Trở về truyện

Ta xuyên không thành phản phái, nhưng hậu cung của ta lại thành nữ chính - Chương 5 Ta Xuyên Không Thành Phản Phái, Nhưng Hậu Cung Của Ta Lại Thành Nữ Chính

Ta xuyên không thành phản phái, nhưng hậu cung của ta lại thành nữ chính

5 Chương 5 Ta xuyên không thành phản phái, nhưng hậu cung của ta lại thành nữ chính

Đúng như Lâm Phong dự liệu, hắn thấy Lý Tử Hạo đứng dậy đi tới chỗ Triệu Tuyết Nghiên.

Chỉ thấy Lý Tử Hạo mỉm cười đề nghị giúp đỡ, nhưng Triệu Tuyết Nghiên vẻ mặt dường như có chút không vui.

Hừ, liếm cẩu hèn mọn.

Lâm Phong khinh bỉ trong lòng.

Nàng thừa biết ngươi có mục đích không đơn thuần.

Nàng rõ ràng không thích ngươi, ngươi vẫn cứ mặt dầy quấn lấy.

Ngươi cho rằng Triệu Tuyết Nghiên sẽ động lòng với ngươi sao?

Ngươi nghĩ rằng ngươi có tiền, đẹp trai, thành tích học tập tốt thì sớm muộn gì cũng sẽ đạt được trái tim của nàng?

Triệu Tuyết Nghiên là ai chứ?

Học cùng nhau ba năm, hắn tuy không tiếp cận nàng nhưng vẫn luôn chú ý tới nàng.

Soái ca phú nhị đại theo đuổi nàng có thể xếp thành hàng dài từ đầu phố tới cuối phố, nhưng nàng vẫn một mực từ chối tất cả.

Rõ ràng nàng không phải kiểu nữ nhân có thể bị chinh phục bởi những thứ như vậy.

Theo Lâm Phong, chỉ có "người được chọn" như hắn mới có thể lay động được hoa khôi.

Tương lai hắn sẽ trở thành một nhân vật đứng trên đỉnh thế giới, sở hữu nhiều bản lĩnh thông thiên.

Những kẻ như Lý Tử Hạo đúng là có chỗ hơn người, bất quá trên thế giới này có rất nhiều.

Còn hắn thì chính là độc nhất vô nhị, là con cưng của khí vận.

Chỉ có nam nhân như hắn mới có thể làm cho hoa khôi động tâm.

Nhưng Lâm Phong không biết là, Triệu Tuyết Nghiên không vui là do Lý Tử Hạo bảo nàng thể hiện ra như thế.

Mục đích là để cho màn diễn được suôn sẻ.

Sau đó, Triệu Tuyết Nghiên "miễn cưỡng" đồng ý với đề nghị giúp đỡ của Lý Tử Hạo.

Ha ha, ta không tin ngươi có thể giải được bài toán đó.

Lâm Phong cười thầm khi thấy Lý Tử Hạo bắt đầu ngồi xuống hí hoáy lên tờ giấy nháp.

Quả nhiên mười phút sau vẫn thấy Lý Tử Hạo nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, nháp hết bốn mặt giấy rồi lại lấy thêm tờ giấy khác.

"Thế nào rồi Lý đại công tử, vân chưa nghĩ ra sao? còn mười phút nữa là hết giờ nghỉ rồi đó"

Lạc Băng Băng ở bên cạnh châm chọc.

Nàng ghét cái tên Lý Tử Hạo này.

Tuy hắn có nhiều ưu điểm nhưng cũng không phải nam nhân tốt.

Lúc đầu nàng rất ngưỡng mộ năng lực học tập của hắn, nhưng về sau lại biết hắn là một tay chơi.

Hắn uống rượu, đua xe và chơi gái ở hộp đêm.

Hóa ra hắn là một tên phú nhị đại thông minh nhưng hư hỏng.

Một tay chơi đang muốn nhúng chàm cô bạn thân tốt bụng của nàng.

Kẻ như thế chỉ coi phụ nữ như công cụ tình dục, chơi chán rồi vứt bỏ.

Nghĩ đến việc Lý Tử Hạo có ý đồ hại đời cô bạn thân của mình, Lạc Băng Băng vô cùng căm ghét.

Hơn nữa mặc dù bạn thân của nàng rõ ràng đã từ chối rất nhiều lần nhưng hắn vẫn cứ dây dưa không ngừng.

Thật sự là quá đáng ghét!

Nhưng nàng biết Triệu Tuyết Nghiên không dám thẳng thắn vạch mặt vì sợ trở ngại đến việc kinh doanh của gia tộc.

Dù sao gia tộc họ Triệu và tập đoàn Lý Thị cũng đang hợp tác ở nhiều hạng mục.

Ngoài ra nàng còn nghe phong thanh đằng sau Lý Thị là những đại gia tộc ở kinh đô.

Cho nên tạm thời chỉ có thể dùng biện pháp hòa hoãn.

Lý Tử Hạo nghe thế, giả vờ vò đầu bứt tai.

"Chờ...chờ một chút nữa đi, ta sắp nghĩ ra rồi"

"Còn tưởng là học giỏi như bạn học Lý thì sẽ nhanh chóng nghĩ ra chứ"

Lạc Băng Băng lườm nguýt.

Tuy không dám vạch mặt nhưng nàng cũng không ngần ngại chán ghét ra mặt.

"Ừm, giá mà bây giờ có ai đó ngay lập tức giải được bài toán này nhỉ. Không thì ta đành phải đợi đến cuối giờ hỏi Dư lão sư vậy"

Triệu Tuyết Nghiên giả vờ xụ mặt nói.

Phạm Kiến đang ngồi cạnh Lâm Phong cũng chú ý đến tình huống bên kia.

Bởi vì hắn thích Lạc Băng Băng.

Triệu Tuyết Nghiên là quá tầm với của hắn, ngay cả mơ hắn cũng không dám, nhưng Lạc Băng Băng thì khác.

Lạc Băng Băng tuy không thể sánh bằng Lâm An Tam Hoa - ba hoa khôi của trường Lâm An, nhưng cũng là một mỹ nữ.

Hơn nữa gia cảnh nàng cũng bình thường, nên hắn cảm thấy mình có cơ hội.

"Ha ha, Phong ca, tên Lý Tử Hạo muốn ghi điểm với Triệu hoa khôi, nhưng xem ra là tự lấy đá ghè chân mình rồi."

Thấy Lý Tử Hạo ngồi gần cô gái mình thích, Phạm Kiến ghen ghét nói.

Lúc này những học sinh khác trong lớp cũng bắt đầu để ý tới nhóm ba người.

Ai bảo đây là ba người nổi bật nhất trong lớp chứ?

Nhìn tình huống đang diễn ra, bọn họ đã biết được chuyện gì đang xảy ra.

Những nam sinh thấy Lý Tử Hạo thất bại ghi điểm trước hai mỹ nữ thì vô cùng hả hê nhưng cũng chỉ dám xì xào bàn tán, bởi vì Lý Tử Hạo là người mà bọn họ không trêu chọc nổi.

Một số nữ sinh là fan của Lý Tử Hạo thì lên tiếng cổ vũ, khiến hắn "gượng cười" trong khi "đổ mồ hôi".

Lâm Phong mỉm cười đứng lên.

Xem ra Lý Tử Hạo bó tay rồi.

Bây giờ thì trong lớp không ai có khả năng giải được bài toán đó.

Hắn biết đã đến lúc mình ra sân.

Triệu Tuyết Nghiên chẳng phải vừa ước có ai đó giải được bài toán này sao?

Hắn đi ra lúc này cũng là hoàn toàn hợp lý, mà không phải là có ý đồ gì khác.

"Phong ca, anh đi đâu vậy?"

Phạm Kiến thấy Lý Tử Hạo đột nhiên đứng lên bèn hỏi.

"Chú sẽ biết ngay thôi"

Lâm Phong nhếch miệng cười, đi thẳng đến chỗ Triệu Tuyết Nghiên.

Phạm Kiến cùng các học sinh khác thấy hành động của Lâm Phong thì không khỏi lệch đầu khó hiểu.

Chỉ thấy Lâm Phong đi đến trước mặt Triệu Tuyết Nghiên cười nói:

"Lớp trưởng, mình có thể giúp cậu"

"Lâm Phong, ngươi muốn gì?"

Triệu Tuyết Nghiên chưa kịp trả lời thì Lạc Băng Băng đã trừng mắt nhìn Lâm Phong đầy cảnh giác.

Nàng không chỉ ghét Lý Tử Hạo mà còn ghét cả Lâm Phong - tên du côn thường xuyên trốn học, gây tiếng xấu cho lớp.

"Đừng đề phòng mình như vậy chứ. Mình chỉ muốn giúp đỡ lớp trưởng thôi mà"

Đối mặt với ánh mắt gay gắt của Lạc Băng Băng, Lâm Phong không hề khó chịu mà vẫn cười tủm tỉm.

Lạc Băng Băng cũng là mỹ nữ nha.

Hắn dự định tương lai cũng sẽ thu nàng vào hậu cung, sao có thể chấp nhặt với nàng được chứ.

Bầu không khí trong lớp trở nên yên tĩnh đến lạ.

Tất cả các học sinh khác đều đang nhìn chằm chằm một màn này.

"Tên Lâm Phong này đột nhiên nhảy ra nói nhăng cuội cái gì vậy?"

"Người ta đang bàn luận toán học, một tên côn đồ đội sổ như ngươi tự nhiên đi ra nói giúp?"

"Giúp giúp cha mầy. Thằng này không phải là ngủ cả hai tiết trước mới tỉnh dậy não còn chưa kịp load đấy chứ?"

"Ta cũng nghĩ vậy. Xem chừng là nó ngủ mơ thấy lớp trưởng đại nhân nên trông thấy nàng liền tưởng vẫn còn trong mơ đó, haha"

"Mẹ, không biết nó mơ thấy gì, nhưng chắc là rất sướng...à nhầm rất tục tĩu!"

"Con mẹ nó, thằng này dám xâm phạm nữ thần trong mơ, ta cũng muốn...không phải, ta muốn kiện nó, Bao đại nhân! "

"Suỵt, nói nhỏ thôi không tí nó lại đợi ở cổng trường thì bỏ bu"

"......."

Các học sinh bắt đầu nhỏ to bàn tán.

Lâm Phong hiển nhiên cũng nghe rõ, nhưng hắn không những không tức giận mà ngược lại còn rất khoái chí.

Hắn thích cái cảm giác bị coi thường sau đó đột nhiên trở mình đánh mặt những kẻ coi thường hắn.

"Giúp? Ngươi có ý gì?"

Lạc Băng Băng che ở phía trước Triệu Tuyết Nghiên.

Lâm Phong cười thầm.

Mỹ nữ khi tỏ ra hung tợn cũng vẫn là đáng yêu nha. Hắn thản nhiên nói:

"Còn có thể là ý gì? Không phải các cậu đang cần người giúp giải bài toán sao? Để mình giúp các cậu"

Lạc Băng Băng: "......."

Cả lớp: "......."

Những tiếng xì xầm bỗng nhiên biến mất.

Bầu không khí trong lớp một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng chiếc lá rơi ngoài sân cũng có thể nghe thấy.

Tất cả mọi người trợn mắt, há hốc mồm.

Qua một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.

"Phốc!"

Một ai đó phì cười phá tan sự yên tĩnh.

"Phốc! Phốc ! Phốc!"

"Ha ha ha ha....."

Bắt đầu từ một người, sau đó tiếng cười lan tràn ra như hiệu ứng domino.

Mọi người ai nấy cười ngặt nghẽo, ôm bụng mà cười, cười ra nước mắt.

Ngay cả Lạc Băng Băng cũng nhịn không được gục đầu xuống bàn mà cười.

Phạm Kiến cố kìm hãm lại cơn buồn cười, khiến cho miệng của hắn hơi giật giật.

Hắn chạy đến bên cạnh Lâm Phong nhỏ giọng nói:

"Phong ca đừng đùa nữa, mau về chỗ đi, sắp vào tiết rồi"

Mặc dù hắn rất kính trọng Lâm Phong, tin tưởng con người của Lâm Phong nhưng dù sao việc này quá mức khó tin.

Hắn nghĩ rằng Lâm Phong đang đùa giỡn.

"Chú cũng nghĩ anh đùa sao?"

Lâm Phong thần sắc nghiêm túc. Không chờ Phạm Kiến kịp phản hồi, hắn quay sang Triệu Tuyết Nghiên nhìn nàng chân thành nói:

"Lớp trưởng, mình không đùa đâu. Gần đây mình đột nhiên cảm thấy hứng thú với môn toán, hay tự học ở nhà, cũng có giải qua một vài bài toán khá hóc búa. Biết đâu mình giúp được cậu thì sao?"

Lời vừa nói ra, lại là một tràng cười nữa rộ lên.

Lần này thì các học sinh không thể nhịn được nữa lớn giọng trào phúng.

"Thằng này không phải là bị cái gì đập vô não rồi chứ, thế mà đòi giải toán giúp lớp trưởng?"

"Phi, một thằng đội sổ cũng muốn lấy le với nữ thần? Chết cười!"

"Giúp? Nó nghĩ mình giỏi hơn Triệu Tuyết Nghiên và Lý Tử Hạo chắc?"

"Lại còn tự học ở nhà? Nếu nó tự học ở nhà mà có thể giỏi hơn Triệu Tuyết Nghiên và Lý Tử Hạo, ông đây cũng không cần phải đến trường nữa, dứt khoát ở nhà học thẳng lên tiến sĩ được rồi"

"Thằng này suốt ngày trốn học đi đánh nhau, tự học ở nhà cái rắm!"

"....."

"Lớp trưởng, đưa mình xem bài toán nào"

Lâm Phong không quan tâm đến những lời trào phúng, hắn mỉm cười nói với Triệu Tuyết Nghiên.

Nói xong định ngồi xuống bên cạnh.

Hắn nghĩ hôm qua vừa cứu nàng, hẳn nàng đối với hắn cũng ít nhiều có hảo cảm, cho nên đánh bạo thân cận một chút.

"Khoan đã"

Đúng lúc đó một thanh âm ngăn lại hành động của hắn.

Hắn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lý Tử Hạo ngồi cạnh Lạc Băng Băng vẻ mặt âm trầm.

"Có vấn đề gì sao bạn học Lý?"

Lâm Phong nhún vai, nhìn Lý Tử Hạo bằng ánh mắt khiêu khích.

"Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi. Một tên đội sổ như ngươi thì giải cái gì toán, ngươi cố ý tiếp cận Tuyết Nghiên đúng không? Tốt nhất cách nàng xa một chút"

Lý Tử Hạo giả vờ giận giữ chỉ tay vào Lâm Phong nói lớn.

"Ồ, vậy là ngươi không tin ta làm được?"

Lâm Phong không phản bác mà lại bất ngờ hỏi một câu như vậy.

Lý Tử Hạo hừ lạnh nói:

"Đến ta và Tuyết Nghiên còn không làm được, ngươi lấy đâu ra tự tin?"

"Ha ha"

Lâm Phong cười nhạt. Hắn không nhanh không chậm nói:

"Vậy ngươi có dám cá cược với ta không?"

"Cá cược cái gì?"

Lý Tử Hạo "thần sắc nghi hoặc" hỏi.

Lâm Phong thản nhiên đáp:

"Rất đơn giản. Nếu ta không giải được bài toán này, ta sẽ ngay lập tức viết đơn xin thôi học. Nhưng nếu như ta giải được, từ giờ trở đi ngươi không được quấn lấy Tuyết Nghiên nữa, vĩnh viễn cách xa nàng, đồng ý không?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.