Trở về truyện

Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện Số 4 - Tà Thuyết - Tà Giáo - Chủng Virus (18++) - Chương 6: Chương Cuối.

Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện Số 4 - Tà Thuyết - Tà Giáo - Chủng Virus (18++)

6 Chương 6: Chương Cuối.

--- Lời Tác Thật ---

Lưu ý. Trong truyện chứa nội dung sai trái cấm làm theo bên ngoài đời thực. Ai bị điên làm theo tự chịu trách nhiệm =]]

Chương này hơi kinh dị, ai không thích vui lòng bỏ qua không đọc

Link Phần 1:

Hoặc

Link Phần 2:

Hoặc

Link Phần 3:

Hoặc:

Chương 1:

Chương 2:

Chương 3:

Chương cuối:

---[0]---

[Lại vừa nghe vừa đọc nào các đạo hữu:

Mấy trăm năm trước khi con người còn dùng gươm, giáo và khiên để chiến đấu. Thời đại mà những kỵ sĩ danh giá vẫn còn tồn tại tuy đã dần đi vào quên lãng. Ở vùng thành trấn nọ dưới quyền cai quản của một lãnh chúa tốt bụng Stimach, cuộc sống của dân chúng rất yên vui và hạnh phúc. Ngày ngày người dân ăn uống ca hát, không ngớt lời ca tụng lãnh chúa.

Năm nay người nông dân lại được mùa, Lãnh chúa không những không tăng thuế thu mà còn vì người dân tổ chức lễ hội ăn mừng, lặp đàn tế tạ ơn thần tự nhiên. Cô con gái xinh đẹp như tiên của ông dẫn theo chị em trong trấn tập luyện điệu múa cầu an lành và mùa màng. Cô rất xinh, là người đẹp nổi tiếng toàn đế quốc. Năm nay 15 tuổi, năm sau cô sẽ làm lễ trưởng thành. Rất nhiều hoàng tử cũng như con trai các lãnh chúa lân cận đến làm thân tuy nhiên cô không để ý đến ai. Cô vừa xinh vừa ngây thơ trong sáng, ngày ngày vẫn vui vẻ thay cha hỏi thăm người dân trong thành, quan tâm giúp đỡ mọi người. Rất được người dân yêu quý.

Tên của cô cũng rất đẹp, Hala Moon, người cũng đẹp như tên, thiếu nữ xinh tươi như trăng tròn in bóng dưới làn nước đêm, lung linh lấp lánh trong đêm. Moon đẹp người, đẹp nết, rất được lòng bách tính. Cô như viên ngọc sáng mà lãnh chủ yêu quý, nâng như nâng trứng mỏng. Thường khi ra ngoài chơi, theo tò tò bên cô lúc nào cũng có một đội kỵ sĩ mang kiếm theo sau.

Một hôm cô ra ngoại thành ngắm cảnh chơi, cưỡi một con ngựa nhỏ đi đầu. Kỵ sĩ bảo vệ cưỡi ngựa lớn theo sau. Cô cười tươi như đóa hoa nở vào ban sớm, ánh sáng thánh khiết cả bầu trời lộng gió như dồn hết vào người cô. Như thiên thần nhỏ. Hala Moon vui vẻ cưỡi ngựa băng ngang các cánh đồng hoa rồi đến những cánh đồng rau, bàn tay trắng muốt hoa tuyết của cô lướt trên những bông hoa muôn vẹn sắc màu hai bên đường. Các cô gái đang chăm sóc ruộng nương bên đồng thấy cô đi ngang qua cũng quay sang vẫy tay chào cô. Từng tiếng cười tươi vang suốt dọc đường.

Cô gái đáng yêu thỏa thích ngắm nhìn cảnh vật, trời trong gió mát, én kiêu bướm lượn cứ kêu gọi cô lang thang khắp nơi. Các Kỵ Sĩ hộ tống cô từ sáng đến trưa. Tận chiều cô mới bắt đầu quay trở về lâu đài của cha cô. Ngày hôm nay cô cảm thấy mình thật vui, thật có ích, đã giúp đỡ được rất nhiều người. Cô giúp được một cụ già sửa lại vách nhà lá bị hỏng, giúp được một chú bé sửa lại cây cuốc bị hỏng, giúp một bác tiều phu xếp củi vào kho.

Tuy đa phần điều là các kỵ sĩ làm thay cô thế nhưng như vậy cũng khiến cô cảm thấy mình rất vui. Không có cô thì các kỹ sĩ dễ gì động thân giúp mọi người không phải sao? Trong khi đó bọn kỵ sĩ chỉ biết nhăn nhó vì phải hạ mình đi giúp đám dân đen. Nhưng không sao, khi họ quay người lại nhìn nụ cười của cô chủ, mọi cảm xúc không hay như được thanh lọc tất thảy. Nụ cười xinh đẹp vô ngần của cô giống như liều thuốc giải mọi khó chịu trong lòng người khác vậy.

Alex Pong Bird là một đứa con trai của lão bá hộ trong vùng. Từ nhỏ được ăn học đàng hoàng thế nhưng anh ta lại thích làm thợ săn. Từ nhỏ người dân trong vùng đã biết anh là một người thông minh cực kỳ, có trí nhớ vô cùng đặc biệt, lại học một biết mười. Xem như là dị nhân thuộc về loại đầu óc, người ta gọi là thiên tài.

Tính tình của Pong Bird lại không vì thế mà hống hách kiêu căng, anh cũng rất được hàng xóm yêu quý. Mỗi chuyến săn anh thường chia cho các hộ nghèo lân cận. Nhiều người nói đùa rằng anh rất đẹp đôi với Hala Moon. Anh cứ nghe họ nhắc mãi nên cũng rất tò mò về cô.

Có một lần nhìn thấy cô trong thành, sự ngây thơ hồn nhiên, nụ cười thánh thiện của Moon đã câu mất tim anh. Tuy vậy anh lại chỉ muốn ngắm nhìn cô từ xa, trong cô như một đóa hoa xinh đẹp trong gió. Anh không muốn mình đến đó lại làm cho đóa hoa không còn tươi mới như nó vốn có nữa. Nói đúng hơn anh thích cái đẹp, thưởng thức cái đẹp hơn là muốn sở hữu cái đẹp cho riêng mình.

Cả sáng Pong Bird đi săn cũng được hai con hươu khá lớn. Vừa về đến nhà đã thấy khắp nơi toàn máu, nhuộm đỏ sân nhà. Ngoài sân trong sân đứng đầy một đám đại hán bặm trợn, người ngựa khắp nơi.

“Cha, mẹ...” Pong Bird hét lên thảm thiết.

Cả nhà anh chàng đã bị giết gần hết bởi bọn tặc khấu, bởi nhà của Pong Bird không nằm ở trong thành mà lại tự lập bên ngoài thành cùng với một nhóm các nhà bá hộ khác. Thông thường ở đây có lực lượng tráng đinh tự vệ tạm được thế nhưng hôm nay nơi này lại gặp phải một bọn giặc cướp táo bạo. Bọn chúng người đông thế mạnh, là giặc phản tặc từ vùng khác bị truy quét gắt gao mà chạy trốn đến đây. Chúng đi ngang qua thấy nhiều căn nhà giàu có như vậy liền nổi lòng tham muốn cướp bóc bổ sung quân phí, quân lương cho chính mình.

“Hử?” Tên đầu lĩnh dẫn đội đang giơ đao định chém chết cha mẹ Bird liền dừng lại. Vết sẹo hung tợn bắt chéo trên mặt hắn hiện ra dữ tợn trước mặt anh.

“Các người là ai? Tại sao… Tại sao lại giết chóc như vậy?” Anh chàng gào khóc chạy tới nhưng bị một tên đưa thương ra đâm vào bụng chặn lại khiến anh khụy xuống đau đớn ôm lấy vết thương.

“Khà khà, một chàng trai trắng trẻo đấy. Bọn ta là giặc cướp, dĩ nhiên là giết người cướp của rồi...”

“Tại sao… Tại sao” Pong Bird vì đau quá mà chỉ có thể thều thào. Nước mắt lăn dài.

“Không tại sao gì cả, thằng nhóc, thế giới này là tàn khốc như vậy đó. Ta giết cha mẹ mi rồi sẽ đưa mi đi ngay theo, không cần sợ, ha ha ha” Nói rồi, tên đầu lĩnh vung đao lên chém xuống.

“Dừng tay” Tiếng hét thanh thúy như chuông bạc vang lên. Một cây thương to phóng thẳng từ ngoài xa phóng thẳng qua cửa nhà, đâm chính xác vào lưỡi đao của đầu lĩnh khiến nó vuột tay bay đi.

“Kẻ nào?” Đầu lĩnh hai gò má rung rung vì tức giận, nếu cây thương nhắm vào đầu hắn thì hắn đã chết rồi. Cả đám quay đầu lại nhìn ra ngoài. Cách đó cả chục mét, Hala Moon cùng với các kỵ sĩ của mình xuất hiện, cây thương chính là do một trong các kỵ sĩ phóng đến.

“Kỵ sĩ, các ngươi là...” Tên đầu lĩnh giặc cướp ngạc nhiên rồi có chút sợ hãi. Kỵ sĩ xuất hiện, liệu có phải bọn chúng bị quân lính của lãnh chủ bao vây rồi không?

“Các người… Các người thật quá đáng… Kỵ sĩ của ta nói, các người muốn cướp tài sản, tại sao còn muốn giết người hả” Moon có chút sợ hãi núp sau kỵ sĩ trưởng, ló đầu ra trách hỏi.

“Hừ, nhóc con, mi nghĩ cướp là làm gì? Không giết người thì còn kẻ nào xem ra gì nữa. Cướp rồi giết chính là thiên chức của bọn ta...”

“Các ngươi chỉ muốn tài sản thôi chứ gì? Vậy… Vậy các ngươi bắt giữ ta để đòi tiền từ lãnh chúa, tha mạng cho bọn họ, được không?”

“Không thể, tiểu thư, người là lá ngọc cành vàng, không được mạo hiểm như vậy” mấy kỵ sĩ bên cạnh quá sợ hãi la lên.

“Nhóc con mi là ai?” Đầu lĩnh ngạc nhiên hỏi.

“...”

Hala Moon khăng khăng theo ý, cô không muốn thấy người sống trước mắt cô bị giết. Thế là hai bên trao đổi. Cả nhóm kỵ sĩ và cô bị bọn giặt giam giữ để đòi tiền chuộc từ lãnh chủ. Một kỵ sĩ trở về báo tin. Pong Bird bởi vì bị thương và cũng còn nhỏ tuổi nên cũng bị bọn cướp bắt chung với cô.

Hala Moon và Bird lần đầu tiên thân cận, hai người điều còn nhỏ nên rất dễ dàng kết thân. Dưới khuyên răn của các kỵ sĩ, mọi người điều nhịn đói nhịn khát hai ngày vì sợ lũ cướp hạ dược. Sợ sau khi chúng lấy được tiền sẽ giết người.

Sau đó lãnh chủ cũng phải nhún nhường đưa cho bọn cướp rất nhiều vàng bạc châu báu để chuộc con gái ra. Trước sức ép của các quân lính, bọn chúng cũng phải thả người.

Thế nhưng cơn thịnh nộ của lãnh chủ nhanh chóng bộc phát. Vì bảo vệ danh dự, ông không cho quân đội dưới trướng ra tay mà là gửi thư nhờ các lãnh chủ lân cận giúp đỡ. Bọn cướp biết rất có thể sẽ bị lãnh chủ trả thù nên chúng tách ra nhiều nhánh bỏ chạy thế nhưng không ngờ lãnh chủ không ra tay mà các lãnh chủ lân cận lại ra tay. Các nhánh quân của chúng lần lượt bị tóm sạch khi đi vào địa phận các lãnh chủ khác và bị đưa lên đoạn đầu đài. Tên thủ lĩnh giặc cướp đường cùng thủy tận phải trốn vào rừng sâu núi thẩm.

Pong Bird sau hôm đó cũng đi theo Moon. Thán phục trước trí nhớ và trí thông minh của anh chàng. Cô đề nghị cho anh làm một chức nhỏ trong thư viện của thành chủ phủ. Tiếp cận được cô gái xinh đẹp, ăn nói duyên dáng, nụ cười như hoa đào lại là ân nhân của mình. Pong quỳ xuống một chân xin được làm kỵ sĩ danh dự của cô. Thường kỵ sĩ chỉ quỳ gối trước quý tộc, Moon là con gái thành chủ, một quý tộc thế tập nên cô cũng được thừa hưởng danh hiệu không phải sao? Pong Bird cảm thấy mình làm như vậy không có vấn đề gì cả. Anh đã từ sự yêu thích chuyển thành yêu thương một tiểu thư xinh đẹp như vậy đấy.

“Hala Moon tiểu thư, tôi nguyện suốt kiếp làm kỵ sĩ của riêng cô, bảo vệ cho cô bằng cả tính mạng này” Bird nói.

“Ha ha ha” Moon cười vui vẻ “Thôi đi Bird, anh chỉ giỏi bắn cung, anh định làm kỵ sĩ đầu tiên trên thế giới chỉ bắn cung thôi hả. Em thấy trí thông minh của anh thích hợp với việc nghiên cứu giả kim hơn đó”

Dù Moon không đồng ý anh làm kỵ sĩ của cô nhưng trong tâm Bird vẫn muốn mình là người bảo vệ cô ấy. Thế là ngoại trừ thời gian anh tham gia học tập thuật giả kim trong thư viện thì hai người quấn quýt bên nhau chơi đùa rất vui vẻ.

“Dạo này anh đang làm gì đó Bird, nghe nói anh đã nắm vững hết tri thức giả kim rồi hả?” Moon đứng trên một hành lang cao nhìn ra toàn cảnh tòa thành của cha mình, gió lồng lộng thổi tóc cô bay bay. Mùi thơm tóc mây thoang thoảng trong mũi Bird.

Anh chàng hít sâu một hơi khoan khoái. “À ừ, anh đã học thuộc hết rồi. Anh đang tìm kiếm các loại sách cổ, tìm hiểu phương thuốc trường sinh và khả năng hồi sinh người chết”

“Những điều đó có thật không? Nếu vậy em muốn cha em được trường sinh mãi mãi, em cũng muốn mẹ em sống lại nữa”

“Anh nghĩ là thật, anh chắc chắn sẽ là nhà giả kim thuật đầu tiên làm được những chuyện đó”

“Hi hi, vậy em là người đầu tiên sở hữu nhà giả kim có thuật trường sinh”

Vài tháng sau. Hôm nay là ngày lễ trưởng thành của Hala Moon. Cô sẽ chính thức 16 tuổi, có thể lấy chồng, sinh con. Sau buổi lễ, Lãnh chủ cũng tổ chức một buổi lễ ăn uống miễn phí cho người dân trong thành. Hala Moon xuất hiện chào hỏi mọi người trong tiếng tung hô chúc phúc của dân chúng.

Bird đứng ở tòa thư viện cao cao nhìn sang quảng trường tổ chức tiệc, nhìn cô vui vẻ mà cũng cảm thấy vui lây. Hai tay nắm chặt, Moon, anh nhất định sẽ bảo vệ em, em sẽ mãi hạnh phúc vui cười như thế.

“Ể… Bird đang ở thư viện sao” Moon nhìn thấy cậu ta, cô tách khỏi đám đông, tránh né các kỵ sĩ, chạy tới thư viện tìm cậu chàng. Hôm nay cô xem như là trưởng thành rồi, cô muốn được hẹn hò với Bird. Vừa đẹp trai lại vừa thông minh, luôn hết lòng quan tâm cô, cũng đáng để thử “yêu thích” lắm chứ.

“Bird, Bird”

“Hala Moon, sao em lại đến đây, tiệc mừng cho em đang bắt đầu dưới kia mà”

“Uầy, kệ họ, nhờ buổi tiệc mới trốn được các kỵ sĩ đấy, không dễ gì chỉ có được hai chúng ta, mình đi ngắm thác nước bên ngoài thành, cạnh suối Ong Vàng đi, ở đó nghe nói có loài bướm kim ti lấp lánh đẹp lắm”

“Nhưng mà như vậy nguy hiểm lắm, hay là gọi các kỵ sĩ theo cùng đi” Bird nói.

“Uầy, có họ theo kè kè chán chết đi được...” Moon dẩu môi không đồng ý cho lắm. Cô thấy phiền chết đi được.

“Thì để họ đứng ở xa là được rồi...” Vì an toàn của cô chủ, Bird cố khuyên cô.

“Ừ… ”

Cả hai rốt cục cũng ra khỏi thành đi đến thượng nguồn con suối Ong Vàng. Ở đây có một thác nước rất đẹp, nơi nổi tiếng có loài bướm phát sáng lấp lánh khi bay dưới ánh mặt trời. Các Kỵ sĩ bị Moon đuổi ra xa xa thiết lập vòng bảo vệ bên ngoài.

Thác nước ở đây không cao nên hai cô cậu đùa giỡn cả buổi bên dưới dòng suối mà không có vấn đề gì. Bird trổ tài săn cá rồi nướng lên cả hai cùng ăn. Moon thì đuổi theo bắt bướm lại khoe với cậu rồi lại thả ra.

“Bird này… Anh thích em lắm phải không?”

Bird bị hỏi bất ngờ đứng hình tại chỗ nói không nên lời, sau phút giây ấp úng, anh chàng lấy hết can đảm nắm tay cô, nhìn thẳng vào mắt người con gái trước mặt và nói “Phải, anh rất thích em, em lại có ân với anh. Cả đời anh nguyện mình sẽ mãi bên cạnh em, bảo vệ em”

“Ôi… Bird...” Moon thổn thức.

“Anh nghiêm túc trong thật buồn cười...” Cô bật cười ha ha lên khiến Bird đỏ mặt, lóng ngóng tại chỗ.

“Bird… Em cũng rất thích anh, anh phải cố gắng lên để cha em thấy anh là người có tài, xứng đáng được ông ấy trọng dụng thì ông ấy mới chấp nhận chúng ta bên nhau được. Không là mấy hoàng tử hoặc con trai thành chủ lân cận sẽ được ông ấy đồng ý hôn sự đấy. Em cũng đã trưởng thành rồi”

“Hừ, bọn chúng dám… Anh sẽ là nhà giả kim tài ba nhất vương quốc, là người duy nhất xứng với em...”

“...”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy tin tưởng. Chàng trai đến gần cô gái, trao cho cô nụ hôn thề hẹn… Ánh mắt chan chứa yêu thương.

“Chúng mày thật là hạnh phúc, chả bù cho tao… Bao nhiêu năm gầy dựng, bao nhiêu huynh đệ của tao đã phải bỏ xương bỏ máu ra mà cuối cùng lại chẳng còn gì, chẳng còn gì cả. Tất cả là tại hai đứa mày… Grừ… Ông trời thật là bất công.” Một cái bóng vạm vỡ từ trên con thác đạp nước nhảy xuống.

Tên thủ lĩnh đám giặc cướp khi xưa xuất hiện lù lù bất thình lình bên cạnh hai người khiến Bird giật mình kéo Moon lùi lại ra sau lưng mình, giang tay che chắn cho cô.

“Tao theo dõi mày lâu rồi, Tiểu thư Moon, hôm nay đúng là ông trời mở mắt để tao có cơ hội báo thù cho các huynh đệ chết dưới tay lãnh chủ. Không ngờ ông ta là người quan minh chính đại cũng biết dùng chiêu hèn hạ, mượn tay các lãnh chủ khác tiêu diệt băng cướp bọn tao sau khi đã trao đổi tiền chuộc thành công.”

“Ông nói cái gì, tôi không hiểu, không phải cha tôi thả cho các người rời đi như lời hứa lúc trao đổi rồi sao” Moon tức giận, đứng sau lưng Bird thét lên. Cha cô là người hoàn mỹ nhất trong mắt cô, cô không cho phép người khác xúc phạm ông, nói xấu ông như vậy.

“Tao không có thời gian phân bua với mày, nạp mạng đi, giết mày xong, tao sẽ tìm cơ hội giết cả lãnh chủ cha mày. Chết đi” Tên đầu lĩnh vội lao đến giết cô, phía xa các kỵ sĩ nghe thấy động tĩnh đã bắt đầu chạy đến, thời gian dành cho hắn không có nhiều.

“Tránh đường, thằng nhãi, không tao giết luôn cả mày” Hắn ta hét lơn, cây đại đao từ trên cao bổ xuống đầu Bird.

Toàn thân Bird đang run lên vì sợ hãi, trong nháy mắt đó, thảm cảnh đầu mình chia lìa của người thân, người hầu trong nhà cậu khi xưa bị toán cướp chém giết lại hiện lên khiến cậu đứng đờ ra đó. Tuy vốn là thợ săn nhưng đã bao giờ cậu chém giết thú dữ hay đối đầu với kẻ địch hung ác đâu. Thường thường cậu chỉ có theo dấu rồi ẩn nấp bắn lén các loại hươu nai, thỏ, gà rừng mà thôi. Trước sát khí ầm ầm kéo tới của tên đầu lĩnh, Bird cảm thấy như mình thật nhỏ bé, yếu ớt vô cùng.

Cây lao xiên cá bằng cành cây xiêu vẹo trong tay Bird run rẩy đăm ra hi vọng chống chọi lại được tên đầu lĩnh.

“Hừ” tên đầu lĩnh khinh thường không né, đầu gỗ đâm lên da thịt hắn liền gãy vụn không dừng được thế công của hắn. Tên này nhảy người lên, trong ánh mắt kinh hoàng của các kỵ sĩ, đại mã đao chém thẳng xuống đầu tên cản đường là Pong Bird. Cậu chàng nhắm hai mắt lại chờ chết.

Phập…

Máu đào bay múa, dòng máu nóng bám đầy mặt Bird khiến cậu giật mình ngẩng đầu nhìn lên.

Moon thê lương quay lại mỉm cười nhìn cậu. Cô đã chạy từ sau lưng lên đỡ đòn thay cho Bird. Mắt thấy sẽ không kịp thì không hiểu từ đâu có luồng sức mạnh trợ giúp cô nhanh hơn.

“Bird… Tại sao?... ” Moon thều thào khẽ nói. Tại sao cuộc vui lại ngắn ngủi như thế, tại sao chúng ta không thể vui vẻ dài lâu bên nhau.

Pong Bird kinh hoàng nhìn tên đầu lĩnh chém đại mã đao từ vai cô xẻ xéo qua bầu ngực phải rồi dừng lại khi chém rách trái tim ở ngực trái của cô. Hắn rút đao ra, đạp cô ngã vào lòng Bird rồi quay đầu chạy thẳng.

“Moon… Không… Không...” Bird đau lòng nước mắt tuôn rơi, anh ôm chặt cô lại vào lòng.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi… là do anh quá sợ hãi... Đúng rồi” Bird vội lấy ra một lọ thuốc gần đây anh mới điều chế. Vốn dĩ anh ta đang nghiên cứu thuốc trường sinh và thuật hồi sinh. Có một điều kiện quan trọng đó là đối tượng được trợ giúp cơ thể phải nguyên vẹn không hư thối. Bird vừa hay gần đây đã nghiên cứu tạo ra một loại vi khuẩn có khả năng kìm hãm quá trình thối rữa.

Moon đã tắt thở rồi, anh biết không có cách nào cứu được cô cả. Thế là đành dùng thứ vi khuẩn này rải lên người cô, giúp cô giữ gìn thể xác nguyên vẹn đợi đến khi bản thân có thể tạo ra được thuốc hồi sinh người chết. Thứ vi khuẩn này cũng giúp vết thương của cô dính chặt lại như keo dán, chỉ để lại một lằn màu đỏ máu như tơ từ ngực đến vai mà thôi.

Các kỵ sĩ lập tức tản ra đuổi theo tên đầu lĩnh… Chỉ để lại kỵ sĩ trưởng bảo vệ tại chỗ và Bird hối hận vô vàn quỳ gối gục đầu bên canh thi thể tiểu thư Hala Moon. Nước mắt chàng trai thấm đẫm mảnh cỏ, chảy dài hòa vào làn nước suối bên cạnh, tiếng nấc nghẹn chìm nghỉm vào tiếng thác nước. Bầu trời cao vợi, nước mắt tuôn rơi, chuyện xưa kết thúc.

---[1]---

Mấy trăm năm sau từ ngày Pong Bird âm thầm đào mộ cướp xác của tiểu thư Hala Moon. Ngày đêm nghiên cứu thuật trường sinh và hồi sinh. Cuối cùng anh ta cũng trở thành một sinh vật bất tử với tế bào có thể vô hạn sinh sôi theo ý muốn, thuốc hồi sinh cũng chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công mỹ mãn. Lấy biệt hiệu là Trymtrickpong, Alex Pong Bird, chàng trai thiên tài ngày đó bây giờ trở thành một lão bất tử nổi tiếng giới dị nhân toàn cầu.

Trymtrickpong không ngậm được cười, ông quá đỗi vui mừng. “Cuối cùng thì… Cuối cùng thì thuốc hồi sinh cũng đã điều chế thành công, chỉ còn chờ thực nghiệm nữa mà thôi… Ha ha ha ”

“Ha ha ha ha...” tiếng cười của giáo sư Pong vang khắp tầng hầm nghiên cứu. Thông qua thiết bị nghe lén vang nhói cả tay lão dị nhân đang ở trong căn nhà phía trên.

Nhìn Thánh bị treo trong lòng kính chứa dịch hỗ trợ sự sống. Giáo sư Pong hài lòng cười. Với cái lòng này, hắn ta sẽ không thể nào tỉnh lại được nhưng thông qua dòng điện ông vẫn có thể kích thích để hắn tự phóng xuất siêu năng lực tạo ra vi khuẩn tảo tăng cường khuếch đại dị năng. Hai tay hắn được đưa ra ngoài thông qua lỗ hổng có giác mút chặn rò rĩ nước nên giáo sư có thể dùng vật chứa để hứng vi khuẩn tảo được tạo ra từ hai bàn tay.

Dùng vi khuẩn này khuếch đại năng lực tế bào bất tử của chính mình, giáo sư Pong từ đó quan sát được loại tế bào này dễ dàng hơn. Rồi sử dụng tế bào chế tạo ra virus có thể kích hoạt lại sự sống cho các tế bào của sinh vật đã chết.

Thật tế người chết sẽ không thể sống lại vì linh hồn hoặc ý thức từ lâu vì không có dinh dưỡng cung cấp nên đã tiêu biến mất. Giáo sư Pong không biết điều đó, giả sử cái xác có sống lại thì cũng không còn là Moon nguyên bản ngày xưa nữa, có chăng chỉ là một Moon mới sở hữu ký ức của Moon cũ mà thôi. Đó là còn nhờ vào ông luôn giữ cho cơ thể của cô “sống” mà không bị thối rữa nên các tế bào vùng não chứa ký ức mới không bị mất đi.

Mà dù sao nói tóm lại thì sinh vật quan trọng nhất là ký ức không phải sao? Có là Moon khi xưa hay là con người hoàn toàn mới nhưng có ký ức cũ của Moon thì cũng có thể xem như là người cũ rồi. Giáo sư Pong dù cho biết điều này thì cũng sẽ không đắn đo hồi sinh tiểu thư xinh đẹp khi xưa sống dậy. Nối lại tiền duyên, thành đôi thần tiên quyến lữ Moon - Pong Bird khi xưa. Đó là giấc mộng cả đời giáo sư, là sự hối lỗi, là mong mỏi được chuộc tội.

“Giáo sư Pong, ông hài lòng chứ” giọng HOH vang lên trong điện thoại.

“Được, rất hài lòng, tiêu tốn đám côn trùng đúng là không uổng phí. Tôi tặng đám côn trùng còn lại cùng trùng mẹ cho cậu sử dụng thế nào? Tốt chứ HOH?”

“Ha ha ha, cảm ơn ông, khi nào có mối làm ăn gì mới tôi lại liên lạc với ông, à mà nhân tiện cho hỏi, thiết bị kích thích dị năng của ông sáng chế đến đâu rồi, người của Đông Nam Hội gửi lời hỏi thăm đó” HOH, cũng chính là tên Seovanven dẫn người bao vây đội 8 ở trận chiến khi trước mà Nhiễm Nam đánh với giáo hội Oophagy.

Sau khi hắn xuất hiện, kích thích trùng mẹ ra lệnh cho trùng con bạo động. Lượng trùng con theo đường hô hấp chui vào người của đội 8 và Thánh, Omegate, Konamy và Tóc Thiên Thần từ lâu ngay lập tức khiến cả đám khó thở sau đó ngất đi.

Nếu mà đám Nhiễm Nam còn ở đây cũng có thể toàn bộ bị Seovanven khiến cho đột tử hết, tuy nhiên suy xét kỹ càng tránh ngoài ý muốn, ai biết được trong đám Nhiễm Nam có kẻ nào đặc biệt hay không, không sợ trùng con. Vì vậy bọn người Seovanven mới đợi chờ Nhiễm Nam rút quân thì mới ra mặt.

Bọn chúng không giết ai cả, chỉ bắt đi Thánh mà thôi. Dù sao thì đội 8 là người của Cục Phòng Vệ, không dây vào vẫn hơn, giết người diệt khẩu cũng không phải là tốt. Tình hình nơi này khéo đã được âm thầm báo về trong cục rồi cũng nên, không cần mạo hiểm không cần thiết. Với lại nhiệm vụ của hắn chỉ là hỗ trợ giáo sư Pong bắt người rồi chuyển qua biên giới Việt - Lào giao tận tay ông ta là được. Điều thừa thãi vẫn là ít làm vẫn tốt nhất.

Mà quả thật thì trên người nhân viên hỗ trợ Nani lúc nào cũng có thiết bị liên lạc với vệ tinh, liên tục ghi hình truyền về tổng bộ đội 8. Nơi đây lại là trên đỉnh khe, ở vào sườn núi, độ cao khá lớn đã vượt khỏi tầm phá sóng của giáo phái Oophagy. Nếu Seovanven ra tay diệt khẩu chắc chắn sẽ chọc tổ ong vò vẽ Quách Gia điên lên, khó sống về sau ngay.

Omegate và Konamy tỉnh dậy trước nhất bởi lẽ chúng không phải là mục tiêu chính bị tấn công. Tóc Thiên Thần chỉ là cô gái yếu đuối vẫn mãi mê mang. Hai tên trao đổi nhanh với nhau, sau đó liền vác theo cô bỏ trốn không biết đi đâu.

Đội 8 sau khi tỉnh dậy cũng chỉ có thể tức giận mà không làm gì được. Trao đổi với ông bố của Tóc Thiên Thần thì được biết vẫn không tìm được tín hiệu GPS từ trang sức trên người cô. Một là nó đã rơi lại trong vùng rừng núi này, hai là bị phát hiện rồi phá hủy, ba thì có thể là cô vẫn còn ở trong rừng, bị thiết bị phá sóng ngăn cản tín hiệu. Tuy nhiên sau đó tổ chức tìm kiếm nhiều ngày không có kết quả. Đội 8 cũng đành phải rút quân về trong nỗi tuyệt vọng của ông bố.

[[vừa nghe vừa đọc nữa nào:

Trở lại tầng hầm nghiên cứu khoa học rộng lớn của giáo sư Pong. Ông đang hoàn thành những bước cuối cùng để chế ra thuốc hồi sinh chứa virus hồi sinh. Bấm nút ghi âm nhật ký nghiên cứu, giáo sư nói.

“Hôm nay đã thành công chế ra bốn lọ thuốc hồi sinh chứa virus U-God do chính mình bào chế ra. Một lọ sẽ sử dụng để thí nghiệm lên con cứu vương vừa tìm trở về được từ lâu đài của một người Việt tên là Tập Bình, nếu thành công cứu sống nó lại mà không có tác dụng phụ gì sẽ sử dụng đến lọ thứ hai. Lọ thứ hai sẽ dùng để cứu hai cái xác Male A và Female A. Nếu vẫn thành công, lọ cuối cùng tôi sẽ sử dụng cho tiểu thư Moon. Vì quá trình lâu dài tôi đã nhiễm tế bào bất tử cho cô ấy nên sau khi sống lại, loại thuốc hồi sinh này không cần thiết nữa. Mẫu vật Thánh sẽ được tiêu hủy cùng toàn bộ dữ liệu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm”

“Dự tính cứu vương sau 1 giờ đồng hồ sẽ có kết quả. 10 giờ 30 phút sáng ngày xx tháng yy năm zz. Bắt đầu tiêm virus trong lọ đầu tiên vào người cứu vương.”

“11 giờ sáng ngày xx tháng yy năm zz. Sau 30 phút tiêm thuốc hồi sinh, cứu vương không có phản ứng quá mạnh. Vết thương trên cổ nó bắt đầu tự lành lại giống như khả năng tái sinh tế bào của mình.”

“12 giờ ngày xx tháng yy năm zz. Vượt quá dự kiến 30 phút, cứu vương mới mở mắt ra, nhịp tim đập trở lại. Nó thành công hồi sinh. Tiếp theo sẽ theo dõi một ngày xem có tác dụng phụ gì không.”

“15 giờ ngày xx tháng yy năm zz. Cứu vương bắt đầu nhận ra mình, có vẻ trí nhớ đã phục hồi. Tiếp tục quan sát.”

“10 giờ sáng ngày xx tháng yy năm zz. Bắt đầu tiêm virus hồi sinh vào người Male A và Female B. Chờ đợi kết quả”

Giáo sư Trymtrickpong hạ thiết bị ghi âm xuống. Ánh mắt ông tràn đầy mong đợi nhìn hai vật thí nghiệm đang ngâm trong lồng kính chứa dịch sinh học cùng loại dùng để bảo vệ cơ thể của Moon hiện tại mà ông đang dùng. Đó là hai cái xác một nam một nữ.

Nữ thì xinh đẹp tuyệt luân, tóc dài óng ánh. Vẻ đẹp của cô không thua gì Hala Moon nhưng thành thục hơn nhiều. Đôi mắt nhắm nghiền, lông mày cong vút.

Nam tuấn tú đẹp trai, lông mày rậm, người cao kiều. Từ xa nhìn sơ rất có lực hấp dẫn.

“Thời gian tỉnh lại có vượt quá dự kiến, chỉ sau 15 phút hai thí nghiệm thể đã tỉnh dậy nhưng còn rất yếu và mơ màng...”

“15 giờ ngày xx tháng yy năm zz. Cả hai vật thí nghiệm thành công ngoài mong đợi. Cả hai đã tỉnh dậy và được đưa ra khỏi lồng kính dưỡng sinh. Xem ra không cần theo dõi nữa. Cô gái và chàng trai đã thức tỉnh ký ức, vừa muốn đánh nhau đã bị khống chế trở lại. Mẫu vật Thánh có thể tiêu hủy được rồi...”

Kịch...

Vừa nói đến đây, cửa tầng hầm liền bị mở ra. Một đám người mặc áo bảo hộ phòng ngừa dịch tễ màu xanh đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng chĩa súng vào người giáo sư Pong và Male A và Female B.

Không bao lâu sau cả khu rừng núi như rung lên, căn nhà thợ săn của giáo sư sập xuống. Từ tầng hầm nghiên cứu của giáo sư một vụ nổ cực lớn phát sinh, nhấn chìm tất cả vào trong biển lửa.

Nhã Vy chính là Famale A vừa được hồi sinh, ánh mắt trừng trừng nhìn sang tên Tập Bình cũng hồi sinh giống cô, là Male A. Ánh mắt cả hai thù hận nhìn nhau rồi cùng chìm vào vô tận lửa nóng của vụ nổ. Tất cả mọi thứ chung quanh nhanh chóng bắt lửa rồi cháy rụi.

“Không...” Giáo sư Pong hét lên đau khổ… Chỉ một chút nữa thôi… Chỉ thiếu chút nữa ông đã có thể hồi sinh Hala Moon… Tại sao? Các người là ai… A a a a… Ta Hận…

Ông lết đến bên lồng kính thủy tinh mà Hala Moon đang xinh đẹp nằm dựa bên trong, Trong cô vẫn thật an tường như vậy. Xinh tươi như vậy, đáng yêu như vậy…

“Pong Bird… Em muốn được trường sinh, sau này chúng ta có thể cùng nhau đi khắp thế gian ngắm nhìn hoa tươi nở vào mùa xuân, ngắm tuyết rơi trên núi cao vào mùa đông… Cả đời cả kiếp bên anh...” Hala Moon chủ động đặt nụ hôn đầu tiên của cô lên môi Alex Pong Bird trong cái ngày định mệnh đó bên bờ suối. Lời thì thầm ước nguyện của cô văng vẳng bên tai anh.

Pong Bird kéo cô vào lòng, nhiệt tình đáp trả. “Moon… Anh nhất định sẽ tìm ra phương thuốc trường sinh… Chúng ta sẽ mãi bên nhau”

“Bird… Anh dạo này đang làm gì ở thư viện, chúng ta ra ngoại thành chơi đi” Một hôm nào đó Moon tìm đến Pong Bird. Cô xinh đẹp trong bộ váy bó eo màu trắng tinh khôi, hỏi vọng về phía Bird vừa đi ra từ cửa thư viện. Cô đã đợi ở đây được một lúc lâu.

Đứng trên một ngọn đồi lộng gió, thịt thỏ rừng được các kỵ sĩ trổ tài nướng trên lửa hồng. Tóc Hala Moon bay phấp phới nhìn ra ngôi làng xa xa nhỏ bé bên dưới. Bên cạnh là Pong Bird say đắm nhìn cô.

“Bird… Trên này thật thích, ngôi làng kia thật nhỏ bé êm đềm. Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ ở chung trong một căn nhà ấm cúng như những ngôi nhà đó anh nhỉ”

Giáo sư Pong ôm lấy lồng kính đã bể vì đạn bắn của Moon, hai mắt đỏ hồng vì nước mắt. Bình chứa thuốc hồi sinh cuối cùng bị đám người đột nhập cướp lấy khiến ông phẫn nộ, cả Thánh cũng bị bọn chúng mang đi. Hala Moon, ông và Nhã Vy lẫn Tập Bình điều bị chúng bắn đạn xối xả vào người. Toàn thân Moon thủng đạn lỗ chỗ. Cảm Thấy tuyệt vọng nên ông đã kích hoạt tầng hầm tự hủy trước khi bọn chúng kịp mang theo Thánh ra ngoài.

Vốn dự định sau khi hồi sinh Hala Moon ông sẽ thoái ẩn, tiêu hủy hoàn toàn phòng nghiên cứu nên mới cài sẵn chế độ này. Không ngờ chưa hồi sinh được cô nó đã được sử dụng trước rồi.

Kể từ hôm đó. Giáo sư Pong, Nhã Vy, Moon, Tập Bình, lão thợ săn trong nhà và cơ số một đám người mặc đồ phòng hộ dịch tễ màu xanh, Những cái tên này biến mất khỏi thế gian. Không còn ai nghe thấy tung tích về bọn họ nữa.

--- End ---

--- Lời Tác Giả ---

Ngoại truyện phần tiếp theo - Đại Dịch. Tập Đoàn Umrella.

Truyện cùng thể loại(Truyện 18+)

Danh sách Truyện 18+ mới nhất

Truyện 18+

Bí Cảnh Bá Chủ

Lâm Khang xuyên qua, phát hiện mình đã trở thành chủ nhân của một bí cảnh vừa mới hình thành. Theo chân hắn phát triển bí cảnh từ một cái hang nhỏ thảm không thể thảm hơn, từng bước trở thành bí cảnh

Đọc truyện
Truyện 18+

Trọng Sinh Chi Chinh Phục Phụ Nữ Chi Vương( Remake)

" Trong tương lai tôi sẽ là người giàu có nhất Trung Hoa và ngồi trên ngai vàng cùng với những người phụ nữ xinh đẹp của mình". .

Đọc truyện
Truyện 18+

Hệ Thống Của Thần Hậu Cung Tối Cao

Hậu cung của tôi càng lớn tôi càng trở lên manh mẽ...Nux Lender xuyên không vào một thế giới giả tưởng cổ điển và nhận bàn tay vàng của mình. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Tôi là một thiên tài ở Địa giới. . Tôi đã chết ở Vân giới. .

Đọc truyện
Truyện 18+

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Được Âm Hậu thu nhận làm đệ tử, dùng chính bản thân mình làm lô đỉnh tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Hiên Viên Đế Phượng Quyết... . * Đẳng Cấp Trong Truyện.

Đọc truyện
Truyện 18+

Toàn Cầu Tận Thế Chỉ Có Ta Sở Hữu Hệ Thống

Toàn bộ thế giới bước vào thời đại tận thế, yêu ma, dị tộc xâm lấn, đại hồng thủy, kỷ băng hà, sa mạc hoá, thực vật biến dị, động vật thành quái vật, Vô Thiên bên trong tận thế 10 năm bị trở thành vật

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.