Trở về truyện

Ta xuyên không thành phản phái, nhưng hậu cung của ta lại thành nữ chính - Chương 4 Ta Xuyên Không Thành Phản Phái, Nhưng Hậu Cung Của Ta Lại Thành Nữ Chính

Ta xuyên không thành phản phái, nhưng hậu cung của ta lại thành nữ chính

4 Chương 4 Ta xuyên không thành phản phái, nhưng hậu cung của ta lại thành nữ chính

Sáng hôm sau, trong lúc lão bà Triệu Tuyết Nghiên còn ngủ mê mệt thì hắn đã thức dậy tắm rửa một chút rồi bắt một chiếc taxi lén lút trở về nhà.

Nhà hắn là một căn biệt thự cao cấp thuộc khu biệt thự sang trong bậc nhất thành phố Thanh Lâm, khoảng cách đến biệt thự nhà họ Triệu cũng không xa lắm, chỉ mất khoảng 15 phút chạy xe.

Hắn vừa vào đến phòng khách đã thấy lão ba và lão mụ ngồi ở sofa có vẻ như đang đợi hắn.

"Ba ba, mụ mụ, chào buổi sáng"

Lý Tử Hạo nhe răng cười, đi đến phía đối diện ngồi xuống.

"Con đói quá, bữa sáng có chưa ạ?"

Lý Tử Hạo uể oải vươn vai, ngáp một cái rõ to, làm như việc hắn đi cả đêm không về là chuyện rất bình thường.

Sự thực cũng là như thế.

Hắn dựa vào hệ thống đã biết được toàn bộ mọi thông tin vô cùng chi tiết.

Ba mẹ của hắn, một người là chủ tịch, một người là phó chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy, bình thường rất bận rộn, thường xuyên đi công tác hiếm khi ở nhà nên đối với hắn cảm thấy có lỗi, cho nên rất nuông chiều hắn, có thể nói là muốn gì được nấy.

Vì thế đối với việc hắn đi chơi thâu đêm không về cũng không ngăn cấm, miễn hắn vui vẻ là được.

Đơn giản mà nói chính là chiều hư.

Lý Tử Hạo sau khi thấy cái thiết lập này kém chút chửi thành tiếng.

Đều là những người đứng đầu của một tập đoàn, hẳn phải rất có đầu óc, làm sao dạy dỗ con cái lại ngu như vậy.

Cho tiền thoải mái tiêu xài, mặc kệ thích làm gì thì làm cũng không quản, loại cha mẹ này chỉ có thể nói là không có não.

Tiền có thể cho, nhưng biện pháp quản lý cũng không phải không có, tại sao mặc kệ?

Đây không phải là cố ý để tạo ra một nhân vật công tử hư hỏng phản diện sao?

Tần Mỹ Lệ nhìn gã con trai yêu quý đi cả đêm không về ánh mắt đầy ôn nhu hỏi:

"Bảo bối, đêm qua lại đi quán bar nào vậy? Chơi vui không?"

Lão ba Lý Thiên Hùng thì đi đến bên hắn vỗ vai nói:

"Còn tiền xài không? Hết cứ bảo ta, nhà chúng ta cái gì cũng thiếu chỉ có tiền là thừa thãi, ha ha"

"Đúng vậy, ăn chơi là không sợ mưa rơi, tiền nhiều quá không xài kịp thì cũng đau đầu. Chúng ta bận rộn không có thời gian thì để con trai thay chúng ta tiêu tiền đi"

Lão mụ hưởng ứng.

Lý Thiên Hùng vỗ vỗ ngực nói:

"Mẹ nó nói chí phải. Con trai của Lý Thiên Hùng ta đã xài tiền là phải thoải mái tẹt ga, thích chơi gì thì chơi, thích hảo tửu có hảo tửu, muốn mỹ nữ là có mỹ nữ. Đúng rồi Tiểu Hạo, có mỹ nữ nào con đang muốn không, cứ nói cho ta ta đem nàng bắt về cho con"

"Ngoại trừ một số đứa không đụng vào được, như cái con nhỏ nhà họ Triệu đó, còn lại con muốn minh tinh hay idol gì cũng được"

"Ngoài ra, có kẻ nào đắc tội con trai của Triệu Thiên Hùng ta, con cứ nói, ta cho người phế nó"

Lý Tử Hạo: "........"

Sau bữa sáng, lão ba lão mụ thì lên đường ra sân bay đi nước ngoài công tác, còn Lý Tử Hạo cũng lên xe đi tới trường.

Khi đi vào lớp hắn trông thấy Triệu Tuyết Nghiên đang ngồi ở chỗ của mình, đang nói chuyện với mấy học sinh khác.

Nhưng thực ra là nàng chỉ đang "diễn" thôi.

Bởi vì nàng hoàn toàn đối đáp dựa theo những chỉ dẫn mà phu quân của nàng đang truyền âm.

Một lát sau thì cuộc nói chuyện của Triệu Tuyết Nghiên kết thúc.

[Anh làm gì bây giờ mới đến vậy, tối qua làm việc mệt quá à?] (Triệu Tuyết Nghiên)

[Hắc hắc, không biết ai tối qua xin tha nhỉ?] (Lý Tử Hạo)

[Thôi đi, hai người muốn nói chuyện riêng tư thì đừng có mở truyền âm nhóm] (Dư Mộ Cầm)

[Ai u, có người ghen kìa] (Triệu Tuyết Nghiên)

[Hừ, ai thèm ghen] (Dư Mộ Cầm)

[Tiểu Cầm lão bà đừng ghen mà, mấy ngày nữa anh sẽ cho bù đắp cho em, một đêm năm lần, không, bảy lần, hắc hắc] (Lý Tử Hạo)

[Wow, Mộ Cầm tỷ tỷ chịu nổi không đó?] (Triệu Tuyết Nghiên)

[Hai người không biết xấu hổ hả. Đúng rồi, tôi bây giờ là lão sư của hai người, lát nữa tôi cho hai người biết tay, ha ha] (Dư Mộ Cầm)

[Ồ, Mộ Cầm tỷ tiếp thu kiến thức nhanh quá nhỉ, gần bằng em rồi đấy] (Triệu Tuyết Nghiên)

[Xú nha đầu lại lên mặt. Lát nữa xem chị trừng phạt em như thế nào. Chị cho em biết hôm qua chị đã xem hết 10 bộ phim về nghề giáo viên và đã rút ra được 108 phương pháp dạy dỗ học sinh hư rồi đấy]

Ba người tiếp tục nói chuyện thêm một lúc nữa rồi kết thúc truyền âm.

Lúc này, Lâm Phong cũng lững thững bước vào lớp, bộ dạng cà lơ phất phơ, tuy nhiên bản thân hắn thì cảm thấy mình rất phong cách.

Bình thường hắn thường xuyên trốn học, hi hữu có hôm lên lớp thì cũng toàn là đi muộn, ấy vậy mà hôm nay hắn lại đến sớm như vậy thì không khỏi khiến cho các bạn cùng lớp đều cảm thấy kì quái.

Kì thực hôm nay Lâm Phong đến sớm là có hai mục đích.

Thứ nhất chính là giáo hoa Triệu Tuyết Nghiên, mà thứ hai chính là mỹ nữ lão sư Dư Mộ Cầm.

Có được ngón tay vàng khiến hắn rất tự tin.

Con mắt xuyên thấu giúp hắn bây giờ có thể nhanh chóng hiểu rõ mọi vấn đề trong bất cứ môn học nào, như vậy thì hắn chẳng khác gì "lột xác", từ học sinh đội sổ nhảy vọt thành siêu cấp học sinh xuất sắc.

Tuy chỉ hạn chế ở "môn học" mà không phải "chuyên ngành", nhưng như vậy hắn đã rất thỏa mãn.

Bởi vì thời cơ trở mình ở cuộc sống học đường của hắn đã tới.

Hắn tin rằng nếu hắn thể hiện ra năng lực học tập của mình, việc chinh phục giáo hoa và mỹ nữ lão sư cũng không có gì khó.

Lâm Phong không để ý đến ánh mắt soi mói của những người khác ngồi vào chỗ của mình.

Kì thực hắn muốn đi đến chào hỏi với Triệu Tuyết Nghiên, nhưng đột nhiên nghĩ ra một chủ ý thú vị hơn.

Trước mắt cứ phớt lờ nàng ta, coi như hoàn toàn không để ý đến sự việc ngày hôm qua khiến Triệu Tuyết Nghiên nổi lên bận tâm, sau đó lát nữa ở tiết toán của Dư Mộ Cầm lại thể hiện ra năng lực kinh người, như vậy chắc chắn có thể làm cho Triệu Tuyết Nghiên lau mắt mà nhìn.

Hắn biết Triệu Tuyết Nghiên cô nàng này rất ham học, Dư Mộ Cầm thì là một con nghiện toán học chính hiệu.

Chỉ cần hắn lộ ra năng lực toán học, chắc chắn sẽ làm cho hai vị mỹ nhân chú ý, mà Dư Mộ Cầm thì càng là sinh ra hứng thú với hắn, chắc chắn sẽ tiếp cận lôi kéo hắn tham gia các loại lớp học bồi dưỡng.

Khi đó hắn sẽ tỏ ra thân mật với Dư Mộ Cầm một chút, khiến cho Triệu Tuyết Nghiên ăn dấm chua, hắc hắc.

Lúc này một nam sinh hơi mập mạp đi đến.

Hắn tên Phạm Kiến, người bạn duy nhất trong lớp của Lâm Phong.

Trước đây hắn từng được Lâm Phong giúp một lần khi bị cướp giật, từ đó hai người xưng huynh gọi đệ.

Phạm Kiến khoác vai Lâm Phong cười hỏi:

"Phong ca, sao bữa nay đến sớm vậy, có phải là vì hôm nay có tiết của Dư lão sư không?"

"Hắc hắc, coi như vậy đi"

Lâm Phong cười cười, cố ý nói to, khẽ đưa mắt nhìn Triệu Tuyết Nghiên một chút lại thấy nàng ta không hề để ý.

【Đinh! Nữ chính Triệu Tuyết Nghiên phản ứng không giống kịch bản, khiến nam chính Lâm Phong hơi chán nản một chút, +30 điểm thức tỉnh】

Thấy chiêu kích thích không có tác dụng, hắn tiếp tục ra chiêu thứ hai.

Chỉ thấy hắn thở dài nhìn Phạm Kiến nói:

"Ài, nói đùa với chú chút thôi. Thực ra từ hôm nay anh quyết định thay đổi. Năm nay là cuối cấp rồi, nghĩ lại những tháng ngày qua không chuyên chú học hành anh thực rất hối hận. Anh cảm thấy có lỗi với lão ba và lão mụ rất nhiều."

Lâm Phong nói những lời này còn to hơn lúc trước, khiến bao nhiêu học sinh xung quanh dùng ánh mắt sửng sốt khó tin quay đầu nhìn hắn.

Hắn lại liếc mắt đến vị trí của Triệu Tuyết Nghiên, thấy nàng vẫn không ngoảnh đầu lại.

【Đinh! Nữ chính Triệu Tuyết Nghiên phản ứng không giống kịch bản, khiến nam chính Lâm Phong chán nản một chút, +50 điểm thức tỉnh】

Phạm Kiến vỗ vai hắn nói:

"Tốt lắm Phong ca, còn nước còn tát, anh quyết định rất chính xác. Tuy bây giờ không phải là sớm nhưng cũng chưa muộn. Em tin rằng một khi anh chú trọng học tập thì kết quả sẽ khác trước rất nhiều."

"Ha ha, anh cảm ơn"

Lâm Phong nở nụ cười méo xệch.

Hai tiết học đầu tiên rất nhanh trôi qua.

Tiết tiếp theo chính là tiết toán của Dư lão sư.

Giờ ra chơi, thấy Triệu Tuyết Nghiên đang ngồi tại chỗ chăm chú xem một quyển sách, tay thì không ngừng loay hoay viết ra giấy, bạn thân của nàng là Lạc Băng Băng tò mò hỏi:

"Tuyết Nghiên ngươi đang làm cái gì đó?"

"Tuyết Nghiên!"

"Tuyết Nghiên!"

"Ách, ngươi gọi ta sao, xin lỗi ta mải suy nghĩ quá, không có chú ý"

Triệu Tuyết Nghiên giả bộ giật mình cười hì hì nói.

Thiết lập của Triệu Tuyết Nghiên đó chính là một khi mải mê suy nghĩ sự tình gì thì vô cùng tập trung, nhất là trên phương diện học tập, cho nên Lý Tử Hạo mới dạy nàng biểu hiện như vậy.

"Ài, ta là đang hỏi ngươi làm cái gì mà chăm chú như vậy á?"

Lạc Băng Băng thở dài nói.

"Đang giải toán thôi"

Triệu Tuyết Nghiên chỉ vào một chỗ trên trang sách nói.

"Cuốn này tổng hợp các bài toán hiếm và khó lớp 12 do một giáo sư bên Anh quốc biên soạn, là mụ mụ ta quen biết với vị giáo sư đó nên đã mượn về cho ta đó, ta đang giải cái câu số 201 này, khó quá à, nghĩ mãi mà chưa ra"

"Èo, lấy lực học của ngươi mà cũng không nghĩ ra luôn hả?"

Lạc Băng Băng cũng tò mò cầm cuốn sách lên xem.

"Nghĩ không được thì thôi, xem đáp án quách cho xong"

Lạc Băng Băng vừa xem chưa được hai giây đã thấy hoa mắt bèn đem sách vứt xuống bàn.

"Cuốn này không có đáp án á. Chắc lát nữa hỏi Dư lão sư vậy"

Triệu Tuyết Nghiên giả vờ chán nản nói.

Lâm Phong hiển nhiên lúc này đang chú ý đến cuộc trò chuyện của hai cô gái.

Hắn thầm nghĩ "cơ hội đến rồi", nhưng vẫn không đứng lên mà lại đảo mắt nhìn sang một vị trí khác trong lớp.

Ha ha, Lý Tử Hạo theo đuổi nàng lâu như vậy đến nay vẫn chỉ nhận lại sự thờ ơ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nhưng học lực môn toán của Lý Tử Hạo theo ta biết còn kém hơn Triệu Tuyết Nghiên một chút, làm sao có thể giải được một bài toán mà Triệu Tuyết Nghiên nghĩ mãi không ra.

Cho nên tạm thời không vội ra sân, đợi Lý Tử Hạo thất bại, lúc đó mới là thời cơ thích hợp nhất.

Vừa có thể trang bức trước mặt mỹ nhân, khiến nàng yêu thích, lại vừa có thể đánh mặt tình địch.

Nghĩ thôi đã thấy sướng.

Lý Tử Hạo, ngươi là học sinh giỏi thì sao? Nhà giàu thì sao chứ?

Bình thường ngươi luôn vênh vênh đắc ý, lần này ta sẽ cho ngươi bẽ mặt.

Đợi đến khi ngươi thấy nữ nhân ngươi theo đuổi hơn hai năm lại lao vào vòng tay ta, hắc hắc, không biết khi đó ngươi sẽ cảm thấy như thế nào ?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.