Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 13

Sau Ánh Hào Quang

13 Chương 13

Tay Trúc theo thói quen, bấm chuột mở hộp mail của mình lên. Thói quen này, anh đã tập cho nàng, anh nói sau này đi làm, trao đổi công việc chủ yếu qua mail, vừa chi tiết, vừa có gía trị lưu trữ để tra cứu lại khi cần thiết. Nên dù biết không có gì, vẫn phải mở lên, để tạo thành thói quen.

Hộp mail nàng có 3 thư mới. Tay Trúc vừa rê chuột vào một trong số đó thì…

Reng .. Reng .. Reng

Trúc vội với tay lấy chiếc điện thoại của mình ra.

Ánh mắt nàng chợt tối đi, thất vọng não nề. Không phải số của Bắc, mà là một số máy lạ nào đó.

– Alô…

– Trúc hả? Anh đây!

– …


– Anh là..? – Giọng Trúc lạnh lùng.

– Anh Mạnh đây… Em có rảnh không? Đi uống nước với anh nhé!

– Em mệt lắm. Em không đi đâu. – Trúc chán nản.

Mạnh mừng thầm, biểu hiện của Trúc đúng như hắn dự đoán, chán nản, thất vọng, nhưng chưa đến nỗi suy sụp, có lẽ nàng chưa nhìn thấy món quà cuối cùng. Không sao… Kế hoạch sẽ thành công.

– Thôi nào, mới được nghỉ mà! Đừng chán nản như vậy chứ! Em buồn chuyện gì sao? Đừng buồn một mình, chia sẻ với anh, em sẽ thấy thoải mái hơn nhiều đó! – Mạnh cố gắng trau chuốt từng chữ một.

Theo kinh nghiệm của hắn, lúc thất tình hoặc tình yêu mới đỗ vỡ là thời điểm tâm lý phụ nữ yếu ớt nhất. Lúc này mà không đoạt được nàng thì toàn bộ những chuyện đã làm sẽ thành công cóc.

– Em chán lắm. Không muốn đi đâu hết. – Trúc ráng kiên nhẫn chịu đựng.

– Nghe anh đi Trúc. Ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Tâm trạng em sẽ tốt hơn. Sau bữa nay, em sẽ phải cảm ơn anh đấy. Em đang ở đâu? Anh tới rước em đi nhé. – Mạnh nói.


– Em không đi đâu. Anh đừng nói nữa. Bữa khác gặp ! – Trúc lạnh lùng từ chối, cũng như mấy lần trước khi hắn mời nàng đi chơi.

– Không sao! Ah… Nếu em đổi ý thì đến quán cafe Huyền Thoại – Trần Cao Vân nhé! Anh sẽ ngồi đây đến trưa đấy. – Giọng gã bình thường như đã đoán được nàng sẽ tới.

Trúc lười nhác, xoay đầu nhìn lên màn hình. Tiêu đề in đậm của một cái mail làm nàng chú ý, “Sự thật đau lòng”.

Trúc cảm thấy bất an, linh tính báo cho nàng biết một mối nguy hiểm cận kề. Trúc thoáng chần chừ. Nàng cố tình mở hai cái mail khác trước, nội dung quảng cáo lăng nhăng, nàng xóa đi. Chỉ còn một cái mail, Trúc nhấp nhỏm không yên, nàng nên làm gì. Ngón tay nàng run rẩy, click con trỏ vào tiêu đề mail.

Màn hình máy tính hiện lên ba tấm hình. Hình ảnh của một nam một nữ, lõa thể, rõ mồn một. Người nam đó chính là anh, nhắm chặt hai mắt, đầu hơi ngã nghiêng một bên như đang ngủ, trên người anh là một người con gái son phấn lòe loẹt, đang lim dim đê mê cưỡi trên hạ thể anh.

Mặt Trúc tái mét, môi nàng trắng nhợt như không còn chút máu, mắt nàng nhòe đi. Nàng ráng bình tĩnh, lướt mắt lên xuống trên màn hình, cố tìm ra điểm nào đó để chứng minh người con trai này không phải là anh. Nhưng không có, hoàn toàn chính xác từng chút một, ai có thể rõ cơ thể anh bằng nàng chứ.

Nàng ngã người nằm xuống giường. Đôi mắt nàng mở to nhìn lên trần nhà. Cả căn phòng im phăng phắt. Rồi một tiếng tách nhỏ vang lên, một giọt nước mắt chảy dài xuống bên má, vỡ tan trên vành tai nàng. Trong lòng Trúc trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng, tim nàng như ngừng đập, ngực nàng như ngừng thở. Âm thanh duy nhất có lẽ là tiếng những giọt nước mắt nối đuôi nhau trượt dài bên má nàng.


“Anh phản bội em ư?”

“Tại sao chứ?”

“Vì em không đẹp bằng cô ta?”

“Hay vì anh đã chán chê cơ thể em rồi?”

Đầu Trúc bắt đầu tuôn trào những câu hỏi, chỉ có một người mới trả lời được. Hai tay nàng che mặt, cơ thể nàng run lên bần bật, biểu hiện nức nở đến tức tưởi nhưng lại cố nén lại.

– Ahh.. Hu hu

Trúc òa khóc thật lớn, vang vọng cả ra ngoài.

________________________

Ninh ngồi bần thần bên bàn học, nhìn ra cửa sổ. Tay anh cầm chiếc điện thoại như cầm một cục than nóng đỏ, những ngón tay liên tục xoay vần không yên trên nó. Ninh phân vân, có nên nói cho Trúc nghe chân tướng mọi chuyện không, hay là để nó chìm vào quên lãng. Dù sao Trúc cũng không thật sự bị cưỡng đoạt. Mà nói ra thì sao chứ, nàng cũng không làm gì được bọn chúng. Hoàn toàn chỉ là nói miệng, không có bất cứ chứng cứ gì.

“Mình có can đảm đứng ra làm chứng không”.

Ninh chợt nhớ đến những vết thương đau nhức trên người mình, anh rùng mình sợ hãi.

“Từ lúc nào mày trở nên hèn nhát như vậy chứ!” – Ninh tự hỏi.


Từ nhỏ, sinh ra với thân hình thua sút bạn bè đến thảm thương, Ninh đã học được cách tự bảo vệ mình tốt nhất đó là tránh né mọi phiền phức.

Ngày hôm đó là đầu tiên, anh dám đứng ra bảo vệ người khác, vì đó là Trúc. Đơn giản vì nàng trong mắt là hiện thân của sự thuần khiết thánh thiện, không được xâm phạm.

Mắt anh chợt sáng lên, đôi môi mím lại kiên định. Anh phải nói, dù có chuyện gì xảy ra. Anh có thể là con rùa nhút nhát trong mắt của tất cả mọi người trên thế gian này, nhưng anh phải là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trong mắt nàng.

Ninh bấm điện thoại gọi cho Trúc.

__________________________

Dòng xe đông nghịt chen chút nhau ngang dọc trên đường, tràn lên cả lề đường. Trúc đeo cặp mắt kính đen để che đôi mắt sưng đỏ của mình. Nàng đưa tay lên vẫy chiếc taxi trắng đang chậm chậm đến gần.

Trúc mặc một chiếc đầm màu hồng cánh sen cổ rộng ngắn đến giữa đùi, khoe rõ đôi chân thon dài, vòng eo gọn gàng và vòng ngực tiêu chuẩn căng tròn của nàng.

Tay Trúc hững hờ cầm chiếc ví da màu hồng. Chiếc ví này đã lâu lắm Trúc không dùng tới, kể từ lúc anh tặng nàng chiếc ví xanh tím nay đã sờn góc. Chiếc điện thoại nhỏ của Trúc đổ chuông liên tục bên trong ví. Nàng không hề hay biết.

Cú điện thoại có thể cảnh tỉnh Trúc quay đầu, rời xa con đường lầm lỡ, cứ như thế bị âm thanh ồn ào của dòng xe vô tình át đi.

– Quán Huyền Thoại, Trần Cao Vân.

Trúc lạnh lùng nói với người lái xe, rồi tựa lưng vào băng ghế, ánh mắt hướng ra đường, vô cảm.

_______________________

Bắc thấy choáng váng, đầu anh đau như búa bổ. Tay anh đặt lên trán day day, hàng lông mày nhăn lại.

– Giờ mới tỉnh lại ah? Anh đau đầu lắm không? – Chợt giọng phụ nữ vang lên bên cạnh anh.

– Ahhhh…

Bắc hoảng hốt nhảy xuống giường, hai tay che lấy dương vật mình.

– Cô.. Cô là ai? Tại sao cô ở đây ! – Bắc lắp bắp.

– Dữ hông? Dày vò người ta cả đêm. Bây giờ mới hỏi em là ai? – Hồng trêu chọc Bắc, nàng thích dáng vẻ lúng túng của cậu.

Nàng nhìn cơ thể nở nang, săn chắc của Bắc với ánh mắt thèm thuồng. Đêm qua, nàng đã đạt cực khoái hai lần với anh, dù anh vô thức miên man. Dù Hồng không nhớ đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, nhưng chưa có ai làm nàng hưng phấn như vậy. Sau khi thỏa mãn trên người anh, Hồng luyến tiếc, dù vẫn nhớ lời Mạnh, nhưng vẫn cố tình ở lại suốt đêm.

– Cô nói bậy! Tại sao tôi ở đây? – Anh nhìn quanh mình, mới ý thức ra mình không ở nhà.

– Em là món quà của bạn anh tặng tối qua. Nghe nói ngày mốt cưới vợ hen, tiếc quá. Nhưng không sao, anh liên lạc em lúc nào cũng được mà. Hoàn toàn miễn phí. – Mắt Hồng liếc liếc lẳng lơ.

Hồng vừa nói, vừa bước xuống giường đi về phía Bắc, cơ thể cô thành thục căng tròn bóng loáng, khêu gợi. Bắc lùi người lại, anh lúng túng thật sự. Trước đến nay, anh chỉ biết đến cơ thể Trúc, mà giờ phải đối mặt với một người phụ nữ bạo dạng, chủ động khiêu khích mình.

– Cô dừng lại ngay… – Anh la lên.

– Sao vậy? Em không hấp dẫn sao? So sánh với vợ sắp cưới anh thế nào? – Hồng nói.

Vợ sắp cưới, món quà bạn tặng, có gì đó lóe lên trong đầu Bắc, anh cảm thấy tỉnh táo hẳn, dường như mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay đều do sắp đặt.

Hồng tiến sát bên, hai đầu vú nàng cọ sát vào ngực anh. Bắc không lùi lại nữa, anh đang suy tính kế hoạch của mình, đầu mối duy nhất có thể là cô gái trước mặt.

– Tưởng gì, làm anh hết hồn, nảy giờ anh cứ tưởng đang ngủ ở nhà. Gấu ở nhà dữ lắm. Nó mà bắt gặp anh và em thế này, nó xé xác anh ngay. – Tay Bắc vuốt ve lưng cô ta.

– Hi Hi.. – Hồng cười khúch khích, ngón tay nàng đang vẽ nghịch tròn tròn trên ngực anh.

– Giờ không phải ở nhà, yên tâm rồi đúng không? Mình làm tình lần nữa đi. Em không tính tiền anh đâu. – Hồng hơi cúi người xuống, lưỡi nàng đánh vòng vòng núm vú của anh.

– Ahh.. Được chứ! Nhưng anh nghỉ chút đã. Đầu anh nhức quá.

Bắc lùi người ngồi xuống giường. Hồng đứng phía trước anh, hai chân dang rộng ra, leo lên ngồi hẳn trên hai đùi anh. Dương vật anh cảm nhận hơi nóng ấm và nhám nhám lông của âm hộ nàng. Tay Hồng đưa lên massage đầu cho anh, bộ ngực nàng cố tình đung đưa trước mặt anh. Bắc hít thở thật sâu, nhắm mắt lại như đang thưởng thức diệu thủ massage của Hồng. Nhưng thật ra anh muốn tâm trạng mình bình tĩnh lại, anh đã có lỗi với Trúc đêm qua dù anh hoàn toàn bị động, anh dứt khoát không phản bội nàng nữa.

– Em tên gì? – Anh bắt đầu khai thác.

– Em tên Hồng. – Cô rất vui vì anh hỏi mình.

– Nghe em nói chuyện dường như..

– Phải, em ngủ với đàn ông lấy tiền, trước đây thôi.. Bây giờ em có một quán cafe nhỏ trên đường Lê Hồng Phong. – Hồng không hề giấu diếm quá khứ của mình.

– Nhưng.. Lần này em cũng lấy tiền bạn anh.. – Bắc nói.

– Mà em không đòi hỏi đâu. Tại anh Mạnh cứ nhét tiền cho em. Tại ảnh là khách quen của em, chứ người khác em cũng không đến đâu.. Và tại anh đẹp trai quá đó… – Hồng cúi xuống hôn lên môi anh.

Bắc không phản kháng. Mạnh, một cái tên, dù anh không biết người này. Cũng là một manh mối.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.