lồn nàng dâng ngay miệng chàng. Lệnh Hồ Xung thấy nàng chủ động như vậy thì kích thích quá, ngay lập tức nút chùn chụt chùn chụt lồn nàng làm Doanh Doanh sướng rên cả người, nàng xuất khí đầy mặt chàng, chàng sung sướng uống hết nước nhờn rỉ ra từ cái lồn của vị Thánh cô xinh đẹp này… Bú nút xong xuôi cả hai nằm vật ra giường thở hổn hển và nghỉ mệt…

Linh San ngồi một mình trong phòng. Do là vợ chồng mới cưới, nên nàng và Lâm Bình Chi được Lục Bá khéo léo sắp xếp cho một phòng riêng tách biệt với mọi người xung quanh để cho hai người có thể thoái mái tận hưởng lạc thú nếu muốn. Nàng tất nhiên là không từ chối, Lâm Bình Chi thì lại không có phản ứng gì, thế nên sau khi về phòng, nàng hồi hộp chờ đợi. Thế nhưng đã quá khuya mà Lâm Bình Chi vẫn không thèm bước vào. Nàng mở cửa bước ra, hắn vẫn đang một mình đứng giữa sân, ngẩng đầu lên trời nhìn sao nàng nhẹ nhàng bước đến nắm lấy tay hắn:

– Bình Chi, muộn rồi..huynh..mau vào nghỉ ngơi đi.

Nào ngờ hắn gạt tay nàng ra:

– Muội nghỉ trước đi. Ta muốn yên tĩnh một lát.

Nói đoạn, hắn dảo bước chân đi:

– Rốt cuộc muội phải làm sao thì huynh mới vừa lòng.


Nàng uất ức, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má. Giọng nói chua chát, cay đắng của nàng vang lên khiến hắn dừng bước quay đầu lại. Nhìn hai hàng nước mắt cảu nàng, lòng hắn đau nhói. Hắn yêu nàng, hắn hận Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong, hắn hận cả Nhạc Bất Quần, nhưng hắn hận bản thân mình nhất. Bây giờ hắn đâu còn là đàn ông, hắn không thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Nếu bây giờ hắn mềm lòng, nàng sẽ biết hắn đã tự cung để luyện kiếm, và nếu việc này để Nhạc Bất Quần biết được, hắn sẽ khó mà sống sót khi thù còn chưa trả. Cố nén nỗi đau vào lòng hắn buông một câu lạnh lùng:

– Cô thấy cô có xứng làm vợ ta không?

Câu hỏi của hắn như nhát dao cứa vào lòng Linh San vậy, nàng cố gạt nước mắt:

– Muội biết…muội vốn không xứng làm vợ huynh…muội biết huynh hận muội vì khi đến với huynh muội không con là Linh San trong trắng. Nhưng nếu huynh chấp nhận bỏ qua. Cả đời này muội hứa muội sẽ bù đắp cho huynh. Được không?

Lâm Bình Chi nhói lòng “Linh San…ta không hận muội…ta yêu muội…ta không muốn làm muội tổn thương, nhưng giờ ta không còn cách nào khác…mong muội hiểu cho ta”. Hắn lạnh lùng quay đầu bước đi:

– Ta muốn tĩnh tâm suy nghĩ nột đêm nay đã. Muội đừng làm phiền ta.

Bóng Lâm Bình Chi mất hút trong đêm tối rồi. Linh San mới đổ gục xuống khóc nức nở. Nàng không tin răng chỉ sau một đêm, Bình Chi của nàng đã biến thành một con người hoàn toàn khác, không màng sắc dục, không hề động chạm vào người nàng. Đã vậy còn lên tiếng thóa mạ, lăng nhục nàng.

– Nhạc tiểu thư. Muộn như vậy rồi sao còn không mau đi nghỉ. Sao lại ngồi giữa sân khóc lóc thế này? Tiểu thư có tâm sự à?


Linh San giật mình lau vội hàng nước mắt, nàng ngẩng đầu lên gặp ánh mắt gian xảo của Lục Bá thì vội vàng đứng dậy:

– Lục sư thúc…không có chuyện gì? Sao sư thúc lại tới đây.

– Ta…hehehe…tới đây để tìm tiểu thư đó.

Nghe giọng cười dâm dê đê tiện của hắn, nàng thấy lạnh sương sống. Nàng có nghe qua việc Định Giật sư thái bị hãm hiếp bởi đệ tử Tung Sơn tại Long Tuyền chú kiếm cốc, mà Lục Bá là người cầm đầu nhóm đó. Không lẽ đó lại là sự thật. Nàng giật mình lùi lại:

– Sư thúc…sư thúc tìm tiểu nữ có việc gì?…

– Hehehe…ban nãy nàng và Lâm Bình Chi nói chuyện. Lục Bá ta đã nghe thấy rồi. Nếu hắn đã không cần nàng thì ta tới đây để giúp nàng thỏa mãn…he he he…

– Khốn kiếp, bỉ ổi vô liêm sỉ.


Linh San lùi lại thủ thế để tấn công Lục Bá. Thế nhưng nàng vừa lùi lại đã bị ngay hai ngón tay khác phía sau lưng điểm trúng huyệt đạo. Các dây thần kinh trong cơ thể bị không chế, cả người nàng mềm nhũn, Linh San nghiên người quay lại rồi đổ gục xuống sàn đất, nằm ngửa ra. Khuôn mặt dâm đãng cùng nụ cười dâm dê đê tiện của gã đệ tử phái Tung Sơn hiện ra trước mắt nàng. Hắn chính là một trong hai tên đã theo dõi nàng và Lâm Bình Chi suốt thời gian vừa qua khi hai người tìm tung tích của Tịch Tà kiếm phổ. Tên hắn là Tả Lãnh Thiên, hắn vốn không phải họ Tả, nhưng vì nịnh hót Tả Lãnh Thiền mà hắn và tên sư đệ bị giết kia đã sẵn sàng vứt đi tổ tông, gốc gác mà đổi tên thành Tả Lãnh Thiên và Tả Lãnh Địa. Đáng tiếc vì tháo thân đêm đó mà hắn đã phải xuống tay giết chết sư đệ của mình. Từ đó đến nay, trong lòng hắn vô cùng căm phẫn và hận Lệnh Hồ Xung. Nhưng hắn không có đủ khả năng để giết chàng, vì vậy hắn đã chuyển hướng sang Linh San, bởi vì nàng cũng chính là nguyên nhân góp phần vào cái chết của sư đệ hắn.

Chính vì vậy, hắn đã bàn với Lục Bá lên kế hoạch sắp xếp phòng ở một nơi vắng, cách xa với mọi người, mục đích là muốn làm nhục nàng để rửa hận. Ban đầu kế hoạch của chúng là khống chế Lâm Bình Chi, sau đó hãm hiếp nàng ngay trước mặt hắn để trả thù cho Tả Lãnh Địa vì chúng nghĩ rằng với võ công mèo cào của Lâm Bình Chi, hắn chỉ có bất lực nhìn Linh San bị hãm hiếp mà không thể làm gì. Thế nhưng do Lâm Bình Chi không hề mặn mà với nàng mà bỏ đi ngay trong đêm, nên kế hoạch có chút thay đổi, bọn chúng sẽ hãm hiếp nàng luôn, không mất công khống chế Lâm Bình Chi, như vậy đỡ tốn sức. Đúng là phúc tổ 70 đời cho hai tên chó má, bởi nếu sự việc diễn ra theo kế hoạch, thì có lẽ bọn chúng đã chết mà không kịp rút kiếm ra rồi, nếu như Lâm Bình Chi còn ở lại đây. Tả Lãnh Thiên ngồi xuông, dương cặp mắt đắc thắng lên nhìn nàng:

– Hehe…đừng sợ..lát nữa thôi…ta và Lục sư thúc sẽ giúp nàng khỏa lấp nỗi trống vắng.

– Nói nhiều như vậy làm gì. Mau bế nàng vào trong giường đi. – Lục Bá sốt ruột.

– Được thôi thưa sư thúc.

Nói đoạn, hắn vác tấm thêm mềm như liễu của nàng đi vào trong, cánh của khép lại cái cạch trong sự sợ hãi tột cùng của Linh San.

Vác nàng vào trong, hắn ném nàng như ném bao cát, cơ thể Linh San rơi phịch trên giường rồi nằm bật ngửa ra. Linh San không cách nào cử động được, mọi huyệt đạo của nàng đang tạm thời bị phong tỏa. Nhìn bầu ngực của nàng phập phòng qua lớp áo mỏng khiến cả hai thằng đều cảm thấy phấn khích. Nhanh như chớp thằng khốn đó liền nhao lên giường, Tả Lãnh Thiên tóm lấy hai vạt áo nàng xé “Roẹt…” một tiếng, bầu ngực nàng ngay lập tức bung ra, bật lên kiêu hãnh, hai bầu vú trắng muốt làm sáng rực cả căn phòng lên. Tả Lãnh Thiên như muốn ngộp thở. Hai bầu vú của nàng quá đỗi kích dục. Không chịu nổi, hắn phải rên lên:

– Trời ơi….đẹp quá…thảo nào mà sư đệ của ta luôn thèm khát và ao ước nàng đến vậy… chỉ tiếc là hắn không còn nữa…nay ta sẽ làm tròn tâm nguyện này thay hắn…he hehe.

Cùng lúc đó, Lục Bá từ từ tiến vào giường, hắn cũng phải nín thở xuýt xoa:

– Cực phẩm…đúng là cực phẩm…ta nghe nói mẹ con nàng vô cùng dâm đãng khi bị toán cướp đêm nào hãm hiếp, chỉ tiếc là đêm đó ta tới muộn, không kịp thị dâm. Hôm nay ta sẽ tự mình kiểm nghiệm…he he he.

Nói đoạn, hắn cũng nhảy thoắt lên giường kèm theo tiếng cười dâm dê đê tiện. Cả hai thằng khoái trá, bốn bàn tay thô bạo cùng một lúc xé toang quần áo của nàng ra thành từng mảnh nhỏ. Sau đó là những ngón tay liên tục dày vò nắn bóp khắp thân thể nõn nà của Linh San. Nàng cố hết sức giãy giụa nhưng không thể nào nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay. Nàng bất lực nhìn chiếc quần lót mỏng manh bị lột ra khỏi cơ thể một cách phũ phàng. Loáng một cái, Linh San đã hoàn toàn trần truồng, một thằng thèm khát bú vú một thằng úp mặt vào hàng hít hà, xuýt xoa liếm đùi non rồi tới lồn của nàng. Cả hai thằng vẫn vũ cơ thể nàng như những con sói đang thưởng thức thịt nai tơ. Nàng vừa khóc vừa thều thào:

– Đừng…đừng mà…ư…ư..ư..tha cho tôi…hu hu…


– Hề hề…đừng sợ…lát nữa thôi…nàng sẽ được bọn ta đưa tới chốn bồng lai ngay thôi mà…chờ chút nhe…hehehe … – Lục Bá rời vú nàng, nham nhở.

Nàng bất lực van xin, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nàng cũng là một nữ hiệp võ công tuy không cao nhưng cũng không phải là loại dễ bị bắt nạt. Vậy mà sao cuộc đời của nàng luôn luôn gắn liền với những trận hãm hiếp của lũ nam nhân đê tiện.

Lục Bá lúc này cũng đã cởi hết quần áo trên người, dương vật hắn vừa to vừa dài đã cứng ngắc như khúc củi cứ lúc lắc theo những hành động của hắn. Linh San kinh hãi nhìn lên, nàng biết, giờ này có van xin cũng vô ích nên dành nhắm mắt đón nhận những gĩ sẽ tới và sắp tới. Tên Tả Lãnh Thiên sau khi banh háng liếm ướt sũng cái lồn của nàng thì ngẩng lên nham nhở:

– Sư thúc…mời thúc vào hang trước…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.